Hào Quang Mặt Trời

Chương 250

Một tiếng sau khi trận chiến long trời lở đất kết thúc, bên trong một sơn động nằm sâu dưới mặt đất.

Đăng Dương sau khi ra lệnh cho Hắc Ngục Xà canh cổng cũng như treo lên vách tường vài viên dạ minh châu phát sáng thì bắt đầu kiểm tra thương thế của hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung.

Kết hoạch tiếp theo của hắn cần phải có các nàng hổ trợ, bởi vậy, hắn tuyệt đối không thể để bọn họ bỏ mạng tại đây được, bằng mọi giá nhất, định phải cứu sống.

Kim nhãn vừa cẩn thận quét qua hai dáng hình xinh đẹp động lòng người, trong đầu Đăng Dương liền vang âm thanh phân tích của AI

< Chủ nhân, Nguyệt Yên Lan chịu một vết thương trí mạng tại vai phải, đấu khí hao hục quá độ, trên người lại có 213 loại độc tố kịch độc khác nhau do độc trúng cắn vào để lại, tổng kết lại, dấu hiện sự sống còn 11% và đang sụt giảm cực nhanh, dự đoán trong hai tiếng nữa sẽ hoàn toàn tắt thở >

< Thương thế của Thủy Linh Lung thì nặng hơn một chút, bởi vì thi triển một loại cấm thuật nào đó mà lục phủ ngũ tạng cùng với linh hồn đã bị tổn thương không nhẹ, đấu khí suy kiệt, trên người cũng mang 199 loại độc tố kịch độc khác nhau, tổng kết lại, dấu hiệu sự sống còn 6% và vẫn đang không ngừng sụt giảm, dự đoán chỉ có thể kéo dài hơi tàn thêm 42 phút nữa mà thôi >

Đăng Dương vừa nghe một loạt thông tin về thương thế của hai người Nguyệt Yên Lan, trong lòng cũng không khỏi phát lạnh, trúng phải trên dưới 200 loại độc tố kịch độc khác nhau, trời ạ, thế này làm sao mà sống? Sống bằng niềm tin à?

“Mà thôi, mặc kệ nó, không cần biết sống bằng niềm tin hay là bằng thứ gì, mình nhất định phải cứu cho bằng được các nàng!” Sau một thoáng bối rối, Đăng Dương khẽ hít sâu một hơi không khí thanh mát để bình tĩnh lại tình thần, tiếp tục hỏi

“AI, hiện bên trong cửa hàng hệ thống có bán những loại thuốc hay đan dược giải độc nào? Có thể hóa giải toàn bộ độc tố trên cơ thể các nàng không?”

< Bên trong cửa hàng hệ thống hiện tại, đúng là có bán hai loại thuốc giải độc tương đối hiệu nghiệm là Thanh Độc Đan và Tịnh Thể Dịch >

< Tuy nhiên, hai loại thuốc giải độc này cũng chỉ có thể cùng lúc hóa giải được từ 25 đến 37 loại độc tố trên người các nàng mà thôi, một trăm mấy chục loại độc tố kịch độc còn lại, hoàn toàn không có khả năng bài trừ >

“Khó khăn như vậy?” Đăng Dương cau nhẹ hai hàng lông mày, ngẫm một chút liền nói “Thế còn đan dược cấp 2 - Phục Sinh Đan thì sao? Có thể dùng nó để cứu mạng hai nàng hay không?”

< Nếu là Phục Sinh Đan thì đúng là có khả năng cứu sống hai người các nàng, chỉ là, bởi vì mang sức mạnh khởi tử hoàn sinh cho nên giá thành của một viên Phục Sinh Đan là rất cao, lên đến tận 10.000 điểm Tích Lũy lận, với tình thế như hiện nay, ngài hoàn toàn không có khả năng chi trả >

< Thêm nữa, ta cũng nhắc nhở ngài một câu, viên Phục Sinh Đan mà ngài nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ Liên Minh Sát Thủ kia, tốt nhất vẫn là nên để lại cho bản thân sử dụng, phòng hờ trường hợp bất trắc xảy ra >

Nghe vậy, Đăng Dương liền lắc nhẹ đầu, cười nhạt nói “Cái này không cần ngươi nhắc, bản thân ta tự mình biết rõ!”

“Chỉ là, ta thật sự không ngờ, một viên Phục Sinh Đan lại có giá đến 10.000 điểm Tích Lũy, cho dù ta có tung ra hết sức lực, điên cuồng chạy khắp nơi giết người cướp của thì cũng không thể kiếm được con số khổng lồ này trong thời gian ngắn được!”

“Huống chi, cái khoảng ‘thời gian ngắn’ này chỉ tính bằng phút a! Ca này hơi bị khó, chẳng lẽ ta phải bó tay?”

Nói đến đây, Đăng Dương bổng dưng nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt thoáng chốc tươi tắn hẳn lên, cười to nói

“Ai da, sao mình lại quen bén nó được nhỉ, chìa khóa Thần Dược không phải đang nằm trong tay mình sao. Mà chủ nhân của chiếc chìa khóa này, không ai khác chính là Thần Y – Hải Thượng Lãn Ông, một trong ba vị Thánh Nhân của vương triều Âu Lạc vào 5000 năm trước, người mà đến cả Thần Rùa cũng phải cuối đầu nể phục!”

“Chỉ cần ta khai phá chiếc chìa khóa này ra, tiếp nhận truyền thừa tri thức y đạo của Thần Y – Hải Thượng Lãn Ông, vậy thì chắc chắn có thể cứu chữa cho các nàng rồi?”

< Chủ nhân, hình như ngài đã quên mất một việc, tiếp nhận truyền thừa cũng cần phải có thời gian a! > AI nói với chất giọng điện tử không chút cảm xúc

< Nhớ lúc trước, ngài phải mất năm ngày thời gian mới có thể hấp thụ thành công tinh huyết bổn mệnh của Thần Rùa, cải thạo thể chất tầm thường của bản thân thành thể chất Thủy Thần >

< Sau đó lại phải mất hai ngày thời gian, ngài mới tiếp thu trọn vẹn truyền thừa Áo Choàng Lông Ngỗng của công chúa Mỵ Châu >



< Hiện tại, ngài muốn tiếp nhận truyền thừa của chìa khóa Thần Dược, e rằng cũng mất mấy ngày thời gian. Đợi cho đến khi ngài thành công mĩ mãn, sợ là các nàng đã chết queo râu từ đời nào rồi! >

Nghe AI phân tích rõ ràng rành mạch, tâm trạng vui vẻ của Đăng Dương liền tan biến không còn tăm hơi, sắc mặt có chút tối lại, tiếp tục trầm tư suy nghĩ.

Một lúc sau, hắn chợt nói “AI, nếu như ta trước tiên cho hai người các nàng uống vào hai loại thuốc giải độc, sau đó lại tiếp tục sử dụng đại lượng Bình Sinh Lực để không ngừng cung cấp sức sống thì sao?”

“Làm như vậy có thể kéo dài thời gian sống sót của các nàng hay không?”

< Theo như lý thuyết, cách làm này của chủ nhân hoàn toàn có thể áp dụng, tỉ lệ thành công kéo dài sự sống lên đến 87%. Tuy nhiên, cũng theo như lý thuyết, để có thể kéo dài sự sống của các nàng đến khi chủ nhân tiếp nhận thành công truyền thừa, cứ cho trung bình là 3 ngày đi, vậy thì số lượng Bình Sinh Lực cần phải tiêu hao sẽ là 113 bình, tổng cộng có giá hơn 5000 điểm Tích Lũy! >

< Trong khi đó, số điểm Tích Lũy còn lại của ngài chỉ là 557 điểm mà thôi, vẫn còn thiếu gần 4500 điểm nữa >

“10.000 điểm thì chắc chắn ta phải bó tay, tuy nhiên 4500 điểm, con số này, có lẽ ta vẫn mang ra được” Đăng Dương vuốt nhẹ chiếc cằm lởm chởm râu tơ của mình, thoáng tính toán một chút trong đầu rồi chậm rãi nói

“AI, bán toàn bộ số Tinh Hoa Thạch bên trong túi đồ hệ thống đi, ta nghĩ hết bao nhiêu đó, giá trị sẽ không dưới 4500 điểm Tích Lũy đâu!”

Khè!

Đăng Dường vừa mới nói xong, còn chưa kịp để cho AI đáp lời thì từ phía ngoài cửa động Hắc Ngục Xà bất chợt quay phắc cái đầu to lớn vào trong, đôi xà đồng đỏ rực như máu nhìn thẳng về phía hắn, há mồm kêu lên một tiếng bất mãn.

Đống Tinh Hoa Thạch này, mục đích ban đầu vốn dĩ chính là để làm thức hắn cho nó, giúp bản thân nó sớm ngày tiến hóa đến quái thú bậc 6, thế nhưng nay lại bổng nhiên bị Đăng Dương đem ra, sung hết vào công quỹ, đổi toàn bộ thành Điểm Tích Lũy để cứu lấy hai cái nữ nhân mà nó không hề quen biết kia, bảo làm sao nó không kháng nghị cho được!

Đăng Dương và Hắc Ngục Xà linh hồn tương thông, Hắc Ngục Xà nghĩ cái gì trong đầu, Đăng Dương tất nhiên phi thường hiểu rõ.

Thấy Hắc Ngục Xà ra sức kháng nghị, Đăng Dương không khỏi cảm thấy buồn cười trong lòng, hướng con quái thú to lớn mà cười mắng một tiếng

“Tiểu Hắc, tên nhóc ham ăn này, hiện tại không phải lúc để ngươi kêu ca đâu, lo mà nghiêm chỉnh trông coi hang động này cho ta. Ngươi mà dám lơ tơ mơ, coi chừng ta cắt luôn khẩu phần ăn của ngươi bây giờ!”

Bị Đăng Dương lạnh lùng trách mắng, Hắc Ngục Xà liền sợ hãi mà thụt lại cái đầu to lớn, ánh mắt đỏ rực long lanh ngập nước, tựa hồ vô cùng ủy khuất mà lặng lẽ quay người đi, tiếp tục an an ổn ổn thực hiện bổn phận của mình.

Nếu như Hắc Ngục Xà nói được tiếng người, chắc chắn không tránh khỏi thì thầm một câu “Đã không phân xử công bằng thì thôi, lại còn uy hiếp cắt đi phần ăn của người ta, đồ cái thứ trọng sắc khinh vật!”

Nhìn bóng lưng có phần thiu thỉu của Hắc Ngục Xà, Đăng Dương không khỏi bậc cười thành tiếng, mà theo nụ cười sảng khói đó, những áp lực trong lòng cũng vơi đi bớt phần nào.

Tiếp sau đó, không còn thời gian để chân chờ nữa, Đăng Dương ngay tức khắc bắt tay vào công việc của mình.

Dựa theo kế hoạch đã đề ra khi trước, đầu tiên, hắn dùng 320 điểm Tích Lũy, mua hai viên Thanh Độc Đan và hai bình Tịnh Thể Dịch, lần lược để cho hai người Nguyệt Yên Lan uống vào.

Có điều, bởi vì cả hai lúc này đã hoàn toàn bất tĩnh nhân sự, cho nên Đăng Dương phải ‘bất đắc dĩ’ dùng miệng của mình để mà mớm thuốc cho các nàng.

Ây dà, cái cảm giác này, chỉ có những người đã từng thể nghiệm mới hiểu được thôi, quả thật là không thể nào diễn tả bằng lời, vừa thơm, vừa ngọt lại còn vô cùng mềm mại nữa chứ, một khi đã chạm vào thì liền không muốn dứt ra.

Sau khi đã giúp hai tuyệt sắc mỹ nhân uống thuốc xong xuôi, Đăng Dương lại tiếp tục đường đường chính chính khóa môi các nàng, rót vào miệng nhỏ, từng ngụm từng ngụm sinh lực đỏ tươi như máu.

Nhìn qua một màn này, quả thật có chút giống với Người Đẹp và Dracula!

Mười phút sau…

< Dấu hiệu sự sống của Nguyệt Yên Lan đã đạt 100%, tuy nhiên tình trạng sói mòn sinh lực vẫn diễn ra với tốc độ cực nhanh, dự đoán có thể kéo dài tính mạng thêm 10 tiếng nữa! >

< Dấu hiệu sự sống của Thủy Linh Lung đã đạt 100%, tình trạng sói mòn sinh lực vẫn không giảm, dự đoán có thể kéo dài tính mạng thêm 8 tiếng 23 phút nữa! >

“Phù, cuối cùng cũng xong!” Nhất miệng khỏi đôi môi mềm mại ướt át, Đăng Dương lúc này đã có thể vuốt ngược thở phào một hơi nhẹ nhỏm, mẹ nó chứ, cứ liên tục mút môi hai người đẹp như thế này, dù cho bản thân hắn tự nhận định lực hơn người cũng bấn loạn đến mức không thể chịu nổi nữa rồi.

Nếu thật sự kéo dài thêm chút nữa, sợ là không biết hắn sẽ làm ra những hành động điên rồ nào đâu! Quả thật là muốn mạng người ta mà!

Tựa như muốn rắp tâm sát muối vào vết thương lòng của Đăng Dương, AI cực kỳ điềm tĩnh nói lên

< Đã không hả, chủ nhân? >

< Hình như cũng lâu rồi, ngài không giải phóng sát khí của mình rồi nhỉ, muốn làm một phát… à không, hai phát không? >

Vừa nghe AI nói vậy, sắc mặt Đăng Dương liền có chút quái dị, cười hỏi

“AI, nếu ta nhớ không lầm thì từng có lần, ngươi khuyên ta đi vào thanh lâu để không làm hại con gái nhà người ta mà. Sao bây giờ lại nói mấy câu táo bạo như thế? Thật khiến cho ta giật mình khiếp sợ đi à nha!”

< Khi đó khác, lúc này khác! > AI trả lời với giọng thản nhiên

< Con gái nhà người ta đâu có quan hệ gì với ngài, ngài không được làm hại bọn họ là đúng >

< Còn Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung thì khác, các nàng chính là được một tay ngài cứu vớt khỏi lưỡi hái tử thần, vậy thì cũng có nghĩa, các nàng đã trở thành người của ngài, ngài muốn làm gì các nàng mà không được chứ? >

“Ha ha, còn có chuyện này à? Nghe ra cũng có lý đấy chứ?” Đăng Dương nghiền ngẫm gật đầu, cười khẽ nói “Bất quá, ta vẫn thích hai bên cùng phối hợp với nhau hơn, chỉ một mình ta sướng thì còn gì vui?”

“Được rồi, không nói mấy cái chuyện ngứa ngáy nhân tâm này nữa, ta bắt đầu quá trình khai phá chìa khóa Thần Dược đây. AI, khi nào đến giờ thì ngươi nhớ đánh thức ta dậy cho các nàng uống Sinh Lực nhé!”

< Rõ, thưa chủ nhân! > AI nghiêm túc đáp

Tạm thời rời xa đôi môi quyến rũ của hai người Nguyệt Yên Lan một chút, Đăng Dương đi đến một góc tương đối rộng rãi trong sơn động, khoanh chân ngồi xuống mặt đất, lấy chìa khóa Thần Dược ra nắm trên tay, sau đó lại chậm rãi hít sâu vài hơi không khí thanh mát, điều chính trạng thái của mình đến mức tối nhất thì nhắm mắt lại.

Tam Thiên Chấn Lôi Công và Hải Kình Hồn Thuật cùng nhau vận chuyển, đem linh hồn lực trong đại não và đấu khí ở đan điền hòa lại làm một, biến thành một sợi chỉ mảnh mai hai màu tím trắng, dưới sự không chết của Đăng Dương, phóng thẳng vào viên bảo thạch xanh lục lấp lánh của chiếc chìa khóa Thần Dược.

Không lâu sau đó, âm thanh thông báo của AI đã vang lên

< Quá trình truyền thừa Nam Dược Thần Thư – Hải Thượng Y Tâm Lĩnh, bắt đầu! >

-------*-*-------

P/s: ĂN HAY KHÔNG ĂN KHÔNG ĂN HAY ĂN NÓI MỘT LỜI?
Bình Luận (0)
Comment