Hào Quang Mặt Trời

Chương 253

Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Đăng Dương bắt đầu chữa trị cho hai người Nguyệt Yên Lan.

Bên trong hang động dưới lòng đất, hương thơm của linh dược tràn ngập khắp không gian.

Tại một góc tương đối thoáng đãng ngay cạnh cửa hang, Đăng Dương xếp bằng ngồi trước hai ấm thuốc nam đang sôi sùng sục, trên người lại khoát một tấm áo choàng lông vũ màu đen rộng thùng thình, che kín từ đầu cho đến chân không khác nào tử thần địa ngục, có chi thì cũng chỉ để mộ ra hai ánh mắt sâu thẳm như đại dương vô tận, tỉ mỉ theo dõi sự cô đặc của linh dược trong hai ấp thuốc.

Cách vị trí của Đăng Dương chưa đến vài bước chân là một chiếc giường đá không to không nhỏ, mà bên trên giường đá, không ai khác chính là hai dáng hình tuyệt mỹ, Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung.

Có điều, lúc này đây, các nàng đã không còn trần trụi với thiên nhiên nữa mà đã được Đăng Dương mặc lại quần áo lên người.

Chỉ là, những bộ quần áo này cũng không phải là quần áo vốn dĩ của các nàng mà thật ra là võ phục dự trữ của Đăng Dương, thành ra mặc lên người các nàng, hơi có vẻ rộng rãi một chút.

Bất quá, cho dù là rộng, nó cũng không thể nào che lấp được thân hình lung linh, tràn đầy mị hoặc của hai người, nhất là phần ngực, bởi vì bản thân Đăng Dương không có dự trữ sẵn đồ lót nữ cho nên tại nơi đó, vẫn có thể mờ ảo nhìn thấy hai hoạt đậu nhỏ kiêu ngạo vểnh lên, vừa che vừa lộ, phi thường kích thích.

Biết làm sao được, hiện tại cơ thể của hắn, hình như đã không còn giống như trước nữa, khát vọng tình dục phi thường mãnh liệt, nếu như cứ để cho hai người các nàng tiếp tục lõa lồ như thế, hắn cho dù tâm trí có kiên định đến mấy thì cũng thật sự là không cách các nào chịu đựng được a!

Chính vì thế, ngay khi có thể rút châm ra khỏi người các nàng, hắn đã ngay lập tức giúp hai người, một lần nữa che đậy đi thân thể kiều mị.

Còn việc, tại sao hắn lại trùm người kín mít như vậy, tất cả chính là do, câu chuyện kích thích sắp xảy ra tiếp theo đây…

Trong không gian tĩnh lặng chỉ có duy nhất âm thanh ùng ục của hai ấm thuốc sôi, và rồi bổng nhiên…

“Ưm!” Một tiếng rên khẽ khẽ, tràn đầy dụ hoặc, bất giác vang lên từ trên chiếc giường đá duy nhất trong hang.

Thủy Linh Lung sau năm ngày năm đêm rơi vào hôn mê sâu, rốt cuộc cũng đã có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ thấy đôi mi thanh tú luôn luôn đóng chặt của nàng, sau một hồi run rẫy nhè nhẹ thì đã mơ mơ màng màng hé mở.

“Đây là đâu? Tại sao ta lại ở nơi này?” Thủy Linh Lung nhìn lên trần động sần sùi một màu xám xịt, lẩm bẩm một tiếng khó hiểu

Nàng nhớ rất rõ, mới trước đây thôi, nàng cùng Nguyệt Yên Lan chính là bị vây bên trong một biển độc trùng vô cùng vô tận, tràn ngập thương khung, và dù nàng đã dùng ra toàn bộ sức lực còn lại của mình, ra sức phản khán vô cùng quyết liệt, thế nhưng cuối cùng vẫn là bị đám độc trùng nhiều vô số kể kia nuốt trọn, sau đó, tất cả chỉ còn lại một màu đen hôn ám mà thôi.

“Ta… đã chết rồi sao?” Thủy Linh Lung vô hồn nói, trại trên khóe mắt, một giọt lệ thủy trong suốt như thủy tinh, bất chợt chảy dài qua mái tóc đen như gỗ mun, thấm xuống chiếc giường đá cứng rắn và lạnh lẽo.

Đang ngồi bên bếp lửa bập bùng, vừa nghe được tiếng nói yếu nhược không chút sức sống của Thủy Linh Lung, Đăng Dương không khỏi cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàn đáp lại với chất giọng già nua, giọng nói đặc trưng của những lão già gần chui xuống lỗ

“Cô gái trẻ, nàng vẫn chưa chết đâu mà lo, không cần phải bi quan như thế!”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói già nua xa lạ, Thủy Linh Lung liền giật bắn mình, trong chớp mắt đã thoát khỏi những suy nghĩ lệch lạt mơ hồ, một tay đập mạnh xuống giường đá mà bắn mạnh người lên không trung, ánh mắt sắc bén như lưỡi gươm quét ngang hang động nho nhỏ, lạnh giọng nói

“Là ai?”

Nhìn phản ứng có phần mạnh mẽ thái quá của Thủy Linh Lung, Đăng Dương thở dài một tiếng bất đắc dĩ, thoáng đứng lên rồi quay người lại đối diện với nàng, khuyên nhủ nói

“Cô gái trẻ, vết thương trên người nàng vẫn chưa khỏi hẳn đâu. Để có thể kéo được nàng ra khỏi bàn tay của tử thần, cái thân già này của lão phu đã thức trắng liên tục năm ngày năm đêm rồi đấy, đứng có mà khiến cho mọi sự cố gắng của ta đều đổ sông đổ bể chứ!”

Bóng lưng lung linh kiêu ngạo đứng thẳng trên giường đá, Thủy Linh Lung nhìn xuống Đăng Dương đang giấu người trong áo choàng hắc vũ, nghi ngờ nói

“Ngươi? Cứu ta?”

Nói rồi, cũng không đợi cho Đăng Dương có cơ hội trả lời, khuôn mặt thanh lãnh tuyệt sắc của Thủy Linh Lung bổng nhiên chợt biến, vội vàng tay chạm lên gò má thon ngọn, giật mình nói

“Khăn che mặt của ta?”

Đăng Dương nghe vậy thì liền tươi cười đáp “Để chữa bệnh cho nàng, lão phu đã ném nó đi rồi!”



Thế nhưng, Thủy Linh Lung lại hoàn toàn không để ý đến lời nói cả Đăng Dương, nàng khẽ cuối đầu nhìn xuống bộ võ phục rộng rãi mà xa lạ trên người, thủy nhãn xinh đẹp nhất thời co rút, môi đào run rẫy nói, trong thanh âm không khó để nhận ra sự kinh hãi đến cực độ

“Y phục của ta?”

Đăng Dương tựa hồ không nhận ra sự khác thường của Thủy Linh Lung, vẫn tươi cười đáp “Để thuận tiện cho việc giải trừ hơn hai trăm loại độc tố trong người nàng, lão phu cũng đã lột bỏ nó rồi!”

Đồng thời, để cho Thủy Linh Lung hiểu rõ hành động của mình là cực kỳ chính đáng, hắn còn bổ sung thêm một câu giải thích

“Hơn nữa, sau trận chiến kinh tâm ngày hôm đó, y phục của nàng so với giẻ lau nhà cũng không khác nhau là bao, muốn mặc lại trên người là điều không thể, do đó, lão phu chỉ có thể đem quần áo của mình ra mặc tạm cho nàng mà thôi, hơi rộng một chút nhưng vẫn rất đẹp, chắc không thành vấn đề chứ?”

Tuy nhiên, đáp lại lời nói phi thường chân thành đó của Đăng Dương lại chính là lưỡi kiếm sắc lạnh của Thủy Linh Lung.

Chỉ thấy ngay khi Đăng Dương vừa mới nói xong, Thủy Linh Lung đã đạp nhẹ giường đá mà phóng vút người lên, những ngón tay thon dài, trắng nõn như búp măn vươn ra khỏi ống tay áo to rộng, búng nhẹ vài cái thì đã bắn ra một loạt kiếm khí sắc lạnh thẳng vào Đăng Dương.

Một chiêu này của nàng, cực kỳ ác liệt, không chút nhân từ.

Bổng nhiên bị Thủy Linh Lung tấn công, khuôn mặt thanh tú giấu trong mũ trùm đầu của Đăng Dương cũng hơi động dung một chút, từ trong áo choàng đen, một lá bùa lam sắc phá không bắn ra.

“Phong Thuật – Bát Điệp Phong Tiễn!”

Dưới tiếng quát lạnh già nua của Đăng Dương, lá bùa lam sắc ngay lập tức tan biến vào không trung, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành tám con bướm xanh lam vô cùng xinh đẹp, trực tiếp đối đầu với kiếm khí sắc lạnh của Thủy Linh Lung.

Bụp… bụp… bụp… bụp….

Một loạt tiếng nổ nho nhỏ nối tiếp nhau vang lên trong không gian, chưa đến một giây ngắn ngủi, tất cả phong điệp cùng kiếm khí đã hủy diệt hoàn toàn lẫn nhau.

Ngay sau đó, còn không đợi Thủy Linh Lung xuất chiêu thứ hai, Đăng Dương đã vội vàng lùi nhanh về phía sau kéo dài khoảng cách, tựa hồ đã bị Thủy Linh Lung chọc cho cực kỳ tức giận mà to tiếng quát

“Cô gái trẻ, đây chính là cách mà nàng trả ơn cho người đã cứu mạng mình hay sao? Lão phu thật sự không ngờ, đệ tử chân truyền của Phiêu Miễu Động Chủ lại có thể vong ân phụ nghĩa đến như thế?”

Lại một lần nữa, đáp lại tiếng quát tức giận của Đăng Dương chỉ là bộ mặt băng hàn của Thủy Linh Lung, nàng không nói một lời, đôi chân thẳng tắp vẫn lướt nhanh trên mặt đất, bàn tay gập lại thành trảo, trên mỗi ngón tay đền ẩn hiện kiếm khí sắc lạnh vô tình, nhắm thẳng yết hầu của Đăng Dường mà vồ đến với tốc độ cực nhanh.

“Này, những gì lão phu nói, nàng không có nghe lọt lỗ tai hay là bị điếc!”

Đăng Dương bực tức nói lớn nhưng hai chân cũng không chậm, nhanh chóng thi triển thân pháp Đạp Lôi đến mức tận cùng mà hóa thành một đạo tàn ảnh quỷ mị, dễ dàng tránh né kiếm trảo của Thủy Linh Lung.

Thật ra mà nói, tốc độ của hắn hiện giờ, nhiều lắm cũng chỉ có thể sánh ngang với Võ Tướng cao cấp bình thường mà thôi, không có cách nào bì kịp với thể loại thiên chi kiêu nữ, độc bá cảnh giới Võ Tướng như Thủy Linh Lung.

Có điều, nàng lúc này cũng không phải là nàng của thời toàn thịnh, vậy cho nên so sánh tốc độ hai bên, Đăng Dương nghiễm nhiên cao hơn một bậc, chiếm thế thượng phong.

Lại tiếp tục lách người trốn tránh hàng loạt kiếm trảo sắc nhọn, trùng trùng điệp điệp như thiên phật thủ của Thủy Linh Lung, Đăng Dương đã chạy đủ một vòng tròn trịa bên trong hang động nho nhỏ, sầu mi khổ ải mà bất lực nói

“Bà cô nhỏ à, dừng lại được chưa? Lão phu muốn cứu nàng mới bất đắc dĩ cởi đồ của nàng mà nha, chứ số tuổi thật sự của lão phu đã trên dưới một trăm năm tròn rồi, so với nàng thì nhiều hơn gấp bốn năm lần, còn chấm mút được con mẹ gì nữa đâu mà nàng phản ứng thái quá như thế?”

“Trong mắt lão phu, nàng nhiều lắm cũng chỉ mà một cô nhóc con nhỏ bé thôi a!”

“Hừ, ta không cần biết lão bao nhiêu tuổi!”

Thủy Linh Lung hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thủy mặc bốc lên vô tận sát khí, tay phải trong chớp mắt đã co lại rồi búng mạnh, bắn ra hàng loạt kiếm khí sắc nhọn thẳng vào người Đăng Dương, tay trái nối tiếp theo sau, từ trong không khí ngưng tụ ra một lưỡi kiếm khí trong suốt gần như vô hình, nhắm ngay vị trí yết hầu sau áo choàng đen của hắn mà đâm đến một cách lạnh lùng.

“Không cần biết lão có cứu mạng ta hay không, lại càng không quan tâm thân phận Hồn Sư của lão, ta chỉ biết một điều, kẻ nào nhìn thấy dung mạo của ta, kẻ đó nhất định phải chết!”

“Tại sao nhìn thấy dung nạo của nàng lại phải chết chứ?”

Đăng Dương bằng vào ưu thế tốc độ của mình, một mặt ném bùa, một mặt lắc léo như một con cá trạch phi thường trơn trượt, dù cho Thủy Linh Lung có lạnh lùng đến đâu, ra chiêu tàn nhẫn ngoan độc đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không sao chạm vào được chéo áo của hắn.

“Nàng xinh đẹp như thế, mĩ miều như thế, quyến rũ như thế, mỵ hoặc như thế, chứ có phải xấu đến nổi ma chê quỷ hờn gì đâu mà cần che giấu?”

“Từ xưa đến nay, tốt khoe xấu che là chuyện hiển nhiên mà?”

Giao đấu một lúc lâu mà vẫn không tài nào bắt kịp lão già mặc áo choàng đen, hơn nữa lại còn phải nghe lão lải nhải không ngừng về dung mạo của mình, ánh mắt Diệp Linh Lung càng ngày càng phát lạnh.

Nàng bất chấp thương thế cũng như độc tố vẫn còn trong cơ thể, điên cuồng thôi động từng luồng thủy hệ đấu khí khủng bố, phóng xuất ra ngoài trăm ngàn kiếm ảnh như biển thác sông gầm, ầm ầm từ bốn phương tám hướng, phóng thẳng về phía Đăng Dương.

Thấy Thủy Linh Lung thế nhưng lại không tiếc thương tổn chính mình, xuất ra đại chiêu mãnh liệt như thế, Đăng Dương quả thật sắp bị nàng chọc tức đến điên rồi.

“Năm ngày năm đêm, lão phu đã mất đến tận năm ngày năm đêm mới cứu sống được nàng đó, bây giờ nàng lại đem công sức của lão phu, toàn bộ vức đi hết, thật là tức chết ta mà!”

“Chẳng lẽ so với việc giết chết lão phu, mạng của nàng còn rẻ mạt hơn?”

Nói rồi, Đăng Dương cũng không dám chậm trễ, linh hồn lực cường đại trong đại não nhanh chóng khởi động, quát khẽ một tiếng âm u

“Hắc Vũ Thời Không!”

Tiếng quát vừa ra, sóng kiếm sắc lạnh từ bốn phương tám hướng cũng vừa lúc kéo đến, tàn bạo nhấn chìm Đăng Dương trong sát khí ngợp trời.

Thế nhưng trái với kỳ vọng của Thủy Linh Lung, sóng kiếm ập xuống cũng không hề tạo ra cảnh tượng bằm thây vạn đoạn như nàng suy nghĩ mà ngược lại, đã hoàn toàn chém vào hư không.

Cùng lúc đó, tại phía bên kia của hang động, từ trong hư không vô định, Đăng Dương bổng nhiên lù lù xuất hiện như một bóng ma, khó chịu nói với giọng già nua

“Cô bé nhỏ, nàng quả thực làm lão phu mất hết kiên nhẫn rồi đấy! Có tin hay không, lão phu liền biến nàng thành người thực vật đến cuối đời?”

Đăng Dương vừa mới dứt lời, thì ngay lập tức, một tiếng nói tràng đấy anh khí nhưng cũng không kém phần ngọt ngào quyến rũ, bất ngờ vang lên trong hang động nhỏ bé, một tiếng nói không thuộc về Thủy Linh Lung.

“Hài, lão tiên sinh, ngài nhiều lời với nàng ta như vậy làm gì? Nàng ta dù sao cũng không nghe đâu!”

Chỉ thấy tại trên chiếc giường đá kia, Nguyệt Yên Lan không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn với bộ dạng hùng hổ muốn đoạt mạng người của Thủy Linh Lung, nàng ta lại thong thả bắt chéo hai chân, ôm bộ dạng đang xem kịch vui mà nhàn nhã theo dõi cuộc rượt đuổi của hai người Đăng Dương, muốn bao nhiêu lười biếng thì có bấy nhiêu lười biếng.

Nàng đưa tay chống lấy chiếc cằm thon gọn nhỏ xinh, trên môi nở nụ cười phi thường vui vẻ, ánh mắt chứa đầy hứng thú cùng tò mò, một chút cũng không rời, nhìn chăm chăm vào Đăng Dương trong lớp áo choàng hắc vũ, hài hước cùng trêu ngươi, nói

“Lão tiên sinh chắc có điều chưa biết, cái quy tắc ‘không để cho bất kỳ ai nhìn thấy dung mạo, chỉ cần nhìn thấy thì liền giết chết’ chính là do sư phụ của nàng, Động chủ Phiêu Miễu Động – Thiên Hương Bà Bà tự mình đặt ra đấy!”

“Khanh khách, mà nghe nói đâu, Thiên Hương Bà Bà khi còn trẻ đã từng bị một người đàn ông phụ tình bạc nghĩa, cho nên từ đó mới ôm một mối thù hận sâu như biển cả mà dựng lên Phiêu Miễu Động chỉ toàn nữ giới, căm ghét tất cả đàn ông như ngày nay”

“Hơn nữa, ta còn nghe nói đâu, vị Thủy Linh Lung đây, chính mà cốt nhục của lão bà bà và người đàn ông bội tình đó nha, mà cũng vì thế, để con gái mình không đi theo vết xe đổ của mình ngày xưa, bà ta mới bắt buộc nàng thực hiện cái quy định phi thường rắm chó đó kia a!”

“Quả thực là thúi không chịu nổi!”

Nói rồi, Nguyệt Yên Lan lại liếc mắt nhìn qua Thủy Linh Lung, cười tủm tỉm hỏi

“Ta nói thế, có đúng không hả, Thủy Linh Lung sư muội?”
Bình Luận (0)
Comment