Hào Quang Mặt Trời

Chương 308

So với hơn nửa tháng trước đây, trình độ cận chiến của Chu Lam hoàn toàn chẳng tiến bộ hơn được bao nhiêu, đo đó, Chu Lam mới hết lần này đến lần khác, lựa chọn thủ đoạn đặt bẫy và công kích tầm xa, ý muốn bằng vào ưu thế tu vi cũng như lượng đấu khí hùng hậu của mình để mà nghiền ép Đăng Dương.

Dù sao, tại trận chiến ở Hồ Thủy Quy kia, Đăng Dương đã thể hiện ra kỹ năng cận chiến quá mức xuất sắc của mình, lấy một chấp năm nhưng vẫn dễ dàng chiếm thế thượng phong trước điểu đội năm người Chu Lam. Có lẽ, chính vì biết rõ điều này, cho nên Chu Lam mới bỏ yếu lấy mạnh, không dám trực diện đối đầu với Đăng Dương trong một tràng quyết đấu cự ly gần.

Xét về phương diện cận chiến, Chu Lam lại thua xa Đăng Dương.

Còn như nói, điều gì trên người Chu Lam có thể làm cho Đăng Dương kinh ngạc và kiên dè, vậy thì chỉ có khả năng tính toán chiến thuật hết sức tuyệt vời mà thôi.

Thật vậy, nếu như vừa rồi, ngươi rơi vào bẫy rập dung nham kia không phải là hắn, một kẻ có thể chất cực kỳ mạnh mẽ, mà là Nguyệt Yên Lan hay Thủy Linh Lung, hoặc là bất kỳ nột người nào khác, bọn họ chắc chắn sẽ không thể nào bình an thoát khỏi nơi đó như hắn được.

Dù là ít hay nhiều, với khoảng cách quá gần đến như vậy, nhiệt lượng khủng khiếp tỏa ra từ dung nham cũng sẽ thiêu da đốt thịt bọn họ, nhẹ thì bỏng rát một chút, nặng thì trọng thương bỏ mình.

Xét về mặt chiến thuật, Chu Lam có thể sáng ngang với Ngọc Cổ Thanh.

Tóm lại, từ bốn phương diện kể trên, Đăng Dương rút ra kết luận, hắn có thể giết chết được Chu Lam, hơn nữa, sẽ không hao tổn quá nhiều sức lực để làm được việc này.

Đã xác định được điểm mạnh và điểm yếu của Chu Lam, Đăng Dương tất nhiên sẽ tránh đi chỗ mạnh, khai thác triệt để yếu điểm đó để giết chết hắn ta.

Đưa ra quyết định, Đăng Dương liền không chần chừ nữa, hai chân đạp mạnh mặt đất, thi triển thân pháp Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh, tăng hết tốc lực, lao thẳng về phía Chu Lam.

Lúc này, Chu Lam cũng đã thu hồi lại mưa bom bão đạn của mình, đôi mắt băng hàn nhìn thấy Đăng Dương xông đến, âm trầm hừ lạnh một tiếng khinh thường rồi vung tay chưởng mạnh ra

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Cửu Long Hắc Hỏa!”

Rống!

Một loạt tiếng rồng ngâm vang lên giữa thiên địa, chỉ thấy từ lòng bàn tay Chu Lam, hắc hỏa ngùn ngụt phóng ra như dời sông lấp bể, tại trên không trung hóa thành chín cái đầu rồng dữ tợn, lần lượt phân ra năm hướng trên, dưới, trái, phải và trung tâm, phá không lao thẳng vào Đăng Dương.

Nhìn chín cái đầu rồng mang theo uy lực tuyệt luân xông về phía mình, Đăng Dương cười khẩy một tiếng

“Chỉ là một ngọn lửa chết mà thôi, đến cả một chút ý cảnh của thần long cũng không có mà đòi chém giết ta, nực cười”

“Cút sang một bên, Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú”

Gầm!

Đăng Dương xuất chưởng, Lôi Sư liền thét gào, so với chín cái đầu rồng vô tri vô giác kia, Lôi Sư lại càng sinh động, càng ngưng thực gấp cả ngàn lần.

Năm hỏa quyền rực lửa cũng thế mà chín cái đầu rồng này cũng vậy, một khi chạm mặt với Lôi Sư, kết quả cũng chỉ có một mà thôi, đó là cả hai cùng chết.

Oành…! Một tiếng sấm chấn động trời quang.

Trong chớp mắt, cát vàng cuồng quét, hỏa ảnh, lôi quang bay múa ngợp trời, toàn bộ chính cái đầu rồng đều đã bị Lôi Sư nổ tung, cùng nhau biến mất.

Mà Đăng Dương chính là không chút mảy may e sợ, trực tiếp xông thẳng qua làn hỏa ảnh và sóng sung kích cuồng bạo đó, trong vòng một hơi thở ngắn ngủi thì đã tiếp cận được Chu Lam trong khoảng cách mười mét.

Đối mặt với sự cố ý tiếp cận này của Đăng Dương, Chu Lam không những không hề sợ hãi mà còn cười nhạo nói

“Muốn tiếp cận ta, ngươi đã quên mất bài học vừa rồi rồi sao? Hãy biến thành tro bụi đi, Địa giai cao cấp võ kỹ - Hỏa Diệm Sơn!”

Bùm!

Ngay tức khắc, lấy Chu Lam làm trung tâm, mặt đất xung quanh hắn hiện lên sáu cái vòng tròn đỏ rực, ầm ầm phóng lên từng cột dung nham khổng lồ, hợp lại với nhau, bọn chúng tạo thành một bức tường phòng hộ phi thường kiên cố, đồng thời cũng hoàn toàn nuốt chửng luôn Đăng Dương.

Lần này, Chu Lam sử dụng đến sáu cột dung nham, cột này bù đắp, hỗ trợ cho cột kia, nhất thời khiến cho tốc độ phung trào cũng như nhiệt lượng kinh thiên tỏa ra gia tăng gấp hai lần lúc trước, với yếu tố đặc biệt bất ngờ đó, Đăng Dương lại muốn sử dụng thủ đoạn tạo khiên để chạy trốn là hoàn toàn bất khả thi.

Không xét yếu tốc tốc độ, chỉ xét về lượng nhiệt độ khủng khiếp do sáu cột dung nham đồng thời tạo ra, tấm khiên lôi điện của Đăng Dương không thể nào trụ vững quá một giây chứ đừng nói gì là dùng nó làm điểm tựa để chạy trốn.



Bản thân là kẻ đã thi triển ra chiêu thức khủng bố này, Chu Lam càng hiểu rõ sức mạnh đánh sợ của nó. Theo như hắn thấy, bị nhấn chìm trong dung nham nóng bỏng, Đăng Dương mười phần thì hết chín phần bỏ mạng, một phần còn lại chính là trọng thương nghiêm trọng, sống không bằng chết.

Mà không chỉ Đăng Dương thôi đâu, dù có là Ngọc Cổ Thanh hay bất kỳ ai khác có cảnh giới võ đạo nằm dưới Kình Quân, một khi đã bị dung nham của hắn tóm gọn thì đều chết chắc, không phải nghi ngờ.

Nghĩ như vậy, xác định Đăng Dương đã không còn đường sống, sát khí trên mặt Chu Lam nhanh chóng rút lui như thủy triều, chỉ còn lại một nụ cười yếu ớt nhưng tràn đầy mãn nguyện trên môi.

Với ánh mắt ôn nhu đến vô hạn, hắn khẽ ngước đầu nhìn lên bầu trời cao vời vợi, lẫm nhẩm nói

“Ân My, thù của nàng, hôm nay, Chu Lam ta rốt cuộc cũng đã trả được rồi, nàng có vui hay không?”

“Hài, chỉ tiếc một điều là, là tên sát nhân đáng hận kia lại quá mức giảo hoạt, cực kỳ mưu mô, nham hiểm, cộng với khả năng Võ – Hồn song tu ngàn năm có một của hắn, ta bất lực, không thể nào lột da, lóc thịt, ăn tim, uống máu, bằm thây vạn đoạn hắn để trúc giận cho nàng”

“Cuối cùng, cũng chỉ có thể dùng cách trực tiếp nhất, tàn bạo nhất, thiêu sống hắn trong ngọn lửa bất diệt, thi cốt vô tồn, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian!”

“Ta làm như thế, nàng sẽ không trách ta vô tâm chứ?”

Chu Lam lắc đầu cười

“Chắc là không đâu nhỉ, nàng ôn nhu như thế, làm sao có thể trách ta được, có phải hay không?”

“Ha ha, Ân My, nàng biết không, vốn dĩ, kể từ lúc nàng chết, ta đã lập một lời thề độc, rằng… đợi sau khi trả được đại thù cho nàng, ta sẽ ngay lập tức quyên sinh, vĩnh viễn cùng nàng bầu bạn nơi suối vàng!”

“Chỉ là, làm người vốn dĩ nên biết trước biết sau, có thù phải báo, có ân phải trả. Ân my, nàng biết không, để có được sức mạnh trả thù cho nàng, ta đã mang ơn đại ân nhân rất… rất… rất nhiều. Nay, thù của nàng đã xong nhưng việc của ân nhân giao phó vẫn còn dang dỡ, vậy cho nên xin nàng hãy đợi ta thêm một chút nữa, đợi đến khi nào ta trả ơn xong, ta nhất định sẽ đến bên nàng, để cho hai chúng ta, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi bên nhau”

“Ha ha, Ân My, nàng yên tâm đi, thời điểm đó sẽ không còn xa nữa đâu, chỉ cần ta đi hết con đường này, đồng thời đạp nát thêm một cục đá chặn đường nửa mà thôi!”

“Hư hư hư hư, Chu Lam này, ta thấy ngươi không chỉ to mồm to miệng mà trí óc hình như cũng quá mức hoang tưởng rồi”

Một tiếng nói châm chọc bất ngờ vang lên từ bốn phương tám hướng, khiến cho Chu Lam không khỏi đại biến sắc mặt, chấn tỉnh tinh thần từ cơn mộng mị

“Giết được hung thủ, trả được đại thù? Ha ha, đừng có làm cho ta buồn cười chứ, ngươi lúc nào đã giết được hung thủ, lúc nào đã trả được đại thù? Nói ta nghe thử xem?”

Cùng với tiếng cười càng lúc càng to, từ trong bức tường dung nham nóng rực, một vị hiệp sĩ với bộ giáp vảy rồng bạc trắng bước ra. Dung nham chảy trên bộ giáp tựa như nước chảy lá môn, tuy có bốc lên từng đợt khói trắng nghi ngút nhưng về cơ bản, không thể tạo nên bất kỳ tổn thương gì quá lớn.

Như đã từng nói, bản thân Long Thần Vũ Khải chính là một môn Địa giai cao cấp võ kỹ phòng thủ phi thường cường đại, lại kết hợp với thể chất Thủy Thần của Đăng Dương, tạo nên một bức tường phòng ngự kiên cố tuyệt luân, nếu như không phải là Thiên giai võ kỹ hay một tổ hợp rất nhiều Địa giai cao cấp võ kỹ cùng nhau công kích vào thì đừng mong có thể phá vỡ được nó.

Chỉ cần khoát lên mình bộ long giáp này, sức phòng ngự của Đăng Dương xem như đã là vô địch dưới cảnh giới Kình Quân, chiếm thế thượng phong trong mọi cuộc chiến.

Nhìn vị hiệp sĩ giáp rồng bước ra từ cột dung nham đỏ rực, Chu Lam không khỏi mở lớn hai mắt tràn đầy khó tin “Không thể nào, làm sao có thể, ngươi làm sao có thể sống sót trong dung nham…”

Gương mặt thanh tú phía sau mũ giáp đầu rồng của Đăng Dương hơi nheo lại đôi mắt lăng lệ, cười lạnh không thôi, nói

“Tại sao ta lại không thể sống sót trong dung nham? Một lần nữa, ngươi lại quá đề cao chính mình rồi”

“Mà ngươi biết không, Chu Lam? Đại đa số những tên tự luyến như ngươi, thường xuyên phải trả giá bằng mạng sống đó”

“Và ta có thể cam đoan với ngươi một điều rằng, đã đến lúc ngươi trả giá cho sự tự tin ngu ngốc của mình rồi!”

Cùng với lời nói đầy châm chọc vang lên, Đăng Dương liền phá không lao ra, đại kiếm Hoàng Hôn xuất hiện nơi tay, nhắm thẳng vào Chu Lam mà lạnh lùng chém xuống.

Một kiếm này, nhìn thì đơn giản nhưng thật ra là được tổ hợp từ rất nhiều thủ đoạn kinh người của Đăng Dương, và nếu như hắn nhớ không lầm thì, chính một kiếm này đã đưa Ngọc Vũ Quang đi vào chỗ chết.

“Nhân giai trung cấp võ kỹ - Thiên Lôi Nhất Kích!”

“Địa giai sơ cấp võ kỹ - Cửu Ảnh Kiếm Ý – Ngũ Kiếm Hợp Nhất!”

“Địa giai trung cấp kiếm pháp – Tiếu Tiêu Diêu – Toái Giáp Thức!”

“Địa Nguyên Binh – Hoàng Hôn Kiếm – Giải phóng đấu khí tích trữ, bộc phát toàn bộ sức mạnh!”

Thấy Đăng Dương đã bắt đầu tấn công, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Chu Lam, đó là phải chạy.

Hắn biết rõ điểm yếu của mình, cận thân chiến đấu, hắn không tài nào so sánh với tên sát nhân trước mặt được, chính vì vậy, hắn phải kéo giãn khoảng cách càng xa càng tốt, sau đó lại dùng ưu thế tu vi để nghiền ép đối phương.

Để có thể chống đỡ được Hoả Diệm Sơn, môn Địa giai cao cấp võ kỹ mạnh mẽ nhất của hắn, tên sát nhân kia ắt hẳn là đã sử dụng một bảo vật phòng thủ ghê gớm nào đó. Tuy nhiên, bảo vật cũng đâu phải cứ muốn là dùng được, mỗi một lần sử dụng thì chắc chắn sẽ tiêu hao một lượng đấu khí cực kỳ kinh khủng.

Tên sát nhân kia có thể dùng một lần, không có nghĩa là sẽ sử dụng được lần thứ hai. Chỉ cần hắn ta trúng thêm một lần phun trào nữa của Hỏa Diệm Sơn, chắc chắn không thể tránh khỏi cái chết.

Nghĩ như vậy, Chu Lam liền không chần chừ, một mặt thì triệt tiêu bức tường dung nham, một mặt thì bùng nổ tốc độ, lùi nhanh về phía sau, tránh đi thế kiếm như thái sơn áp đỉnh, nồng nặc khí tức hủy diệt của Đăng Dương.

Thế nhưng rồi, Chu Lam chợt nhân ra là hắn không thể di động được.

Không biết từ lúc nào, hắn đã bị vô số quỷ đằng tràn ngập gai nhọn cuốn chặt lấy, hai chân chôn cứng trong đất, khắp cả người thì ngưng kết một tầng băng tinh lạnh lẽo, còn chưa hết, cũng không biết nguyên do vì sao, hắn lại cảm thấy cơ thể đặc biệt yếu nhược, hoa mắt chóng mặt, thần kinh chấn động đến mơ màng.

“Mộc thuật bậc 2 – Mộc Đằng Trói Buộc!”

“Thủy thuật bậc 2 – Đóng Băng!”

“Thổ thuật bậc 2 – Sa Lầy!”

“Ám thuật bậc 3 – Suy Nhược!”

“Quang thuật bậc 3 – Mê Muội!”

Cả năm môn hồn thuật khống chế và nguyên rũa đã được Đăng Dương âm thâm tung ra, thần không biết, quỷ không hay khóa cứng lấy Chu Lam, không cho hắn di chuyển dù là nữa bước chân.

Và rồi, đại kiếm Hoàng Hôn cuối cùng cũng đã chém thẳng xuống.

Đùng!

Dưới một kiếm đoạt mệnh cực mạnh của Đăng Dương, Chu Lam như diều đứt cây bay thẳng ra ngoài, cơ thể tàn tạ liên tục đập đùng đùng xuống sa mạc cát vàng, lăn lết tổng cộng hơn năm sáu chục mét mới từ từ dừng lại, nằm im một đống, không biết sống chết thế nào.

Chỉ thấy, tại nơi hắn nằm, cát vàng đang từ từ bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, nhìn vào có phần đáng sợ.

“Có phải quá mức đơn giản không nhỉ?” Đăng Dương vung nhẹ đại kiếm rồi gác lên vai, thi triển thân pháp Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh, chớp mắt một cái thì đã xuất hiện ngay bên cạnh Chu Lam.

Dùng Thiên Đạo Chi Nhãn nhìn xuống đống thịt nát nằm trên mặt đất, mi mắt Đăng Dương liền giật nhẹ một cái, hơi kéo lên khóe môi, trào phúng nói

“Lại còn chơi trò giả chết với ta? Óc ngươi là bị lừa đá à, làm sao lại dám sử dụng thủ đoạn ngu ngốc đến như vậy?”

“Muốn cắn lén sau lưng ta như thế sao?”

Cùng với thanh âm châm biếm vang lên, Đăng Dương tuyệt nhiên không đê cho Chu Lam bất kỳ một cơ hội nào để thực hiện ý đồ, đại kiếm Hoàng Hôn một lần nữa phá không bổ xuống

Đùng! Tiếng va chạm vang dội lại vang lên.

Chỉ có điều, lần này, nó không phải phát ra do đại kiếm của Đăng Dương đánh vào cơ thể của Chu Lam mà là vì thanh đại kiếm đó đã bị một cánh tay phủ kín vảy đen như bò sát, ngường ngạnh chặn lại giữa không trung

“Đánh… đủ… chưa?”

Chu Lam chậm rãi ngẫn đầu lên, một đôi đồng tử màu vang quái dị nhìn thẳng vào Đăng Dương, rít lên từng chữ ngập tràn sát ý lăng thiên

-----*-*-----
Bình Luận (0)
Comment