Hào Quang Mặt Trời

Chương 312

Đánh nhau là để chiến thắng, đánh nhau không phải để ngải ngứa cho nhau.

Sự cân bằng ảo diệu này, Đăng Dương không muốn nó tồn tại quá lâu, nhất là khi Nhãn thuật thần cấp – Vũ Khúc Của Lửa đang tiêu tốn của hắn rất… rất nhiều đấu khí.

Nếu như cứ tiếp tục không có hành động gì để phá vỡ thế trận giằng co hiện nại, khoảng nửa phút nữa thôi, Đăng Dương nhất định sẽ là kẻ bại trận vì cạn kiệt đấu khí đầu tiên. Đây là điều không thể chấp nhận được!

Xét đến cùng, về cơ bản, tu vi của Đăng Dương vẫn còn thua kém Chu Lam một khoảng cách rất xa, Võ Tướng sơ cấp so với Võ Tướng đỉnh phong, tuy rằng bằng vào nhiều thủ đoạn kinh nhân khác nhau, Đăng Dương có thể nâng sức chiến đấu của mình lên một độ cao khó lòng tưởng tượng, thậm chí là ngang bằng cả cường giả Kình Quân, thế nhưng, vẫn còn đó sự chênh lệch cơ bản về số lượng đấu khí tích trữ trong cơ thể của mỗi người.

Hơn thua đến hai ba cái tiểu cảnh giới, không thể nói là không hề có ưu thế được. Về mặt này, Chu Lam thật sự đã chiếm thế thượng phong trước Đăng Dương.

Hiểu rõ hơn thua được mất, rõ ràng lợi và hại trong lần so đấu năng lượng hủy diệt này, Đăng Dương tất nhiên sẽ không bao giờ để kết quả xấu xí nhất xảy ra.

Chỉ thấy, trong thời khắc cuối cùng của cuộc chiến, Đăng Dương đã bắt đầu sử dụng con át chủ bài mà hắn vẫn luôn luôn ẩn giấu bấy lâu nay. 

Theo từng hơi thở đều đặng, máu huyết trong người Đăng Dương sùng sục sôi trào cả lên

Tay phải Đăng Dương nắm lại thành cú, đấm mạnh một quyền vào khoảng không gian đang không ngừng bị sóng nhiệt làm cho vặn vẹo trước mặt, trong khi… khóe miệng khe khẽ quát lên

“Kỹ năng huyết mạch – Ngự Thủy Thuật!”

ẦM!

Một quyền của Đăng Dương vừa xuất ra, biển dung nham che kín mặt đất liền ầm ầm chuyển động, vô số cột dung nham đỏ rực bạo phóng lên trời, sau đó thì cuốn lại với nhau, hóa thành một ‘dung nham hỏa quyền khổng lồ’, to hơn mười mét, xé rách không gian, ầm ầm giáng thẳng xuống Chu Lam với tốc độ cực nhanh, nhất thời khiến cho hắn ta không có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng.

Chỉ nghe ‘Đùng’ một tiếng chói tai, dung nham hỏa quyền lao mạnh vào mặt đất, nhất lên từng cơn sóng dung nham khổng lồ, liệt diễm bắn ra tứ phía, tựa như một cơn mưa thiên thạch bao phủ cả không gian.

Bản thân đứng giữa vụ va chạm kinh thiên, Chu Lam ngay lập tức bị dung nham hỏa quyền vùi dập một cách tàn bạo, nhấn chìm cả cơ thể hắn vào trong đại dương dung nham nóng bỏng với nhiệt lượng cực kỳ khủng khiếp, lên đến con số 1500 độ C, mức nhiệt có thể nung chảy hầu như tất cả kim loại.

Còn chưa hết, với sức mạnh khống chế dung nham đến từ Ngự Thủy Thuật, sâu trong biển dung nham đỏ rực, từng con… từng con cá mập dung nham được Đăng Dương không ngừng tạo ra, từ khắp bốn phương tám hướng, bủa vây lấy Chu Lam rồi điên cuồng cắn xé hắn.

Thêm vào đó, cũng chính vì phải đột ngột hứng chịu đòn tập kích không lời báo trước của Đăng Dương, Chu Lam đã không thể nào tiếp tục duy trì Võ kỹ huyết mạnh của mình, ngay tại thời điểm hắn trúng đòn, cột nặng lượng hủy diệt màu đen cũng theo đó mà tan biến vào hư vô.

Không còn Hơi Thở Của Rồng chặn đường, Vũ Khúc Của Lửa nghiễm nghiên giành lấy phần thắng tuyệt đối, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt thì đã cắt qua không gian, bắn thẳng vào người Chu Lam, dễ dàng xuyên thủng lớp vảy rồng đen bóng bên ngoài, thọc sâu vào bên trong cơ thể hắn rồi điên cuồng thiêu đốt tất cả mọi thứ trong đó.

Bên ngoài thì bị bao phủ bởi dung nham nóng cháy và một đàn cá mập đói khát, bên trong thì lại bị ngọn lửa bất diệt hừng hực thiêu đốt, lại cộng với linh hồn tổn thương chưa lành, tâm tạng nội thương vẫn còn vô cùng đau đớn, trong ngoài giáp công, trước sâu hội hợp, tình thế của Chu Lam lúc này đây đã nguy cấp đến cực độ, ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ còn là đừng tơ kẻ tóc, có thể đứt gãy bất cứ lúc nào.

Rống!!! Rống!!! AAAAAA!!!

Nghe từng tiếng thét gào đau đớn không ngừng vang lên từ sâu bên trong biển dung nham đỏ rực, khóe môi Đăng Dương liền cong lên đầy tà mị, lạnh lùng cười nói

“Để xem lần này, ngươi có sống sót nổi hay không?”

“Lửa của ta chính là ngọt lửa từng được dùng để luyện chế Diệt Thần Binh, thứ vũ khí có thể hủy diệt cả thần linh. Với một ánh mắt, ta có thể thiêu đốt tất cả vạn vật trong thiên địa, biến những thứ cứng cỏi nhất thành tro tàn, trong khi đó, ngươi bất quá chỉ là một tên Long Nhân hơi cường đại một chút mà thôi, liệu có thể cầm cự được bao lâu chứ?” 

“Trận chiến giữa chúng ta, đến đây cũng nên chấm dứt đi là vừa”

“KHÔNGGGGGGGGGGG!!!” Một tiếng hét không cam lòng nổ tung giữa thiên địa.

Biển dung nham vừa mới bình lặng chưa được bao lâu thì đã một lần nữa cuộn trào dậy sóng, ba đào hải lãng, ầm ầm chuyển động.

Đùng! 

Chu Lam xé tan dung nham, phóng thẳng lên trời, hiện ra trước mắt Đăng Dương với một thảm trạng phi thường tồi tệ.

Đôi cánh chim sau lưng hắn hiện nay đã bị nhiệt lượng khủng khiếp của dung nham thiêu đốt đến trơ xương, lân giáp trên người thì vỡ nát tứ tung, nhiều chỗ lộ ra từng mảng da thịt cháy cháy khét, bốc mùi gay mũi.

Sừng rồng mọc ra giữa trán hắn ta lúc này cũng đã bị gảy làm đôi, mái tóc cương cứng như kim châm thì chịu chung số phận với đôi cánh, toàn bộ đều bị dung nham thiêu đốt sạch sẽ không còn gì.

Đó là còn chưa kể đến cái đuôi rồng sau mông hắn đã biến mất hoàn toàn, nửa bàn chân trái và một cái tay phải bị đứt lìa, kinh mạch, gân cốt vỡ vụng, mắt trái đuôi mù, trên lồng ngực tại vị trí trái tim lại có hai cái lổ tròn to bằng trái cam, cực kỳ ghê tợn, trực tiếp xuyên thủng từ trước ngực thẳng ra sau lưng, bên trong trống rỗng không có bất cứ một thứ gì, kể cả trái tim.

Xem ra, không ngoài sự đoán của Đăng Dương, tất cả nội tạng của Chu Lam, từ tim, gan, phèo, phổi, cho đến dạ dày rồi ruột non, ruột già, toàn bộ đều đã bị Vũ Khúc Của Lửa tận diệt từ gốc đến rễ, không còn một mống.

Với thương thế thảm trọng như này, Chu Lam thật sự không thể nào sống tiếp được.

Ấy vậy mà, đối nghịch với những quy tắc cơ bản nhất của sự sống, mặc cho hơi thở đã suy yếu đến cùng cực, hắn ta thế nhưng vẫn không hề chết đi, hơn thế nữa, theo từng giây từng phút trôi qua, sự suy yếu của hắn cũng dần dần ổn định.

Đứng giữa biển dung nham nóng bỏng, Đăng Dương đưa mắt nhìn lên Chu Lam đang lơ lửng trên bầu trời, một sự ngạc nhiên bất khả tư nghị thoáng xẹt qua đầu rồi nhanh chóng được hắn thu liễm lại, nhết mép cười nói, giọng điệu vang lên, chưa đầy hàm ý khinh thương

“Vẫn muốn vùng vẫy trước khi chết à, Chu Lam?”

Vừa nghe thế, Chu Lam liền dùng một con mắt còn lại của mình, tràn đầy hận ý nhìn thằng xuống Đăng Dương, tuy nhiên, hắn ta hình như không hề có ý định đáp trả những lời lẽ khiêu khích đó mà chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm một mình như đọc kinh văn.

“Hỡi An Dương Vương, chủ nhân của hắc ám vô tận, đại tướng tối cao của Quân đoàn chinh phạt Ma Long, xin hãy lắng nghe lời thỉnh cầu của kẻ hèn này, ban cho bề tôi nhỏ bé của ngài một chút sức mạnh thuộc về thần linh, giúp ta vượt qua thử thách đầy căm go trước mặt. Cầu xin ngài, đại ân nhân của ta!”

Lời cầu nguyện của Chu Lam vừa vang lên thì từ sâu bên trong hai cái lổ máu to đùng trên ngực hắn, một đốm hỏa diễm màu đen bổng nhiên xuất hiện rồi bùng cháy theo từng nhịp đậm chậm rãi…

Thình thịch… thình thịch… thình thịch… Từng tiếng tim đập như tiếng trống trận, đùng đùng ngân vang trong không trung.

Một vài giây sau đó, bên trong ngọn lửa màu đen đang đập thình thịch như trái tim đó, một chút sắc trắng đơn bạc dần dần sinh ra. Và rồi, theo thời gian trôi nhanh, ngọn lửa màu trắng nhỏ bé đó bắt đầu lan nhanh như chớp, chưa gì hết đã nuốt chửng lấy ngọn lửa màu đen, tiếp đó lại càng thêm phừng phựt bốc lên, hoàn toàn bao phủ cả người Chu Lam.

Với sự xuất hiện của hỏa diễm bạch sắc, đôi cánh trơ xương của Chu Lam đã khoát lên một tầng lông vũ tuyết trắng mới tinh, một cánh tay phải và nửa bàn chân trái bị đứt lìa của hắn cũng được thay thế bằng những bộ phận được ngưng tụ từ tinh hoa của Hỏa hệ nguyên tố, hay còn gọi tắc là Nguyên Thể, thứ sức mạnh đặc trưng chỉ thuộc về cảnh giới Kình Quân.

Không chỉ có tay và chân, đuôi của hắn, sừng của hắn, lân giáp của hắn cũng đã được thay thế toàn bộ, biến hắn từ một Hắc Sắc Long Nhân từ trên xuống dưới đen bóng như than trở thành một Bạch Sắc Long Nhân uy nghiêm lẫm lẫm, trắng không tì vết.

Cùng với sự biến đổi nghiên trời lệch đất về mặt ngoại hình, khí tức của Chu Lam cũng điên cuồng gia tăng đến chóng mặt, sau thời gian vài cái hít thở ngắn ngủi thi đã vượt qua ngưỡng sức mạnh của Kình Quân nhất trọng thiên, đạt đến tầng thứ của Kình Quân nhị trọng thiên.

Nắm giữ cỗ sức mạnh kinh khủng này trong tay, lực chiến của Chu Lam giờ đây đã hoàn toàn vượt trội hơn Đăng Dương một cái cấp bậc, nếu như lại một lần nữa so đấu, kẻ bại trận… chắc chắn sẽ là Đăng Dương. Điều là một sự thật hiển nhiên, không cần bàn cải. 

Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi tiểu xảo chỉ là hư vô.

Cảm thụ từng dòng năng lượng bá đạo tuyệt luân chảy xuôi trong người, Chu Lam mở bừng hai mắt, lạnh lùng nhìn xuống Đăng Dương đứng trên biển dung nham đỏ rực bên dưới, nét mặt không buồn không vui, cực kỳ bình thản cất lời. 

“Ngươi… chết!”

Chỉ hai từ vô cùng đơn giản và ngắn ngọn, nhưng đã biểu lộ rõ ràng thái độ cao cao tại thượng của Chu Lam đối với Đăng Dương. Tựa như trong mắt hắn, Đăng Dương không khác nào một con kiến hôi, tùy ý giẫm đạp một cái liền chết, không có bất kỳ một chút uy hiếp nào.

Thế nhưng, Đăng Dương có thật sự vô hại đến như vậy khi phải đối mặt với một Chu Lam đã đạt đến ngưỡng sức mạnh của cường giả Kình Quân nhị trọng thiên.

Chỉ cần nhìn vào thần thái vô cùng thong dong và điềm tĩnh của Đăng Dương hiện nay, câu trả lời rõ ràng là không, hắn hoàn toàn không có lấy một chút sợ hãi hay run rẫy nào trước một Chu Lam mạnh mẽ vượt bậc.

Dùng đôi mắt thấu triệt nhân gian nhìn lên Chu Lam như một vị thần minh lơ lửng trên bầu trời rực lửa, Đăng Dương chợt nở một nụ cười phi thường quỷ dị, hơi chút hứng thú hỏi

“Chu Lam, đây đã là thủ đoạn cuối cùng của ngươi rồi à?”

Chu Lam nghe thế thì liền cười nhạt một tiếng, cũng không thèm giấu giếm mà cao ngạo nói

“Không sai, đây chính là thủ đoạn cuối cùng của ta. Mà ngươi… tên ác đồ đáng chết vạn lần, có thể bức ta đến tình trạng này, xem như ngươi đủ giỏi, đủ hiểm ác, đủ tàn độc và cực kỳ thủ đoạn. Nếu đem ra so sánh với những võ giả hay Hồn Sư có cùng cảnh giới với ngươi, ngươi tuyệt đối và vô địch cùng cấp, một con sói hung tàn ăn thịt không nhả xương, một tử thần đoạt mạng theo đúng nghĩa đen”

“Bất quá, một khi đã đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thủ đoạn lắc léo đều là vô dụng. Nhiều lời như thế là đủ rồi, ngươi không còn bất kỳ con đường nào để đi nữa đâu, muốn tự kết liễu hay là để ta ra tay?”

“Mà thôi, mặc dù ngươi là một cường giả xứng đáng để ta tôn trọng, thế nhưng ngươi cũng chính là kẻ đã giết Ân My, người con gái mà ta yêu nhất. Do đó, ta sẽ không bao giờ cho phép ngươi có được tôn nghiêm của cường giả. Đích thân ta sẽ tự tay vặn cổ ngươi ra, đem đầu lâu của ngươi hiến tế cho nàng!”

Nói rồi, không cho Đăng Dương bất kỳ một cơ hội kéo dài hơi tàn nào nữa, Chu Lam liền vỗ mạnh đôi long dực tuyết trắng của mình, đùng một tiếng chấn động không gian, từ trên không trung lao thằng xuống vị trí của Đăng Dương.

Thấy Chu Lam phá không, ầm ầm phóng mạnh xuống như một quả đạn pháo tràn đầy uy lực, Đăng Dương một chút biến đối sắc mặt cũng không có, chỉ búng tay cái ‘tách’ thật kêu rồi lại cười khẽ một tiếng khó vô cùng khó hiểu

“Thời gian đã đến rồi, Chu Lam, chúc ngươi lên đường vui vẻ, đồng thời cũng hi vọng ngươi có thể đoàn tụ với cô nàng Ân My kia, nếu như thế giới bên kia là có thật!”

Lời nói bình thản cùng với tiếng búng tay của Đăng Dương vừa vang lên, Chu Lam đang cuồng bạo lao xuống như thần linh hạ phàm, thế không cản nổi, lại đột nhiên đứt cánh giữa đường, trong chớp mắt, đấu khí tán loạn, hỏa diễm vụt tắt, khí tức sinh mạng cũng không còn, chết không kịp ngáp.

Chu Lam đã hoàn toàn mấy đi ý thức trước khi hắn kịp nhận ra… điều gì đang xảy ra với chính mình.

Chu Lam chết đi, luồng sức mạnh kinh thiên chảy xuôi trong cơ thể cũng nhanh chóng tan biến vào hư vô, cả người không khác gì một cái xác chết biết bay, nương theo quán tính còn sót lại mà đâm thẳng đầu xuống mặt biển dung nham như hỏa ngục bên dưới.

Vị trí này, chỉ cách nơi Đăng Dương đang đứng trên dưới mười bước chân!
Bình Luận (0)
Comment