Hào Quang Mặt Trời

Chương 322

Sau khi thu phục thành công Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng, Đăng Dương cuối cùng cũng đã có cái nhìn rõ nét cũng như hiểu biết sâu rộng về con Thú Vương bí ẩn này.

Đúng như những gì hắn đã dự đoán, Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng, trong tên có một chữ Vương và chữ Vương này thật sự chính là biểu trưng cho cấp bậc của nó.

Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng, đích xác là một Thú Vương hàng thật giá thật, tuyệt nhiên không thể giả. Hơn nữa, dựa vào mối liên kết linh hồn chặt chẽ giữa hai bên, Đăng Dương cũng biết được, vào thời kỳ đỉnh cao của mình, sức mạnh của Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng có thể cùng lúc chấp đến vài trăm cường giả cảnh giới Độn Thiên mà vẫn nghiễm nhiên chiến thắng một cách dễ dàng.

Điều này, quả thật khiến cho đầu óc Đăng Dương chấn động không thôi. 

Bất quá, bên cạnh sự hưng phấn đó, còn có một nụ cười khổ.

Cười khổ là bởi vì, cỗ sức mạnh khủng khiếp đó của Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng cũng chỉ tồn tại ở thời kỳ toàn thịnh của nó mà thôi, còn hiện nay, tình trạng thật sự của Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng, chẳng có một chút xíu nào liên quan đến hai chữ toàn thịnh hay đỉnh cao cả.

Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng đã bị trọng thương trong cuộc đại chiến giữa Tần Quốc và Âu Lạc vào 5000 năm trước, hơn nữa, đây còn là một vết thương trí mạng, đánh thẳng vào chỗ hiểm yếu, khiến cho nó tổn hao nguyên khí cực kỳ nặng nề, nói là thập tử nhất sinh cũng không hề sai. 

Do đó, để có thể kéo sài sự sống của chính mình, Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng bắt buộc phải tiến vào trạng thái ngủ đông, và quá trình ngủ đông này đã kéo dài từ lúc đó mãi cho đến ngày hôm nay, một hơi liền mạch tựa như giấc ngủ ngàn thu, chưa từng hồi tỉnh bấy kỳ lần nào.

Như thế tính ra, Đăng Dương đánh đổi một cái giá lớn như vậy nhưng cuối cùng chỉ thu về được một con Thú Vương bại liệt?

Chuyện này, nghe thì có chút buồn cười đấy, thế nhưng, Đăng Dương tuyệt nhiên không hề thất vọng, không hề thất vọng một chút nào.

Vì sao ư?

Đơn giản thôi, chỉ cần hai từ ‘Thú Vương’ là đủ!

Thú Vương dù bị thương nặng nề đến đâu, tổn thương nghiêm trọng đến cỡ nào, nhưng suy cho cùng, nó vẫn là Thú Vương, một tồn tại vượt trên tất cả những cường giả mạnh nhất Việt Quốc và thậm chí là toàn bộ Thập Quốc xung quanh. Đây chính là tờ giấy chứng nhận rõ ràng nhất, bảo đảm cho khoảng đầu tư mà Đăng Dương bỏ ra là không hề uổng phí.

Thử nghĩ mà xem, nếu như vào thời khắc cửu tử nhất sinh, bị một lúc năm sáu cường giả cảnh giới Độn Thiên đuổi cùng giết tận chẳng hạn, (ưm… ưm… đây chỉ là ví dụ thôi nha, bởi vì lấy phong cách làm việc của Đăng Dương, chuyện này chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra), hắn liền đem Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng ra làm lá chắn đỡ đạn thì sao nhỉ?

Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng đang ngủ đông để dưỡng thương, bổng nhiên lại bị một đám ruồi bọ đánh thức thì sẽ có cảnh tượng như thế nào?

Theo như Đăng Dương dự đoán, chỉ có hai trường hợp có thể xảy ra.

Trường hợp thứ nhất, Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng sau khi ngủ đông 5000 năm thì đã bình phục được một phần thương thế, trong cơn tức giận vì bị quấy rầy, nó ngay lập tức thể hiện uy thế bá đạo của mình, thi triển thủ đoạn kinh thiên, phà hơi nhẹ một cái thì liền quét sạch đám cường giả cảnh giới Độn Thiên kia trong chớp mắt.

Trường hợp thứ hai, Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng sau khi ngủ đông 5000 năm nhưng vẫn chưa thể bình phục được, nay lại bị một đống cường giả cảnh giới Độn Thiên công kích, nó liền lầm tưởng rằng, kẻ thù năm xưa đã tìm tới cửa cho nên lựa chọn con đường đồng vi vu tận, và rồi, cả Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trung và đám cường giả cảnh giới Độn Thiên cùng ôm nhau bay màu.

Cho dù là trường hợp nào xảy ra đi chăng nữa thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có một mà thôi, đó chính là toàn bộ kẻ địch mạnh mẽ đều bị giết sạch trong khi Đăng Dương không hề hao tổn một công lông sợi tóc.

Đó, chỉ nghe thôi là đã thấy sướng cái lỗ tai rồi, bấy nhiêu đây còn không đủ để Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng trở thành một quân bài tối hậu của hắn hay sao?

Thú Vương bại liệt? Ha ha… đừng có đùa, trên đời này, làm gì có Thú Vương bại liệt chứ?

Tuy nhiên, đây mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi, không tính đến chuyện, trong suốt 5000 năm qua, Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng đã khôi phục được bao nhiêu thương thế, chỉ bằng phần bản lĩnh y học thượng thừa mà Đăng Dương nhận được từ Hải Thượng Lãn Ông là dư sức để hắn có thể chữa trị toàn bộ thương thế cho Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng rồi. 

Tóm lại, tính đi tính lại một hồi, trả giá bằng toàn bộ tu vi Hồn Sư, Đăng Dương chỉ có lời chứ không bao giờ lỗ.

Với hại, hưm… hưm… hưm… hưm, Đăng Dương còn tìm ra một hiệu dụng không ngờ tới của Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng, một hiệu dụng mà theo hắn thấy chính là vô cùng ‘thực dụng’.

Nghĩ đến đây, khóe môi Đăng Dương liền không nhịn được mà nở một nụ cười như có như không, nhìn qua vô cùng quỷ dị và nham hiểm.

< Chủ nhân, chúc mừng ngài đã thực hiện được ước muốn của mình > AI bất chợt phá tan nụ cười khó hiểu của Đăng Dương bằng một lời nhắc nhở

< Tuy nhiên, sức mạnh Bách Tinh Hồn Sư của ngài cũng đã đến giới hạn, trạng thái cường hóa sẽ kết thúc trong 3... 2… 1… >

AI vừa đếm ngược xong, vô thượng linh hồn lực cuồng động trong đại não Đăng Dương ngay lập tức tan biến vào hư vô, trong chớp mắt đã đưa hắn quay trở lại cảnh giới thật sự của mình, một Nhất Tinh Hồn Sư trung cấp với sáu viên Lục Diệp Hồn Tinh nhỏ nhoi.

Kể từ giờ phút này, Đăng Dương thật sự đã nói lời tạm biệt với Hồn thuật – Áo Choàng Lông Ngỗng, thứ mang lại cho hắn hai sức mạng siêu cấp lợi hại là dịch chuyển không gian và tàn hình.

Bên cạnh đó, hàng loạt Hồn thuật bậc 3 cũng đã rời khỏi danh sách những thủ đoạn chiến đấu bá đạo của Đăng Dương. Với lượng linh hồn lực yếu kém như hiện nay, việc sử dụng cùng lúc từ ba đến năm Hồn thuật bậc 2 cũng đã là quá sức đối với hắn rồi.

Và tất nhiên, hai đại Tinh Linh có mối tương quan linh hồn vô cùng mật thiết với hắn là Băng Phách Tinh Linh – Lam Điểm và Đại Địa Tinh Linh – Thổ Địa cũng bị sụt giảm sức mạnh một cách trầm trọng, lực chiến tự thân… sợ rằng còn thua kém cả Võ Tướng sơ cấp.

Đã quen với thứ sức mạnh linh hồn cường đại, nay bổng dưng lại mất hết tất cả chỉ trong một giây, Đăng Dương dù đã dự liệu trước nhưng vẫn không thể kìm lòng mà thở dài thườn thượt, buông lời cảm khái

“Hài, việc gì đến cuối cùng cũng phải đến, oi… tu vi của ta, hẹn gặp lại!”

< Chủ nhân, vòng phòng thủ Âm Binh của ngài chỉ còn chịu đựng được chưa đầy năm phút nữa thôi > AI lên tiếng nhắc nhở lần thứ hai 

< Hiện nay, ngài đã không còn khả năng tàng hình nữa nên ta xin đưa ra kiến nghị thế này, tranh thủ thời gian, dùng số lượng Âm Binh còn lại, mở ra một đường máu đi đến Tế Đàn, đây là cách duy nhất >

Đăng Dương nghe vậy liền cười “Không cần phải rắc rối đến như thế, ta có một cách đơn giản hơn nhiều”

< Cách đơn giản hơn? Ý của ngài là sử dụng sức mạnh của Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng? Điều này là hoàn toàn bất khả thi! >

< Dẫu biết, hai đội quân xác sống khổng lồ kia lao đầu vào bem nhau, nguyên nhân chủ yếu là bị ý niệm vô thức của Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trung ảnh hưởng. Bất quá, đó cũng chỉ là ảnh hưởng mà thôi, tuyệt đối không phải là trực tiếp khống chế > 

< Ngài mà muốn thông qua Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng để nắm giữ hai đội quân Xác Sống này trong tay như đã từng làm ở tầng thứ ba, điều khiển đàn Thủy Quái đông đảo bằng Ngự Thủy Thuật, đơn chính là suy tâm vọng tưởng, rất không thực tế >

Đăng Dương cười trừ “Ai nói với ngươi là ta muốn khống chế bọn chúng?”

< Không khống chế? >

“Không!” Đăng Dương gật mạnh đầu, nhết môi nói 

“AI, những điều ngươi vừa phân tích, bản thân ta cũng vô cùng hiểu rõ. Chỉ dựa vào một chút ý niệm vô tức của Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng để khống chế hai đội quân Xác Xống kia, đúng là không thể nào, có điều, nếu như ta động tay động chân, thay đôi một chút xíu thì vẫn được nha”

< Thay đổi? >

“Đúng vậy, chính là thay đổi, thông qua mối liên kết linh hồn với Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng, ta sẽ thay đổi nhận thức của đám Xác Sống, để bọn chúng nhìn thấy ta tựa như nhìn thấy Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng chứ không phải là một con người bằng xương bằng thịt, bừng bừng sức sống”

“Như thế, không cần đến sức mạnh tàn hình của Áo Choàng Lông Ngỗng, theo một khía cạnh nào đó mà nói, ta vẫn có thể như người vô hình trong mắt đám Xác Sống kia”

Đăng Dương tiếp tục cười nói với ánh mắt tràn đầy thông tuệ

“Đấy, ngươi nhìn xem, bọn chúng đều đã ngừng hành động điên cuồng thèm khác chén thịt ta mà lại lao đầu vào choảng nhau nữa rồi kìa!”

Theo lời nói có chút đắc chí vang lên, chỉ thấy tại phương xa, mọi chuyện đều đã đâu vào đấy, Đăng Dương trong mắt hai đội quân Xác Sống khát máu, quả thật là đã trở thành người vô hình.

Giờ đây, cuộc tranh đấu không hồi kết giữa binh đoàn xâm lược và quân kháng chiến lại tiếp tục tiếp diễn, chỉ là, theo như lẽ đương nhiên, đội Âm Binh của Đăng Dương, với hình dạng Xác Sống không lẫn vào đâu được của mình, mặc dù rất không muốn, bọn chúng vẫn bị cuốn vào tràn chém giết huyết tanh không có hồi kết này.

Mà thôi, cũng không quan trọng, Đăng Dương triệu hồi hay nói đúng hơn là chiếm đoạt đám Âm Binh này, mục đích cũng chỉ là để câu kéo thời gian cho bản thân hắn thu phục Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng mà thôi, hiện nay, mọi việc đều đã hoàn thành, có hay không có bọn chúng, đối với hắn cũng chẳng quan trọng.

Mục tiêu kế tiếp mà hắn cần làm lúc này, chính là chạy đến Tế Đàn ở hướng Đông Nam, nhanh chóng tiến vào tầng thứ năm của Cổ Thần Tháp, tiếp nhận thử thách truyền thừa cuối cùng.

Truyền thừa Cổ Loa, Kim Quy Diệt Thần Nỏ, chỉ còn cách hắn một bước chân nữa mà thôi!

Thế nhưng, ngay tại thời khắc Đăng Dương chuẩn bị rời đi, cả không gian rộng lớn, bổng nhiên bị một tiếng cười điên loạn nuốt chửng

“Ha ha ha… ha ha ha… ha ha ha ha… ha ha ha ha…”

Tiếng cười này, mang rợ đến tận cùng, tàn bạo đến cực điểm, chứa chấm bên trong vô lượng sát khí thâu thiên nuốt địa, mạnh mẽ đến nổi, cường ngạnh đánh tan cả luồng sát khí được tạo ra bởi trận đại chiến khổng lồ, vốn luôn ngự trị tại nơi đây. 

Đăng Dương bị tiếng cười điên loạn làm cho giật mình không nhẹ, đồng thời, toàn bộ lông tóc trên cơ thể cũng bị nguồn sát khí đáng sợ kia làm cho dựng đứng cả lên, một mối uy hiếp trước nay chưa từng có bổng phủ xuống đầu hắn, một mối uy hiếp cực kỳ nguy hiểm.

Theo phản xạ tự nhiên, Đăng Dương đưa ánh mắt về hướng phát ra tiếng cười khiến cho người ta phải lạnh xương sống

Chỉ thấy, trên bầu trời đêm chỉ có ánh trăng mở ào, không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng người, một bóng người vô cùng quen thuộc

“Không thể nào, sao lại là hắn?” Đăng Dương bật thốt lên trong khi đôi mắt ngạc nhiên đến trợn trừng, bóng người trên bầu trời kia, thế nhưng lại là Chu Lam, kẻ mà hắn vừa tự tay giết chết cách đây chưa đầy hai tiếng.

< Chủ nhân, ngài nhìn kỹ lại đi, tên đó không phải là Chu Lam >

AI mới nói xong, với Thiên Đạo Chi Nhãn và Kỹ Năng Giám Định, Đăng Dương cũng đã nhận ra điều này

Hắn cau chặt hai hàng lông mày, trầm giọng nói “Đúng vậy, mặc dù ngoại hình giống nhau, thế nhưng tên này hoàn toàn không phải là Chu Lam. Chu Lam cho dù có đội mồ sống lại thì cũng không bao giờ có được khí tràng mạnh mẽ như này”

“Hơn thế nữa, tên này, tu vi của hắn… ôi má ơi… vậy là lại là cảnh giới Độn Thiên, có lầm không thế?”

< Chủ nhân, ngài không lầm đâu, Kỹ Năng Giám Định thì càng không thể sai lầm, ta vừa mới dùng hệ thống xác định qua, hắn ta… quả thật đúng là một cường giả cảnh giới Độn Thiên >

“Cảnh giới Độn Thiên! Cảnh giới Độn Thiên! Có lẽ não…” Đăng Dương chợt nghĩ đến một giả thuyết, một giả thuyết đáng sợ đến nổi khiến cho tim của hắn như bị bóp nghẹt.

Cùng lúc đó, trong khi Đăng Dương và AI âm thầm trao đổi với nhau thì ở phần còn lại, trận loạn chiến điên cuồng giữa hai đại quân Xác Sống khổng lồ, một lần nữa bị tạm dừng. Bọn chúng đã đánh hơi thấy khí tức sinh mạng của sự sống, luồng hơi thở mang theo sinh lực cực kỳ mạnh mẽ không ngừng tỏa ra từ bóng người trên bầu trời.

Gàooooooooo!

Greeeeeeeeeee!

Rốngggggggg!

Một hàng dài những tiếng thét gào đói khát, thị huyết, hung tàn, cuồng bạo, liên tiếp vang lên từ đại quân Xác Sống vô thiên tái địa. Con mồi thơm ngon đã xuất hiện và bọn chúng muốn ăn, ăn, ăn, ăn và chỉ ăn mà thôi

‘Vun vút’ những mũi tên xé gió được bắn ra

‘Rít…’ những ngọn lao sắc nhọn nối tiếp theo sau

Nhất thời tạo nên một màn mưa tên chết chóc, che kín cả bầu trời, ào ạt như đại dương cuồn cuộn, trong chớp mắt đã nhấn chìm bóng người cường đại kia.

“Một đám cặn bả thối nát, biến!” Nhìn màn mưa tên đen nghịt kéo đến, bóng người trên bầu trời chỉ hừ lạnh một tiếng khó chịu, bên trong đó còn ẩn chứa cả sự giận dữ khôn cùng, sau đó, hắn vung tay ra rồi vẫy nhẹ một cái 

Chỉ một cái vẫy tay đơn giản, cả không gian liền đông đặc lại, và rồi, một luồng kình lực khủng bố quét ngang không gian, mạnh mẽ chấn nát màn mưa tên bao phủ đầy trời chỉ trong tích tắt.

Không dừng lại ở đó, sau khi phá hủy màn mưa tên, luồng kình lực khủng bố kia tiếp tục lao xuống mặt đất bên dưới.

ẦM… ẦM… ẦM…

Đại địa chấn động, mặt đất đứt gảy, một nửa lượng Xác Sống ngự trị ở nơi này, cũng theo đó mà nối đuôi nhau tan thành cát bụi, cảnh tượng thật sự quá mức hãi hùng!
Bình Luận (0)
Comment