Hào Quang Mặt Trời

Chương 325

“Nói như vậy, có nghĩa là, ta không những không thể giết ngươi, mà còn phải toàn tâm toàn lực hổ trợ ngươi đi chiếm lấy cái truyền thừa Cổ Loa rẻ rách kia?” Vẻ mặt Triệu Đà không buồn cũng không vui, nhàn nhạt hỏi

Nghe Triệu Đà nói vậy, lại cảm thấy luồng sát khí bốc lên hừng hực bốc lên từ tên ma thần trước mặt đã có dấu hiệu dần dần giảm bớt, Đăng Dương không khỏi thở phào một tiếng nhẹ nhỏm trong lòng.

Đầu tiên, Triệu Đà tỏ vẻ hứng thú với đề nghị của hắn, sau đó thì tò mò, rồi lại giả vờ bạo nộ để làm cho hắn trong cơn loạn lạc mà nói thật lòng mình, và cuối cùng là hỏi ngược lại nhằm rút ra kết luận cuối cùng. 

Cái này chứng tỏ điều gì? 

Là đồng ý với hắn sao? Cảm thấy hắn vẫn còn giá trị lợi dụng sao, hay là muốn biến hắn thành một Chu Lam thứ hai?

Hoặc cũng có thể, đây chỉ là một câu hỏi châm biếm của Triệu Đà, cười nhạo cái thủ đoạn cầu sinh tràn ngập lộ liễu của hắn?

Hắn… thật sự không biết, hoàn toàn không biết!

Triệu Đà, bản thân vốn dĩ đã là một tên ma thần cường đại vô song, kẻ thống lĩnh hàng vạn hùng binh, người tính kế diệt trừ Âu Lạc, suốt 30 năm mai danh ẩn tích, để rồi cuối cùng bất thình lình đánh xuống một đòn trời giáng, khiến cho An Dương Vương không kịp trở tay, trong một đêm ngắn ngủi, nhấn chìm toàn bộ Cổ Loa trong gió tanh mưa máu. Một kẻ thâm độc như thế, một kẻ xảo quyệt như thế, một kẻ âm tàn như thế, một kẻ trí tuệ như thế, một kẻ kiên trì như thế, một kẻ hùng mạnh như thế, hắn… làm sao mà hiểu thấu, làm sao mà so sánh được?

Cho dù là sức mạnh, trí tuệ hay bất cứ phương diện nào khác, hắn đều không bằng một cái móng tay của Triệu Đà.

Đối với Triệu Đà, hắn chẳng qua, chỉ là một hạt cát nhỏ bé bên trong xa mạc bao la mà thôi, không hơn cũng không kém. Một chút âm mưu quỷ kế nho nhỏ của hắn, làm sao thể qua mắt được cái nhìn tăm tối, tâm trí sâu thẳm như đại dương vô tận của Triệu Đà cho được.

Do đó, những gì hắn vừa mới đề nghị với Triệu Đà, thật ra không phải là âm mưu, đồng thời cũng tuyệt nhiên không phải là dương mưu, hắn nói… chính là sự thật, hoàn toàn không có nửa lời giả dối.

Chỉ có như vậy, thành thật phơi bày toàn bộ vốn liến của bản thân một cách trần trụi dưới ánh mắt của Triệu Đà, chứng tỏ giá trị của bản thân, những gì hắn làm được và những lợi ích hắn có thể mang lại cho Triệu Đà, đó… mới là hành động thông minh và cũng là cách duy nhất giúp cho hắn có thể tiếp tục sống sót.

Nên nhớ, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, hết thảy mưu kế đều là hư vô. Trứng mà chọi đá, chỉ có trứng vỡ chứ đá không bao giờ tan.

Lừa dối Triệu Đà, đó là đường chết, cuối đầu trước Triệu Đà, đó mới là đường sống.

Cảm thấy hắn hèn hạ sao? Ti tiện, nhục nhã, không bằng một con chó sao?

Đúng vậy đấy, hắn lúc này… thật sự không khác gì một con chó cùng đường lạc lối, đang dùng hết sức mình để liếm chân Triệu Đà, điên cuồng vẫy đuôi, cầu mong một cục xương mục nát, bám víu hi vọng sống mỏng manh.

Nhưng, như vậy thì đã sao?

Mạng của hắn, chính là ông hắn cho hắn, hắn sống trên đời, không chỉ sống cho riêng một mình hắn mà còn sống cho cả ông, sống để rồi một ngày, hắn đứng trên tất cả, cao cao tại thượng mà chỉ tay xuống dưới, tựa như quân vương thịnh thế, nói cho toàn thiên hạ biết rằng, hắn là cháu của ông hắn, cháu của lão ăn mày Hồ Đắc Thắng.

Vì vậy cho nên, mạng của hắn là cực kỳ quý báu, dù là dùng cách nào, bẩn thỉu và hẹn hạ đến đâu đi chăng nữa, hắn vẫn phải sống sót cho bằng được.

Hiện tại, mặc cho hoàn toàn không biết được Triệu Đà đang suy nghĩ cái gì trong đầu, chấp thuận hắn hay bài trừ hắn, thế nhưng, sau tất cả, từ sự hạ thấp khí thế hung thần ác sát của Triệu Đà, Đăng Dương nguyện ý đoán rằng, đó là chấp thuận, và toàn bộ nỗ lực của hắn đã đổi lại được một tia sáng le lói từ sâu bên trong đại dương sâu thẳm của sự tuyệt vọng.

Việc hắn cần làm lúc này, chính là làm sao để tia hi vọng le lói đó biến thành một sợi dây thừng để hắn nắm lấy mà leo lên. 

“Tiểu nhân không dám!” Đăng Dương nói với giọng cực kỳ thành khẩn, sau đó liền dập đầu liên hồi, đem cái tráng vẫn còn muộn đỏ máu tươi của mình, không ngừng đập mạnh xuống đất, vang lên nhưng âm thanh ‘bụp bụp bụp’ trầm muộn, khẩn thiết cầu xin

“Tiểu nhân biết, trong mắt Triệu Vũ Vương đại nhân, tiểu nhân chẳng là cái thá gì, thậm chí còn không bằng một đống cặn bã, chỉ là, những lời tiểu nhân vừa nói hoàn toàn là thật lòng thật da, ngoài mòng ngài tha cho cái mạng rẻ rách này của tiểu nhân thì tuyệt nhiên không còn bất cứ mơ mộng quá phận gì khác”

“Hơn nữa, chuyện này, đối với ngài chính là trăm lợi mà không có một hại, xin ngài hãy rộng lượng suy xét!”

Triệu Đà không thích kẻ ba hoa nói nhiều cho nên lần này, Đăng Dương đánh nhanh rút gọn, trực tiếp nói ra suy nghĩ của bản thân bằng những câu từ ngắn ngọn nhất, không dư một từ và cũng không thiếu một từ, đơn giản là để cho Triệu Đà biết, hắn vẫn còn giá trị đẻ lão lợi dụng và hắn muốn được sống, đơn giản chỉ thế mà thôi.

Nói rồi, Đăng Dương lựa chọn im lặng, đầu cũng dừng đập nhưng vẫn dán sát xuống mặt đất nứt rạn thấm máu, khom lưng, cong gối, toàn thân run rẫy, tựa như một tên nô tài đang đợi phán xét cuối cùng của chủ nhân.

Một giây, hai giây, ba giây… thời gian chậm rãi trôi qua, trong tâm trạng căng thẳng cực độ, một phút tưởng chừng như kéo dài cả một đời, từng chút… từng chút một bóp nghẹt hơi thở của Đăng Dương, cả người nội thương thừa sống thiếu chết nhưng trái tim lại ‘đùng đùng’ đập mạnh, là sống hay là chết, điều gì đang chờ đợi hắn đây?

Một phút đã trôi qua và vẫn không có câu trả lời, Triệu Đà vẫn đứng thẳng hiên ngang giữa vùng đất bị hủy diệt, sát khí trên người đã rút hết, nét hung tợn cũng không còn lại bao nhiêu, ánh mắt sâu hút như hai lỗ đen vô tận, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Dưới chân Triệu Đà, Đăng Dương vẫn quỳ rạp như một con chó tuyệt vọng, thần kinh căng như dây đàn, gân máu hổi lên hai bên thái dương, dù cho cả khuôn mặt bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, thế nhưng vẫn trắng bệch như xác chết, hắn vĩnh viễn không muốn buông bỏ, uất nghẹn cắn môi, chờ đợi một phép nhiệm màu. 

Và rồi, vài giây tiếp theo, Triệu Đà cuối cùng cũng mở miệng, có điều, tiếng nói vang lên không phải là sự phán xét dành cho Đăng Dương mà lại là một câu hỏi

“Tiểu tử, ngươi biết vì sao, ta chọn Chu Lam mà không phải là Ngọc Cổ Thanh hay một kẻ nào khác, ví dụ như là ngươi không?”

‘Tiểu tử?’ Tròng mắt Đăng Dương có chút mở to ra, sắc mặt cặm cụi dưới đất không giấu được vẻ ngạc nhiên 

‘Tiểu tử… Triệu Đà, tên ma thần này thế nhưng lại đổi cách xưng hô, gọi mình bằng tiểu tử thay vì đồ phế thải hay tên cặn bã’

‘Có phải lão ta đã chấp nhận lời đề nghị của mình hay không? Cảm thấy muốn dùng mình, muốn lợi dụng mình, muốn cầm lấy những lợi ích mà bản thân mình có thể đem lại cho lão? Có phải… mình được sống rồi không?’

< Chủ nhân, từ cổ chí kim, phàm là những kẻ bị lợi dụng, đến khi bị vắt kiệt giá trị rồi, chắc chắn sẽ bị vứt bỏ một cách không thương tiếc. Ngài làm như vầy, kết cục cuối cùng… chính là nối bước theo sau Chu Lam > Trong lúc Đăng Dương bị vây trong sự kích động, AI chợt lên tiếng

‘Ta đương nhiên biết, xong việc rồi, Triệu Đà… tên ma thần tàn bạo này cũng sẽ giết ta mà thôi! Nhưng mà, trong hoàn cảnh này, ta còn sự lựa chọn nào khác à? Không có… hoàn toàn không có’

Đăng Dương đắng chát nói

‘Làm con chó của Triệu Đà, ít ra ta còn có thể kéo dài hơi tàn thêm một chút, chỉ mong rằng, trong khoản thời gian quý giá còn lại này, ta sẽ có thể chờ đợi đến thời khắc Thần Rùa đuổi đến. Ngài ấy đã từng nói với ta, ngài ấy đặt niềm tin vào ta, vậy, ta cũng nên thử một lần, đặt niềm tin vào ngài ấy. Huống chi, người không nguyện ý thấy Triệu Đà trốn thoát nhất, không phải là ta mà chính là Thần Rùa, không phải sao?’

< Hi vọng vậy! Ta cũng không muốn đi tìm một chủ nhân khác đâu, hàng ngàn năm rồi, mãi mới chờ được một người thú vị như ngài, nếu chết đi, thật sự là đáng tiếc >

‘Hàiiii, ta cũng hi vọng là vậy!’ Đăng Dương mếu máo cười khổ trong lòng, mạng sống không còn thuộc về chính mình mà bị rơi vào tay kẻ khác, cái cảm giác này… khó chịu đến chết người.

Nếu như còn có thể sống sót đi ra khỏi nơi đây, hắn thề độc với trời, vĩnh viễn không bao giờ muốn hưởng thụ lại cảm giác này một lần nào nữa, tuyệt đối KHÔNG!

Nghĩ trong lòng là vậy, bất quá, để có thể còn sống đi ra khỏi nơi đây, hắn không thể làm lơ câu hỏi của Triệu Đà

Biết gì nói nấy, Đăng Dương thành thật trả lời, đầu cũng không dám ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mát tăm tối ấy

“Tiểu nhân ngu muội, mong Triệu Vũ Vương đại nhân khai sáng”

Nghe vậy, Triệu Đà hơi nhết môi, thâm trường cười nói

“Trên thế giới này, có hai loại người, một là những kẻ thông minh, hai là những tên ngu dốt”

“Người thông minh, dùng cái đầu để mà phán đoán, kẻ ngu dốt, vĩnh viễn chạy theo tiếng gọi của con tim”

“Ta, ngươi và cả Ngọc Cổ Thanh, tất cả chúng ta đều là những kẻ thông minh, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng có thể bình tâm xử lý, ứng đối vẹn toàn. Tựa như lúc này chẳng hạn, mặc dù đã đứng bên bờ vực của sự sống và cái chết, dù chịu sự giày vò đoạn xương nát thịt, tiểu tử nhà ngươi vẫn tĩnh táo như vậy, lý luận sắc sảo như vậy, dễ dàng tìm được đường sống trong chỗ chết”

“Còn Chu Lam, hắn là một điển nhìn của loại người ngu dốt. Hắn không giống Ngọc Cổ Thanh, có thể lạnh lùng từ bỏ tất cả thuộc hạ và vị hôn thê của mình để bảo toàn sức mạnh, hắn không giống như ngươi, có thể bày mưu tính kế, mưu mô xảo quyệt, lợi dụng hết người này đến người khác làm việc cho mình. Hắn đơn giản chỉ là một kẻ si tình, vì người mình yêu mà có thể trả giá hết thảy”

“Những kẻ như hắn, một khi rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng, chỉ cần ta đưa ra một cánh tay, cho hắn hi vọng, cứu vớt hắn khỏi khổ ải, tạo điều kiện để hắn báo thù, hắn sẽ nhất quyết tôn sùng ta, chấp hành mệnh lệnh của ta vô điều kiện”

“Thêm vào đó, kẻ có trái tim nóng cháy, dù cho tâm trí có kiên định đến cỡ nào thì cũng không thể vượt qua được cả xúc dân trào. Những người như thế mới dễ dàng cho ta đoạt xá, chiếm dụng cơ thể!”

Nói đến đây, Triệu Đà chợt cười, hơi thở có phần lạnh giá

“Còn ngươi, tiểu tử, và cả tên Ngọc Cổ Thanh kia nữa, những kẻ thông minh, ý chí về cơ bản đã cực kỳ vững vàng, tâm thức thì cực sâu, loại người như các ngươi, dù cho có được người khác cứu vớt trong cơn tuyệt vọng, cũng chưa chắc các ngươi đã mang ơn người ta, nhiều lắm thì chỉ cảm kích một chút mà thôi. Lấy mạng ra để đền đáp? Điều này là không thể nào!”

“Tiểu tư, ngươi nói xem, nếu như ta chọn Ngọc Cổ Thanh mà không phải Chu Lam, làm thế nào để ta có thể thuận lợi đoạt xá, một lần nữa xuất hiện giữa trời đất bao la đây?”

Nghe Triệu Đà lý giải, tinh thần Đăng Dương càng lúc càng rung lên, trái tim mới thở vào chưa bao lâu, giờ đây lại treo lên giữa cổ họng

‘Triệu Đà nói thế là có ý gì? Lão ta thích dùng kẻ ngu dốt, chán ghét người thông minh. Mà mình, trong mắt lão lại là loại thông minh, như thế không phải là bảo, lão ta sẽ không chấp thuận ý kiến của mình hay sao?’

‘Rốt cuộc, chuyện này là thế nào?’

Trong lúc Đăng Dương còn đang rối rắm vì không thể hiểu nổi ý muốn của Triệu Đà, lão ta lại nói tiếp, thanh âm càng lúc càng lạnh, thế nhưng lạ một điều là… tuyệt nhiên không hề ẩn chứa sát khí.

“Tiểu tử, thật ra mà nói, lời đề nghị này của ngươi, quả thật đã làm cho ta dao động đó!”

“Ngươi nói không hề sai, phàm là những kẻ không có huyết mạch hoàng tộc Âu Lạc, muốn sử dụng thanh Kim Quy Diệt Thần Nỏ này, đơn giản chỉ là người suy nói mộng, điên điên khùng khùng”

“Mà đã không sử dụng được Kim Quy Diệt Thần Nỏ, thì cho dù ta chiếm được cái tuyền thừa rẻ rách, cũng không thể nào thoát khỏi sự vây khốn của con rùa già khốn kiếp kia”

“Kế hoạch này của ngươi, phải nói là kín không kẻ hở, ghim đúng vào điểm mấu chốt của ta, hơn nữa còn là dùng sự thật không thể chối cãi để thiết lập nền nóng vững chắc, cho dù muốn bắt bẻ cũng không có cách nào bắt bẻ được”

“Ha ha, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, có thể mất mạng bất cứ lúc nào mà nghĩ ra được một cái kế sách vẹn toàn như thế này, không thể không chấp nhận, đầu óc của ngươi, quả thật là đầu óc của một thiên tài. Nếu được sinh vào trong gia đình Đế Vương, ngươi ắt hẳn sẽ là một tên Đế Vương hoàn hảo, hoặc ít nhất cũng là một người thừa kế Vương Vị hoàn hảo”

Triệu Đà lại cười

“Chỉ là, trên thế gian này, vĩnh viễn không có hai từ ‘nếu như’, nếu không thì ta cũng đâu thể thảm bại đến mức này. Không được sinh trong gia đình Đế Vương, đó là một bi ai của ngươi. Còn bi ai thứ hai của ngươi chính là, địch thủ của ngươi lại là ta”

“Kế hoạch của ngươi rất hoàn hảo, điều này không hề sai. Lập luận của ngươi vững chắc, điều này cũng không hề sai. Có thể trực tiếp đánh động vào trái tim của ta, điều này vẫn không hề sai. Bất quá, ngươi đã quên mất một điều, một điều tối quan trọng, đó là thời gian, thứ có thể thay đổi cả thực tại”

“Năm ngàn năm, ha ha, suốt năm ngàn năm bị giam cầm, ngươi biết ta làm điều gì để giết thời gian hay không?”

Tim Đăng Dương đập mạnh một cái như có bom nổ trong lồng ngực, rung rẫy lắc đầu

“Tiểu nhân không…”

Còn không đợi Đăng Dương nói hết câu, Triệu Đà đã chặt đứt lời hắn

“Ta suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều chuyện, trong suốt năm ngàn năm. Trong những suy nghĩ đó, ngươi biết ta nghĩ về cái gì nhiều nhất không?”

“Không!” Đăng Dương lại lắc đầu, đôi đồng tử dãn nở đến cực hạn, tựa như đã nhận ra điều gì đó, nét mặt dần dần hiện lên nét khó tin ‘Không lẽ, lão ta đã…’

“Cái ta suy nghĩ nhiều nhất… chính là Kim Quy Diệt Thần Nỏ. Tiểu tử, ngươi thử nói xem, dùng năm ngàn năm chỉ để nghiên cứu một thứ binh khí, ta có thể thu hoạch được những gì?”

Nghe đến câu nói này, Đăng Dương cuối cùng cũng khẳng định được, suy đoán của hắn là chính xác, mà theo đó, tia hi vọng le lói cuối cùng cũng tan biến vào hư vô

“Ta đã từng cầm Kim Quy Diệt Thần Nỏ trên tay, ta đã từng muốn sử dụng nó một lần nhưng rồi thất bại. Khi đó, ta đã đặc câu hỏi, điều gì đã khiến một cây nỏ bình thường mang sức mạnh kinh khủng đến thế, thậm chí có thể uy hiếp cả Đại Hoàng Đế của Tần Quốc chúng ta?”

“Sau năm ngàn năm bị giam cầm trong lao ngục, ta… cuối cùng cũng đã có câu trả lời!”
Bình Luận (0)
Comment