Hào Quang Mặt Trời

Chương 333

Hắc Bạch hỏa diễm vừa bá đạo lại vừa hung hãn như vậy, một khi để nó chui vào cơ thể, tất cả lục phủ ngũ tạng chắc chắn sẽ bị thiêu đốt thành tro bụi chỉ trong tích tắc, sự hủy diệt lan nhanh đến nổi khiến cho Bình Sinh Lực cũng không có cách nào khôi phục kịp thời.

Một kích này của Triệu Đà, nhìn thì đơn giản nhưng đối với Đăng Dương thì chính là uy hiếm trí mạng, cực độ nguy hiểm.

Đối mặt với mối nguy đến quá nhanh và dồn dập, trí não của Đăng Dương đã không còn thời gian để suy nghĩ nữa, ngay lập tức, khả năng phản xạ tự nhiên đã tự động kích hoạt, cánh tay hoa lên, Hoàng Hôn Kiếm đã hoành không xuất thế rồi chặng ngang trước người. 

Thanh đại kiếm này, mặc dù đã bị phá hủy trong trận chiến với Chu Lam, tuy nhiên, thứ kim loại làm nên nó cũng vô cùng cứng rắn, tuy không thể sử dụng để chiến đấu được nữa (bị đánh cho móp méo hết cả rồi), thế nhưng dùng làm khiến chắn thì vẫn được.

Hoàng Hôn Kiếm vừa xuất hiện cũng là lúc chiến kích hỏa diễm đuổi đến.

Keng! Hai thanh binh khí va chạm vào nhau, vang lên thanh âm bén nhọn và chát chúa.

Một chiêu đâm kích này của Triệu Đà vốn dĩ đã mạnh tương đương với Thiên giai sơ cấp võ kỹ, nay lại còn mang trong mình nhiệt độ nấu trời luộc đất của hai loại hỏa diễm khủng bố là Hắc Long Ma Viên Hỏa và Bạch Cốt Linh Dị Hỏa, uy lực ẩn chứa bên trong đó, nào phải một thanh Địa Nguyên Binh có chút cường đại như Hoàng Hôn Kiếm đỡ nổi.

Chỉ thấy, sau tiếng va chạm, Hắc Bạch hỏa diễm liền phừng phựt bùng lên, trong chớp mắt đã biến thanh đại kiếm đen thui thành một viên than hồng nóng cháy, thậm chí còn đang dần dần tan chảy.

Mà Đăng Dương, tất nhiên rồi, vẫn giống như lúc trước, hắn ngay lập tức bị kình lực cực kỳ mạnh mẽ của Triệu Đà đánh văng ra sau cả trăm mét, thân thể vật vờ như cánh diều đứt dây, liên tục đụng vỡ hàng loạt loạn thạch nhấp nhô trên mặt đất thì mới có thể miễn cưỡng dừng lại, cả hai cánh tay gần như nứt rạn, lồng ngực chua xót, há mồm phun ra một ngụm máu tươi đỏ lòm.

Máu tươi sau đó lại xuyên qua khe hở của mũ giáp đầu rồng, rơi tí tách xuống mặt đất, nhìn qua có phần quá đỗi kinh dị.

‘Ừng ực… ừng ực…’ Dòng chất lỏng chứa đầy Sinh Lực, ào lạt trôi xuống cuốn họng Đăng Dương, không đến một giây thời gian liền đưa tất cả thương thế của hắn về điểm khởi đầu.

“Hừ, còn chưa chết?”

Đăng Dương vừa mới khôi phục, Triệu Đà đã từ xa phóng tới, tựa như truy cùng giết tận, chiến kích trên tay bay múa như một con hỏa long hai màu hắc bạch, mỹ lệ mà mạnh mẽ, bổ thẳng xuống đầu Đăng Dương.

Lần này, Đăng Dương đã không còn quá mức bỡ ngỡ như cú đột kích vừa rồi nữa, ánh mắt hắn nghiêm nghị nhưng cũng trầm lặng, tay phải mở ra, Bình Minh Kiếm ngập tràn lôi điện màu tím liền xuất hiện.

“Địa giai trung cấp Tiếu Tiêu Diêu kiếm pháp – Phá Lực Thức – Hợp Nhân Thức – Tuyệt Mệnh Thức – Ngạo Tiếu Thức – Tiêu Diêu Thức!”

“Địa giai sơ cấp võ kỹ - Cửu Ảnh Kiếm Ý – Ngũ Kiếm Thức!”

“Địa Nguyên Binh – Bình Minh Kiếm – Giải phóng đấu khí tích trữ, bộc phát sức mạnh tối đa!”

Đăng Dương xuất kiếm, kiếm pháp Tiếu Tiêu Diêu được thi triển đến mức tận cùng, kết hợp với khả năng biến ảo khôn lường của Cửu Ảnh Kiếm Ý và uy lực của Địa Nguyên Binh, mỗi chiêu mỗi thức xuất ra, đều mang theo hơi thở sắc bén tuyệt luân, linh hoạt giống rắn nhưng không kém phần mạnh mẽ như rồng, tiếng kiếm minh vang vọng không gian, thật khiến cho người ta phải co đầu rung sợ.

KENG!

Kích kiếm giao nhau, hoa lửa bắn ra bốn phía.

Biết rõ bản thân không thể lấy cứng đối cứng với Triệu Đà, sau lần va chạm đầu tiên, Đăng Dương liền nhanh chóng tách ra rồi vận dụng phong thái ‘tiếu ngạo tiêu diêu, siêu phàm thoát tục’ của Tiếu Tiêu Diêu kiếm pháp, hai chân lại đạp lên thân pháp Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh, thân thể tựa gió tựa mây, kéo theo tầng tầng tàn ảnh mơ hồ, chiêu thức biến ảo đa đoan, lúc trái lúc phải, lúc trên lúc dưới, điên cuồng tấn công vào tất cả yếu điểm mà Thiên Đạo Chi Nhãn nhìn ra được trên người Triệu Đà, đây chính là tiêu dao đấu pháp, không mạnh ở lực mà cốt ở hiểm, một kiếm trúng đích thì liền đoạt mạng.

Ở phía đối diện, thấy Đăng Dương tựa như một con khỉ không ngừng nhảy nhót qua lại trước mặt mình, Triệu Đà ngoài một tiếng hừ lại thì chỉ còn sự khinh thường khó lòng che giấu.

“Trò mèo”

Chiến kích ba lưỡi dưới sự huy động của Triệu Đà thì tựa như sinh ra sinh mệnh, có trí có thần, có tai có mắt, gắt gao bám sát theo từng chuyển động, từng đường kiếm âm hiểm của Đăng Dương.

Đăng Dương xuất chiêu nhanh, tốc độ của chiến kích lại càng nhanh hơn.

Đăng Dương xuất chiêu hiểm, quỷ đạo của lưỡi kích lại càng hiểm hơn.

Tiếp đó lại có thêm Hắc Bạch hỏa diễm bổ trợ, khiến cho tất cả kiếm chiêu của Đăng Dương đều trở nên vô dụng trước Triệu Đà.

Bình Minh Kiếm mang theo sự sắc bén và lôi điện hủy diệt lao tới, cứ ngỡ là chuẩn bị đâm trúng yếu điểm của Triệu Đà rồi thì bổng nhiên, cán kích rực lửa không biết từ đâu chui ra, lấy thế sét đánh bưng tai đánh bật lưỡi kiếm hiểm ác ra, tiếp sau đó, mũi kích sắc lạnh hỏa quang lại tấn công vũ bão từ một phương hướng khác, tựa như du long xuất hãi, bạo ngược khôn cùng, đánh cho Đăng Dương khó lòng chống đỡ, chật vật bại lui

KENG… KENG… KENG… KENG… KENG…

Từng âm thanh va chạm thanh thúy, liên tục nối tiếp nhau vang lên không ngừng.

Hai bóng người, một lớn một nhỏ, một đen một trắng (nhỏ và đen là Đăng Dương, lớn và trắng là Triệu Đà trong thân xác Long Nhân của Chu Lam), bởi vì tốc độ quá nhanh mà biến thành hai đạo tàn ảnh mơ mơ hồ hồ, dật diều qua lại như hai bóng ma vất vưởng nơi trần gian, bao phủ bên ngoài là hoa lửa đầy trời, xen lẩn ở giữa lại là hỏa long và lôi xà đùng đùng chớp động, lúc thì lướt qua nhau như hai người lạ mặt, khi thì chính diện đối đầu nhau như tử thù không đội trời chung, đánh một trận chiến thiên hôn địa ám, khốc quỷ ngạo thần.

Dù là An Dương Vương đứng ở trên cao, khi nhìn xuống tràn chiến đấu điên cuồng bên dưới thì cũng không khỏi gật đầu cảm thán “Lợi hại”. 

Tất nhiên, đây cũng chỉ là ‘lợi hại’ ở cấp bậc Kình Quân ngũ – lục trọng thiên mà thôi, còn nếu so sánh với trận chiến long trời lở đất giữa ông ta và Triệu Đà hơn năm ngàn năm trước, sợ là còn thua xa một vạn tám nghìn dặm, thúc ngựa truy phong hàng ngàn năm cũng chưa chắc gì đã đuổi tới.

Sau nửa phút kịch liệt tranh đấu, cuộc chiến cũng đã đi đến hiệp thứ năm và Đăng Dương chính là kẻ thất bại toàn tập.

Đứng trước Triệu Đà, Đăng Dương cảm thấy mình không khác bì một co người nhỏ bé đang đối mặt với vách núi sừng sững cao hàng ngàn mét, dù cho có cố gắng đến mức nào đi chăng nữa thì vĩnh viễn không thể nào leo lên được đỉnh cao tận cùng.

Mọi chiêu thức của hắn, trong mắt Triệu Đà không khác gì đám trẻ con múa may khúc củi, trông thì nghê gớm nhưng sơ hở đầy trời, tiện tay huơ nhẹ một cái cũng có thể dễ dàng phá vỡ, thật sự là không đáng một xu, chẳng qua nổi mặt bàn.

Từ đó mới thây, sự chênh lệch giữa hắn và Triệu Đà là lớn đến mức nào, nói là học đồ so với tuyệt đại tông sư cũng không hề sai. Mà học đồ lại dám chính diện cận thân giao đấu với bậc tông sư, đây là điều ngu ngốc đến mức độ nào cơ chứ, so với tự đi tìm chết, thật sự không khác là bao?

Và hậu quả của sự ngu ngốc đó cũng đã hiện ra rành rành trước mắt.

Trong cuộc chiến kéo dài chưa đến nửa phút này, Đăng Dương hoàn toàn chưa một lần nào có thể chạm đến góc áo của Triệu Đà (nói là thế thôi chứ thật ra là lân giáp), ngược lại, bản thân hắn lại liên tiếp trúng phải hàng loạt chiêu thức đoạt mạng đến từ thanh hỏa kích khủng bố kia.

Trung bình thì cứ ba giây trôi qua, hắn lại trúng phải một đường kích vô cùng hiểm ác, gãy tay nứt xương là chuyện bình thường, cắt da lóc thịt y như cơn bữa, thậm chí, vào đòn hiểm hóc nhất, một trong ba lưỡi kích câu hồn đoạt mệnh đó đã thật sự cắt ngang qua cổ họng của hắn, phá mở long giáp, xuyên qua da thịt, sém một chút xíu nữa thôi là đầu bay khỏi cổ, đi đời nhà ma. 

Tuy nhiên, dù cho thương thế ghê rợn là vậy, chỉ cần hắn không ngừng nốc vào Bình Sinh Lực thì chuyện lớn liền hóa nhỏ, chuyện nhỏ liền hóa không.

Nhờ đó, chúng ta mới có được một trận chiến ngang tài ngang sức như hiện nay, đánh đến thiên hôn địa áp, kịch tính như vậy. Chứ nếu không, ngay tại chiêu thứ hai, Đăng Dương đã bỏ mạng dưới kích pháp ảo diệu tuyệt luân của Triệu Đà rồi.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia chiến tuyến, Triệu Đà còn ngạc nhiên hơn gấp ngàn lần so với trước đây. Lão ta thật sự không tài nào hiểu nổi, tên cặn bã, phế vật, cái thứ sâu kiến mà lão luôn luôn khinh bỉ ngay trước mắt đây, vì cái gì mà vẫn có thể sống sót và chiến đấu một cánh điên cuồng đến như vậy, sau khi đã lĩnh phải hàng loạt vết thương trí mạng do lão gây ra.

“Mày có còn là con người nữa hay không?” Triệu Đà hung hăng quát lớn trong khi thi triển ra một đường kích hiểm hóc, xét toạc lồng ngực của Đăng Dương với một vết thương phi thường nghiêm trọng.

Thế nhưng rồi, không đến một giây sau đó, tất cả mọi thứ lại khôi phục nguyên trạng như chưa hề có việc gì xảy ra. Lão xin thề, từ khi đặt bước chân đầu tiên trên con đường tu luyện cho đến lúc ngồi chễnh chệ trên đỉnh cao thế giới, lão chưa từng, chưa bao giờ trông thấy một sinh vật nào có khả năng hồi phục đáng sợ đến như vậy.

Cho dù có là vị Hoàng Đế vô địch thiên hạ của Tần quốc, đức vua tối cao mà lão phục vụ kia cũng không thể nào hồi phục thương thế nhanh đến mức này.

Cũng không cần hiểu nhầm, đối với kẻ được xưng tụng là cường giả vô địch thiên hạ, việc gây tổn thương cho ngài thật ra là chuyện không thể nào. Cái mà Triệu Đà nói ở đây chính là ‘khả năng hồi phục’, giống như là, nếu vị Hoàng Đế vô địch thiên hạ kia mà chịu phải một vết thương cực nặng giống như Đăng Dương lúc này, ngài chắc chắn sẽ không thể nào khôi phục ngay tức giống như Đăng Dương được.

‘Chẳng lẽ, tằng phế vật này lại có được Bất Tử Thần Thể trong truyền thuyết, cho dù là thiên đao vạn quả, lăng trì hành quyết, ngũ lôi oanh đỉnh, tứ mã phanh thây thì cũng không thể nào chết được, bởi vì về cơ bản, hắn là bất tử?’ Bổng nhiên, không hiểu vì sao, trong đầu Triệu Đà lại lóe lên một ý nghĩ điên rồ.

Cái Bất Tử Thần Thể này, thật ra chưa ai trên đời nhìn thấy cả, trong tất cả văn tịch cổ đại từ hàng vạn năm trước cũng không có bất kỳ ghi chém gì cho một thấy hoặc là chứng minh được, nó là có thật.

Bất Tử Thần Thể, chẳng qua chỉ là một sức mạnh truyền miệng trong dân gian, được tạo ra từ suy nghĩ bay bổng của những kẻ yếu ớt không có sức mạnh, mãi mãi mộng ước về một thứ không tưởng gì đó, có thể cho phép bọn hắn, trong chớp mắt ngạo thị thiên hạ mà thôi.

Việc này cũng giống như Đăng Dương khi xưa, vĩnh viễn ôm một giấc mơ về cảnh tượng nhất phi trùng thiên, trở thành tuyệt thế cường giả có thể hô mưa gọi gió vậy. Mộng tuy là đẹp nhưng đời thì chẳng như mơ, nếu không phải Thần Ma hệ thống bất thình lình chui ra, cải biến hoàn toàn quỷ tích cuộc đời của hắn thì thể chắc chắn trăm phần trăm là, hắn đã trở thành một trong những cái xác chết cháy đen, nạn nhân xấu số bị hãm hại bởi âm mưu của hai tên võ giả độc ác.

Hiện tại, do không tìm được bất cứ lý do nào hợp lý để giải thích cho khả năng hồi phục nhanh đến đáng sợ của Đăng Dương, trong vô thức, Triệu Đà đã tự động gán cho Đăng Dương một thứ sức mạnh mà đến chính bản thân lão cũng không tin là có thật.

Và khi nhận ra cái suy nghĩ điên rồ này của chính mình, bất tri bất giác, một Hoàng Vị cao cao tại thượng như Triệu Đà bổng cảm thấy run sợ trước người thanh niên, kẻ mà lão luôn xem như là một bãi chất thải dơ bẩn và hôi thối. 

Con người vĩnh viễn sợ hãi những thứ mà bản thân không thể hiểu rõ, cho dù là một dân chúng tầm thường hay là cường giả đứng trên đỉnh cao của thiên hạ, lối suy nghĩ này cũng không bao giờ biến mất, bởi vì nhờ có nó, sự cảnh giác trước những thứ xa lạ, con người mới có thể vượt trên tất cả, trở thành giống loài ngự trị thế gian.

Triệu Đà lúc này cũng giống như vậy, tuy rằng lão luôn luôn chiếm thế thượng phong, thế nhưng càng đánh lâu, chính lão mới là người cảm thấy sợ hãi.

Thử nghĩ mà xem, hiện nay, thời điểm mà tu vi vẫn còn vô cùng thấp kém, dù cho có sở hữu Bất Tử Thần Thể trong truyền thuyết, Đăng Dương có lẽ vẫn chưa tính là gì nếu so với lão, thế nhưng, một khi Đăng Dương vươn lên đên cấp bậc như lão rồi, vậy thì… trên thế gian này, còn mấy ai có thể địch lại với hắn chứ?

Còn Đăng Dương, kể từ khi chặm mặt Triệu Đà, bị lão điên cuồng tra tấn đến thừa sống thiếu chết, liên tục ngụm lặng giữa lằng ranh sinh tử thì hắn đã sợ hãi đến chết điếng cả người rồi, mà cũng chính vì tồn tại quá lâu ở cái nơi gọi vùng xám đó, hắn đã làm quen và thích nghi với sự sợ hãi, vậy cho nên, mặc cho lúc này không ngừng dạo chơi vài lần qua quỷ môn quan, thiếu chút nữa là bỏ mạng đương trường, hắn cũng chẳng cảm thấy gì gọi là rung rẫy!

Cảm thấy buồn cười đúng không, bất quá, đời là như vậy đấy, người mạnh mẽ, chưa chắc đã vững vàng, kẻ yếu đuối, đôi khi lại làm được những việc không tưởng.
Bình Luận (0)
Comment