Hào Quang Mặt Trời

Chương 345

Đã hai ngày trôi qua, kể từ lúc Phạm Liên Hoa đề cập đến chuyện tới Kinh Thành, Phạm Côn Bằng vẫn chưa đưa ra câu trả lời và Tôn Trọng Nghĩa thì biệt vô âm tín.

Tuy nhiên, hai chuyện này, dù là trước hay sau thì cũng đều không hề khiến cho nàng phải lo nghĩ, bởi vì nàng biết chắc rằng, ông của nàng rồi sẽ chấp nhận thôi.

Còn Tôn Trọng Nghĩa, hắn ta đối với nàng, có cũng được mà không có cũng chả sao, chẳng qua là nàng tùy tiện nhìn trúng tâm trí cứng cỏi của hắn mà thôi. Một thuộc hạ có tu vi Võ Tướng sơ cấp? Nếu thích, nàng tiện tay đều có thể bắt được dễ dàng, đó chính là ưu thế hơn người của chức nghiệp Luyện Dược Sư.

Hoàn toàn không bị quấy nhiễu bởi hai việc kể trên, hôm nay vẫn như mọi ngày, với sự trợ giúp của Ôn Bích Thảo, Phạm Liên Hoa bắt tay vào công việc đốt lò luyện đan. 

Bách Dược Đường đang ăn nên làm ra, số lượng người đến cầu đan nhiều không đếm xuể, đôi khi còn khiến cho nàng bận đến tối tăm mặt mũi. Thế nhưng, đây chính là chuyện nàng muốn, nàng muốn luyện đan thật nhiều, luyện đan không ngừng nghĩ, ngày qua ngày, từng giây từng phút trau dồi trình độ của bản thân.

Đúng vậy… nàng giảm giá chi phí luyện đan, chỉ lấy 30% tiền công so với quy chuẩn, hoàn toàn không phải vì hiền lương nhân từ, ban phúc muôn dân, càng không phải vì cái danh xưng ‘Liên Hoa Tiên Tử’ hư vinh, nàng làm như thế, không phải vì ai khác mà vì chính bản thân nàng.

Nếu không thì làm sao trình độ luyện dược của nàng lại thăng tiến nhanh đến như vậy, trong vòng vài tháng ngắn ngủi đã từ Luyện Dược Sư sơ cấp nhảy cóc thẳng lên Luyện Dược Sư cao cấp, và thậm chí còn vượt qua cả ông của nàng, vị Luyện Dược Sư cao cấp có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.

Phạm Liên Hoa bây giờ đã không còn là Phạm Liên Hoa của ngày xưa nữa, nàng cần sức mạnh, nàng cần tri thức, nàng cần trình độ. Vận mệnh của nàng phải nằm trong tay nàng, do nàng nắm giữ, chịu nàng khống chế. 

Người khác muốn xen vào? Cứ nằm ở đó mà mơ đi!

“Tỷ tỷ, tất cả linh dược đều đã chuẩn bị xong” Ôn Bích Hà đem chiếc khay bạc chất đầy Linh Dược đặt xuống mặt đất, ngay bên cạnh chín chiếc khay bạc đầy ắp linh dược khác.

Bao nhiêu đây linh dược, đủ để luyện chế cả trăm viên Võ Khí Đan, nếu đổi ra tiền mặt thì cũng phải đến 50.000 vina. 

Đối với một Võ Sư, số tiền này chẳng bỏ bèn gì, đối với một Võ Giả, đây là cả một gia tài, còn đối với một thường dân, đây lại là con số trên trời mà bọn họ cố gắng cả đời cũng không thể nào chạm đến.

Bất quá, chuyện chúng ta nói đến hiện tại, không phải là về giá trị của đống linh dược, mà là cách bọn chúng được sử dụng.

Chất một đống linh dược to đùng như thế, lẽ nào Phạm Liên Hoa muốn luyện chế toàn bộ?

Nếu để một Luyện Dược Sư nhìn thấy cảnh này, chắc chắn hắn ta sẽ lắc đầu ngao ngán mà phun ra hai chữ ‘Ngạo Mạn’ hoặc là ‘Ngu Ngốc’.

Vì sao ư?

Nên biết, trong giới Luyện Dược Sư, có lưu hành hai trường phái luyện đan là Đơn Đan và Lô Đan.

Trong đó, trường phái Đơn Đan ám chỉ việc một lần khai đỉnh chỉ luyện chế duy nhất một viên đan dược, bằng cách này, Luyện Dược Sư sẽ có thể tập trung tinh thần đến mức cao nhất, dành tất cả tâm huyết để chuyên chú vào một viên đan dược duy nhất bên trong lò, từ đó, nâng cao tỷ lệ luyện đan thành công, đồng thời cũng nâng cao phẩm chất của đan dược luyện thành.

Khác với trường phái Đơn Đan, trường phái Lô Đan lại đi ngược lại tôn chỉ kể trên, không chú trọng vào chất lượng mà cốt vào số lượng, nghĩa là trong một lần luyện chế sẽ đưa ra thành phẩm là cả một lô đan chứ không phải một viên duy nhất. 

Để làm được việc này, bắt buộc có yêu cầu cực kỳ khắc khe với trình độ không chế hỏa diễm, vốn kiến thức thâm sâu về bản chất của linh dược, cũng như khả năng nhất tâm đa dụng của Luyện Dược Sư.

Ba yêu cầu trên, nếu thiếu bất kỳ cái nào thì đan dược được luyện chế ra đều là hàng phế thải, phẩm chất không đạt đến hai thành, thậm chí, trở thành phế đan chân chính. Việc này, thuần túy chỉ là lãng phí linh dược, ném tiền qua cửa sổ mà thôi.

Bởi vậy, đa phần Luyện Dược Sư, mười người thì hết mười đi theo trường phái Đơn Đan, tuyệt đối tránh xa trường phải Lô Đan một vạn tám nghìn dặm. 

Nếu không phải vạn bất đắt dĩ, lâm vào trường hợp nguy cấp như chiến tranh tổng lực giữa các quốc gia, dẫn đến việc thiếu hụt đan dược trầm trọng, sẽ không có bất kỳ Luyện Dược Sư ngu ngốc chạy theo trường phái Lô Đan cả.

Làm như thế, không khác nào tự xỉ nhục chính mình.

Trong khi đó, Phạm Liên Hoa, thiên tài ngàn năm có một, kẻ chỉ mới mười mấy tuổi đầu đã đạt đến trình độ của một Luyện Dược Sư cao cấp, âu thì đúng là cũng rất ghê gớm đấy, thế nhưng, chỉ bấy nhiêu đó thôi lại dám ảo tưởng chạy theo trường phái Lô Đan thì vẫn còn xa vời lắm. 

Nếu như thế mà không phải là Ngạo Mạn và Ngu Dốt thì còn thế nào nữa?

Thân là một người có đam mê và nghiên cứu rất lớn về luyện dược thuật, Phạm Liên Hoa làm sao lại không biết trường phái Lô Đan có bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu trắc trở chứ?

Ấy vậy mà, nàng vẫn cứ làm, hơn nữa còn là mặt không đỏ, tim không loạn đi làm, hành động ấy chứng minh cái gì? 

Đó là nàng có sự tự tin tuyệt đối vào thực lực của chính mình, tựa như đối với nàng, trường phái Lô Đan mà bất kỳ vị Luyện Dược Sư nào cũng phải sợ hãi tránh xa, chẳng là cái thá gì cả, tùy tiện giơ tay nhất chân vài cái liền dễ dàng thực hiện.

Và dĩ nhiên, sự tự tin đó, cũng không phải là mù quán nói bừa mà thực sự có bệ đỡ vững chắc để dựa vào.

Minh chứng rõ ràng nhất cho điều này chính là, trước lần luyện đan hôm nay, trong quá khứ, nàng đã thực hiện qua vô số lần luyện chế Võ Khí Đan theo trường phái Lô Đan rồi, cứ mỗi lượt khai đỉnh là tức khắc có hàng chục viên đan dược sáng bóng thơm phức bay ra, hơn nữa phầm chất còn cực cao, tất cả đều đạt trên dưới tám thành.

Nếu không, với số lượng ‘cầu’ cực lớn ngoài kia, một mình nàng làm sao ‘cung’ nổi.

Từ đó mới thấy, Phạm Liên Hoa không còn là một tuyệt thế thiên tài bình thường mà chính xác là Tiên Tử thật sự.

Toàn bộ linh dược đều được Ôn Bích Thảo chuẩn bị xong, đan hỏa trong dược đỉnh cũng đã đạt đến nhiệt độ thích hợp, lần luyện Võ Khí Đan số lượng lớn hôm nay, chính thức bắt đầu

Đúng vào lúc này, ngay khi Phạm Liên Hoa vừa mới cầm bó lớn linh dược lên, chuẩn bị ném thẳng vào ngọn lửa nóng cháy bên trong dược đỉnh thì đột nhiên, tiếng gõ cửa bổng vang lên và rồi giọng nói của một hộ vệ khe khẽ vọng vào

“Tiểu thư, tên An Lan Thành Tuấn của An Lan gia lại đến gây rối nữa rồi”

“Lại là cái tên chết tiệc đó, đĩa còn không bám dai như hắn đâu, hừ!” Ôn Bích Thảo hậm hực nói, xem ra là có ấn tượng không tốt lắm về cái tên An Lan Thành Tuấn được nhắc đến trong lời nói của người hộ vệ kia.

Sau trận lôi đài chiến do Võ Thần Điện đứng ra tổ chức, An Lan gia đã trở thành bá chủ mới của trấn Lạc Ngôn, một tay che hết bầu trời, duy ngã đột tôn.

Mà An Lan Thành Tuấn chính là đại công tử của An Lan gia, phong lưu anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, mới mười bảy tuổi đã là Võ Sư trung cấp, trong những người cùng thế hệ, được xem là thiên tài hàng đầu. Thêm vào đó, hắn ta lại hay thích mặt đồ trắng, nụ cười mê người lúc nào cũng ẩn hiện trên môi, cực kỳ mê người, do đó, nghiễm nhiên trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng tất cả thiếu nữ ở trấn Lạc Ngôn, danh xưng Bạch Công Tử.

Cũng đúng thôi, vừa đẹp trai, vừa giỏi võ và quan trọng nhất là gia thế cực khủng, bảo sao mà đám con gái mới lớn không say như điếu đổ cho được?

So với hắn, Lôi Bân của Lôi gia năm xưa, tuy cũng được ca tụng là thiên tài đó, thế nhưng thực sự thua kém xa lắc xa lơ, đến cả một cộng lông sợi tóc cũng chẳng thể sánh bằng.

Tất nhiên, dù cho An Lan Thành Tuấn thiên tài đến đâu, nổi tiếng như thế nào đi chăn nữa, thì cũng không đủ tư cách đặt lên bàn cân với Liên Hoa Tiên Tử vốn dĩ đã phong quang chói lọi được.

Hắn ta và Phạm Liên Hoa, về cơ bản là không cùng đẳng cấp.

Bất quá, sự chênh lệch cực lớn giữa hai bên đó, vẫn không thể nào ngăn cản được hắn theo đuổi nàng một cách điên cuồng.

Bắt đầu từ lúc Liên Hoa Tiên Tử thành danh cho đến hôm nay, mặc kệ thái độ luôn luôn thở ơ của nàng, hắn vẫn kiên cường mặt dày lấn tới như một ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, dùng trăm phương ngàn kế xô đổ nàng.

Chỉ có điều, nàng vĩnh viên đều như một cục đá vô tri vô giác, đối với nhiệt độ khủng bố mà hắn mang đến, đều không chút mảy may xoay chuyển, hay nói chính xác hơn là hoàn toàn không quan tâm.

Hắn muốn theo đuổi thì cứ việc theo đuổi, nàng cũng đâu có quyền cấm cản người ta, chỉ cần biết điều, đừng có đụng chạm đến lợi ích của nàng là được, nếu không…

Hơi chậm lại một nhịp, Phạm Liên Hoa tiếp tục ném bó linh dược đang cầm trên tay vào dược đỉnh nóng rực, tùy ý đáp

“Cứ mặc kệ hắn như mọi khi đi. Thêm nữa, nếu như không có việc gì quan trọng thì đừng làm phiền ta”

Ôn Bích Thảo ngồi bên cạnh cũng gật đầu lia lịa, dẫu môi nói

“Đúng… đúng, Liên Hoa tỷ tỷ là ai chứ… chính là người chăm lo cho trăm họ đấy, nếu chỉ vì hắn ta mà chậm trễ quá trình luyện dược, dẫn đến thất hứa với người dân thì làm sao bây giờ?”

“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đã ngu lại còn ảo tưởng, cái gì mà Bạch Công Tử chứ, chẳng qua chỉ là một tên nhà giàu mới nổi mà thôi, so với tuyệt thế thiên tài như Liên Hoa tỷ tỷ thì chẳng là cái thá gì cả!”

Phạm Liên Hoa lườm nhẹ Ôn Bích Thảo một cái “Được rồi, hắn đã chẳng là cái thá gì rồi thì em còn quan tâm hắn làm chi nữa? Lấy lại tập trung đi, chúng ta bắt đầu” 

“Dạ vâng!” Hai mắt Ôn Bích Thỏa sáng lấp lánh đáp. 

Liên Hoa Tiên Tử đúng là Liên Hoa Tiên Tử mà, quả là siêu phàm thoát tục, chẳng hề dính bụi nhân gian, sợ là trong mắt tỷ ấy, cái tên An Lan Thành Tuấn kia còn không bằng giá trị một gốc linh dược nữa là, hi hi, đáng đời nhà ngươi.

Bó to linh dược vừa rơi vào trong dược đỉnh liền được Phạm Liên Hoa sử dụng thủ pháp khống hỏa vô cùng điêu luyện bao bọc lấy, không nhanh không vội, chầm chậm thiêu đố toàn bộ lớp võ vô dụng bên ngoài, đồng thời đi tắt một bước, từ từ chiết xuất dược gì quý giá bên trong.

Tinh Chế và Chiết Xuất, hai bước khởi đầu, đồng thời cũng là hai bước tiêu tốn nhiều thời gian nhất trong quá trình luyện dược, vậy mà lại được nàng thực hiện song hành cùng một lúc, hơn nữa còn không gặp phải bất kỳ một trở ngại nào, kết hợp với nhau một cách cực kỳ tinh diệu, nhờ đó, giúp rút ngắn thời gian luyện dược vừa lâu, vừa dài, lại vừa mệt mỏi đến mấy lần.

Thủ pháp này, trong giới Luyện Dược Sư được gọi là Song Long Chế Xuất, mà rất ít Luyện Dược Sư có thể thực hiện được.

Từ đó có thể thấy, trình độ luyện dược thuật của Phạm Liên Hoa là siêu đẳng đến mức nào, thật sự không cần bàn cãi. Đứng trước nàng, cho dù có là Luyện Dược Sư đỉnh cấp cũng phải lắc đầu xấu hổ chứ chẳng đùa.

Phạm Liên Hoa đã tiếp tục quá trình luyện đan, thế nhưng tên hộ vệ bên ngoài vẫn chưa chịu rời đi, hắn cau mày nhăn trán, một lần nữa nói vọng vào

“Tiểu thư à, lần này… thật sự không mặc kệ được đâu nha!”

“Tại sao?” Hai tay Phạm Liên Hoa vẫn thoăn thoắt di chuyển, lúc thì biến ấn, lúc thì bỏ thêm linh dược vào trong dược đỉnh, thanh lảnh hỏi

Tên hộ vệ đáp “Là do An Lan Thành Tuấn, hắn… hắn ta đã hoàn toàn chắn cửa Bách Dược Đường rồi. Người bên ngoài vào không được, người bên trong cũng chẳng thể ra”

Vừa nghe thấy thế, Ôn Bích Thảo liền giật mình quát to “Cái gì? Cái tên An Lan Thành Tuấn khốn khiếp này, hắn ta thế nhưng lại dám chắn cửa Bách Dược Đường? Muốn chết sao?”

Trái ngược với bộ dạng hùng hùng hổ hổ của Ôn Bích Thảo, Phạm Liên Hoa vẫn bất động thanh sắc, thờ ơ nói

“Hắn cũng có lá gan này? Mà ông đâu rồi, chuyện này để ông ra mặt là thích hợp nhất, ngươi chạy đến kiếm ta làm gì?”

Tên hộ vệ lắc đầu cười khổ “Phạm lão từ sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, Liêu sư và Khang sư cũng đi theo. Hiện giờ, chỉ còn mỗi kế toán Mỹ đang trông coi đại sảnh thôi, mà nàng thì không dám ra mặt cho nên mới bảo ta đi gọi tiểu thư”

“Với lại, tên An Lan Thành Tuấn kia còn nói, nếu như hôm nay mà tiểu thư không chịu ra gặp mặt hắn, hắn sẽ đứng chờ trước cửa Bách Dược Đường chúng ta đến hết ngày mới thôi”

“Lại còn ngang ngược như vậy?” Phạm Liên Hoa cuối cùng cũng rời mắt khỏi dược đỉnh “Thế đám dân chúng bên ngoài bị chặng đường lại không dám nói gì à? Chẳng lẽ bên trong đó lại chẳng có lấy một võ giả nào!”

Tên hộ vệ tiếp tục lắc đầu “Đám võ giả, đa số đều bị hắn ta dùng tiền bịt miệng hết rồi, còn dân chúng thì trước đến nay luôn cực kỳ kính sợ mấy đại gia tộc, nào dám hó hé gì chứ?” 

“Nếu như lần này mà tiểu thư không xuất đầu lộ diện, e rằng cả ngày hôm nay, Bách Dược Đường chúng ta cũng đường mong bán được viên đan dược nào a”

Thờ dài một hơi, Phạm Liên Hoa chỉ có thể dập tắt lửa trong dược đỉnh, đem toàn bộ dược dịch vừa mới chiết xuất xong thu hết vào bình rồi phủi tay đứng đậy

“Haiz… được rồi, để ta đi xem, rốt cuộc cái tên An Lan Thành Tuấn kia có ba đầu sáu tay gì mà lại dám chặng cửa Bách Dược Đường chúng ta!”

Thấy thần tượng đi rồi, Ôn Bích Thảo liền vọt theo sau, có chút hưng phấn hỏi 

“Liên Hoa tỷ tỷ, tỷ nói như thế… không lẽ nào, tỷ vẫn chưa biết mặt An Lan Thành Tuấn à?”

Phạm Liên Hoa chớp chớp hai mắt nhìn qua, mặt đầy nghi hoặc 

“Ta nhất định phải biết mặt hắn sao?”
Bình Luận (0)
Comment