Hào Quang Mặt Trời

Chương 366

Trên sa mạc cát vàng bao la bất tận, phóng tầm mắt không thấy điểm cuối, Đăng Dương đón gió mà đứng, tóc cùng vạt áo phất phới tung tay, nhìn qua có phần phong trần phiêu dật.

Sau khi đã hoàn thành tất cả mọi chuyện cần thiết ở thành Cổ Loa, Đăng Dương cuối cùng cũng sử dụng Quyền năng – Dịch Chuyển Không Gian để rời khỏi đó, bỏ lại sau lưng chiếc quan tài khổng lồ nằm sâu hàng ngàn mét dưới lòng đất, một lần nữa trở lại trần gian.

Tất nhiên, khi rời đi, Đăng Dương cũng không quên mang theo nhóm năm người Nguyệt Yên Lan đang bất tỉnh nhân sự.

Chậm rãi hít thở vài hơi không khí khô nóng nơi sa mạc khô cằn, Đăng Dương nghiên đầu nhìn xuống năm bóng người đang hô hấp đều đặng trên mặt đất, bàn tay khẽ vung ra rồi bất ngờ co lại 

Vút… vút… vút… vút… vút….

Năm tiếng xé gió rít qua không gian, toàn bộ năm cây ngân châm dùng để ngăn không cho năm người Nguyệt Yên Lan tỉnh lại đều đã nằm gọn trong tay hắn

“Phong bế thần kinh đã biến mất, với tâm trí mạnh mẽ của các nàng, không đến nửa phút nữa là sẽ tỉnh lại, có lẽ ta nên tránh chạm mặt các nàng thì tốt hơn”

“Thành Cổ Loa bị chôn vùi, sự kiện phế khu Cổ Loa chính thức kết thúc, cái thân phận Lão Tiên Sinh này của ta, cũng nên theo đó mà ra đi”

“Quan hệ giữa ta và các nàng, xem như là bèo nước tương phùng, lợi dụng lẫn nhau, các nàng vì ta mà trả giá đắt, ngược lại, ta cũng đã năm lần bảy lượt cứu mạng các nàng, cuộc làm ăn này… nếu tính toán chi li thì cả hai bên đều không hề lỗ… dù là đối với ta hay với các nàng thì cũng như vậy” 

“Huống chi, bổn Giáo Chủ không nô dịch hóa các nàng, coi như là sự bồi thường cuối cùng mà ta dàng cho các nàng, tạm biệt!”

Hai chữ ‘tạm biệt’ nhẹ tựa lông hồng vừa vang lên, hai chân Đăng Dương liền bốc lên mây trắng, ngự vân mà đi, như một vì sao bay vút lên bầu trời, nháy mắt vài cái thì đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

“Ưm”

Đăng Dương rời đi chưa đến mười giây, đã có âm thanh kiều mị khe khẽ vang lên, người đầu tiên tỉnh dậy từ giấc ngủ say là Thủy Linh Lung.

Làn thu thủy đầy dụ hoặc hơi chau lại một chút rồi chầm chậm mở ra, nàng nhìn đến bầu rời cao vời vợi rồi lại liếc sang biển cát vàng cuộn gió bao la, ánh mắt trong suốt như pha lê hiện rõ sự mông lung mờ mịt, một giọt lệ hồng không biết vì sao lại ứa ra, chậm rãi chảy xuôi theo đuôi mắt rồi cuối cùng biến mất trong mái tóc đen dài có phần tán loạn.

--------*-*--------

Lang Sa Thành, tòa thành duy nhất tiếp giáp với sa mạc Quan Tài ở hướng nam.

Đăng Dương cưỡi mây bay đi, tốc độ so với chạy bộ thì nhanh hơn nhiều lắm, thế cho nên mất không đến một tiếng thời gian, hắn đã có mặt tại nơi này.

Vẫn như mọi khi, trải qua một khoảng thời gian dài ăn uống kham khổ, việc đầu tiên hắn muốn làm khi trở về chốn phồn hoa đô thị, chính là lấp đầy cái bụng đối méo bằng một bàn sơn hào hải vị, thơm nứt lòng người.

Do từ nhỏ đã sống trong cực nhọc, tướng ăn của Đăng Dương không bao giờ được gọi là đẹp, thêm vào đó lại bị bỏ đói liên tiếp mấy ngày cho nên quét sạch một bàn ăn đầy ắp không khác gì đánh trận bát hoang, âm thanh chén đũa va chạm vào nhau đinh đang như kiếm đao giao đấu, vang lên không ngừng, thực sự là vô cùng khó coi và nhức mắt

Tất cả thực khách trong quán ăn, dù là thường dân hay võ giả thì đều bị bộ dạng thô bỉ đến không còn gì để nói này của Đăng Dương, khiến cho cực kỳ chướng tai gai mắt, khó chịu đến nổi đồ ăn thơm phức vừa được mang lên cũng nuốt không vô.

Mặc dù vậy, từ đầu cho đến cuối, từ lúc Đăng Dương cầm đũa lên cho đến khi hắn tính tiền ra ngoài, không một ai trong quán ăn dám đứng ra hó hé với hắn nửa lời, ngược lại, cả đầu đều ngập bồ hòn làm ngọt, giả vờ mắt điếc tai ngơ.

Chuyện kỳ lạ đến không tưởng này xảy ra, tất cả là bởi vì, khí tức tỏa ra từ người Đăng Dương quá mức mạnh mẽ.

Võ Tướng sơ cấp… chính là Võ Tướng sơ cấp đó, người thanh niên có tướng ăn đáng ghê tởm này, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã có cảnh giới võ đạo tương đương với thủ lĩnh các đại thế lực ở sa mạc Quan Tài rồi, dù có cho thêm mười lá gan nữa, bọn họ cũng chẳng dám động đến.

Cường giả có tôn nghiêm của cường giả, hắn ăn cái gì, ăn như thế nào còn chưa đến phiên đám tôm tép như bọn họ quyết định, chủ động đi gây sự với hắn, đơn giản chính là tìm chết.

Thà rằng cứ chịu đựng chướng tai gai mắt một chút còn hơn là đầu lìa khỏi cổ, bỏ mạng đương trường.

Những suy nghĩ vừa hận vừa sợ được chôn giấu sâu kín trong lòng đám thực khách xung quanh, Đăng Dương tất nhiên là không thể nào biết được, mà dù cho có biết, hắn cũng chả thèm quan tâm, đũa gắp lia lịa, miệng nhai nhót nhép, dùng hơn hai mươi phút thời gian, đánh nhanh diệt gọt toàn bộ bàn ăn đầy ắp sơn hào hải vị trị giá đến vài ngàn vina rồi mới thỏa mãn tính tiền rời đi, để lại sau lưng một bầu không khí nặng trĩu tràn ngập tiếng thở dài mệt mỏi.

Rời khỏi quán ăn với cái bụng no căng, Đăng Dương đơn giản tìm một góc khuất trong con hem nhỏ vắng người, từ trong túi đồ hệ thống, lấy ra một tấm áo choàng đen rộng thùng thình trùm lên người, tiếp đó lại đeo lên tấm mặt nạ thỏ trắng vô cùng khả ái mà hắn đã lâu không dùng đến, hoàn mĩ che đậy toàn bộ dáng người lẫn dung mạo của bản thân.

Chuẩn bị xong tất cả, Đăng Dương liền chuyển bước chân, hướng thẳng đến cứ điểm của Liên Minh Sát Thủ tại thành Lang Sa.

………

Một lần nữa tiến vào quán rượu vươn mùi huyết tanh quen thuộc, Đăng Dương ngay tức khắc cảm nhận được hàng chục ánh mắt lạnh lẽo như băng quét qua người mình.

Thế nhưng, rất nhanh… tất cả ánh mắt nồng nặc sát khí không chút thiện cảm đó bổng nhiên không hẹn mà gặp, đồng loạt thoái lui, có cái đi qua chậm rãi mà cũng có cái rút về cực nhanh như bị giật mình, khiến cho Đăng Dương không khỏi nở nụ cười thú vị trên môi

‘Có tu vi cao cường đúng là thật tốt, mình còn chưa kịp buông tỏa sát khí thì cả đám đã tự động rút lui như chuột thấy mèo rồi, ha ha!’

Đang nghĩ ngợi tự sướng vu vơ vì sức mạnh của bản thân, Đăng Dương bất chợt nhận ra, vẫn còn một ánh mắt đang hướng thẳng về phía mình, hơn nữa còn là không chút dấu giếm mà cực kỳ trần trụi nhìn lại đây, điều này nhất thời làm cho hắn cảm thấy tò mò mà quay đầu đối diện với ánh mắt lạnh băng đó.

Chỉ thấy, kẻ nhìn hắn cũng ẩn thân trong một bộ hắc bào rộng rãi, khuôn mặt hoàn toàn chìm trong mũ trùm, toàn thân từ đầu đến đuôi đều tỏa ra khí tức lạnh lẽo đến cực hạn, thật sự không khác gì một tảng băng hình người.

‘Ô, thì ra là cường giả Kình Quân, hèn chi không e dè chút nào mà nhìn mình trắng trợn như vậy, bất quá, cũng chả ảnh hưởng gì đến mình, nếu hắn thích thì cứ để hắn nhìn đi, chỉ cần đừng gây sự với mình là được, nếu không… ha ha… vừa hay Tử Ảnh đang cần người thử lửa’

Vô cùng tự nhiên thu lại ánh mắt, Đăng Dương không để tâm đến tên kia nữa mà nhất chân đi thẳng đến bảng nhiệm vụ nằm ở góc phòng.

Tính toàn thời gian một chút thì hiện tại, vẫn còn cách sự kiện Ngoại Môn Đại Chiến khoảng một tuần nữa, cộng với tốc độ di chuyển của Kỹ năng huyết mạch - Đằng Vân là cực nhanh cho nên Đăng Dương cũng không cần vội vàng trở về Tam Sơn Môn làm gì.

Thay vào đó, hắn sẽ tranh thủ tận dụng bảy ngày còn lại này để hoàn thành nốt mấy cái nhiệm vụ còn đang gian dở.

Đầu tiên là chuỗi nhiệm vụ Con Đường Sát Thủ, nhiệm vụ thứ hai: Danh Tiếng Sát Thủ. Yêu cầu phải liên tiếp hoàn thành mười hợp đồng của Liên Minh Sát Thủ, đồng thời chỉ tính những hợp đồng có giá trị từ 200.000 vina trở lên.

Thứ hai là nhiệm vụ thức tỉnh kỹ năng thiên phú của lớp nhân vật Hiệp Sĩ: Hào Quang Hiệp Sĩ. Yêu cầu phải hạ gục hai mươi tên võ giả có cùng cấp độ với bản thân hoặc cao hơn trong một trận chiến sòng phẳng.

Hai cái nhiệm vụ này, có thể đơn giản gộp lại làm một mà thực hiện, vừa làm sát thủ giết người kiếm tiền, nâng cao danh tiếng và cấp bậc của bản thân trong Liên Minh Sát Thủ đúng như ý nguyện của sư phụ hắn, vừa thức tỉnh kỹ năng thiên phú luôn một thể.

Đúng là một tên trúng hai chim, nhất cử lưỡng tiện!

Nghĩ trong lòng là như thế, Đăng Dương đương nhiên không muốn lãng phí thời gian, từ trên bảng nhiệm vụ ám sát lít nhít chữ, cố ý chọn đúng hai mươi cái tên có vị trí hiện diện không xa nơi này lắm mà áp lệnh bải sát thủ Thanh Đồng của mình lên, một lượt nhận hết toàn bộ.

Sau khi đã nhận xong nhiệm vụ hợp chuẩn, Đăng Dương cũng không tính ở lại nơi này lâu thêm nữa nên liền rời đi.

Cả quá trình từ lúc đi vào cho đến khi trở ra quán rượu sát thủ của Đăng Dương, ánh mắt lạnh băng kia vẫn luôn luôn dõi theo từng cử chỉ hành động của hắn, không hề rời khỏi người hắn dù chỉ là một giây một khắc. 

Mãi cho đến khi bóng lưng Đăng Dương hoàn toàn biến mất sau ô cửa nhỏ thì kẻ kia mới chịu thu mắt lại rồi nhìn xuống ly rượu đỏ trước mặt, tiếp tục ngồi yên bất động như một tảng băng vĩnh cửu.

…….

Rời khỏi cứ điểm Liên Minh Sát Thủ, Đăng Dương không vội chạy đi thực hiện nhiệm vụ ám sát ngay là tìm đến một tửu lâu có tầm nhìn tốt nhất trong thành, tùy ý gọi một bình rượu trái cây nhẹ đô, vừa uống vừa nhàn nhả thưởng thức phong cảnh người qua kẻ lại phi thường thấp nập của thành Lang Sa.

Song song với đó, theo như cách cũ hay làm, Đăng Dương chọn một tên phục vụ có dáng vẻ lanh lợi nhất rồi gọi đến, cho hắn ta chút tiền rồi moi móc một số thông tin hữu dụng về mục tiêu mà mình nhắm đến.

Trong số hai mươi hợp đồng mà hắn vừa mới nhận, có đến hơn phân nữa là tồn tại trong thành Lang Sa, vậy cho nên việc thu thập thông tin là vô cùng cần thiết.

Sau khoảng mười mấy phút tán gẫu với tên phục vụ, Đăng Dương rốt cuộc cũng có được những thông tin mà hắn muốn. Chỉ là, hắn vẫn không bắt tay vào làm ngay mà tiếp tục thưởng rượu ngắm cảnh, thong dong bình tĩnh chờ đợi màn đêm buông xuống.

--------*-*-------- 

Tám giờ tối, cả thành Lang Sa bổng trở nên đẹp đẽ phi thường với vô số đèn năng lượng thạch rực rỡ, tỏa sáng muôn nơi, trong số đó, phải kể đến những bảng hiệu lấp lánh ánh đỏ dụ hoặc của các thanh lâu, ánh vàng chói loại đến từ sòng bạc, vô hình chung tạo cho người ta cảm giác, nơi đây chính là tòa thành của sự trụy lạc.

Tuy nhiên, Đăng Dương lại hoàn toàn không quan tâm đến điều ấy, việc mà hắn chú ý nhất bây giờ chính là tòa trang viên đang sáng trưng như ban ngày bên dưới. Đối với một sát thủ đang hành nghề như hắn, ánh sáng chính là tử thù không đội trời chung.

Có điều, hiện tại cũng mới chỉ có tám giờ tối mà thôi, chính là khoảng thời gian ăn chơi phóng túng nhất trong ngày, muốn người ta tắt đèn đi ngủ, e là hơi khó. Do đó, Đăng Dương không thể làm gì khác hơn là nhập vai một con mèo đen lén lút, nhẹ nhàn tung người nhảy khỏi mây trắng, tĩnh lặng hạ xuống một nóc nhà rồi nhon nhón bốn cái chân nho nhỏ của mình, âm thầm thâm nhập sâu vào bên trong trang viên.

May mắn, thân pháp Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh của hắn đã tu luyện gần đến tiểu thành, mỗi bước đi đều để lại tàn ảnh như một bóng ma vô hình, dùng để tránh né các trạm gác trên cao, tựa hồ vô cùng đơn giản.

Tiếp đó, Đăng Dương tiềm phục trong một góc tối, đợi không quá năm phút thì liền tóm gọn hai tên hộ vệ đi tuần tra ngang qua, nhanh tay đánh gục một tên trong nháy mắt rồi dùng ngân châm, phong bế toàn bộ huyệt đạo của tên còn lại, khiến cho hắn tê liệt cả người, chỉ có thể nhìn, nghe và thở chứ không tài nào cử động dù chỉ một là ngón tay hoặc kêu la cầu cứu.

“Ta chỉ hỏi ngươi một câu, trả lời được thì sống, trả lời sai thì chết” Đằng sau lớp mặt nạ thỏ trăng ngây thơ vô số tội, một giọng nói trung tính không thể phân biệt là nam nay là nữ, lạnh lùng và bá đạo rót thẳng vào tai tên hộ vệ đang chết điếng người.

Nhìn bộ dạng từ trên xuống dưới duy một màu đen cùng với thủ pháp ra tay khủng bố và câu nói lạnh lẽo thấu xương kia, tên hộ vệ dùng đầu gối để nghĩ cũng biết, kẻ đến chắc chắn là một tên sát thủ máu lạnh giết người như ngóe, khiến cho hắn rung rẫy không thôi.

Mang tâm tình sợ chết đến cực hạn, tên hộ vệ làm sao dám từ chối lời đề nghị của Đăng Dương, lập tức liếc lên liếc xuống hai mắt không ngừng, tỏ vẻ mười phần đồng ý.

Từ ánh mắt gần như chết khiếp của tên hộ vệ, Đăng Dương liền biết là hắn ta đã đưa ra lựa chọn đúng đắng cho nên rút cây ngân châm ở cổ họng của hắn ra, để cho hắn có thể một lần nữa nói chuyện bình thường.

Tất nhiên là với thủ đoạn kinh người của Đăng Dương, tên hộ vệ dù cho có thể nói chuyện được bình thường thì cũng không thể nào cất giọng gào to, lời nói phát ra chỉ toàn tiếng gió, nếu không đứng ngay bên cạnh thì chẳng thể nào nghe thấy được.

“Đại… đại nhân tha mạng, ngài… ngài có gì muốn hỏi xin cứ… cứ nói, nếu tiểu nhân biết… tuyệt đối không dám nói dối nửa lời!” Tên hộ vệ khẽ rên lên trong sự sợ hãi kinh hoàng

“Phòng của gia chủ Bàng gia các ngươi – Bàng Tiêu Thực nằm ở đâu, hiện tại, hắn có đang ở trong phòng hay là không?” Đăng Dương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, lạnh giọng hỏi

Để giữ lấy tính mạng của mình, tên hộ vệ nào dám có chút dấu giếm, ngay lập tức biết sao nói vậy, bán đứng chủ nhân của mình mà thành thực đáp lời Đăng Dương

“Phòng của gia chủ nằm ở hướng tây, từ chỗ này, đi thẳng theo hành lang hai trăm mét, sau đó thì rẽ phải qua ba dãy phòng là đến. Trước phòng gia chủ có treo một tấm bảng mạ vàng, ghi ba chữ ‘Thực Vị Hiên’ vô cùng bắt mắt, đại nhân chỉ cần liếc nhìn là sẽ thấy ngay, hoàn toàn không sợ nhầm lẫn”

“Với lại, mới vừa nãy, tiểu nhân cũng đa đi tuần tra qua chỗ đó rồi, gia chủ chắc chắn là đang ở bên trong, hơn nữa… hơn nữa hình như còn đang sủng hạnh cùng lúc cả tứ phu nhân và lục phu nhân, âm thanh có phần hơi to cho nên ngài càng… càng không sợ lộn phòng!”

“Thật vậy sao?” Đăng Dương băng lãnh nói, sát khí nồng nặc như có như không buông tỏa ra ngoài

Một lần nữa bị khí thế như ma thần của Đăng Dương dọa cho chết khiếp, tên hộ vệ sợ đến nỗi tè cả ra quần, nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin

“Là thật, là thật trăm phầm trăm. Tất cả những gì tiểu nhân biết đều đã nói hết, khẩn xin… khẩn xin ngài tha… tha mạng!”

Nghe những lời tên hộ vệ nói, sau đó đem đi đối chiếu với những thông tin mình thu thập được, Đăng Dương nhận thấy không sai biệt lắm thì hài lòng gật đầu

“Tốt, ta tin ngươi, chúc ngủ ngon!”

Ba chữ ‘chúc ngủ ngon’ vừa vang lên cũng là lúc tên hộ vệ gục đầu xuống, bất tĩnh nhân sự ngay bên cạnh đồng bọn, còn Đăng Dương thì thu lại tất cả ngân châm trong một nốt nhạc rồi dựa theo chỉ dẫn của tên hộ vệ, lén lút di chuyển đến căn phong có tên Thực Vị Hiên kia.

Trên đường đi, bên cạnh sự cẩn thận tuyệt đối, Đăng Dương còn có chút tiếc nuối trong lòng, nếu mà giờ đây, hắn vẫn còn tu vi Thập Tinh Hồn Sư trung cấp thì đâu phải khổ cực động tay động chân đi tra hỏi như thế này, chỉ cần sử dụng Hắc Vũ Sưu Hồn, cưỡng chế tước đoạt ký ức của tên hộ vệ kia là được rồi.

‘Hài… thật sự là hoài niệm a!’
Bình Luận (0)
Comment