Hào Quang Mặt Trời

Chương 375

Sau khi đã khiến kẻ mặc áo choàng đen im miệng, đồng thời cũng không thể nào tự tử được nữa, Đăng Dương liền móc từ trong người ra một quả hắc cầu to như hột nhãn, nhét thẳng vào miệng Ngũ Nương Nương rồi cưỡng ép nàng ta nuốt xuống.

Toàn thân bất động, đấu khí thì bị đóng băng, Ngũ Nương Nương ngoài trợn trừng ánh mắt ngập tràn sợ hãi ra thì chẳng thể làm gì được để ngăn cản hành động quá mức bá đạo của Lạc công tử. 

Tất nhiên, nàng không biết được, thứ mà hắn cho nàng uống vào là gì, là độc dược hay là xuân dược, bất quá, nàng có thể chắc chắn trăm phầm trăm rằng, hậu quả mà nàng phải nhận sau khi nuốt xuống thứ đó là cực kỳ tệ, thậm chí… khủng khiếp.

Đối với sự uất ức cùng bi ai hiện rõ trên gương mặt mỹ nhân, Đăng Dương chỉ cười khẽ một tiếng xem như trấn an rồi không thèm quan tâm nữa, chuyển người đi đến kẻ mặc áo choàng đen đang nằm lê lếch trên sàn nhà, cách đó chỉ vài bước chân.

Tiếp đó, hắn một lần nữa lặp lại hành động như vừa rồi, cho kẻ mặc áo choàng đen nuốt vào một quả hắc cầu khác.

Và rồi không đến mười giây sau, hai âm thanh thông báo của AI lần lượt vang lên trong đầu Đăng Dương

< Ngài đã nô lệ hóa thành công Yêu Cơ >

< Ngài đã nô lệ hóa thành công Lê Anh Dũng >

Nghe AI thông báo kết quả mà bản thân biết chắc sẽ xảy ra, Đăng Dương cũng không vội thu hồi ngân châm, trả lại sự tự cho hai tên thuộc hạ vừa mới thu nhận mà tiêu sái quay về ghế ngồi, vừa tự mình rót đầy ly rượu, vừa từ tốn nói với AI

‘AI, trước hết hãy truyền đạt cho hai người Yêu Cơ và Lê Anh Dũng những kiến thức cơ bản về Nhật Thực Thần Giáo của chúng ta, cũng như ba điều Giáo Quy, giúp bọn hắn nhận thức rõ thân phận và địa vị hiện nay của mình’

< Như ngài mong muốn, thưa chủ nhân! >

Khoảng một phút sau… tiếng nói của AI lại vang lên, thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ được giao

< Yêu Cơ và Lê Anh Dũng đã có được nhận thức rõ ràng về Nhật Thực Thần Giáo và Giáo Chủ của nó là ngài >

‘Tốt lắm!’ Đăng Dương nghe vậy thì mỉm cười hài lòng, sau đó thì hướng bàn tay thon dài về phía hai người còn lại trong phòng, nhẹ nhàn tung ra hấp lực.

Xẹt… xẹt… xẹt… xẹt… xẹt…

Một loạt tiếng xé gió vang lên, từ cơ thể hai người Ngũ Nương Nương và kẻ mặc áo choàng đen, vô số hàn quang kéo theo tơ máu, nối tiếp nhau phóng ra khỏi cơ thể rồi lướt nhanh trong không trung như điện xẹt, cuối cùng hóa thành mười mấy thanh ngân châm nằm gọn trong tay Đăng Dương.

Thoát khỏi sự khống chế từ trong ra ngoài của ngân châm, Ngũ Nương Nương và kẻ mặc áo choàng đen liền khôi phục quyền khống chế cơ thể, một lần nữa được hành động tự do theo ý muốn của mình.

Có điều, khác với lúc trước, điên cuồng đòi đánh, đòi trốn rồi đòi tự sát, lần này, không cần Đăng Dương cất lên một lời uy hiếp hay đe dọa nào, cả hai người Ngũ Nương Nương vẫn tự động và gần như là ngay lập tức quỳ rụp gối xuống, phũ phục cả người dưới chân Đăng Dương, thành thành kính kính mà cao giọng hô vang.

“Thuộc hạ… Yêu Cơ, bái kiến Giáo Chủ!”

“Thuộc hạ… Lê Anh Dũng, bái kiến Giáo Chủ!”

Đi cùng với đó, hình dạng biến thân thành ‘dơi’ và ‘cáo’ cũng được hai người nhanh chóng thu lại, khôi phục dáng vẻ tuấn nam, mỹ nữ như bình thường.

Xem mãi thành quen, Đăng Dương hoàn toàn không để tâm đến sự thành kính mà hai người Ngũ Nương Nương đang dành cho hắn, nhàn nhã tự nhiên hớp vào một ngụm liệt tửu thơn nồng rồi tùy ý phất tay

“Không cần nói lời dư thừa, hiện tại ta hỏi, các ngươi cứ thành thật trả lời là được, rõ chưa?”

“Rõ, thưa Giáo Chủ!” Với thần sắc phi thường kính cẩn, Ngũ Nương Nương và kẻ mặc áo choàng đen dõng dạc hô vang, trong thành âm, không hề có bất cứ sự do dự nào.

Mà cũng đúng thôi, phàm là những kẻ đã rơi vào sự khống chế của Đăng Dương, bị cổ trùng ký sinh trong não, tên nào mà không ngon ngoãn như cún chứ!

Đăng Dương mở miệng hỏi “Đầu tiên, giới thiệu về bản thân hai người các ngươi trước đi, khai báo rõ ràng tên họ, tuổi tác, xuất thân, cảnh giới võ đạo cùng với những thủ đoạn, khả năng, sức mạnh đặc biệt của chính mình”

“Ngũ Nương Nương, hay ta nên gọi nàng là Yêu Cơ, đúng chứ? Bắt đầu từ nàng đi”

Thấy vị Giáo Chủ mang trong mình sức mạnh khủng bố đưa ra yêu cầu, Yêu Cơ một chút cũng không do dự, lập tức thành khẩn đáp lời

“Bẩm Giáo Chủ, thuộc hạ tên thật là Yêu Cơ, mật danh là Ngũ Nương Nương, năm nay 37 tuổi, xuất thân tại Yêu Sơn, chủng tộc là Hồ Ly Tinh, cảnh giới võ đạo hiện tại đạt đến Kình Quân nhị trọng thiên, kỹ năng huyết mạch là Ảo Mộng Mị Nhãn, một khi thức tỉnh huyết mạch, tiến vào trạng thái Nguyên Hình, lực chiến sẽ được gia tăng gấp đôi”

Yêu Cơ vừa dứt, Lê Anh Dũng liền nhanh chóng tiếp lời 

“Bẩm Giáo Chủ, thuộc hạ tên thật là Lê Anh Dũng, mật danh là Lê Mù, năm nay 42 tuổi, xuất thân tại Yêu Sơn, chủng tộc là Ma Cà Rồng, cảnh giới võ đạo hiện tại đạt đến Kình Quân nhị trọng thiên đỉnh cao, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến cảnh giới Kình Quân tam trọng thiên, kỹ năng huyết mạch là Hấp Huyết Qủy, tuy nhiên lại không có tác dụng quá lớn trong chiến đấu mà chú trọng vào hổ trợ tăng tiến tu vi, lấy việc uống máu nữ nhân để duy trì sự sống và tốc độ tu luyện, một khi thức tỉnh huyết mạch, tiến vào trạng thái Nguyên Hình, lực chiến sẽ được gia tăng gấp hai lần”

‘Yêu Sơn? Chủng tộc Hồ Ly Tinh? Ma Cà Rồng? Trạng thái Nguyên Hình?’

Nghe một loạt những thuật ngữ mới lạ mà bản thân chưa từng biết đến, không khỏi khiến cho Đăng Dương hơi chút ngạc nhiên và bất ngờ, có điều, sự bỡ ngỡ đó chỉ kéo dài vỏn vẹn mấy giây thời gian mà thôi.

Suy cho cùng, đến cả Thú Vương, Thú Hoàng, hắn cũng nhìn qua rồi, cường giả cảnh giới Hoàng Vị, hắn cũng đã chiến rồi, Qủy Môn Quan, Cổng Địa Ngục thì càng dạo chơi không dưới mười lần, trên đời này, chuyện có thể khiến hắn ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, e rằng là đã không còn mấy cái.

‘Thế giới này đúng là rộng lớn bao la, đâu đâu cũng gặp vô số điều mới lạ, ừm… bất quá… như thế mới gọi là thú vị, không đúng sao? Ha ha!’

Âm thầm tươi cười trong lòng, Đăng Dương nhanh chóng trấn tĩnh lại tinh thần không mấy xao động, tiếp tục tự nhiên như thường mà chậm rãi hỏi

“Một cái là Hồ Ly Tinh, một cái là Ma Cà Rồng, nói như vậy… các ngươi đều không phải là người? Còn bộ dáng hóa hình lúc nãy kia, càng không phải là Hóa Hình Võ Kỹ mà là trạng thái Nguyên Hình gì gì đó, đúng không?”

Yêu Cơ lập tức gật mạnh đầu xác nhận “Đúng như vậy thưa Giáo Chủ, cả ta và Lê Mù đều không phải là người mà là Yêu, hay còn được gọi bằng một cái tên khác là Người Thú”

“Người Thú?” Đăng Dương hơi lên giọng

Tuy không hiểu được một vị tuyệt thế cường giả cao cao tại thượng như Giáo Chủ vì sao lại giống như không hề biết đến giống loài của mình, Lê Anh Dung vẫn vô cùng thành kính giải thích 

“Người Thú tức là người lai thú, có hình dáng của con người nhưng lại mang huyết mạch của thú. Theo như truyền thuyết truyền thừa trong tộc thì Yêu tộc của chúng thuộc hạ chính là con cháu của những thượng cổ thần thú đã hóa thành hình người”

Yêu Cơ lại bổ xung thêm “Còn trong tộc của thuộc hạ thì kể rằng, tổ tiên của Yêu tộc chính là những con người bình thường, tình cờ uống được máu của thượng cổ thần thú mà từ đó sinh ra biến dị huyết mạch, tạo thành một chủng tộc lai tạp, giao thoa giữa hai loài như hiện nay”

“Ra là vậy à? Cũng huyền bí đấy nhỉ!” Đăng Dương gật gù tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại vuốt cằm nói

“Nguồn gốc Yêu tộc như thế là được rồi, bây giờ nói một chút về quê hương của các ngươi đi, Yêu Sơn là một nơi như thế nào, nằm ở đâu?” 

Lê Anh Dũng thành thật đáp “Yêu Sơn đơn giản chỉ là một dãy núi bình thường mà thôi, hiện đang tọa lạc ở Hồng Hà Vực, cách Hoàng Thành Thăng Long 3000 km về hướng tây, tiếp giáp với Tượng quốc”

Yêu Cơ nói tiếp “Tuy nhiên, tòa Yêu Sơn này cũng không phải là cố hương của Yêu Tộc, mà chỉ có thể gọi là tân hương. Còn cố hương thật sự của Yêu tộc chúng thuộc hạ là nằm ở Yêu Vực, một đại quần đảo án ngữ ngay giữa Biển Đông, hoàn toàn tách biệt với đất liền. Nghe những trưởng lão có tuổi trong tộc kể lại thì Yêu Vực, cố hương của chúng thuộc hạ, so với bất kỳ nơi nào trong đất liền cũng đều tốt đẹp hơn gấp vạn lần. Ở nơi đó, khung cảnh xinh đẹp tuyệt trần, cây cối bốn mùa tốt tươi, tài nguyên thì phong phú đến vô cùng vô tận, đích thị là chốn bồng lai tiên cảnh nơi trần gian”

Ngay tức thời, Đăng Dương liền đem vị trí của Yêu Sơn và Yêu Vực khắc sâu vào trong trí nhớ, sau đó lại hỏi tiếp, thái độ có thể nói là năm phần hiếu kỳ, năm phần thích thú

“Yêu Sơn là tân hương, Yêu Vực là cố hương. Vậy thì điều gì đã khiến cho các ngươi phải rời bỏ cố hương phi thường tốt đẹp đó mà chạy đến tân hương chỉ là một dãy núi bình thường đến không thể nào bình thường hơn?”

Yêu Cơ đáp “Chuyện này thì phải kể đến cuộc đại chiến Nhân-Yêu ba trăm năm về trước” 

“Khi ấy, Yêu Vực được đặt dưới sự bảo hộ của Hồng Hà Chân Nhân, vị cường giả mạnh nhất Thập Quốc, đồng thời cũng là lão tổ đã một tay gây dựng nên Tam Sơn Môn đỉnh đỉnh đại danh của Việt Quốc ngày hôm nay”

“Với uy danh lẫn sức mạnh gần như vô địch thiên hạ của ngài, Yêu Vực có thể nói là sống vô cùng an ổn, hoàn toàn không gặp phải bất kỳ khó khăn gì, thậm chí có thể nói là phi thường hòa hợp với Nhân tộc”

“Thế nhưng, đúng vào ba trăm năm trước, không biết vì lý do gì, cả Hồng Hà Chân Nhân và đương kim tộc trưởng tộc Hồ Ly Tinh khi đó là Lục Vĩ Yêu Hồ – Mạc An Nhiên bổng nhiên bặt vô âm tín, tựa như hoàn toàn biết mất khỏi thế gian”

“Người bảo hộ cùng với cường giả mạnh nhất Yêu Vực đồng loạt biết mất, đám người Thập Quốc ngoài kia, vốn dĩ đã như lang như sói rình mồi, luôn luôn để mắt đến khối tài nguyên khổng lồ của Yêu Vực, làm sao có thể để cho nơi được mệnh danh là bồng lai tiên cảnh này được yên?”

Nói đên đây, dù đã rất cố gắn kiềm nét cảm súc của mình, Yêu Cơ vẫn không nhịn được mà hiện lên hận ý sâu đậm trong ánh mắt

“Thế nên, sau khi dùng một khoảng thời gian vài năm để cẩn thận điều tra kỹ càng, chắc chắn được Hồng Hà Chân Nhân và Lục Vĩ Yêu Hồ đã thật sự mất tích chứ không phải là một màn kịch được dựng lên để lòe thiên hạ, tất cả tông môn, thế lực và cả chính quyền Thập Quốc liền bắt đầu kết minh hành động, từ bốn phương tám hướng, đồng loạt chĩa mũi kiếm về phía Yêu Vực, phát động chiến tranh tổng lực trên khắp mọi mặt trận”

“Một cuộc chiến này, thật sự đã biến Yêu Vực thành một chảo lửa, đen tuyệt cảnh thiên hạ biến thành địa ngục trần gian, Yêu tộc gã xuống như rôm như rạ, máu chảy thành sông” Lê Anh Dũng nói với giọng đắng chát

“Theo những gì mà các trưởng lão kể lại, cuộc đại chiến đó… không, phải nói là cuộc xâm lượt đó, chỉ kẻo dài vỏn vẹn trong vòng một tháng thời gian nhưng đã xóa sạch gần như một nửa Yêu tộc của Yêu Vực, thậm chí, còn có không ít Yêu Tộc thiểu số đứng trên bờ vực tuyệt chủng như Thiên Ưng tộc và Độc Hạc tộc”

Nghe hai người trước mắt từ tốn kể lại huyết hận năm xưa, Đăng Dương liền liên tưởng ngay đến cuộc đại chiến vệ quốc giữa Âu Lạc và Tần quốc mà trong lòng cảm khái không thôi. Chiến tranh là sự tàn phá, là máu, là nước mắt, tất cả đều bắt nguồn từ lòng tham không đáy của con người mà ra.

Bất quá, nói thì nói như vậy, thế nhưng, lòng tham lại chính là đức tính không thể xóa bỏ cũng như khuyết thiếu trong hành trình phát triển và chinh phục tự nhiên của con người. Nếu không có lòng tham thúc đẩy, con người lúc này, chắc có lẽ là vẫn còn ăn lông ở lổ, sống một cuộc sống hoang dại không khác nào quái thú.

Nghĩ trong đầu là như vậy, Đăng Dương dĩ nhiên sẽ không nói ra thành lời, điều này, ai hiểu được thì hiểu, không hiểu được thì thôi, thực ra mà nói, không chỉ có con người thôi đâu mà hâu như là tất cả sinh vật sống trên thế gian này, loài nào cũng có lòng tham cả, chỉ có điều là, so với bọn chúng, lòng tham của con người lại có phần quá lớn mà thôi.

Thoáng trầm Ngâm trong chốc lát, Đăng Dương bổng xen vào câu chuyện của Lê Anh Dũng, nghi hoặc hỏi

“Nếu Hồng Hà Chân Nhân là người bảo hộ của Yêu Vực các ngươi, thế thì tại sao khi đại chiến nổ ra, các ngươi không cầu cứu Tam Sơn Môn của ông ấy, hoặc là nói, vì lý do gì, Tam Sơn Môn lại ngoảnh mặt làm ngơ với tuyệt cảnh thảm khốc của Yêu tộc các ngươi?”

Nghe vậy, Yêu Cơ khẽ thở dài một hơi rồi cẩn thận hồi đáp

“Bẩm Giáo Chủ, không phải làm Tam Sơn Môn không muốn ra tay giúp đỡ cho Yêu tộc mà là khi đó, đến cả bọn họ còn khó giữ thân mình thì làm sao để ý đến việc bảo hộ người khác được!”
Bình Luận (0)
Comment