Hào Quang Mặt Trời

Chương 389

“Hồ đường chủ, ý của ngài là nói đến cố sự Độc Thần và Độc Môn năm xưa?” U Mị Mị nheo đôi mắt già nua

Nghe vậy, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của Hạ Xuân bất chợt lóe lên tinh quang sáng ngời “A đúng rồi, nghĩ kỹ lại mới thấy, về mặt bản chất sát thương, hai loại Cổ Trùng này của Phá Thiên Tông cũng không khác Thần Độc - Bách Vạn Độc Ma khét tiếng của Độc Thần và Độc Môn năm xưa là mấy, đều là những thủ đoạn giết người hàng loạt cực kỳ nguy hiểm”

Dương Quang Diệu nói với giọng nghiền ngẫm cảm khái “Nhớ năm xưa, khi mà Tam Sơn Môn vẫn chưa được Hồng Hà Chân Nhân lập nên, chính Độc Môn chứ không phải ai khác mới là thế lực tông môn hùng mạnh bậc nhất Việt quốc, dưới một người mà trên vạn người. Chỉ là đáng tiếc, Môn chủ của Độc Môn, Độc Thần lại hoàn toàn là một người điên, dùng cả đời chỉ để chế tạo ra loại độc dược kinh khủng nhất thiên hạ – Bách Vạn Độc Ma, thứ chất độc mang trong mình thứ sức mạnh biến con người thành Thây Ma bất tử”

“Bách Vạn Độc Ma, Thây Ma bất tử?” Đang quỳ rạp bên dưới, hai người Nguyệt Yên Lan và Ngô Thừa Dực mặt đầy nghi hoặc, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe thấy hai danh tự xa lạ này. Bất quá, chỉ cần nhìn vào mặt ngữ nghĩa, hai người cũng có thể phần nào mường tượng được sức mạnh thật sự của chúng.

Ngạo Trung Vân cũng lắc đầu, ánh mắt cương nghị bổng trở nên sâu xa như đang hồi tưởng lại quá khứ xa xăm

“Vào lúc sự việc điên rồ đó diễn ra, ta vẫn còn là một đứa trẻ, tu vi võ đạo mới chỉ nhập môn. Bắt đầu từ một ngôi làng nhỏ bé không ai biết tên tại Duyên Hải Vực, một thứ bệnh lạ chưa từng thấy bổng nhiên hoành không xuất hiện, nó không hề ‘giết’ bất kỳ một ai nhưng lại biến tất cả dân làng nơi đó thành thây ma vất vưỡn, và rồi nương theo những mầm bệnh sống biết di chuyển, nó gieo rắc nỗi kinh hoàng trên mọi vùng đất mà nó đi qua, trong đó… có cả thị trấn nơi gia đình ta sinh sống. Và rồi như bao người khác… nó cũng đã lạnh lùng cướp đi tất cả những gì ta có khi đó”

“Ngạo đường chủ, đây không phải là lúc để chúng ta ủy mị đâu” Nguyệt Vẫn cao giọng nói “Chuyện xưa không cần nhắc lại, dù là Độc Môn hay Độc Thần thì cũng đều là những cái tên thuộc về quá khứ, còn cốt lõi vấn đề hiện tại là sự tương đồng giữa Thần Độc - Bách Vạn Độc Ma và hai loại Cổ Trùng của Phá Thiên Tông”

Chồng của Nguyệt Vẫn, Dạ Thi tiếp lời “Bách Vạn Độc Ma được gọi là Thần Độc là bởi vì nó giết người cực nhanh, tính lây lan siêu mạnh và hoàn toàn không có thuốc giải, một khi bùng phát thì ngay lập tức biến thành hiểm họa diệt vong. Về phần Khống Não Trùng và Trùng Ăn Thịt của Phá Thiên Tông, một cái âm thầm lặng lẽ hóa người ta thành rối vô tri vô giác, một cái thì càng đáng sợ hơn, lấy thi thể kẻ địch làm vật chủ kí sinh mà sinh sôi nảy nở không ngừng”

“Đó là còn chưa kể đến, Trùng Ăn Thịt lại chuyên lây lan bằng đường máu thấm qua da. Chúng ta hãy thử làm một phép toán đơn giản, khi một con Trùng Ăn Thịt bất ngờ tấn công một võ giả, nó có thể sẽ bị võ giả đó giết chết ngay lập tức, nhưng vì là tấn công bất ngờ, máu của nó dù ít dù nhiều cũng sẽ dính vào da thịt võ giả rồi âm thầm phát triển thành một lô ba ngàn quả trứng”

“Chỉ một con Trùng Ăn Thịt, sau khi tiếp xúc với da thị con người thì liền tức khắc sinh ra ba ngàn con con, vậy nếu là một trăm con, một ngàn con, một vạn con thì thế nào? Khi không chỉ võ giả mà cả dân thường cũng trở thành mục tiêu của chúng nó thì thế nào?”

“Đó… đơn giản là sự chấm hết của một tòa thành, một địa vực, một quốc gia hoặc thậm chí là cả thiên hạ!”

“Vì vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, Khống Não Trùng và Trùng Ăn Thịt chính là VŨ KHÍ GIẾT NGƯỜI HÀNG LOẠT”

“Dạ Thị nói không hề sai. Đấy, nó chính là như vậy đấy!” Hồ Từ Lực nhết mép cười

“Sự xuất hiện của VŨ KHÍ GIẾT NGƯỜI HÀNG LOẠT sẽ là tác nhân ảnh hưởng trực tiếp đến sự tồn vong của cả Việt quốc. Mà đã là chuyện ảnh hướng đến quốc gia thì mọi người nghĩ, chính quyền sẽ để im hay sao? Trần Thị Hoàng Tộc sẽ chỉ dương mắt lên mà nhìn đế chế của mình sụp đổ? Võ Thần Điện sẽ để hàng trăm triệu con dân của mình tắm trong biển máu?”

“Hồ đường chủ, ngài nghĩ Trần Thị Hoàng Tộc và Võ Thần Điện sẽ vào cuộc chỉ vì lời nói một phía từ chúng ta?” U Mị Mị khẽ gõ nhẹ quải trượng xuống đất, từ tốn hỏi

“Khanh khách, ai nói chỉ có một mình chúng ta chứ?” Hạ Xuân vu vơ nói “Không phải còn một Phiêu Miễu Động sờ sờ ra đó sao?”

Dương Quang Diệu vuốt râu cười cười “Cho dù không có Phiêu Miễu Động đứng ra tố cáo, thiết nghĩ… Võ Thần Điện vẫn sẽ sốt sắn mở cuộc điều tra mà thôi. Nói gì thì nói, nghi vấn về sự tồn tại của VŨ KHÍ GIẾT NGƯỜI HÀNG LOẠT đâu phải chuyện đùa”

Nguyệt Vẫn hằng giọng kết luận “Vậy là chúng ta đã có giải pháp tối ưu nhất cho vấn đề này rồi phải không?”

“Nếu không ai có ý kiến gì nữa thì chúng ta bắt đầu biểu quyết. Ta chấp thuận!”

“ỪM” Ngạo Trung Vân gật đầu

Tiếp đó, lần lượt U Mị Mị, Dạ Thi, Dương Quang Diệu, Hạ Xuân và Hồ Tử Lục đều lần lược giơ tay chấp thuận.

Thấy tất cả mọi người đều đồng ý, Nguyệt Vẫn liền đứng thẳng người dậy, trịnh trọng tuyên bố “Với số phiếu chấp thuận tuyệt đối 7/7, ta tuyên bố, giải pháp đối phó với nguy cơ của Phá Thiên Tông được thông qua”

Nói rồi, Nguyệt Vẫn nhìn qua cô bé tóc hai bím đang ngồi trước Bạch Hổ Đồ “Hạ Xuân, trong chúng ta, tốc độ của muội là nhanh nhất. Thế nên nhiệm vụ hợp tác với …”

Nguyệt Vẫn còn chưa nói hết câu thì đã nhận được cái gật đầu chắc nịch của tiểu cô nương khả ái “Được, thời gian cấp bách, ta lập tức lên đường!”

Thanh âm vừa dứt, trên chiếc ghế Bạch Hổ sa hoa đã không còn bóng người.

Thu lại tầm mắt từ chiếc ghế trống không, Nguyệt Vẫn một lần nữa trở lại phượng tọa của mình, từ tốn nói tiếp

“Vậy là xong vấn đề đầu tiên, giờ đến vấn đề thứ hai, các vị đường chủ hãy nêu lên cách nhìn của bản thân về kẻ tự gọi mình là Lão Tiên Sinh thần bí kia?”

“Sâu không lường được” Dạ Thị là người đầu tiên lên tiếng

“Dạ phó đường chủ, có phải ngươi hơi đề cao hắn quá rồi không?” Ngạo Trung Vân liếc mắt nói

“Là một Hồn Sư, Thần Y, Độc Sư, Chiến Thuật Sư, đồng thời sở hữu cả hai loại sức mạnh Dịch Chuyển và Tàn Hình. Dạ phó đoàn trưởng đánh giá như thế cũng không hẳn là sai” Lão bà U Mị Mị từ tốn đánh giá

Dương Quang Diệu lại vuốt râu “Chỉ là tu vi hơi thấp, mới dừng lại ở cảnh giới Bách Tinh Hồn Sư mà thôi”

“Chú Lục, chú nghĩ như thế nào về người thần bí này?” Nguyệt Vẫn quay sang hỏi ý kiến Hồ Tử Lục

Hồ Tử Lục tựa lưng vào ghế, hơi hơi vuốt cằm, nói “Suy nghĩ của ta à? Hay là mọi người lại trả lời ta một câu hỏi thử xem?”

“Hỏi gì?” Ngạo Trung Vân cau mày

Hồ Tử Lục cười thoải mái một tiếng rồi vu vơ hỏi “Hỏi rằng, nếu đặt mọi người vào vị trí của tên Lão Tiên Sinh kia, tu vi bị hạn chế ở cảnh giới Bách Tinh Hồn Sư, à mà không phải, Bách Tinh là sau này, còn trước đó chỉ là Thập Tinh, tức tương đương với cảnh giới Võ Tướng như hai đứa Nguyệt Yên Lan và Ngô Thừa Dực mà thôi, vậy… ai trong số các vị dám vỗ ngực tự tin là mình làm được như hắn? Về phần ta, ta thật sự không có nổi cái tự tin này”

Sau câu hỏi ngoặt nghèo nhưng lại thập phần đơn giản, cả đại điện rộng lớn bổng chìm trong trầm mặt. Ngược lại, tại phía dưới, ánh mắt của Nguyệt Yên Lan cùng Ngô Thừa Dực lại lóe lên ánh sáng hâm mộ cùng sùng bái. Có thể nói, ấn tượng mà Lão Tiên Sinh để lại trong tâm trí hai người bọn họ là không thể xóa nhòa.

Mất một lúc lâu, sự tĩnh mịch mới bị phá vỡ bởi một tiếng thở dài của Dạ Thi

“Hồ đường chủ nói đúng, không có bất kỳ cơ hội nào để ta làm được những việc như hắn ta đã làm”

“Nhiều lần cứu mạng Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung từ cõi chết trở về để rồi đạt được sự công nhận và tin tưởng tuyệt đối của cả hai. Tiếp đó là hợp nhất hai trận doanh mang thù oán sâu đậm là Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động về dưới một lá cờ chung, cùng đồng tâm hiệp lực chống lại Phá Thiên Tông. Cả việc biến Trở Ngại thành Lợi Thế khi dễ dàng thu phục tất cả đồng minh mà Phá Thiên Tông lôi kéo được về phía mình chỉ bằng vài ba lời nói chót lưỡi đầu môi”

“Mọi chuyện tiếp sau đó, Yên Lan cũng đã nói rồi nên ta cũng không muốn kể lại, mọi người cứ tự mình ngẫm đi”

Cộc… cộc… cộc… U Mị Mị bất bờ gõ quải trượng xuống đất, nhất thời thu hút sự chú ý của tất cả mọi người

“Hắn sâu hay không sâu, lợi hại hay không lợi hại, việc này còn chưa phải là vấn đề quan trọng nhất. Điều mà chúng ta nên để tâm ở đây là, các vị đường chủ có thắc mắc vì sao, kiến thức và sự am hiểm về phế khu Cổ Loa của hắn ta lại thâm sâu hơn rất nhiều so với cả ba đại thế lực cự đầu như chúng ta hay không?”

“Đơn cử là việc, hắn biết rõ cần phải có đủ năm chiếc chìa khóa riêng biệt để mở ra Đại Thiết Môn, con đường duy nhất dẫn vào Nội Thành trong khi tất cả chúng ta lại nghĩ rằng chỉ cần có một mà thôi”

Nghe U Mị Mị đặt nghi vấn, Nguyệt Vẫn liền rơi vào trầm tư “Theo như những gì Yên Lan kể, nàng đã cùng Thủy Linh Lung tranh dành một chiếc chìa khóa ở Vườn Thiên Dược, sau khi được cứu, chiếc chìa khóa đó đã rơi vào tay Lão Tiên Sinh. Trong khi đó, Phá Thiên Tông đóng quân ở Thần Khí Trang nên cũng tìm được một chiếc, sau này, tại trận quyết chiến ở Võ Chiến Đài, Lão Tiên Sinh bổng dưng biến mất một khoảng thời gian chính là để lấy chiếc chìa khóa thứ ba”

“Thế nhưng, tại thời điểm mở ra Đại Thiết Môn, hắn lại móc ra đến năm chiếc chìa khóa khác nhau. Việc này đã chứng tỏ một sự thật vô cùng rõ ràng rằng… trước đó, hắn đã có trong tay hai chiếc chìa khóa còn lại”

Dương Quang Diệu ‘chậc’ nhẹ một tiếng, nói “Tam Sơn Môn, Phiêu Miễu Động, Phá Thiên Tông, cả ba đều là những thế lực đã cắm rễ rất sâu tại vùng Đông Hoang này, đồng thời tham gia không biết bao nhiêu lầu sự kiện phế khu Cổ Loa khai mở, theo thời gian trôi đi cũng đã tích lũy được vô vàng kinh nghiệm và thông tin quý báu. Ấy vậy mà, toàn bộ cỗ tích lũy tri thức đồ sộ đó lại không là gì khi so với kẻ tự gọi mình là Lão Tiên Sinh kia. Nó thực sự khiến cho cái mặt già này của lão phu cảm thấy nhục nhã”

“Lại nói, vùng Nội Thành phế khu Cổ Loa sa hoa tráng lệ như thế kia, đích thực là một đại kho tàng khổng lồ, thế nhưng lại bị bọn người Phá Thiên Tông làm loạn hết cả lên, kết quả cuối cùng thì kẻ chết người mất. Buồn cười nhất là, bảo tàng thì vẫn nằm yên ở đó, nó chả mọc chân chạy đi đâu cả nhưng lại chẳng có một ai chạm tay vào được, hài~”

“Dương lão đầu, ông lầm rồi, không phải là không có một ai chạm được vào bảo tàng đâu” Hồ Từ Lục cười châm biếm

“Nên nhớ, tất cả những gì Nguyệt Yên Lan biết chỉ dừng lại tại trận huyết chiến cuối cùng với hai quái nhân của Phá Thiên Tông ở tầng một Cổ Thần Tháp mà thôi, về phần truyền thừa Cổ Loa cuối cùng lọt vào tay ai thì còn chưa rõ đâu”

“Nếu nhìn theo một hướng khác tăm tối hơn, có lẽ nào, chính tên Lão Tiên Sinh này mới chính là kẻ đứng sau màn giựt giây mọi chuyện?”

“Là tên Lão Tiên Sinh kia!” Dạ Thi hiếm khi híp mắt, trầm giọng nói “Đấu với hắn ta, Ngọc Cổ Thanh tuyệt đối không có bất kỳ hi vọng nào”

Trong bảy vị Đường chủ và Phó đường chủ có mặt ở đây, tính tình của Dạ Thi phải nói là thuộc dạng ôn hoà và trầm tĩnh nhất. Vậy nên, mỗi khi hắn híp mắt, điều đó chứng tỏ hắn đã thực sự nổi giận.

Hơn năm mươi đệ tử thiên tài si sinh trong chiến đấu, hắn không giận.

Phá Thiên Tông âm thầm phát triển VŨ KHÍ GIẾT NGƯỜI HÀNG LOẠT, hắn không giận.

Tuy nhiên, việc quân lực của Tam Sơn Môn bị lợi dụng một cách trắng trợn để mang lại lợi ích cho kẻ khác, chuyện này đã hoàn toàn vượt qua ngưỡng chịu đựng của hắn, nó thực sự khiến cho hắn muốn giết người.

“Dạ ca, bình tĩnh lại!” Thấy chồng mình có dấu hiệu nổi bão, Nguyệt Vẫn lập tức nắm chặt lấy tay chồng để trấn an.

Cảm thụ nhiệt lượng ấm nơi bàn tay, Dạ Thi liền khôi phục dáng vẻ đỉnh đạt bình thường, cười nhẹ với người thương “Cảm ơn nàng!”

“Không có gì” Nguyệt Vẫn khẽ thở nhẹ một hơi rồi cười theo.

Nhìn đôi uyên hương trao đổi nhu tình mật ý, Ngạo Trung Vân bất ngờ vỗ ghế cười to “Ha ha, chỉ nhìn vào việc… đến cả khi không hề có mặt ở đây mà tên Lão Tiên Sinh kia vẫn có thể khiến cho Dạ Thi sém chút nữa là tức giận đến mất kiểm soát, xem ra… đánh giá của ta về hắn đã hoàn toàn sai lầm rồi, không thể khinh thường kẻ bí ẩn này chỉ vì tu vi yếu ớt của hắn được”

“Ngạo đường chủ, ông có dám chắc, đó là tu vi thật sự của hắn ta?” Hồ Tử Lục lại cười

Lão bà U Mị Mị thay Ngạo Trung Vân đáp “Phế khu Cổ Loa vốn dĩ có kết giới cấm tất cả những ai có tu vi từ Võ Tướng hoặc Bách Tinh Hồn Sư trở lên đi vào. Đến cả những cường giải cảnh giới Độn Thiên như chúng ta cũng không có cách nào vượt qua kết giới, tiến vào bên trong dù đã cố ý phong ấn tu vi xuống còn Võ Sư thì hắn ta làm sao có thể chứ?”

“Vậy nếu hắn mạnh hơn chúng ta thì sao đây?” Hồ Tử Lục bất ngờ quăng bom, một quả bom cực kỳ nặng ký.

“Mạnh hơn tất cả chúng ta? Nghĩa là tương đương với lão Môn Chủ? Tu vi võ đạo sánh ngang Hồng Hà Chân Nhân vĩ đại?” Nguyệt Vẫn khẽ nhướng phượng mi

“Điều này là không thể!” Không cần suy nghĩ nhiều, Dương Quang Diệu lập tức phủ định

“Có khi nào, kẻ tự xưng là Lão Tiên Sinh này lại chính là Sư Phụ đã trở về?” Hồ Tử Lục lại quẳng bom

Ngay tức khắc, lão ta liền nhận về một đống ánh mắt hình viên đạn.

“Hồ đường chủ, dẫu biết ngài thường ngày chán làm thích chơi, nhưng lúc này không phải là thời điểm có thể đùa giỡn đâu!” U Mị Mị lạnh giọng nói

- --------*-*---------
Bình Luận (0)
Comment