Hào Quang Mặt Trời

Chương 419

Thả lỏng toàn thân trong làn ngọc thủy thanh mát diệu nhẹ, Đăng Dương đắm mình vào thế giới hồn lực vô biên, nơi được thắp sáng bởi mười lăm viên Hồn Tinh lơ lững giữa bầu trời.

Hai tay Đăng Dương nắm chặt Linh Hồn Chi Tâm, hai mắt chậm rãi khép lại, Hải Kình Hồn Thuật ùng ùng vận chuyển, dẫn động từng luồng *** lực tinh thuần từ mười lăm ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, hòa quyện thành một nét bút phong sa tuyệt kỹ, vẽ nên một đồ án cực kỳ phức tạp, chứa đầy hơi thở của sự huyền bí, một ngôi sao ma thuật sáu cánh, thứ pháp tắc vốn dĩ không hề tồn tại ở thế giới này.

Trong không gian im lặng tuyệt đối, từng giây từng phút cứ thế trôi đi, những mảnh ghép nhiệm màu dần dần khép lại, và ngôi sao ma thuật sáu cánh cũng theo đó nhanh chóng thành hình.

Người ta thường nói ‘quen tay hay làm’, vì đã từng thử qua hai lần trước đó nên lần này, Đăng Dương đã mất không quá nhiều thời gian để hoàn thành ngôi sao ma thuật dành riêng cho nghi thức triệu hồi.

Nét bút cuối cùng hạ xuống tại vị trí trung tâm, đồ án phức tạp rốt cuộc cũng hoàn thành, ngôi sao ma thuật sáu cánh liền lóe lên hào quang sáng chói như mặt trời, sau đó, từ bên trong Linh Hồn Chi Tâm, một luồng hấp lực phô thiên tái địa bắt đầu cuồng quét khắp bốn phương tám hướng, đầu tiên là hút cạn toàn bộ linh hồn lực của Đăng Dương trong nháy mắt, tiếp đến là khuyết trương ra thế giới thực, tựa như một cái hố đen khổng lồ đang cực kỳ đói khát, điên cuồng hấp thụ hồn lực từ khắp mọi nơi.

May mắn thay, Đăng Dương đã thực hiện nghi thức triệu hồi ngay cội nguồn của Hồn Trì, một thế giới đậm đặc hồn lực như dịch thể, mặc cho con quái vật mang tên hố đen muốn hút bao nhiêu thì hút, nếu không, Đăng Dương quả thực không tài nào tưởng tượng được là hắn có thể lấy đâu ra từng này hồn lực khổng lồ để mà triệu hồi tinh linh thành công nữa.

Vẫn luôn đứng bên cạnh Đăng Dương ở thế giới thực, lần đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy từ giấc ngủ ngàn năm, Cổ Nguyệt đã hoàn toàn không tin vào mắt mình

Chỉ thấy lúc này đây, vô lượng hồn lực thập phần tinh khiết, tồn tại ở khắp mọi nơi đang không ngừng ào ạt chui vào cơ thể của Đăng Dương như trăm sông đổ vào một biển, tạo nên vô số xoáy nước khổng lồ, cuồng loạn phá nát cả không gian, tạo nên một khung cảnh vừa mê hoặc lại vừa tàn bạo, kinh tâm động phách đến bất thường.

Mà cũng theo từng luồng hồn lực mạnh mẽ nhập vào, trên cơ thể Đăng Dương cũng nhanh chóng kết thành một tầng quang hoa sáng bóng như nhật nguyệt, chưa đến một phút thời gian thì đã hoàn toàn hóa thành một quả trứng ánh sáng ngay giữa thế giới của linh hồn.

“Trời ạ, Dương ca… thế mà hóa kén rồi???” Cổ Nguyệt bụm miệng bật thốt, đôi mắt tròn xoe đen láy không thể giấu được sự vui mừng như điên.

Dù đã 5000 năm tuế nguyệt trôi qua nhưng nàng vẫn nhớ như in khoảng khắc ấy, khoảng khắc mà Mỵ Châu tỷ tỷ phá kén thành điệp, kết thúc một trăm mười một ngày chìm trong cảnh giới ngộ đạo, sáng tạo ra môn Hồn Thuật không cấp độ đầu tiên trong lịch sử - Áo Choàng Lông Ngỗng mạnh mẽ bá đạo.

Hiện giờ cũng vậy, bất chấp việc không hiểu ‘triệu hồi Tinh Linh’ trong lời nói của Đăng Dương là cái vẹo gì, thế nhưng Cổ Nguyệt có thể chắc chắc rằng, hắn cũng đang đắm chìm trong cảnh giới ngộ đạo giống như Mỵ Châu tỷ tỷ khi đó.

“Ôi Hùng Vương ơi, chuyện này có phải là sự thật?” Cổ Nguyệt nắm đôi tay nhỏ bé trước ngực, thầm cầu nguyện những vị tiên tổ xa xưa nhất

“Nếu là thật…”

“Mong các ngài hãy chúc phúc cho Dương ca, người duy nhất trên thế gian này mang trong mình Dòng Máu Lạc Hồng cao quý, vị hậu duệ cuối cùng của các ngài”

“Hỡi Long Quân, người cha của các vị thần, mong người ban cho Dương ca sức mạnh, dũng khí, lòng quả cảm và một trái tim bất diệt”

“Hỡi Âu Cơ, tiên mẹ của muôn dân, mong người ban cho Dương ca trí tuệ, sự nhẫn nại, tình yêu và hi vọng”

“Hãy để con cháu Lạc Hồng một lần nữa đội trời đạp đất, nhìn ngắm chúng sinh!!!”



Trong khi Cổ Nguyệt thành tâm cầu nguyện thì trong thế giới lình hồn, nơi Đăng Dương đang cử hành nghi thức triệu hồi, khắp không gian bao la bát ngát cũng đã ngập chìm trong hồn lực vô biên, mà hắn thì tựa như một đứa trẻ sơ sinh đang cuộn tròn trong chiếc kén ánh sáng, thứ đang bùng cháy hừng hực như mặt trời và được bao phủ xung quanh bởi hằng hà xa số những ngôi sao ma thuật sáu cánh lớn nhỏ khác nhau.

Và rồi…

‘Răng rắc’ một âm thanh nứt vỡ nho nhỏ vang lên trong không gian tràng ngập hào quang ánh sáng nhưng lại tĩnh lặng tuyệt đối một cách lạ kỳ, trên lớp vỏ bọc rực cháy hồn lực, những vết nứt rạn đầu tiên dần dần xuất hiện,

Sau đó, hàng loạt tiếng ‘răng rắc’ không ngừng nối tiếp nhau vang lên, chưa đến vài giây thời gian, vết rạn ban đầu đã lấy một tốc độ cực nhanh, lan tràn ra bốn phương tám hướng, tựa như một tấm lưới nhện chằn chịt, bao phủ toàn bộ bề mặt chiếc kén ánh sánh.

Cuối cùng…

Xoảng!

Lớp vỏ ánh sáng bao phủ Đăng Dưỡng ầm ầm bạo liệt, bổ tung thành hàng ngàn vạn hạt bụi ánh sáng li ti, biến cả không gian ngập tràn hồn lực thành một thế giới trắng xóa chói mắt, mà lơ lững chính giữa thế giới không màu đó, đôi mắt nhắm nghiền của Đăng Dương cũng mở bừng ra, sâu trong đáy mắt, một đồ án vô cùng phức tạp có hình dáng như ngôi sao ma thuật sáu cánh chậm rãi xoay tròn.

Khẽ hít sâu một hơi, Đăng Dương dõng dạc quát lớn

“Lấy Linh Hồn Chi Tâm làm trái tim, lấy vô lượng hồn lực làm da thịt, ta triệu gọi Trường Sinh Môn, ban sự sống cho Tinh Linh của ta!!!”

Ầm… ầm… ầm…

Tiếng nói vang dội của Đăng Dương vừa vang lên, cả không gian liền ầm ầm run động, tại sau lưng hắn, thời không đang bị xé rách, từ nơi sâu thẳm tận cùng của vô định, một cánh cổng màu trắng khổng lồ chậm rãi dâng lên, cao lớn vô bờ, che cả thiên địa.

Trường Sinh Môn, cánh cống của sự sống và cái chết, nơi nghi chép pháp tắc của thiên địa, áo nghĩa của vạn vật, thực thể chứa đựng trong mình tất cả kiến thức của thế gian này và hàng vạn thế giới khác, nó thần bí, kỳ ảo, huyễn hoặc, siêu nhiên, bất diệt, tan thương, cổ lão, mạnh mẽ và hư vô.

Đứng trước Trường Sinh Môn, thực thể chưởng khống thiên địa pháp tắc, kẻ nắm giữ quy luật của vũ trụ, vị chúa tể điều hành trật tự và hỗn mang, tất cả mọi thứ, từ thần, ma, cho đến vạn vật, toàn bộ đều chỉ là hư ảo.

Đối mặt với Trường Sinh Môn, chiêm ngưỡng kích thức to lớn không tưởng của nó, cảm nhận bầu không khí vừa hư vô mờ mịt lại vừa thần thánh bất phàm do sự hiện diện của nó mà sinh ra, Đăng Dương thấy mình còn chẳng bằng còn một con kiến, là một thứ gì đó… nhỏ bé đến tận cùng của vạn vật.

Trong vô thức, ý chí của hắn không biết tự lúc nào đang dần dần vụng vỡ dưới sức ép khổng lồ đến từ Trường Sinh Môn.

Đây là điều chưa từng xảy ra trong hai lần triệu hồi trước đó.

Dường như cảm nhận được Đăng Dương đang hứng chịu nguy hiểm cực độ, AI liền vội vàng lên tiếng canh báo cho chủ nhân của mình

< Chủ nhân, đừng chần chờ nữa, nhanh hoàn tất nghi thức triệu hồi mau lên, Trường Sinh Môn là một tồn tại đứng trên tất cả, nó chính là vũ trụ mà cả vũ trụ cũng chính là nó, nếu tồn tại cùng một thế giới với nó quá lâu, ngài chắc chắn sẽ hóa bụi mà chết đấy! >

< Mau lên!!! >

“HÃY BAN SỰ SỐNG CHO TINH LINH CỦA TA!!!”

Cắn răng chống lại uy áp khủng bố của Trường Sinh Môn, Đăng Dương khàn giọng gào to

Tựa hồ đã nghe được lời thỉnh cẩu từ Đăng Dương, Trường Sinh Môn bắt đầu bung tỏa hơi thở sinh mệnh vô biên vô tận, tại ngay chính giữa cánh cổng của thiên địa pháp tắc, một dị điểm nho nhỏ bổng nhiên xuất hiện rồi từ từ quay tròn, chưa qua bao lâu đã biến thành vòng xoáy tựa như xoáy nước khổng lồ, cùng lúc chuyển động theo cả hai chiều thuận nghịch đối lập nhau, tạo nên một hình ảnh cực kỳ huyễn hoặc mơ hồ.

Sau đó, từ sâu bên trong vòng xoáy hai chiều kỳ dị, từng tia ánh sáng vàng kim không ngừng từ trên cao phủ xuống cơ thể Đăng Dương, hay nói đúng hơn chính là chiếu xuống viên Linh Hồn Chi Tâm trên tay của hắn.

Được thiên quang chiếu rọi, Linh Hồn Chi Tâm một lần nữa lại sáng rực lên như vầng mặt trời, bung tỏa ra phô thiên tái đại hồn lực mạnh mẽ mà nó đã từng điên cuồng hấp thụ trước đó, bắt đầu ngưng kết ra hình dáng Tinh Linh của mình.

Thời gian vài cái chớp mắt trôi qua, ánh sáng rực rỡ cực kỳ chói mắt dần dần thu lại, mà Linh Hồn Tinh Linh cuối cùng cũng đã hiển lộ ra chân dạng thật sự của mình trong mắt Đăng Dương.

Đó là một bóng ma với lưỡi hái tử thần trên tay, không cầu kỳ, không mỹ lệ, vô cùng giản đơn nhưng cũng phi thường nguy hiểm.

Tinh Linh này giống như hiện thân của tử thần, kẻ mang đến đại nạn và ban phát cái chết cho trần gian. Nó u ám, mờ nhạt, lạnh lẽo, phù phiếm và tràn đầy ham muốn với sự tước đoạt, một U Hồn Tinh Linh cực kỳ mạnh mẽ.

< Chúc mừng chủ nhân đã triệu hồi thành công U Hồn Tinh Linh, Sứ Giả Địa Ngục, Tay Sai Đắc Lực Nhất Của Tử Thần >

Thanh âm thông báo của AI vang lên, U Hồn Tinh Linh chính thức xuất hiện cũng là lúc, Trường Sinh Môn tan biến vào hư vô.

Cùng với đó, Đăng Dương ngay lập tức cảm nhận được một mối quan hệ cực kỳ mật thiết giữa hai bên, không… nói chính xác hơn thì linh hồn của hắn lại có một bản thể mới, Sứ Giả Địa Ngục, bên cạnh Lam Điểu và Thổ Địa.

Nói cho dễ hiểu một chút thì cả bốn tồn tại đều sử dụng chung một linh hồn duy nhất, với Đăng Dương là chủ thể và Băng Phách Tinh Linh – Lam Điểu, Đại Địa Tinh Linh – Thổ Địa, U Hồn Tinh Linh – Sứ Giả Địa Ngục đều là phụ thể

Chủ thế có sinh mệnh, phụ thể cũng có sinh mệnh, chủ thế có suy nghĩ, phụ thể chỉ có thể mặc định làm theo, bởi vì về cơ bản, phụ thể chính là phân thân của chủ thể. Đây cũng chính là sự thần kỳ của lớp nhân vật Tinh Linh Pháp Sư.

- -------*-*--------
Bình Luận (0)
Comment