Hào Quang Mặt Trời

Chương 61

“Lôi gia vẫn như mọi khi, bên ngoài hữu hảo nhưng bên trong lại âm thầm tranh đấu với Ngọc gia và Hoàng gia. Hơn nữa theo như tình thế lúc này, Lôi gia đang từng bước tiến lên, mạnh mẽ chèn ép Ngọc gia cùng Hoàng gia liên tục thoái lui. Trong trấn Lạc Ngôn, Lôi gia gần như đã chiếm hết một nửa địa bàn, nửa còn lại thì Ngọc gia và Hoang gia chia nhau cai quản”

“Nghe đâu, Ngọc gia và Hoàng gia đang dự định thông qua hôn phối mà liên minh với nhau chống lại Lôi gia”.

Mấy cái thể loại minh tranh ám đấu này giữa các đại gia tộc, Đăng Dương cũng đã nghe nói ít nhiều, tuy nhiên điều hắn quan tâm không phải là thứ này

“Nói một chút tình huống bên trong Lôi gia thử xem, nhất là cuộc cạnh tranh chức thiếu tộc trưởng ấy” Đăng Dương nhấp chén trà, hỏi

Tên phục vụ cẩn thận đáp “Ý đại nhân là việc cạnh tranh ngôi vị thiếu tộc trưởng giữa Lôi Bân và Lôi Vũ à?”

“Theo như tiểu nhân biết thì tình huống của cuộc cạnh tranh này vẫn duy trì ở mức cân bằng, kẻ tám lạng, người nửa cân, đa phần sẽ phân định thắng bại bằng một trận đấu lôi đài. Có điều mấy hôm trước, tiểu nhân nghe phong phanh được là Lôi Bân đã thành công đột phát đến Võ Giả trung cấp, nếu chuyện này là đúng sự thật thì Lôi Vũ thua chắc rồi, không cần thượng đài làm gì nữa”

“ Là như thế à?” Đăng Dương khẽ gật đầu, trầm ngâm một chút rồi hỏi tiếp “ thế những lãnh đạo của Lôi gia đang nghiên về bên nào, ủng hộ cho Lôi Bân hay là Lôi Vũ?”

Tên phục vụ lắc đầu “không ủng hộ cho ai cả, Lôi gia trước nay đều chú trọng sự công bằng trong tranh đấu nội tộc, muốn đạt được chức vị thiếu tộc trưởng thì cả Lôi Bân và Lôi Vũ phải tự thân cố gắng, bằng trình độ thật sự của ban thân mà so đấu. Cho dù cha của Lôi Bân có là tộc trưởng của Lôi gia thì ông ta cũng sẽ không thiên vị đâu. Điều này mọi người ai cũng biết!”

“Thú vị nhỉ, thế giới này khi nào đã có sự công bằng chứ?” Đăng Dương nhết môi cười nhạt.

Sau đó, Đăng Dương tiếp tục hỏi tên phục vụ thêm vài chuyện lặt vặt của Lôi gia nữa rồi đưa tiền cho hắn rời đi.

Bước khỏi quán trọ, Đăng Dương ngước nhìn mặt trời sáng rực trên đỉnh đầu. Sau một lúc, hắn thu hồi ánh mắt có chút đau rát, cười khẽ “ông nội, quá trình trả thù cho ông đã bắt đầu rồi. Ông hãy bày sẵn tiệc rượu mà chờ đợi dưới đó nhé, con sẽ đưa từng người, từng người một của Lôi gia xuống bầu bạn với ông.”



---------*-*---------

Đêm hôm đó, tại một quán nước tồi tàn ven đường, đối diện một tòa thanh lâu nức tiếng đàn ca, Đăng Dương đeo mũ trùm đầu, nhấp một ngụm cà phê đăng đắng, an tĩnh chờ đợi.

Một lát sau, từ trong thanh lâu, hai nam tử say mèm mặc võ phục lam sắc đi ra, bên trên trang phục còn thêu rõ chữ ‘LÔI’ màu vàng to tướng, chứng tỏ bọn hắn đều là hộ vệ của Lôi gia.

Thấy được mục tiêu, Đăng Dương để lại vài đồng vina tiền cà phê rồi lặng lẽ bám theo sau hai tên hộ vệ. Hơn nữa hắn còn cố ý giữ khoản cách đôi bên luôn luôn trên dưới 20 m để tránh bị hai tên hộ vệ phát hiện.

Đi được một lúc trên đường lớn, hai tên hộ vệ bổng dưng bẻ cua vào một ngỏ nhỏ, Đăng Dương cũng lập tức bám theo sau, nửa bước không rời.

Sau khi vào ngỏ nhỏ, Đăng Dương trông thấy hai tên hộ vệ đang rột roạt kéo áo vén quần, hình như là chuẩn bị đi tiểu, liền nở nụ cười lạnh giá “ các ngươi là những con mồi đầu tiên của ta”

Nụ cười vừa nở trên môi, Đăng Dương rút khẩu FN Five-seven bên không ra, thuần phục mở khóa an toàn rồi lên đạn, sau đó không một chút do dự mà siết cò

Đoàng… Đoàng… Đoàng… Ba tiếng súng chói tai liên tiếp vang lên như muốn xé mở cả màng đêm tĩnh mịch.

Hai tên hộ vệ vừa mới móc hàng ra, còn chưa kịp xả nước đã ‘bình bịch’ cùng nhau ngã xuống trong vũng máu đi chầu diêm vương.

Đăng Dương nhanh chóng tiến đến kiểm tra, trong hai tên, một tên bị trúng đạn ở đùi và ngực trái nên đã chết ngay tức khắc, tên còn lại thì trúng đạn ở bụng, dù không chết ngay nhưng cũng đã rơi vào hấp hối, cách cái chết không còn xa nữa.

Một khi xác định rõ hai tên hộ vệ đã thật sự cầm chắc cái chết, Đăng Dương liền tăng tốc rời khỏi hiện trường, vòng vèo vài khúc cua rối rắm trong hẻm nhỏ đã thuận lợi đi ra một con đường khác rồi biến mất trong dòng người nhộn nhịp.

Đêm hôm nay, chính là đêm định mệnh đánh dấu thời khắc ra đời của một danh xưng mà bất kỳ người nào ở trấn Lạc Ngôn nghe thấy cũng đều phải run sợ.

---------*-*--------

Sáng hôm sau, Đăng Dương ngoại trừ ăn uống ra thì dành thời gian cả buổi sáng lẫn chiều để tu luyện Lôi Đạo Công, và khi đêm đến, cũng chính là lúc hắn đi săn.

Lần này, địa điểm là một trong những sòng bạc của Lôi gia. Như thường lệ, Đăng Dương không tự mình tiến vào trong mà tìm một quán nước bên đường gần đó, an ổn ngồi chờ đợi con mồi xuất hiện.

Đến khoản 10h đêm, mục tiêu của Đăng Dương cuối cùng cũng rơi vào trong tâm mắt của hắn. Đó là một trung niên nam tử mặc cẩm bào màu xanh với những viền vàng chạy dọc theo từng đường chỉ, đồng thời cũng giống như những tên hộ vê, bên trên cẩm bào của hắn cũng có thêu một chữ ‘LÔI’ rồng bay phượng múa.

Trung niên nam tử này tất nhiên chính là người của Lôi gia, bất quá hắn ta không phải là hộ vệ bình thường mà đích xác là một võ giả.

Hôm qua, Đăng Dương ra tay với hai tên hộ vệ chỉ là người thường, còn hôm nay, mục tiêu của hắn chính là võ giả. Đối với các đại gia tộc, chết đi mười mấy tên hộ vệ người thường thì chẳng là việc gì to tác nhưng nếu mất đi mấy võ giả thì lại là chuyện khác.

Xét cho cùng, dù là ở tam đại gia tộc ở trấn Lạc Ngôn như Lôi gia, Hoàng gia và Ngọc gia thì số lượng võ giả của mỗi nhà cũng chỉ từ hai mấy đến ba mươi mấy người mà thôi. Thậm chí cho dù là gia tộc cường đại nhất như Lôi gia thì cũng chỉ có khoản trên dưới 30 võ giả là cùng. Do đó nếu chết mất một người, chính là một tổn thất cực kỳ lớn đối với sức mạnh của gia tộc.
Bình Luận (0)
Comment