Hào Quang Mặt Trời

Chương 85

Nhìn cái bản mặt tươi cười thiên chân vô tà, ngây thơ vô số tội của Đăng Dương khi nói ra lời từ chối, Cẩm Tú liền cảm vô cùng thú vị

‘Cái tên tiểu quỷ tử này, càng lúc càng đáng yêu đi mà, thật sự muốn ‘ăn’ hắn ghê’

Nghĩ vậy, Cẩm Tú đảo mắt phượng lườm nhẹ Đăng Dương, cánh môi khẽ mở phun ra một làn u hương say đắm lòng người, phả lên mặt Đăng Dương lại làm cho hắn khó mà chịu được.

Sự quyến rũ chết người này, đứng nói chi là hắn, đến mấy lão già bảy tám chục tuổi gần đất xa trời cũng chưa chắc đã cầm lòng được đâu, dưa leo có héo cũng phải liều mạng mà tươi xanh.

Bất quá lại không đợi cho Đăng Dương làm ra động tác đáp trả, Cẩm Tú đã cười khanh khách đắc chí rời đi. Còn Đăng Dương lúc này, vẻ mặt thì đen như đít nồi, dỡ khóc dỡ cười nhìn cậu em đang nhất trụ kình thiên của mình, quả thật không khác gì túp lều lí tưởng, hai trái bi vàng.

Gãi mũi cười cười xua đi xấu hổ, Đăng Dương quay trở lại với công việc chính là kiểm tra mấy cái tủ gỗ.

Khẽ dùng lòng bàn tay đánh nhẹ vào thành tủ để trút bỏ hết bụi bẩn bám dính bên trên, Đăng Dương mới thật sự nhìn rõ được cấu tạo của cái tủ này.

Bỏ đi lớp bụi, tủ gỗ liền lộ diện dánh hình chân thật của mình là một cái tủ duy một màu đên, bên trong được chia thành hàng loạt những cái hộc nhỏ được đóng kín cẩn thận, trên mỗi nắp hộc đều được gắn ngay ngắn một bản tên kim loại ghi rõ tên của thứ được chứa đựng bên trong nó.

Đăng Dương đọc sơ qua một lược những cái tên như, Lộc Thác Căn, Tâm Hình Thảo, Mạch Huyết Đằng, Hà Thủ Ô, Dược Kinh Thiên Lý, Bách Dược Hoa và vô số tên gọi khác.

“Những thứ này, hình như hầu hết đều là linh dược cùng sách về linh dược” Đăng Dương lẩm bẩm nói rồi tiện tay mở ra một hộc tủ tên là Bích Ngọc Sâm.

Ngay lập tức, một mùi hương mốc meo liền xộc mạnh vào mũi hắn, chỉ thấy bên trong hộc tủ là một gốc cây khô khốc, héo queo không một chút sinh cơ.

Đăng Dương vươn tay định nắm lấy gốc cây thì xoạt một tiếng, gốc cây khô cằn răn rắc tan vỡ ra thành mấy mảnh, tựa như tro bụi mà rơi xuống đáy hộc

“Thế này cũng quá mức mục nát rồi, xem ra thời gian đúng là kẻ thù lớn nhất của sự sống” Đăng Dương hơi thất vọng thở dài.



Tiếp đó, hắn lại mở thêm vài hộc tủ nữa, thế nhưng tất cả đều một mạch giống nhau y hệt, chỉ toàn là những loại linh dược khô héo và mục nát. Duy chỉ có mấy cuốn sách lí giải về dược thảo là còn tàm tạm nguyên vẹn nên được Đăng Dương tiện tay nhét vào trong ba lô cất giữ.

Kiểm tra hết trên dưới tủ gỗ một lượt không còn cái gì giá trị, Đăng Dương tiếp tục kiểm tra cái tủ gỗ thứ hai, thứ ba rồi thứ tư, tuy nhiên cũng giống như cái tủ gỗ ban đầu, tất cả những cái tủ gỗ tiếp theo đều được thế lực cổ lão kia dùng để cất chứa linh dược và tất cả bọn chúng đều đã khô héo hoàn toàn.

Một lượt kiểm tra hết mười mấy cái tủ gỗ, những gì mà Đăng Dương thu được chũng chỉ là một đống mười mấy cuốn sách về dược thảo cũng như đan phương và cách luyện đan mà hắn đọc không hiểu một chút nào thôi.

Mang tâm tình thất vọng tràng trề, Đăng Dương định bước đến tủ gỗ kế tiếp thì bất ngờ chạm mặt Triệu Dũng, hắn liền ảo não hỏi

“Triệu ca, đã có thu hoạch gì chưa?”

Triệu Dũng cũng một mặt lắc đầu, đem vài cuốn sách phủ bụi giơ lên trước mặt Đăng Dương, cười khổ nói “Chỉ có mấy cái này thôi, ngoài ra chỉ toàn là đồ bỏ, còn ngươi thì sao?”

“Ta à, cũng là như thế, khắp nơi, tất cả đều là linh dược tàn lụi” Đăng Dương bất đắc dĩ nhúng vai.

“Qủa nhiên!” Triệu Dũng nghe Đăng Dương nói vậy cũng không ngoài dự đoán, thầm than

“Thế lực này khi còn tại thế, ắt hẳn là một tông môn hay giáo phái nào đó chuyên về trồng dược và luyện đan. Mấy cái thế lực loại này, khi còn tồn tại chắc chắc là phú khả địch quốc, cường đại không cách gì sánh nổi nhưng một khi tàn lụi rồi thì chẳng để lại được thứ gì. Dù là linh dược hay đan dược cao cấp đến đâu đi nữa nhưng một khi đã trải qua năm tháng bào mòn thì đều trở thành cát bụi”

Đăng Dương nghe vậy cũng vô cùng đồng tình gật đầu. Thông thường nếu là linh dược vừa mới hái, nếu bảo quản cực tốt thì sống được vài năm là chuyện thường, đan dược thì tốt hơn một chút, hạn sử dụng kéo dài vài chục năm.

Bất quá đó chỉ là tính thời gian vài năm đến vài chục năm mà thôi, còn hơn trăm năm đến vài trăm năm thì thôi quên đi, dược lực dược liếu gì đều bị gió cuốn bay hết cả rồi.

“Ê mọi người, đến cuối phòng mà xem, ở đây có binh khí này!”

Đúng lúc này, giọng nói sang sảng của La Quốc Hùng bất ngờ cất lên ở xa xa.

Đăng Dương và Triệu Dũng, hai mắt kích động nhìn nhau sao đó liền triển khai tốc độ cao nhất của mình, một trước, một sau xuyên qua hàng hàng tủ gỗ, lao thẳng đến đầu cuối của căn phòng.

Khi đến nơi, Đăng Dương liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp.

Trước mặt hắn lúc này là mười chiếc kệ to đùng treo đầy binh khí đủ hình đủ dạng, có trường thương, có đại đao, có chiến đao, có trảm mã đao, có cự kiếm, có trọng kiếm, có nhuyễn kiếm, có trường cung, có đoản đao, có phi lao, có cường nỏ, có chiến kích, có đại chùy, vân. vân…

Mặc dù tất cả chỗ binh khí này đều bị phủ lên một lớp bụi nhưng không thể dấu đi từng đường lưu quan ẩn hiện, đang không ngừng lưu chuyển bên dưới.

Triệu Dũng hít sâu một hơi khí lạnh, đôi môi run rẫy bật thốt “Lưu quang hồi chuyển, đây là Địa Nguyên Binh!”

Cẩm Tú, Trọng Dũng vừa theo tiếng gọi chạy đến, sau khi nhìn thấy cảnh tượng nơi đây thì cũng ngay lập tức hít sâu một hơi, kinh ngạc mở to mắt, kích động đến run rẫy cả người.

Trông biểu hiện có chút dọa người của bốn người La Quốc Hùng, Đăng Dương có chút mờ mịt khó hiểu hỏi “Địa Nguyên Binh? Nó là thứ gì vậy, cường đại lắm sao?”

Hắn kinh ngạc là không sai nhưng đó là kinh ngạc và choáng ngợp bởi số lượng cũng như chủng loại cực kỳ đa dạng của số vũ khí ở nơi này. Còn giá trị cũng như uy lực của những thanh binh khí này, hắn hoàn toàn không có cách nào nhận ra, nói sao được, xét cho cùng hắn cũng chỉ là một tên võ giả gà mờ vừa mới bước chân vào nghề mà thôi.

---------*-*---------

Tình hình là bốn ngày rồi mà méo có cái bình luận nào. Tác buồn quá men

Hôm nay úp 5 chương mong là sẽ câu được một cái bình luận cho ấm lòng. Híc
Bình Luận (0)
Comment