Hạo Vương Gia

Chương 36

Chương 36: Nhan Song Song ghen (tt)
*********************
Đinh Tâm Lăng rất nhanh đã xuất hiện trước mặt, mắt liếc nhìn bàn tay của Bạch ma ma đang đặt trên người của vị tiểu huynh đệ kia.
Bước tới hất tay của Bạch ma ma ra khỏi người của tiểu huynh đệ, và kéo hắn ra phía sau lưng nàng, như gà mẹ đang che chở gà con.
“Bà chủ Đinh! làm gì mà phản ứng dữ vậy, ta đâu có ăn thịt hắn” Bạch ma ma mỉm cười nhìn Đinh Tâm Lăng.
“bà đến khách điếm phụng lâu, lôi kéo người của ta, còn muốn ta phải tử tế với bà” nàng trừng mắt nhìn Bạch ma ma.
“người của bà chủ Đinh” Bạch ma ma có chút sửng sốt ban đầu, sau đó lại mỉm cười Đinh Tâm Lăng.
“không được sao” Nàng rừng mắt nhìn Bạch ma ma, giọng điệu rất hằn hộc.
“được..được…” Bạch ma ma mỉm cười rất tươi nhìn Đinh Tâm Lăng, sau đó quay sang nhìn vị thiếu niên kia: “cánh cửa Lan Quế Phường luôn mở rộng đón ngươi”
“đi thôi..” Bạch ma ma khóe miệng nhếch lên.
Bạch ma ma rời khỏi khánh điếm Phụng lâu, nhưng khi ra tới cửa nhìn xung quanh mình cảm thấy có chút “trống trải”.
Bà quay sang bên trái, rồi quay sang bên phải, sau cùng là phía sau, thở dài nhìn đám người bên trong, rốt cuộc bà đã biết thiếu cái gì…
Tứ đại mỹ nhân của Lan Quế Phường, vẫn si ngốc ngồi đó nhìn vị tiểu huynh đệ đang đứng phía sau Đinh Tâm Lăng, mặc dù Bạch ma ma đã ra tới cửa nhưng họ vẫn không hề hay biết.
“ực ực..đi thôi...” Bạch ma ma cố ý ho khan vài tiếng, để khơi vậy sự chú ý của tứ đại mỹ nhân.
“ma ma” tứ đại mỹ nhân nhăn nhó nhìn Bạch ma ma, vẽ mặt không muốn rời đi.
“đi …!!!” Bạch ma ma lần này thái độ rất cương quyết, lớn giọng quát tháo tứ đại mỹ nhân
Tứ đại mỹ nhân của Lan Quế Phường sợ nhất chính là ánh mắt và thái độ này của Bạch ma ma, dù không muốn và lòng đầy tiếc nuối nhưng cũng phải theo ma ma rời đi.
“một đám háo sắc, nuôi các ngươi thật uổng cơm” Bạch ma ma liếc nhìn tứ đại mỹ nhân, chỉ tay vào từng người một mắng chữi.
“nói chúng tôi háo sắc, vậy bà đi theo làm gì” Một trong tứ đại mỹ nhân, bất mãn lầm bầm trong miệng.
Nhưng nào ngờ đâu lại đến tai của Bạch ma ma…
“con nha đầu này…ngươi vừa nói cái gì” Bạch ma ma chột dạ, đâm ra xấu hổ quát tháo người vừa nói.
Hai tiểu nhị đang đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh nội bộ lục đục của Bạch ma ma và tứ đại mỹ nhân, cười đến “nội thương”. Cả hai phải bám trụ vào nhau mới có thể đứng vững.
“ha..ha..cười chết ta được”
“ngươi có nhìn thấy vẽ mặt vừa rồi của Bạch ma ma” Một tiểu nhị quay sang nhìn người bên cạnh hắn
“có..có.. " người bên cạnh nhịn không được mà ôm bụng cười.
“tiểu Hạo! ngươi cũng thật lợi hại, khiến cho Bạch ma ma ở độ tuổi này cũng có thể hồi xuân” Tiểu nhị quay sang nhìn vị tiểu huynh đệ đang đứng sau lưng Đinh Tâm Lăng.
“Tiểu Mao ca! huynh nói ai lợi hại..mà hồi xuân là cái gì vậy, có ăn được không” Dinh Hạo giả si giả ngốc chạy đến bên cạnh người tên gọi Tiểu Mao.
Sau khi nghe Dinh Hạo nói xong phản ứng duy nhất của đám người trong tiệm là…
“hừm..mm!!!”
Cả một đám tiểu nhị thở dài, chán nản nhìn Dinh Hạo không biết nói làm sao.
“Tiểu Hạo! ta khuyên ngươi sau này, tốt nhất đừng có lên tiếng” Tiểu Mao ra dáng một trưởng bối, hắn lắc đầu nhìn Dinh Hạo đang giả ngốc, sau đó tiếp tục thu dọn chén đũa trên bàn.
“tại sao..” Dinh Hạo ngu ngốc nhìn tiểu nhị ca
“phải đó… không lên tiếng, sẽ không ai biết ngươi là một đứa ngốc…ha..ha..ha!!!” Một Tiểu nhị khác lên tiếng, giọng điệu đố kỵ cùng châm chọc.
Thiên cao cũng rất công tâm à nha, nếu người cho ngươi một thứ gì đó, thì ở nơi nào đó lại lấy đi một thứ khác từ ngươi, chẳng hạn như Tiểu Hạo đây, có bề ngoài tuấn tú không ai bằng, nhưng trí óc thì khờ khạo như trẻ lên ba.
Nếu không phải vì thấy hắn đáng thương, đầu óc thì ngây dại, thì bọn họ cũng đã không mang hắn về đây, ông chủ thì trước giờ không thu nhận người lạ, là họ cầu xin ông chủ giữ hắn lại. Còn bà chủ thì thôi không cần nói đến, vừa nhìn thấy Tiểu Hạo như mèo thấy mỡ.
“he..he..Tiểu Hạo để tối nay, ca đây dẫn ngươi đên Lan quế phường, tới đó ngươi sẽ biết cái gì là hồi xuân…he..he..” Tiểu Mao mỉm cười gian tà, kéo Dinh Hạo tới gần hắn nói nhỏ vào tai.
Không hay biết từ phía sau đã có một hỏa diệm sơn đang bùng cháy. Đinh Tâm Lăng đang đứng phía sau lưng hắn.
“lấy cái bàn tay bẩn của ngươi ra khỏi người Tiểu Hạo” Đinh Tâm Lăng trừng mắt nhìn tiểu Mao.
“Bà chủ! Không phải, ngay cả nam nhân cũng không được đến gần hắn chứ, bà ghen cái gì mà dữ vậy” tiểu Mao nhắn nhó nhìn Đinh Tâm Lăng.
“Câm cái miệng thúi của ngươi lại, đừng thấy tiểu Hạo ngây thơ mà dại hư hắn” Đinh Tâm Lăng giọng điệu khó chịu, quát tiểu Mao.
“Tiểu Hạo! ngươi phải tránh xa hắn một chút, tốt nhất là càng xa càng tốt” Đinh Tâm Lăng nhỏ giọng nói chuyện với Dinh Hạo so với thái độ vừa rồi thì hoàn toàn khác xa
“dạ..Tiểu Hạo biết” Dinh Hạo ngoan ngoãn gậc đầu, còn mỉm cười rất tươi nhìn Đinh Tâm Lăng hệt như một đứa trẻ.
“ngoan lắm..” Đinh Tâm Lăng vỗ nhẹ vào đầu hắn vài cái tán thưởng, sau đó véo vào mặt hắn.
Dinh Hạo trong lòng thì cực khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất vui vẻ. Nếu không phải vì muốn tiếp cận hai huynh muội Đinh gia, và tính đa nghi của Đinh Hữu Thiên quá lớn, thì hắn cũng không giả ngu giả dại.
“hắn ngây thơ…hay là ngu ngốc chứ” tiểu Mao lầm bầm trong miệng, tiếp tục công việc của mình, thỉnh thoảng vẫn ngước lên nhìn Đinh Tâm Lăng đang âu yếm Dinh Hạo.
“có ai nhìn thấy ông chủ không” Đinh Tâm Lăng nhìn ngó khắp nơi, sau đó quay sang, lạnh giọng hỏi đám người trong khách điếm
“vừa rồi ta nhìn thấy ông chủ ở hậu viện” Một tiểu nhị bất ngờ lên tiếng.
Đinh Tâm Lăng nghe thấy câu trả lời cũng xoay người đi, nhưng trước khi rời đi vẫn không quên căn dặn một người, “đe dọa” thì đúng hơn.
“Tiểu Mao ca! ngươi dám dẫn Tiểu Hạo đến Lan Quế Phường…ha...ha...ha...ta sẽ đánh gãy chân ngươi” Đinh Tâm Lăng giọng nói thì mềm mại và nụ cười trên mặt nàng càng rực rỡ hơn cả nắng ban mai, nhưng lại khiến cho người nghe có cảm giác bốn bề tuyết phủ lạnh từ đầu đến chân.
“không dám..không dám nữa”
***********
Hậu viện.
Trong một căn phòng tối tăm không ánh sáng. Chỉ có mùi trầm hương phảng phất trong phòng.
Một nam tử dáng bạch diện thư sinh, tuy không phải tuấn lãng vô song, nhưng cũng thuộc dạng khôi ngô hơn người. Chỉ tiếc khuôn khuôn mặt hơi tái xanh và bộ dáng suy nhược, còn có…
Hắn đang ngồi trên xe lăn.
“khi nào thì ngươi đi” Nam tử quay sang nhìn Đinh Hữu Thiên, giọng nói êm tai dễ nghe.

Đinh Hữu Thiên đang thắp từng ngọn nến trong phòng, tay bỗng dưng khựng lại, khi vị nam tử bất ngờ lên tiếng, hắn hờ hững lên tiếng.
“sáng mai…”
Sau đó Đinh Hữu Thiên tiếp tục thấp sáng những cây nến còn lại.
“ngươi không cần thắp nến, có hay không, với ta cũng chắc khác gì nhau” Nam tử ngồi xe lăn chán nản lên tiếng.
“Nhưng ta thì cần" Đinh Hữu Thiên lên tiếng, sau đó bước tới gần vị nam tử đang ngồi trên xe lăn, một tay vòng qua thắt lưng của y.
“ngươi nhẹ hơn trước” Đinh Hữu Thiên bất ngờ lên tiếng.
Đinh Hữu Thiên thuộc dáng người lực lưỡng cao to, cho nên dù bị tàn phế một tay, tay còn lại vẫn dễ dàng nhấc bỗng vị nam tử kia.
Hắn bồng vị nam tử đặt lên ghế, còn mình thì quỳ bên dưới. Sau đó Đinh Hữu Thiên vén quần của vị nam tử lên đến tận đùi.
Vị nam tử cũng mặc kệ sự đụng chạm này của Đinh Hữu Thiên, dù sao hắn cũng đã quá quen. Dù hắn có cản thì người kia cũng luôn làm theo ý mình.
“có đau không”
Đinh Hữu Thiên nhìn thấy vẽ mặt dù nhăn nhó của vị nam tử, nhưng vẫn cố chịu đựng, trong lòng có chút khó chịu.
Từ chân kéo dài đến tận đùi, là những vết bỏng đỏ sưng tấy, lỡ loét rươm rướm máu, mùi hư thối nồng đuộm từ đôi chân của vị nam tử kia mang lại, càng khiến người khác muốn buồn nôn.
Nhưng trong mắt của Đinh Hữu Thiên lại là sự đau đớn xót xa.
“tay ngươi thì sao…còn đau không” Vị nam tử dù có đau nhưng cũng không lên tiếng thừa nhận, hắn lại quay sang hỏi ngược lại Đinh Hữu Thiên
“nó ư…” Đinh Hữu Thiên nhìn xuống bàn tay bị chặt đứt của chính hắn, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, giọng điệu chua xót ai oán.
“từ lâu đã không còn đau”
Nếu đau có thể phần nào giảm bớt tội lỗi mà hắn gây ra, thì hắn rằng bị đau đớn hành hạ suốt đời còn hơn. Đinh Hữu Thiên tiếp tục rửa vết thương và đắp thuốc cho vị nam tử kia.
Từ ngoài cửa bất ngờ vang lên âm thanh lạ..
“tiểu Thường! người đứng trước cửa phòng làm gì” Một tiểu nhị trong khách đếm bất ngờ lên tiếng.
Trong phòng
Đinh Hữu Thiên giựt mình “bên ngoài có người”, đây là suy nghĩ đầu tiên của hắn, không biết có chuyện gì xảy ra hay có kẻ cố ý nghe trộm. Hắn gấp rút đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài.
“kẹt..t.tt” Cánh cửa bị đẩy ra
Trước mặt hắn là hai tiểu nhị trong tiệm, một người theo hắn nhiều năm, người còn lại là tiểu nhị mà muội muội hắn mới thuê về, với người này Đinh Hữu Thiên hắn còn rất nhiều nghi kỵ.
“ông chủ! Ta thấy Tiểu Thường đứng trước cửa, bộ dáng lén la lén lút, rất khả nghi” tiểu nhị lên tiếng
Đinh Hữu Thiên lập tức quay sang nhìn Đường Vô Thường với ánh mắt dò xét, chờ Đường Vô Thường giải thích.
“Ta mang điểm tâm này đến cho khách, nhưng bị lạc đường” Đường Vô Thường vừa lên tiêng giải thích vừa giơ khây thức ăn lên cao cho Đinh Hữu Thiên xem.
“khách điếm này không quá lớn, ngươi đến đây cũng đã nhiều ngày, sao lại không nhớ đường” Tiểu nhị lại lên tiếng.
Thì từ xa có người chen ngang vào…
“thì ra ngươi ở đây” Một trung niên nam tử mặc cẩm y, vẽ mặt nhăn nhó khó chịu đang đi tới, vừa xuất hiện, đã trách cứ Đường Vô Thường.
“kêu có một dĩa thức ăn, có gần lâu như vậy không” vị cẩm y nam tử tiếp tục lên tiếng, giọng điệu rất là khó chịu.
Đường Vô Thường lúc đầu có hơi sửng sốt, đang không biết làm sao thoát khỏi tình cảnh trước mắt, không ngờ đến người này lại xuất hiện, giúp hắn giải vây.
“xin lỗi..xin lỗi" Đường Vô Thường liên tục gậc đầu tạ lỗi với vị cẩm y nam tử kia.
“phu nhân ta đang la hét ầm ĩ" vị cẩm y nam tử quay sang tiếp tục lớn tiếng hối thúc Đường Vô Thường, rồi cũng xoay người đi.
“ngươi còn đứng đó làm gì, không mang thức ăn vào phòng.. nhanh lên!” vị cẩm y nam vẫn không nhìn thấy Đường Vô Thường phía sau, nên lại quay sang quát tháo.
“Dạ! ta tới ngay” Đường Vô Thường nhanh bước đi theo sau cẩm y nam tử.
“ông chủ Dương” Đinh Hữu Thiên bất ngờ lên tiếng.
Dương Chính và Đường Vô Thường đang định chuồn lẹ, nào ngờ đâu bị Đinh Hữu Thiên kêu lại.
“có gì không ông chủ Đinh” Dương Chính dáng vẽ rất bình tĩnh quay lưng lại nhìn Đinh Hữu Thiên.
“thành thật xin lỗi” Đinh Hữu Thiên lên tiếng, nhìn Dương Chính với ánh mắt dò xét.
“không có gì” Dương Chính mỉm cười lên tiếng, hắn còn tưởng đã bị Đinh Hữu Thiên phát giác.
Sau khi hai người Dương Chính và Đường Vô Thường rời đi, thì Đinh Hữu Thiên mới quay sang trừng mắt với người bên cạnh hắn.
“kêu ngươi đứng canh giữ, sao lại để người khác đến gần căn phòng này"
“thiếu gia! ta vừa rồi đau bụng quá, nên mới vào nhà xí” tiểu nhị vẽ mặt nhăn nhó nhin Đinh Hữu Thiên
“Hừ..m..m” Đinh Hữu Thiên tức giận phủi tay áo rời đi.
“Rầm..!!!”
Cánh cửa bị đóng sập, Đinh Hữu Thiên nhanh chóng đi vào phòng, liền đi tới chổ của vị nam tử thư sinh kia.
“Thiên! bên ngoài có chuyện gì”
Người mù thì thích giác cũng nhạy hơn người thường rất nhiều, cho nên người kia dù chưa lên tiếng, nhưng hắn cũng biết đó là Đinh Hữu Thiên.
“không có gì” Đinh Hữu Thiên mỉm cười tiến về trước
************
Ánh trăng nhô khỏi cành liễu, trên trời mây đêm bao phủ.
Trong phòng, cả đám người đang suy tư...
"Vương gia! không chỉ có thuộc hạ và Đường Ân, mà người của Tề vương cũng đang mai phục gần nhà của Liêu Thị "
"bọn họ có phát hiện ra ngươi và Đường Ân" Dinh Hạo liếc nhìn Vô Tình, gấp rút lên tiếng.
"Không có.."
"Trần Khải vẫn chưa biết Liêu Thị mất tích, chắc chắn hắn sẽ tìm đến nhà Liêu thị, cho nên chúng ta phải nhanh hơn Tề vương một bước, có được Trần Khải trong tay" Dinh Hạo tiếp tục lên tiếng

"Dạ! vương gia" Vô Tình cung kính cúi người nhận lệnh.
" Vô Thường! bên ngươi thì sao" Dinh Hạo bất ngờ quay sang nhìn Đường Vô Thường
"sáng nay, khi ta vừa đến gần căn phòng đó, thì bị Đinh Hữu Thiên phát hiện" Đường Vô Thường sau khi nói xong, ánh mắt hắn lướt nhanh qua người của Dương Chính.
"còn người trong căn phòng đó" Dinh Hạo tiếp tục lên tiếng, ánh mắt ngờ vực nhìn Đường Vô Thường.
"vẫn chưa điều tra ra, nhưng ta đoán đó người trong phòng là nam nhân" Đường Vô Thường lên tiếng.
"nam nhân..." Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên mỉm cười
Chuyện này càng ngày càng thú vị đây, theo hắn biết Đinh gia chỉ có một nam đinh duy nhất là Đinh Hữu Thiên, Đinh gia trước giờ cũng ít qua lại với người bên ngoài, cho nên thân hữu của họ không nhiều lắm. Nhưng thái độ của Đinh Hữu Thiên đối với người đó...
“Vương gia! thuộc hạ có chuyện không biết có nên nói hay không” Dương Chính có chút do dự nhưng sau đó cũng đứng ra, trình báo tất cả những gì hắn điều tra được ngày hôm nay.
"thuộc hạ nghe tiểu nhị trong khách điếm nói qua, Đinh Hữu thiên rất có thành kiến những người cờ bạc"
Dinh Hạo hai mắt hiện hào quang, vẽ mặt suy tư nhưng khó nhìn ra hắn đang nghĩ gì, hắn quay sang nhìn người đứng bên cạnh mình.
“Vô Tình! Điều này không giống những gì ngươi nói với bổn vương”
“vương gia! Đinh Hữu Thiên trước đây nghiện cờ bạc, khắp giang hồ ai cũng biết, không phải bí mật gì” Vô Tình vội tiến lên trước thanh minh.
Dinh Hạo không phải không tin lời của Vô Tình, so với những gì hắn điều tra được ở trong thọ yến ở Phùng gia bảo thì không sai vào đâu.
Đinh Hữu Thiên trước đây là một con nghiện cờ bạc, trưởng bối của Đinh gia đều là những người già cả, cho nên cơ nghiệp đến đời của Đinh Hữu Thiên trở nên suy tàn. Đinh gia chỉ còn vẽ bề ngoài hào nhoáng ra, kì thực bên trong chỉ là một thùng rỗng.
Tất cả nghiệp vụ của Đinh gia đều do thê tử của Đinh Hữu Thiên và quản gia trong phủ lo liệu, còn hắn thâu đêm suốt sáng đều ở tửu phường, đến mức thê tử hắn và quản gia trong phủ thông dâm, rồi cùng nhau bỏ trốn.
“vậy…cũng thật lạ, từ một con nghiện lại trở thành một kẻ ghét cờ bạc, bên trong nhất định có nội tình” Đỗ Bình hồ nghi lên tiếng.
Đỗ Bình vừa lên tiếng, đã nói đúng tâm tư suy nghĩ của mọi người trong phòng.
"Muốn làm rõ chuyện này không khó"
Dinh Hạo dừng lại nhìn phu thê Đỗ Bình, nói tiếp
"hai người không phải đang tiếp cận Đinh Tâm Lăng sao"
"phải!" Đỗ Bình gậc đầu nhìn Dinh Hạo, mơ hồ như đoán ra được ý định của Dinh H ạo.
"vậy, phiền hay ngươi hãy diễn một vở kịch cho nàng ta xem" Dinh Hạo mỉm cười tiếp tục lên tiếng.
"diễn kịch..."
Mọi người trong phòng còn đang kinh ngạc,chờ nghe Dinh Hạo giãi thích tiếp thì...
“cóc…!! cóc…!!”
Từ bên ngoài vang lên tiếng gỏ cửa.
Trong phòng
“Có người” Dinh Hạo gấp rút lên tiếng, hối thúc những người trong phòng.
Một đám người trong phòng đều nháo nhào, kẻ trước người sau, nối đuôi nhau mà trèo qua cửa sổ.
“nhanh lên”
“từ từ thôi”
“ngươi đang đạp chân ta”
“xin lỗi"
Sau khi nhìn thấy họ rời đi, thì Dinh Hạo mới đứng dậy, chỉnh sửa lại y phục ra dáng một ngốc tử, hệt như người đang say ngủ bị người khác đánh thức. Hắn tiến lại gần cửa.
“két..ttt” Cánh cửa bị đẩy ra.
Trước mặt là một mỹ nhân ăn mặc khiêu gợi, nàng chỉ mặc một chiếc yếm màu trắng và quần lụa mõng manh, bên ngoài thì tạm bợ chỉ khoác một chiếc áo màu hồng gần như là trong suốt, có thể nhìn thấy rõ từng tấc thịt trên người nàng.
“tiểu Hạo” Đinh Tâm Lăng ánh mắt nhấp nháy liên tục phóng điện về phía Dinh Hạo.
“bà chủ! bà tìm ta sao” Dinh Hạo ngu ngốc lên tiếng.
Dinh Hạo hắn thích mỹ nhân, nhưng loại tự chạy đến cửa thì hắn chẳng thích chút nào. Hắn ra vẽ một ngốc tử nhìn Đinh Tâm Lăng.
Còn chưa nghĩ ra, làm sao để đuổi khách, thì Đinh Tâm Lăng đã như một cành liễu xiu vẹo, ngã vào lòng ngực hắn.
“tiểu Hạo! bên ngoài thật lạnh, ngươi không mời người ta vào sao” Đinh Tâm Lăng nũng nịu, nép sát vào ngực hắn.
Cùng lúc đó, trên nóc nhà….
Đang có một đôi mắt đang nóng rực, như mũi tên xuyên thẳng đến hai người bên dưới, hai tay nắm chặt lấy miếng ngói, như muốn bóp nát.
Đinh Tâm Lăng không cho khi Dinh Hạo cơ hội từ chối, trước khi hắn mở miệng thì nàng đã đi thẳng vào trong phòng, nhưng Dinh Hạo cũng kịp thời dang hai tay ra cản lại.
“bà chủ! Tiểu Hạo rất muốn ngủ” Dinh Hạo ra vẽ mệt mỏi muốn xua đuổi khách.
“thì ngươi cứ ngủ, ta hứa sẽ không làm phiền ngươi" Đinh Tâm Lăng mỉm cười nhìn Dinh Hạo, sau đó gạt tay hắn ra, tiến vào trong, nghĩ là hắn đang xấu hổ.
Nam nhân đều là ban đầu ai cũng nói là không tiện, không muốn, nhưng khi “lâm trận” thì như hùm như sói, điều này nàng hiểu rất rõ. Đêm nay nàng cũng đã hạ quyết tâm nhất định sẽ đem tên ngốc tử này ăn sạch.
Dinh Hạo lắc đầu nhìn Đinh Tâm Lăng, hắn thật không còn cách nào để ngăn lại, hi vọng “bà chủ” sẽ nhanh chóng rời đi, bởi vì trong phòng lúc này không chỉ có mình hắn.
Mắt ngước lên nhìn lên nóc nhà, người ngồi trên nóc nhà lập tức núp sang chổ khác lo sợ Dinh Hạo phát giác, nhưng nào biết Dinh Hạo ngay từ đầu đã biết trên đó có người.
Hắn xoay người khép cửa lại, nhưng khi quay lưng lại, lại không thấy Đinh Tâm Lăng đâu, lúc hắn còn đang tìm kiếm xung quanh, thì…
“tiểu Hạo” một giọng nói mềm mại từ bên giường phát ra.
Đinh Tâm Lăng đang nằm trên giường, áo khoác ngoài đã được nàng cởi ra, ném xuống đất, trên người chỉ còn chiếc yếm trắng, và quần lụa mõng manh bị vén lên tận đùi cao, lộ ra đôi chân thon dài mịm màng trắng hơn tuyết.
“tại sao lại nóng như vậy chứ,thật là nóng nha”

Chiếc yếm lại bị Nhan Song Song kéo qua khỏi rốn, phất phơi lên xuống, hai đôi tuyết lê như ẩn như hiện theo từng động tác của nàng, còn bàn tay thì không ngừng vuốt ve lấy đùi ngọc của chính mình, hai chân thỉnh thoảng lại cọ vào nhau đang mời dụ Dinh Hạo. Dáng vẽ vô cùng gợi cảm, khiến nam nhân nhìn thấy chỉ muốn chảy máu mũi.
Dù nam nhân tâm kiên định đến mấy nhìn thấy cảnh tượng này điều khó mà cưỡng lại, nên cũng phải thông cảm cho Dinh Hạo và đám nam nhân đang đứng bên ngoài cửa sổ.
Đỗ nương và Dương thị tức giận liếc nhìn phu quân, nhéo vào tay họ một cái đau điếng, chỉ tội cho họ, dù bị đau nhưng có miệng lại không được la, đành cắn răng chịu trận.
“A...ưmm” Đỗ Bình và Dương Chính lấy tay bịt lại miệng, không dám phát ra âm thanh, nhưng hai người nữ nhân kia không vì vậy mà nhẹ tay đi chút nào, lực đạo càng tăng.
“á..!! nhẹ tay nương tử” Đỗ Bình bị Đỗ nương véo tai, kéo đi ra nơi khác.
“ai biểu chàng nhìn chứ” Đỗ nương tức giận trừng mắt.
“ta đâu có nhìn” Đỗ Bình thì dáng vẽ sợ vợ có thừa, liên tục lắc đầu, chối cãi.
“chàng còn nói không” Đỗ nương lại tức giận, véo vào tai hắn mạnh hơn nữa.
“á..!!”
“xuỵt ! nhỏ thôi, muốn mọi người nghe thấy sao” Vô Tình nhỏ tiếng nhìn Đỗ nương và Đỗ Bình
“đi thôi..!"
Đường Vô Thường thì bước đi lại không nở, ánh mắt lưu luyến nhìn theo người nữ nhân đang ngồi trên nóc nhà, mà chân không thể nhấc bước.
Cùng lúc đó trên nóc nhà…
“lẳng lơ, mới vừa rồi còn kêu lạnh, bây giờ lại nói nóng” Nhan Song Song tức giận nhìn xuống bên dưới.
Hận nhất chính là tên “Hạo vương háo sắc” kia, ả đàn bà đó có cái gì đặc biệt chứ, mà hắn nhìn không chóp mắt, hai con ngươi như muốn rớt ra ngoài.
"Hạo vương trứng ung, trứng thúi..khốn kiếp…háo sắc" Nhan Song Song tức giận không ngừng mắng chữi Dinh Hạo.
Bên dưới căn phòng…
“hắc..c ..xì..ì” Dinh Hạo lấy tay xoa lấy mũi của hắn.
“Tiểu Hạo! qua đây để ta giúp ngươi làm ấm” Đinh Tâm Lăng hai mắt long lanh, vươn đôi tay vẫy gọi về phía Dinh Hạo, bày ra động tác vô cùng khiêu gợi nha.
“không cần” Dinh Hạo dáng vẽ ngờ nghệch, mỉm cười lắc đầu, chỉ tiếc lời chưa dứt thì bị ai đó kéo đẩy ngã xuống giường.
Đinh Tâm Lăng thấy dáng vẽ chần chừ của Dinh Hạo, một thì không làm, đã làm thì làm cho tới cùng, nên trực tiếp ra tay, kéo hắn đè xuống giường. Còn nàng thì chiếm thế thượng phong, ngồi trên người Dinh Hạo.
Cái yếm trên người của Đinh Tâm Lăng, vốn dĩ đã bị nàng cởi ra gần hết chỉ là tạm bợ mặc lên, nên hành động vừa rồi đã góp phần làm cho nó rớt nhanh một chút.
Đôi tuyết lê ngạo nghễ cứ như vậy mà hiên ngang xuất hiện trước mặt Dinh Hạo không chút e dè. Chủ nhân của nó lại càng không hề thẹn thùng, còn cười rất tươi nhìn Dinh Hạo.
Trên nóc nhà Nhan Song Song nhìn thấy mà ruột gan cứ lồng lộng, không phải nàng chưa từng thấy hắn cùng nữ nhân quan hệ, nhưng lần trước lúc nhìn thấy hắn và vương phi trên giường, cũng không đáng ghét như lần này.
"sao lại không cần chứ, có phải chổ này, hay là chổ này” Đinh Tâm Lăng gần như xốc tung quần áo của Dinh Hạo lên, sờ soạn khắp nơi.
Sau hồi giằng co qua lại của hai người, thì áo của Dinh Hạo bị Đinh Tâm Lăng tháo bung ra, bờ ngực rắn rỏi săn chắc của nam nhân hiện ra trước mặt nàng, nhịn không được nàng nuốt nước miếng ừng ực.
Mặc dù là nam nhân nhưng da thịt của hắn còn đẹp hơn nữ nhi, trắng mịn mềm mại, cảm giác chạm vào thật là quá tuyệt, bàn tay của Đinh Tâm Lăng lưu luyến không rời vuốt ve từng tấc thịt trên người Dinh Hạo.
Nhìn thấy cảnh xuân trước mặt, lại bị trêu trọc đến mức này, dù là một kẻ ngốc cũng dễ dàng động tâm, nhưng hắn lại không phải là kẻ ngốc.
“bà chủ! Thật là không cần, ta…”
Dinh Hạo lấy hết sự kiên định còn sót lại, mà khước từ nàng. Nhưng Đinh Tâm Lăng còn nhanh hơn cả hắn, nàng bất ngờ cúi xuống ngậm nhấm hai đỉnh cao nhô lên trước ngực của hắn.
Đưa đầu lưỡi đinh hương liếm lấy, môi hôn khắp người hắn. Một đường dài hôn dọc xuống phía dưới hạ thân của hắn. Hai đôi tuyết lê như lắc lư qua lại trước mắt Dinh Hạo mời gọi hắn chạm vào.
“ưmm…m” Dinh Hạo nhịn không được, lại lên tiếng đáp trả.
Đã rất lâu rồi, hắn đã không có cảm giác dễ chịu như lúc này, trước đây không phải chưa từng có nữ nhân làm thế với hắn, nhưng đó đã chuyện rất lâu về trước.
Đinh Tâm Lăng nghe thấy tiếng kêu của hắn, hành động của nàng càng bạo hơn. Nàng bắt đầu tháo thắt lưng của hắn ra, muốn trêu chọc dục vọng bên dưới của nam nhân, nhưng bất ngờ hai tay đang kéo quần Dinh Hạo xuống, bị hắn giữ chặt lại.
Dinh Hạo cũng thật không hiểu nổi hắn, trong lúc “kích tình đang mãnh liệt” thì hắn vẫn có thể bình tĩnh như lúc này, còn sức ngăn Đinh Tâm Lăng lại.
Tịnh nhi kiêu sa quý phái, Tuyết nhi thì thanh tao thoát tục, còn có Yến nhi thì ngây thơ hồn nhiên, và cả Mạc Nhi đang mất tích của hắn nữa…đặc biệt nhất là Nhan đại tiểu thư đang ở trên nóc nhà kia.
Hình ảnh của những nàng ta lần lượt xuất hiện trước mắt hắn, từ ánh mắt, làn môi, đến nụ cười điều khiến hắn khó quên. Mặc dù dục vọng dưới thân cũng đang bốc cháy nhưng hắn lại không thích cùng nữ nhân khác ngoài các nàng ta xảy ra quan hệ.
“Tiểu Hạo! ta muốn yêu ngươi" Đinh Tâm Lăng ngẩn mặt lên nhìn hắn.
Tưởng sẽ nhìn thấy dáng vẽ Dinh Hạo động tình, nhưng nào ngờ đâu người kia còn bình tĩnh hơn mặt nước hồ thu không gợn sóng, nàng không tin và mắt mình.
Trên đời này cũng có nam nhân, có thể khước từ sự cám dỗ từ phía nàng. Nàng không tin không hàn phục được tên ngốc này, nhưng nào ngờ đâu…
“bà chủ! Tiểu hạo muốn đi tè” Dinh Hạo dáng si ngốc nhìn Đinh Tâm Lăng.
Dinh Hạo lập tức đẩy ngã Đinh Tâm Lăng, rồi nhảy xuống giường chạy thằng ra ngoài.
Đinh Tâm Lăng nghe xong chỉ muốn ngất xỉu, còn trên nóc nhà thì Nhan Song Song cười đến nghiên ngã mà không biết trời đất, cũng như đang có người đứng sau lưng nàng, nhưng nàng lại không hề hay biết.
“Nhan đại tiểu thư! có chuyện gì mà vui vậy” Dinh Hạo hai tay khoanh tròn trước ngực, ngạo nghễ nhìn nàng.
“Á..Ưmm!!”
Nhan Song giựt mình hét lên, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã có người lấy tay che miệng nàng lại.
Dinh Hạo không còn lại gì với thói quen đặc biệt này của Nhan đại tiểu thư, nếu nàng mà hét lên không phải chỉ có khách điếm Phụng lâu, mà cả trấn Hà Thành đều nghe.
“ngươi sao..sao ở đây” Nhan Song Song xấu hổ nhìn Dinh Hạo, vậy là ngay từ đầu hắn đã biết nàng ở đây, một tầng sương màu hồng lại nổi lên trên mặt.
“còn nàng, ở trên đây làm gì” Dinh Hạo mỉm cười nhìn Nhan Song Song
“ta…ta..” Nhan Song Song có miệng mà khó mở lời, chẳng lẽ nói nàng mấy ngày nay đều “rình” hắn.
Nếu không phải Đinh Tâm Lăng ngày nào cũng keo dính, bám chặt lấy hắn thì nàng cũng không như bây giờ.
“ khốn kiếp…khốn kiếp….Nhan Song Song ơi là Nhan Song Song mày bị làm sao vậy”
Nhan Song Song không ngừng mắng chính nàng.
Dinh Hạo cũng không biết nàng đang nghĩ gì mà đến xuất thần. Hắn mỉm cười tao nhã mà nằm xuống, hai tay đặt sau gáy ngẩn đầu ngắm trăng sáng.
“Nàng nằm xuống đi, trăng đêm nay rất sáng” Dinh Hạo bất ngờ lại lên tiếng
Nhan Song Song cũng không hiểu sao, lại ngoan ngoãn nằm xuống, hiếm khi hắn dùng giọng điệu nghiêm túc này nói chuyện với nàng.
Bầu trời đêm nay quả thật rất đẹp, ánh trăng thì vô cùng rực sáng, những chòm sao nhỏ xung quanh cũng lấp lánh.
Một cơn gió mạnh thổi cả, khiến Dinh Hạo rùng mình thu người lại, quay sang nhìn người đang nằm cách xa hắn đến một cánh tay.
“nàng có lạnh không”
“không" Nhan Song Song hững hờ lên tiếng, còn ánh mắt thì vẫn chăm chú nhìn lên bầu trời.
“Nhưng ta lạnh..” Hắn bá đạo kéo nàng lại gần hắn, ôm chặt trong lòng.
“lạnh thì vào phòng, ai kêu ngươi ở đây” Nhan Song Song vì hành động bất ngờ này mà trừng mắt nhìn Dinh Hạo.
Hắn luôn ngang ngược bá đạo như vậy, luôn làm theo ý mình. Trước đây nàng rất ghét thái độ này của hắn, nhưng có lẽ lâu rồi nàng cũng dần quen, cảm thấy có chút đáng yêu.
Nhan Song Song giựt mình với suy nghĩ chính mình, cái gì đáng yêu chứ, Nhan Song Song mày lại điên nữa rồi, hắn là ác quỷ cần phải tránh thật xa.

“nếu nàng có thể đuổi Đinh Tâm Lăng ra khỏi phòng, ta sẽ suy nghĩ lại”
Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên, nếu không phải lúc đó gương mặt của nàng hiện lên trong đầu hắn, thì Dinh Hạo hắn có khổ sở mà trốn ở đây.
Hắn “nhét” Nhan Song Song vào trong ngực, hai chân còn không kiêng nể mà vắt qua đùi của Nhan Song Song, xem nàng như một cái gối ôm, ôm chặt trong người.
“ngươi đừng quá đáng nha”
Nhan Song Song trừng mắt nhìn hắn.
Người nào đó càng cố ý xiết thật mạnh, ôm cũng thật chặt.
“Hạo vương khốn kiếp, ngươi cố ý phải không”
Dinh Hạo thì vờ như ngủ say không nghe không biết gì, còn Nhan Song Song vẫn lầm bầm mắng chữi, cho tới lúc mệt mỏi nàng cũng ngủ thiếp đi
********
Sáng hôm sau
Dinh Hạo và Nhan Song Song còn đang say ngủ, thì bị âm thanh ồn ào bên dưới đánh thức.
“ầm..m..m!!!”
Đường Vô Thường thì đang chẻ củi ở hậu viên, cơ thể săn chắc rắn rỏi và cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn theo từng nhát búa chém xuống. Những giọt mồ hôi lấp lánh đang chảy trên cơ thể màu nâu đồng, lại càng tăng thêm vẽ cuốn hút của hắn.
“tiểu Thường! uống chút nước đi” Đinh Tâm Lăng lã lướt đi tới, trên tay cầm theo ấm nước và một cái chén.
“đa tạ” Đường Vô Thường miệng tươi cười, lập tức cầm chén nước lên.
Giống như là trời hạn gặp mưa, Đường Vô Thường uống ừng ực, bờ ngực lực lưỡng không ngừng lên xuống theo từng chuyển động của hắn, vô cùng gợi cảm, một sắc nữ như Đinh Tâm Lăng đương nhiên động tâm.
Đôi tay vô thức mà cầm khăn lau đi những giọt mồ hôi đang chảy trên người hắn.
“bà chủ Đinh! Không cần" Đường Vô Thường giựt mình lùi ra sau, tránh đi bàn tay của Đinh Tâm Lăng.
“sao lại không chứ, ngươi xem khắp người toàn là mồ hôi" Đinh Tâm Lăng lại tiến đến, tiếp tục giúp hắn lau đi mồ hôi.
Đôi tay của Đinh Tâm Lăng cứ đặt trước ngực hắn lau tới lui, thỉnh thoảng còn cố ý sờ xoạng người hắn.
Trên nóc nhà….
“Không ra giúp Đường đại hiệp của nàng sao" Dinh Hạo quay sang châm chọc Nhan Song Song.
Nhan Song Song mắt lạnh liếc nhìn Dinh Hạo, nàng ghét thái độ bỡn cợt này của hắn, nhưng cũng thật lạ.
Người ta thường nói nữ nhi khi yêu đều trở nên nhỏ nhen ích kỹ, không thích nữ nhi khác tiếp cận nam nhân của mình, khi hắn cười với nữ nhân khác thì mình đố kỵ, khi hắn cùng nữ nhân khác thân mật thì suốt đêm không thể chọp mắt, cảm giác khi yêu không phải là vậy sao, nhưng…
Tại sao khi nhìn thấy Đinh Tâm Lăng quyến rũ Đường Vô Thường nàng lại không hề cảm thấy khó chịu hay tức giận, không phải nàng thích hắn sao.
Khác xa cảm giác tối qua, khi nàng nhìn thấy Đinh Tâm Lăng và tên Hạo vương háo sắc trên giường, nàng vô cùng khó chịu nha, chỉ muốn đánh cho "tên Hạo vương" đó sưng như cái đầu heo, kéo Đinh Tâm Lăng ra tát cho mấy bạt tay, còn muốn…
Nhan Song Song kinh hãi quay sang nhìn Dinh Hạo đắm đuối, cả người bất động.
"không phải mình đã thích tên Hạo vương háo sắc này rồi chứ” đây quả là một cú sốc không hề nhỏ với nàng.
“Song nhi”
“Song nhi....”
“làm cái gì mà hét to vậy, ta đâu có điếc” Nhan Song Song trừng mắt quát tháo Dinh Hạo.
Dinh Hạo không biết ánh mắt mơ màng mất hồn này của Nhan đại tiểu thư là gì, đột nhiên đang yên đang lành lại bày ra bộ dáng "đáng ngờ" này. Khiến hắn có chút lo lắng.
"sao nhìn ta lạ vậy, hay là....bây giờ nàng mới phát hiện phu quân này, trời sinh có bộ dáng anh tuấn hơn người" Dinh Hạo mỉm cười châm chọc nhìn Nhan Song Song.
"người đi chết đi" Nhan Song Song đẩy ngã Dinh Hạo, rồi tức giận bỏ đi.
"làm gì mà giận dữ vậy, không phải thì thôi" Dinh Hạo lắc đầu nhìn theo bóng lưng người ngọc.
Nhan Song Song ơi là Nhan Song Song, tại sao ngươi lại thích hắn chứ, trên đời này còn rất nhiều nam nhân tốt hơn hắn rất nhiều, hắn một không phải là đại hiệp, hai không là chính nhân quân tử mà là đại sắc lang, càng không phải là mẫu người ngươi thích, đặc biệt là, xung quanh hắn còn vô số nữ nhân khác.
Mình điên mất rồi, Nhan Song Song vừa đi vừa mắng chữi chính nàng.
************
Tề vương phủ
Kiệu lớn của Lăng Thiên Lạc đang dừng ở trước cửa, nô tài và kiệu phu bên ngoài mang theo tâm trạng nôn nóng, mồ hôi trên trán họ chảy dài, mỗi lúc một nhiều. Nhưng…
Người nào đó vẫn chưa chịu bước xuống kiệu, mặc dù kiệu đã hạ xuống từ rất lâu, màn cũng đã được vén lên cao.
“vương gia! đã về tới phủ” Tần Thanh lên tiếng
Bên trong Lăng Thiên Lạc dáng vẽ suy tư thất thần, hắn vẫn còn đang suy nghĩ đến buổi chầu triều sáng nay.
Thái độ mà phụ hoàng đối xử với hắn, khiến hắn càng bất an không yên, chẳng lẽ Tứ đệ đã điều tra được gì, nếu không phụ hoàng cũng không như vậy.
Tất cả kiến nghị của hắn, đều bị phụ hoàng bát bỏ không cần xem xét, thái độ còn khá hằn hộc với hắn.
“ta biết rồi" Lăng Thiên Lạc lạnh lùng lên tiếng rồi bước khỏi kiệu.
Trên đường đi không ít nô tài nhìn thấy hắn đều khum lưng cúi chào.
“tham kiến vương gia”
“tham kiến vương gia”
Còn hắn thì vẫn miên man suy nghĩ, đôi chân bước vào đại sảnh từ khi nào lại không hề hay biết cho tới khi…
“vương gia! có chuyện rồi” hắc y nhân chạy đến trước mặt hắn gấp rút lên tiếng.
“lại để Trần Khải trốn thoát" Lăng Thiên Lạc ngồi xuống ghế, giọng điệu rất bình thản vô cùng, nhưng nghe ra lại càng đáng sợ.
“không phải” hắc y nhân khúm núm lo sợ lắc đầu.
“vậy là chuyện gì” Lăng Thiên Lạc trừng mắt nhìn hắc y nhân tiếp tục hỏi tới.
“nô tài đã mai phục ở nhà Liêu Thị, nhưng người xuất hiện không phải là Trần Khải… mà là Đinh Hữu Thiên” hắc y nhân giọng điệu lo sợ, ánh mắt không dám nhìn thẳng Lăng Thiên Lạc, sau khi nói xong, cũng cúi mặt xuống.
“cái gì..Đinh Hữu Thiên” Lăng Thiên Lạc lần này đúng là tức giận thật sự, như muốn giết người, hắn tiến tới nắm lấy cổ áo của hắc y nhân.
“năm đó, không phải bổn vương sai ngươi đi giết sạch cả nhà Đinh gia, sao lại để hắn sống sót”
“nô tài…” hắc y nhân lo sợ lùi ra sau, nhưng vẫn bị Lăng Thiên Lạc bắt lại được.
“bây giờ hắn đâu…” Lăng Thiên Lạc lạnh giọng lên tiếng
“hắn…hắn..được Đường Ân và Vô Tình dẫn đi” hắc y nhân mặt mày xanh mét, không còn huyết sắc.
“Rầm..mm!!”
Tên hắc y nhân bị Lăng Thiên Lạc quăng ra cửa.
***hết chương 36*****

Bình Luận (0)
Comment