Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 203

Editor: Waveliterature Vietnam

Chiếc xe ngựa của Ellen vô cùng gập ghềnh, chắc mấy chốc, Ginny cũng không còn quan tâm đến ác mộng đêm.

Cô nắm lấy tay vịn của cỗ xe và cố gắng giữ thăng bằng để tránh không đụng vào Ellen hay là Luna, và xấu xí trước mặt người khác.

Luna ngồi vững vàng ở phía đối diện Ginny và Ellen, đôi mắt to của cô ấy, đôi khi nhìn vào Ellen và cũng đôi khi nhìn vào Ginny.

Xe ngựa chạy thật nhanh đến hai cánh cửa rèn sắt phi phàm, hai bên cánh cửa còn có cột đá, cây cột đá trên đỉnh là một con chim ưng có cánh.

Hai linh hồn kỳ quái đội cái mũ trùm đầu rất đáng sợ, một bên cánh cửa đứng gác. Nhất thời, có một loại cảm giác khó chịu khác kéo đến với họ.

Ginny sợ hãi nhanh chóng rút vào dưới chân ghế ngồi, yên lặng không một động tĩnh rồi nhích lại gần bên Ellen, nhắm mắt lại, cho đến khi đi qua cánh cửa lớn.

Chiếc xe ngựa với tốc độ thật nhanh chạy thẳng đến lâu đài. Ellen thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn chăm chú vào những tòa lâu đài nằm san sát nhau và họ cách chúng không còn bao xa. Cuối cùng, chiếc xe ngựa lắc lư vài cái rồi dừng lại hẳn, Ellen dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, Ginny và Luna cũng theo sát phía sau.

Có tiếng ồn ào truyền đến, nghe như Harry và Malfoy đang cùng tranh chấp với nhau, Ginny nhanh chóng chay tới.

Cô ấy rất tin tưởng bạn, nhưng cô ấy ngưỡng mộ Harry Potter!" Luna hát những tiếng thì thầm bên tai Ellen.

Ellen bật cười và gật đầu, Ginny đối với Harry Potter không chỉ là sùng bái mà còn là thích, là yêu! –

Tuy nhiên đối mặt với những từ ngữ quen thuộc của Luna, Ellen cũng không đột nhiên cảm thấy khó xử.

"Bạn như vậy mà cũng té xỉu à, Weasley? Linh hồn kỳ quái già kia cũng làm cho bạn khiếp sợ, Weasley?" Xa xa, âm thanh đắc ý của Malfoy truyền đến.

Ellen không có ý định tiến tới để can thiệp, anh ta đã nhìn thấy giáo sư Lupin mang theo một hành lý rách nát xuống xe ngựa. Có giáo sư Lupin, Harry cũng sẽ không sợ bị thua thiệt.

"Đi thôi, chúng ta đi đến khán phòng." Nói với Luna xong, Ellen thấy rằng giọng anh ta nhẹ hơn bình thường một chút.

Hai người đi theo đám đông bước trên những bậc đá, xuyên qua cánh cổng cao su hùng vĩ, tiến vào khán phòng rộng rãi và sâu thẳm. Chỗ có một bó đuốc đang được đốt cháy, một cầu thang đá cẩm thạch dẫn lên trên lầu. Bên phải, cửa khán phòng mở ra, Ellen liếc mắt nhìn thấy trần nhà đầy ma pháp - đêm nay là một bầu trời tối, có mây.

Các tiểu phù thủy Ravenclaw đã nhìn thấy Ellen và cô gái điên Luna đi bên nhau, nên không thể tin vào mắt mình. Một cậu bé thiên tài được mọi người khen ngợi, một bên là một cô gái có hành vi không bình thường, làm thế nào để nhìn vào, cả hai có thể đi chung đường với nhau.

"Ellen, em đến đây một chút!" Giáo sư Flitwick có một giọng nói rất dễ nhận biết đã vang lên.

Ellen giật mình quay đầu lại, thì phát hiện ông ta đã đứng trên một bậc thang cao, đứng đằng sau giáo sư McGonagall. Ellen nói một lời xin lỗi với Luna, nhanh chóng đi đến viện trưởng của Ravenclaw, trông thấy cảnh này, các phù thủy nhỏ ở Ravenclaw xôn xao nhường đường và để cho Ellen dễ dàng đi qua.

"Ellen, ta nghe nói ma chú thần hộ bảo hộ của em rất tốt, ta rất hãnh diện vì em!" Giáo sư Flitwick vui mừng vỗ vào cánh tay của Ellen.

"Bây giờ thầy phải đi đón sinh viên năm nhất, em hãy đi theo giáo sư McGonagall." Giáo sư Flitwick trông rất lo lắng và nhanh chóng rời đi.

Giáo sư McGonagall, với một biểu hiện nghiêm túc, có một búi tóc chặt và một cặp kính vuông trên đôi mắt sắc nét của mình. Giáo sư McGonagall không chú ý đến Ellen, mà liếc nhìn vào đám đông và tìm kiếm thứ gì đó.

Cô đột nhiên hướng vào đám đông vào hô to: "Potter! Granger! Ta muốn gặp hai người! »

Hermione và Harry hiển nhiên đã giật mình, chen vào đám đông và rồi đi tới. Những phù thủy nhỏ của Gryffindor Rõ ràng đã không nghĩ về việc nhường đường cho họ.

Đôi môi của giáo sư McGonagall trở thành một đường thẳng. Thấy vậy, Harry và Hermione rất thấp thỏm, không biết họ đã làm gì sai.

"Không cần phải quá lo lắng - tôi chỉ muốn nói chuyện với bạn trong văn phòng." Giáo sư McGonagall nói với họ.

Giáo sư McGonagall, tuy văn phòng làm việc rất nhỏ, nhưng đầy ấm áp và hòa thuận.

Bọn họ vừa đi vào, giáo sư McGonagall đã ra hiệu cho ba người ngồi xuống, còn cô thì ngồi vào bàn làm việc phía sau. Sau đó, cô đột nhiên nói:"Em Potter, giáo sư Lupin đã sớm cử một con cú mèo báo tin, nói em trên xe lửa không được thoải mái lắm."

Harry cảm thấy mặt mình đỏ lên, việc anh bị ngất trên tàu hoặc vì một điều gì đó cũng đã đủ tồi tệ rồi, bây giờ mọi người lại còn ngạc nhiên như vậy, khiến anh càng thêm ngượng ngùng. Harry còn chưa kịp trả lời, thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, và rồi bác sĩ của trường, bà Pomfrey, vội vã bước vào

"Còn có em, Ellen, cô không nghĩ em như vậy mà cũng có thể đối đầu với những linh hồn kỳ quái đó, mà còn đuổi được chúng đi!" Giáo sư McGonagall ngạc nhiên nhìn Ellen.

Nghe thấy những điều đó bà Pomfrey cũng nhìn sang bên Ellen.

"Giáo sư Lupin đã nói cho ta biết, Ellen chỉ trong thời gian ngắn mà đã thi triển ma chú thần hộ bảo vệ ba lần, hơn nữa cùng đối mặt với những linh hồn kỳ quái. Bà hãy giúp khám thử, họ có bị thương ở đâu không." Giáo sư McGonagall nói.

Điều này đến khiến Ellen ngượng ngùng, anh vội vàng vẫy tay nói, "Cảm ơn cô, giáo sư, nhưng em biết, em không sao."

"Thi triển ma chú thần bảo hộ thành công ba lần!" Pomfrey không nghe thấy anh ta trả lời, cúi người tỉ mỉ quan sát anh, "Đối với một phù thủy nhỏ tuổi mà nói, thật không thể tin được!"

"Ta ở tuổi này của em, cũng chưa biết ma chú thần bảo vệ là cái gì nữa!" Cẩn thận kiểm tra, và bà Pomfrey quay đầu lại nói với giáo sư McGonagall, ""Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là em ấy không gặp vấn đề gì nghiêm trọng."

"Còn Potter, em ấy bị ngất đ." Giáo sư McGonagall nâng cằm lên.

Harry cảm thấy trên mặt mình hình như phát sốt, Ellen thì triển lời nguyền thần bảo hộ để đuổi những linh hồn kỳ quái kia đi, còn mình thì đang xấu hổ vì té xỉu.

"Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, bạn không phải là người té xỉu đầu tiên." Cô một bên lầm bầm, một bên vuốt mái tóc của Harry, rồi sờ lên trán của anh, "Đúng vậy, trên người của em vừa ướt vừa lạnh. Những linh hồn kỳ quái này quả thật rất đáng sợ, chúng có ảnh hướng đến những người đã bị tổn thương…"

"Em không hề bị tổn thương!" Harry tức giận nói.

"Em đương nhiên không yếu ớt." Bà Pomfrey lỡ đãng nói, rồi sau đó mở miệng của Harry và quan sát nó kỹ lưỡng.

"Em cần gì?" giáo sư McGonagall linh hoạt hỏi, "Chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi? Có lẽ cậu ta cần ở lại Giáo Y viện một đêm?"

"Ừ, ít ra em ấy cũng đã ăn một chút bánh Chocolate." Bà Pomfrey nói, lúc này cô còn đang kiểm tra mắt của Harry.

"Tôi đã ăn một ít rồi," Harry nói, "Ellen đưa cho tôi một ít. Bạn ấy đã đưa chocolate cho tất cả chúng tôi."

"Phải không?" Bà Pomfrey khen ngợi: "Khó trách sao em có thể chống lại các linh hồn kỳ quái kia, rã ràng em rất biết rõ chúng nó!"

"Em thật sự cảm thấy không sao phải sao, Potter?" Giáo sư McGonagall nghiêm khắc hỏi.

"Đúng vậy." Harry nói.

"Rất tốt. Em có thể cùng với Ellen đi xuống tham dự buổi tiệc. Ta và Granger phải nói một chút về thời khóa biểu. »
Bình Luận (0)
Comment