Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất

Chương 239

Editor: Waveliterature Vietnam

Nhìn thấy vẻ phức tạp trên khuôn mặt Harry, Ellen nhún vai và mỉm cười.

Đối với Ellen mà nói, anh ta chỉ là lịch sự đến thăm Harry – mà tình khí thất thường của Ron, Ellen sẽ không hề quan tâm, ellen cảm thấy rằng anh ta không phải là Harry, anh ta không phải chịu đựng điều, anh ta không phải chịu đựng những hành vi xấu của mái tóc đỏ và sau đó chờ người khác đột nhiên thức dậy để làm cho mối quan hệ và tình bạn của nhau trở nên thân thiết hơn.

"Harry, linh hồn kỳ quái nhất định sẽ không gây ra sự ảnh hưởng lớn đến mọi người như vậy, lý do mà bạn ngã từ trên cây chổi xuống, có lẽ không phải vì họ phải không?" Rốt cuộc, một người bạn, cộng với vài Hermione Granger có chút làm khó, Ellen quyết định khai sáng Harry.

"Đúng vậy," Harry nói. Anh do dự một chút, sau đó không nhịn được liền hỏi ra vấn đề: "Vì cái gì? Vì sao chúng lại có ảnh hưởng với tôi lớn như vậy? bạn có thể nói cho ta…"

"Nó không liên quan gì đến sự yếu đuối." Ellen nói một cách cụ thể, như thể anh ta đã nhìn thấy những suy nghĩ của Harry, "Linh hồn kỳ quái có ảnh hưởng rất lớn đối với bạn so với người khác, đó là bởi vì trong quá khứ bạn đã có một nỗi sợ hãi mà những người khác chưa từng có trước đây."

Hermione ngồi một bên gật đầu liên tục, người thông minh như cô liền ghi lại những gì có liên quan đến linh hồn kỳ quái – cô hiện tại chỉ chưa phát triển được thói quen liên kết những kiến thức mà mình đã ghi chép lại với cuộc sống thực ở bên ngoài.

"Đúng vậy Harry, Ellen nói điều này rất có lý, khi họ bước vào trong sân thi đấu, ta nghĩ về trải nghiệm kinh khủng nhất trong đời tôi. Nếu như tôi ở trên bầu trời, có lẽ tôi đã rơi xuống." Có lẽ vì sau lời nhắc nhở của Hermione đã nghĩ đến cây đũa phép của mình, có lẽ nghĩ về những ngày sống chết với Ellen ở Ai Cập, và Ron đột nhiên dịu lại trạng thái của mình đối với Ellen.

Ellen một lần nữa nói ra lời đề nghị lúc trước, "Harry, ta đề nghị bạn đến gặp giáo sư Lupin để tìm hiểu về lời nguyền của thần bảo hộ, nó có thể giúp bạn chống lại linh hồn kỳ quái."

"Ellen, Harry không thể -"

"Hermione, tôi sẽ tìm giáo sư Lupin."

Lời của Hermione nói chưa xong, đã bị Harry cắt đứt, Ron há hốc miệng, nhưng cuối cùng cũng nói ra điều gì – mà Ellen cảm thấy mình nên tạm biệt họ.

Gryffindor thất bại, Malfoy đã bị lãng quên. Cuối cùng anh cũng có thể gỡ bỏ băng xuống, vì để chúc mừng mình hai tay có thể hoạt động trở lại, liền bắt chước Harry giả bộ té từ trên cây chổi xuống.

Nhưng chẳng mấy chốc, khuôn mặt anh lại một lần nữa tồi tệ hơn - thực tế, sáng nay, ngoại trừ Ravenclaw, không có trường học viện nào có hứng thú trở lại.

Vào bữa sáng, con cú của Ellen - Benny dẫn đầu, và bốn con cú cực kỳ hùng vĩ không biết tại sao chúng lại cố tình bỏ qua chiếc bàn dài của Hufflepuff và ném một bọc dài và hẹp cho Ellen.

Ellen nhanh tay lẹ mắt, nhanh bắt được bọc, tránh thảm kịch rơi vào dĩa ăn, đồ ăn làm văng khắp nơi.

"Là cái gì?" Edward một bên vừa nhai miếng thịt muối, vừa nói.

Ellen không có nói gì, chỉ vuốt ve bưu kiện, nhịp tim của anh đang đập tăng dần, nếu như anh đoán không sai - xé mở bưu kiện, Edward hít một hơi và ném đồ ăn đang cầm trong tay xuống.

Một cây chổi bay lấp lánh, tinh xảo đã được trưng bày trước mặt mọi người, và các Ravenclaw khác cũng đến và nhìn vào cây chổi rồi đánh giá một cách tinh tế.

"Tôi không thể tin được." Roger Davis, người nghe tin này, chen vào đám đông, giọng anh khàn khàn.

Là Firebolt, cây chổi bay mà tất cả các tiểu phù thủy điều ao ước có được.

"Ta có thể đụng vào tiểu bảo bối này một chút được không?" Roger run lên vì sự phấn khích - Ellen nghe thấy lời nói của đối phương như bị giật điện và ngay lập tức ném cây chổi cho đội trưởng Quidditch của Ravenclaw.

Roger kêu lên một tiếng cẩn thận tiếp nhận và cầm nó trong tay, cây chổi đang tỏa sáng, anh còn cảm giác được nó đang rung động, vì vậy liền buông lỏng tay – cây chổi liền bay lơ lửng trong không trung, độ cao vừa vặn anh có thể trèo lên cưỡi.

Đội trưởng Quidditch vuốt ve nó bằng ánh mắt, nhìn thấy số đăng ký vàng từ đỉnh chổi, nhìn thấy cái đuôi chổi mượt mà, mềm dẻo bóng loáng và được sắp xếp hợp lý từ Bạch Hoa.

"Cây chổi bay tốt nhất thế giới, Firebolt! Ôi, Cúp đại học!" Roger liếc nhìn Ellen, rồi tiếp tục nhìn cây chổi với sự háo hức vô song, và từ từ vuốt ve nó bằng tay.

Ellen nhịn không được lùi về sau hai bước, anh cảm thấy đôi mắt to của Roger giống như Firebolt xem nó giống như một áo cà sa bảo bổi…

Người vây quanh ngày càng nhiều, Ellen qua loa kết thúc bữa sáng của mình, Roger và thành viên Quidditch của Ravenclaw đang túm tụm lại với nhau, để trở lại tháp Ravenclaw.

Mọi người đều nghĩ rằng Firebolt nên tận hưởng sự đối xử như vậy. Ravenclaw đang háo hức theo dõi những người chơi ở xa, và có nhiều tranh luận.

Khuôn mặt của Malfoy tái nhợt, cha anh sẽ không bao giờ mua bảy Firebolt cho Slytherin, một Firebolt và tất cả những cây chổi cộng lại nó vẫn đắt tiền hơn!

Chiếc bàn dài của Gryffindor đều hoàn toàn im lặng, Wood giống như một quả cà tím bị phá vỡ bởi băng giá – Ravenclaw có Firebolt, mà Harry có Quang Luân 2000 đã bị biến thành từng mảnh.

Khi Harry rơi từ trên không trung xuống, cây chổi của anh đã bị gió thổi đi, và bị cánh liễu đập lấy.

Nhóm Gryffindor hiện chỉ có thể cung cấp cho Harry, một cây chổi trường học - "Sao băng" cũ, rất chậm và có chút ngã vội vàng.

"Sao băng" chống lại cây chổi tiên tiến nhất trên thế giới "Firebolt", kết quả đã rất rõ ràng.

Harry ngồi thẫn thờ bên bàn, vô thức khuấy món cháo bí ngô đã nguội lạnh trước mặt.

Hermione chớp mắt, gió hết, và chẳng mấy chốc đã chạy lại với một cuốn sách dày: "Harry, tôi nghĩ bạn cần cái này." Hermione đẩy cuốn sách cho Harry.

"Bách khoa toàn thư về cây chổi bay". "Harry nhìn xuống và đọc đoạn văn trên trang bìa.

"Harry, tôi nghĩ rằng bạn có thể nghiên cứu các nhãn hiệu khác nhau một cách cẩn thận. Hãy chọn một cây chổi phù hợp với bạn." Hermione cắn môi và nói.

"Nhưng không có cây chổi nào có thể sánh được với Firebolt." Ron nhìn chằm chằm vào hướng đi của Ravenclaw và thốt lên. "Gia đình Harris rất giàu có? Những dòng máu thuần khiết này quá xa xỉ!"

Đôi mắt của Harry rủ xuống.

Bạn không phải là dòng máu thuần túy!" Hermione giận dữ nhìn Ron. Nếu cô không quan tâm đến cảm xúc của Harry, cô phải giáo huấn cho Ron một trận ra hồn.

Roger Davis bị Firebolt truyền cảm hứng cho tất cả sự nghiệp tập luyện, với năng lượng điên cuồng, khiến các cầu thủ tập luyện như mọi khi trong thời tiết vừa lạnh và mưa.

Không một thành viên nào kêu lên sự mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy Firebolt mà Ellen đang cưỡi, mọi người dường như nhìn thấy chiếc Cup Học viện lấp lánh đang vẫy chào họ.

Sau một khóa huấn luyện nhiệt tình, Roger triệu tập mọi người lại một chỗ, nhìn mọi người nghiêm túc.

Điều này không thể giúp các thành viên trong nhóm của Ravenclaw nghĩ về việc đào tạo, mọi người đều rất tích cực, không ai mắc lỗi. Chuyện gì đã xảy ra với Roger?

Trước khi mở cửa, Roger nhìn Thu Trương có chút áy náy.

"Tôi cảm thấy rằng các thành viên trong nhóm của chúng tôi cần phải điều chỉnh." Roger nói nặng nề, nhưng âm điệu của các từ rất kiên quyết.

Thu Trương nháy mắt vài cái, cô dường như đoán được điều kế tiếp của Roger, khuôn mặt có chút lúng túng.

"Thu Trương, bạn thật sự là một tay tìm bóng vô cùng xuất sắc, cơ thể linh hoạt, đôi mắt tinh thông.

Thế nhưng ta cảm thấy Ellen thích hợp với vị trí tìm bóng hơn, bạn cảm thấy thế nào?" Roger nói ra những nội tâm trong lòng đã do dự rất lâu.

Thu Trương đích thực rất xuất sắc, có lẽ cô có thể giành chiến thắng được Draco Malfoy của Slytherin; bởi vì một vài lý do đặc biệt cô không thể đánh bại Cedric Diggory; thế nhưng chống lại Harry Potter của Gryffindor, lại có vẻ vô cùng rất khó khăn.
Bình Luận (0)
Comment