[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 10

Ciel Mip

o0o

Trên đường đi tiếp đến cửa hàng bán đũa phép, Harry không nhịn được hỏi: “Bác Hagrid, chú vừa rồi là..”

“À, thầy ấy là Giáo sư Độc Dược của trường Hogwarts, đồng thời cũng là Chủ nhiệm Nhà Slytherin Giáo sư Severus Snape.” Lão Hagrid nói, “Thoạt nhìn thì thầy ấy có vẻ khó gần thế thôi, chứ cũng không có xấu…”

“Nói vậy, thầy ấy xuất thân từ Nhà Slytherin ạ?” Harry tiếp tục hỏi, “Hồi nãy cháu có nghe một cậu bạn nói, Hogwarts có bốn nhà, bạn ấy còn nói… những ai vào Nhà Hufflepuff thì đều là những đứa dốt cả, cháu sợ… cháu sẽ vào Nhà Hufflepuff…” Cậu cúi đầu, ra vẻ uể oải, “Cháu ngốc như thế, lại chẳng học hành gì nhiều, chắc chắn cháu sẽ bị phân vào Nhà Hufflepuff mất…”

“Đừng lo lắng, Harry!” Hagrid giơ bàn tay to bè xoa xoa đầu cậu, “Cháu nhất định sẽ là một Gryffindor! Cháu nên biết, James và Lily đều là học sinh Nhà Gryffindor cả! Vả lại, cả cụ Dumbledore cũng thế! Huống hồ, học sinh Nhà Hufflepuff cũng đâu phải toàn lũ học dốt đâu…”

Dumbledore? Trong đầu Harry vang lên tiếng nói đã từng xuất hiện khi còn ở nhà chú Snape, cụ chính là Hiệu trưởng trường Hogwarts thì phải? Xem ra… có rất nhiều người hy vọng mình vào nhà Gryffindor à nha… Cậu lại tiếp: “Thế… Nhà Slytherin là Nhà như thế nào ạ? Hồi nãy cháu có nghe cậu bạn nọ bảo, cậu ấy nhất định sẽ được vào Nhà Slytherin.”

“Nhà Slytherin?” Ngay tức thì sắc mặt Hagrid trắng bệch ra, “Không, Harry à, bác nghĩ rằng… so ra thì vào Nhà Hufflepuff cũng còn tốt hơn là vào Nhà Slytherin nhiều, Nhà Slytherin là cái lò đào tạo Phù thủy Hắc Ám, ngay đến cả… Kẻ kia cũng từ đó mà ra…”

“Vậy sao ạ…” Giờ Harry bắt đầu xâu chuỗi lại những manh mối mình đã hiểu rõ trong lòng.

Kỳ thật, từ lúc chú ấy đưa hai cuốn sách kia cho cậu, bản thân cậu đã bỏ ra rất nhiều thời gian đọc thật cẩn thận những gì trong sách viết, đối với thân thế của bản thân, cũng như lịch sử Hogwarts, cậu đã hiểu sơ bộ được phần nào. Nhưng cậu luôn nhớ rõ những lời Mr Snape đã nói: “Đừng quá quan tâm đến quan điểm phiến diện cũng như những lời nhận xét sáo rỗng trong sách, mà hãy tự suy ngẫm thật kĩ…” Chính vì thế, cậu luôn luôn suy ngẫm, lại nhân lúc được ra ngoài mà thơ thẩn quanh mấy hàng sách cũ, tìm xem mấy cuốn sách về lịch sử, lại liên hệ với những sự kiện trong giới phù thủy, cậu cho rằng cái gọi là Dark Lord Voldemort và vị Bạch Phù Thủy vĩ đại nhất của thời đại Dumbledore tranh đấu chẳng qua chỉ là một màn tranh quyền đoạt lực. Được làm vua, thua làm giặc, vì Voldemort thua, nên mới trở thành Dark Lord. Về phần những hoạt động khủng bố của đám Death Eater, tất nhiên, cậu không hề phủ nhận những gì ghi chép trong sách, nhưng khi tranh giành quyền lực, trong chiến đấu, giết người trắng trợn cũng đâu phải chuyện gì hiếm lạ. Ai mà biết được, người của Hội Phượng Hoàng có giết người hay không cơ chứ?

() Dark Lord: Chúa Tể Hắc Ám

() Death Eater: Tử thần thực tử

Về sau, khi bác Hagrid xuất hiện rồi đưa mình đi, bản thân mình vẫn luôn biểu hiện đúng chuẩn một đứa bé con ngây thơ chưa biết gì về giới pháp thuật. Bởi vì cậu dư hiểu, vị hiệu trưởng kia cũng không để cậu khám phá ra bất kể chuyện gì về bản thân, mà một đứa trẻ con chẳng biết gì về giới pháp thuật như vậy sẽ rất có cảm tình đối với người đầu tiên đưa mình vào thế giới này. Bác Hagrid không xấu, chỉ là bác ấy quá đơn giản, quá tin tưởng Dumbledore. Nhưng Harry thì khác, sau khi trải nghiệm qua một lần tàn khốc kia rồi, cậu đã hiểu được một đạo lý: bánh dù ngọt ngào bao nhiêu đi chăng nữa, thì bên trong đều có thể có chứa độc dược chết người. Dumbledore hao tâm tổn tứ khiến mình nghĩ rằng ông ấy là một thầy hiệu trưởng tốt, một người đầy kinh nghiệm đáng tin cậy, rốt cuộc… là có dụng ý gì bên trong đây? Là muốn biến bản thân thành con rối cho ông ấy giật dây, hay còn có mục đích nào khác?

“A, chúng ta đến nơi rồi!” Bác Hagrid sung sướng bảo, “Tiệm đũa phép Ollivander, nhà sản xuất đũa phép uy tín từ năm 382 trước công nguyên, nhà chế tạo đũa phép chất lượng nhất giới phù thủy Anh quốc!”

Khi hai người bước vào trong tiệm, thì nghe có tiếng chuông thanh thúy không biết ở nơi nào vang lên. Cửa hàng này rất nhỏ, nhưng trống trơn, ngoại trừ một chiếc ghế duy nhất. Harry ngồi lên ghế. Cậu cảm thấy như vừa bước vào một thư viện rất ư nghiêm ngặt. Cậu giương mắt ngó hàng trăm hàng ngàn cái hộp nhỏ và dài chất khít rịt lên tới trần. Không biết tại sao, bỗng dưng Harry cảm thấy cổ mình như bị kim chích Cái vẻ bụi bặm và lặng lẽ nơi đây dường như gây cảm giác kiến bò trong xương người ta bằng một thứ phù phép bí ẩn nào đó.

“Chiều tốt lành…” tiếng nói dịu dàng như mộng du của Ollivander vang lên, đôi mắt cụ như ánh trăng chiếu xuyên qua vẻ âm u của cửa tiệm, quan sát Harry với vẻ thích thú.

Sau một hồi diễn thuyết như mộng ảo của cụ Ollivander (Harry nghĩ bụng: nếu mà gặp phải dòng họ nào có lịch sử lâu đời vô cùng ấy, thì liệu cụ ấy có kể hết một lượt tất cả những cây đũa phép đã bán cho cả tổ tông mười tám đời nhà người ta ra không nhỉ), cụ bắt đầu giúp Harry tìm đũa phép.

Harry thử hết cây này đến cây khác, tận khi nắm trong tay cây đũa phép dài mười một tấc Anh, làm từ gỗ sồi xanh và lông phượng hoàng, thì cậu thình lình cảm nhận một luồng hơi ấm truyền vào đầu ngón tay. Cậu giơ cây gậy lên cao quá đầu, ngoắc một cái giữa đám bụi lưu niên trong tiệm. Một chuỗi những tia lấp lánh màu vàng và xanh lục bạc bắn ra từ đầu đũa y như pháo hoa, những điểm sáng mang hai sắc màu khác biệt giao hòa, cuối cùng kết thành một con phượng hoàng có lông đuôi màu vàng và lục bay thẳng lên bầu trời, sau đó dần dần biến mất…

“Ồ… Thật kỳ diệu, kỳ diệu biết bao…” cụ Ollivander lẩm bẩm, đôi mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, “Rồi cháu sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại, cậu Potter à, bản thân cháu mang đủ hai phẩm chất đặc thù của cả hai Nhà! Ta vốn tưởng cây đũa phép kia mới thuộc về cháu cơ…”

“Dạ? Cây đũa phép gì cơ ạ?” Harry hỏi với vẻ khó hiểu.

“Ta nhớ mọi cây đũa phép mà ta bán ra, cậu Potter à. Từng câu đũa phép một. Cây đũa phép của Kẻ đó cũng do chính tay ta chế tạo, mười ba tấc Anh, gỗ thủy tùng và lõi bằng lông phượng hoàng. Con phượng hoàng đó còn cho thêm một chiếc lông nữa, và ta đã sử dụng hai chiếc lông làm ra hai cây đũa phép khác nhau, một cây đã thuộc về Kẻ đó. Ta vốn cho rằng, với mối liên kết giữa cháu và Kẻ kia, thì cây còn lại sẽ thuộc về cháu, nhưng hiển nhiên, ta đã đoán sai…” Ánh mắt cụ Ollivander trở nên mơ màng khó hiểu.

“Sợi lông làm lõi đũa phép không phải…” Harry hỏi.

“Không, chiếc lông làm lõi đũa phép là lông của một loài phượng hoàng ta chưa từng gặp qua bao giờ, giống như con mà cháu vừa nhìn thấy đó, có bộ lông hòa trộn giữa hai màu vàng kim và xanh lục, có tiếng ca xinh đẹp…” cụ Ollivander chìm vào suy tư, “Ta chưa từng được gặp qua một con phượng hoàng nào lạ thường như thế, lần đó, ta trông thấy nó trong tay một thương lái đến từ phương Đông, ta phải bỏ ra một số tiền khá lớn mới mua được một chiếc lông đuôi phượng hoàng đó…”

Ta là rời Hẻm Xéo phân cách tuyến

“Được rồi, Harry, chúng ta phải chia tay ở đây thôi, bác còn phải mang đồ về cho cụ Dumbledore nữa.” Lão Hagrid đưa vé tàu đi từ sân ga chín ba phần tư, nhà ga Ngã Tư Vua cho cậu, “Bác sẽ nhớ con lắm đấy! Chúng ta sẽ còn gặp lại ở Hogwarts mà! Nhớ đừng về nhầm chuyến tàu đó.” Nói xong bác vẫy vẫy tay đi khuất.

Harry trông theo bóng bác Hagrid dần dần biến mất, lại nhìn đồng hồ. Từ giờ đến lúc tàu chạy còn một lúc nữa, cậu quyết định đến công viên cạnh nhà ga ngồi nghỉ chân. Đúng lúc cậu chuẩn bị rời khỏi con hẻm, thì chỗ lối ra vào Hẻm Xéo đột nhiên xuất hiện một bóng người đi ra. Harry dừng bước chân, quay đầu thoáng nhìn lại, lại là chú Snape!

Chia cách bốn năm, giờ gặp lại, lúc này nó mới nhận ra, Mr Snape trông có vẻ khỏe mạnh lên rất nhiều. Mặt mũi không còn vàng như nến mà hồng hào hẳn lên, gương mặt cũng có vẻ đầy đặn hơn, mái tóc bóng nhờn trông như thể mềm mại hơn trước, được chú túm thành một chùm chỉnh tề sau ót, thân hình cao lớn quấn kín mít trong lớp áo chùng đen, tạo nên vẻ trang nghiêm đầy khí thế. Xem ra, chú ấy cũng nghe lời mình nói đó chứ.

Harry không biết, sở dĩ Snape biến thành như thế không đơn giản chỉ vì mấy câu nó nói trước khi chia tay, mà xuất phát từ tâm tư lo lắng cho chính bản thân anh. Thân là một bậc thầy Độc Dược, Snape dư hiểu, trạng huống thân thể mình tồi tệ đến độ nào, anh thường xuyên điều chế độc dược trong thời gian dài, lại nếm thử đủ loại độc dược khác nhau, lượng độc tố tích tụ trong cơ thể không phải là nhỏ. Trước đây có thể không quan tâm, nhưng giờ đây, vì để có thể làm bạn với Harry cả đời, anh không thể để mình gục ngã trước được. Chính vì vậy, anh bắt đầu chú trọng thói quen trong sinh hoạt, bắt đầu sử dụng lại vài món thuốc giải loại trừ độc tố trong người. Hiển nhiên, bốn năm trôi qua như thế, đã có hiệu quả rất rõ rệt.

“M… Mr…” Harry chần chờ gọi, cậu không dám chắc liệu chú ấy có còn nhận ra cậu nữa hay không, hồi nãy… chẳng phải chú ấy đi cùng cậu bạn nhỏ kia sao?

Nghe được một tiếng “Mr” này của Harry, tức thì một cảm giác sung sướng trào dâng trong lòng Snape Harry vẫn còn nhớ mình! Nhóc ấy không hề quên mình! Anh bước từng bước máy móc đến trước mặt nhóc, cẩn thận quan sát Harry thật kĩ càng, nhóc vẫn rất gầy, nhưng đã lớn lên nhiều lắm, mái tóc rối bù kia dài hơn trước một chút, đôi mắt xanh biếc có vẻ to tròn hơn, đang nhìn anh đầy chờ mong, đôi môi đỏ mọng nổi bật trên làn da trắng nhợt, ẩn chứa vài phần mị hoặc, Snape cố kiềm chế dục vọng muốn được hôn lên đôi môi đó của nhóc, trầm giọng hỏi: “Lão Hagrid đâu?” Sao lão lại có thể để một đứa nhỏ đứng một mình ở đây được cơ chứ?!

“Bác Hagrid có việc nên đi về trước…” Harry hơi rụt rè nói, “Con… con đang đợi tàu điện để về…”

Snape nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên hỏi: “Đã ăn tối chưa?”

“Chưa ạ…” Harry lắc đầu, giờ đã tối muộn, cậu đoán chừng khi về nhà chắc cũng khuya lắm, vả lại hôm qua bác Hagrid tỏ ra không thân thiện với nhà đó cho lắm, thì chắc bữa tối của cậu chẳng có để ăn đâu. Cơ mà, cũng không sao cả, một chiếc bánh kem đó là đủ cho cậu no cả ngày rồi.

Cậu nghe Mr Snape thì thào một câu, “Sao đến cả cơm cũng không nhớ cho nhóc ăn! Đúng là chẳng biết chăm sóc trẻ con gì cả” linh tinh đủ thứ, rồi sau đó đột nhiên nắm lấy tay cậu: “Đi nào, ta đưa nhóc đi ăn tối!” Nói rồi kéo cậu đi ra ngoài con hẻm. Bởi vì ngoài hẻm là chỗ dân Muggle sinh hoạt, nên Snape bèn biến áo chùng mặc trên người thành áo khoác, nắm tay Harry, rảo bước.

Tay Mr Snape rất lớn, lại rất ấm nữa, Harry nhìn bóng hình cao lớn đi phía trước mình, cảm giác đuổi kịp chú ấy thật khó, lại cảm nhận bàn tay mình được chú ấy nắm chặt trong tay, thì nhịp tim cậu bất giác gia tốc.

Snape đột nhiên dừng bước, dường như nhận ra Harry không theo kịp bước chân mình, dùng một tay ôm Harry vào lòng, khẽ thầm nhủ trong bụng “Sao nhóc lại nhẹ như thế này cơ chứ? Đám Muggle đáng chết!”, rồi tiến nhanh về phía nhà hàng gần đó.

Harry nép trong ***g ngực anh, hít hà hương thảo dược dễ chịu, cảm nhận vòng tay ôm ấp vừa rộng, lại vừa ấm áp, cậu không nhịn được mà khẽ cọ cọ. Bước chân của Snape hơi dừng lại một chút, lập tức mỉm cười thấu hiểu, vòng tay khẽ siết chặt Harry thêm chút nữa, tiến thẳng hướng phía nhà hàng đi tới.
Bình Luận (0)
Comment