[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 70

Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Tám 17, 2014

Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận

Tập kích đêm Halloween...

Editor: Quân quân + Ciel Míp

Beta – or: Ciel Míp

Trong đại sảnh đường được bố trí vô cùng xinh đẹp, hàng ngàn hàng vạn bí đỏ được khắc thành những cái đèn ***g lóe ra các gương mặt tươi cười quỷ dị, từng đoàn dơi kéo nhau ùa vào bay tới bay lui giống hệt những đám mây đen, còn có rất nhiều lá cờ sáng lên những tia sáng chói mắt màu cam, chậm rãi nhấp nhô trên trần nhà.

Đại tiệc Halloween của phù thủy rất mỹ vị, nhóm gia tinh xuất ra tất cả vốn liếng, các học sinh đều ăn rất tận hứng. Harry nhìn nhìn về phía dãy bàn giáo sư trên kia, thoạt nhìn bộ dạng Mr. hình như hơi không được yên lòng.

Snape thật đang có chuyện suy nghĩ, Black đã được thả ra, như vậy buổi tối hôm nay sẽ không có người nào đó đi tập kích bức họa tìm Harry. Nhưng với cái gọi là “vận rủi đêm Halloween” của Harry từ trước tới nay, ngay chính anh cũng không thể bảo đảm sự tình sẽ thuận lợi như thế.

Bữa tối qua đi, những con ma ở Hogwarts đầu biểu diễn tiết mục giải trí, bọn hắn từ trong tường, mặt bàn bắn ra đủ loại nguồn sáng, mà ngay cả động tác của Nick – suýt – mất – đầu ngốc nghếch như vậy đều đạt được thành công lớn. Ngược lại Baron đẫm máu vẫn luôn sắc mặt âm trầm trôi nổi giữa không trung.

“Ngài thoạt nhìn luôn không vui.” Harry vạch ra sự thật này, “Nghĩ về bà ấy sao?” Thân là người thừa kế Slytherin, ngược lại cậu biết một chút quá khứ bi thảm của Baron.

Baron đẫm máu gật gật đầu, vết máu màu bạc dính đầy áo cùng của ông ta, ông nhìn Harry, xuyên qua vách tường biến mất.

Dumbledore đội một cái mũ chóp bằng vải len có sọc, trên chòm râu màu trắng thật dài còn thắt một cái nơ bướm màu tím, hôm nay cụ mặc một bộ áo chùng màu tím. Cụ cười tủm tỉm cho một cái bánh ngọt vào trong miệng, vẻ mặt mỹ mãn. Đúng lúc này, sắc mặt của cụ bỗng nhiên thay đổi một chút, cụ nói vài câu gì đó với giáo sư Mcgonagall, đã sớm rời tiệc.

Một màn này, đều bị Snape nhìn ở trong mắt, phản ứng đầu tiên của anh chính là: dự cảm của mình quả nhiên là chính xác, Hogwarts đã xảy ra chuyện.

Harry ngược lại không có trông thấy sắc mặt biến hóa của Dumbledore, nhưng cậu nhận được cảnh báo, đến từ chính Hogwarts: có người xông vào Hogwarts! Tổng cộng ba người, Hogwarts nhận ra thân phận của bọn họ: Peter Pettigrew và vợ chồng Lestrange! Mấy kẻ kia thông qua con đường cây liễu roi kia lẻn vào lâu đài, hiện tại đã vào tới lâu đài rồi.

Chết tiệt, vì sao Halloween hằng năm mình đều không được an bình như vậy chứ! Trong đầu Harry một cái ý niệm như vậy, nhưng lập tức lại cảm thấy giật mình. Hàng năm? Nhưng mình ở Hogwarts chỉ có ba năm a, sao mình giống như chờ đợi thật lâu chứ?! Cậu lắc lắc đầu, đem những nghi hoặc này tạm thời bỏ qua một bên, hiện tại việc cấp bách chính là phải ngăn cản những người kia tiến vào.

Harry vội vã đứng dậy, đưa mắt liếc Snape ra ý một cái, rồi đi nhanh ra khỏi lễ đường. Đi vào hành lang bên ngoài lễ đường, Harry dừng bước lại, thấp giọng nói: “Đáp lại ta, Hogwarts! Dùng danh nghĩa người thừa kế của Salazar Slytherin!”

Tòa thành phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, dưới đất phảng phất phát ra tiếng rống giận của cự long. Một thanh âm vang lên trong đầu của cậu: “Có gì phân phó, người thừa kế Slytherin?”

“Địch tập kích! Làm ơn ngăn chúng lại!” Harry ra lệnh, “Ta nghĩ lần này hiệu trưởng Albus Dumbledore đã mở ra hệ thống phòng ngự của lâu đài.”

“Đúng vậy, nhưng ông ta chỉ mở ra một bộ phận.” Hogwarts trả lời, “Phải mở ra toàn bộ sao?”

“Không cần, ngăn bọn họ lại là được.” Harry nói.

“Tuân theo mệnh lệnh của ngài, người thừa kế Slytherin.” Toàn bộ Hogwarts bắt đầu vận chuyển, vô số đầu hành lang cùng cầu thang phát ra tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt”.

“Baron.” Harry gọi ông ta về, “Ta cần trợ giúp của ông.”

Baron đẫm máu lập tức xuất hiện trước mặt của cậu, cung kính mà lạnh lùng hành lễ: “Có gì phân phó, người thừa kế?”

Harry cúi đầu trầm ngâm một lát: “Dẫn đầu tất cả ma, đi tìm kẻ xâm nhập — Hogwarts dẫn đường cho các ngươi. Sau đó để Nick đi thông tri Dumbledore, để Peeves đi lễ đường thông tri giáo sư và các học sinh, đừng để lộ thân phận của ta — ngươi rõ chứ.”

“Vâng.” Baron cúi đầu, xuyên qua vách tường mà đi.

Peeves cười khanh khách lấy bay vào lễ đường: “Gặp chuyện không may rồi! Gặp chuyện không may rồi “

Các học sinh đều đem chú ý tập trung đến trên người của nó, giáo sư nhóm cũng chú ý tới.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Mcgonagall giáo sư hỏi, Peeves tuy khộng tốt cho lắm, nhưng chưa bao giờ nói đùa ở chuyện lớn cả, nó nói có việc nhất định là đã xảy ra chuyện.

Peeves đang dò xét nhìn đám người có chút bối rối cao hứng khanh khách cười không ngừng. Giống như bình thường, nó thấy người khác lo lắng hoặc chứng kiến tai nạn nó sẽ thật vui. Vốn là nó không muốn đến, nếu không phải Baron nhất định phái mình tới: “Có người xông vào lâu đài rồi! Là Baron nói cho ta biết đấy!”

“Ý mi là gì? Peeves.” Snape mặt âm trầm nói, trực giác anh cho biết chắc chắn có việc liên quan tới chuyện Harry mới ra ngoài hồi nãy.

Peeves không dám chọc Snape, nó lập tức chuyển thành ngữ điệu láu cá, nhưng so với cái cười khanh khách của nó lúc trước cũng không khá hơn bao nhiêu: “Có người xông vào, Hogwarts đã ngăn trở bọn chúng rồi, Baron cũng mang theo mấy con ma khác đi chặn đường rồi.”

“Thông báo cho Dumbledore chưa?!” Sirius bắt đầu đề phòng.

“Ah, có, đương nhiên.” Peeves nói xong lăn một vòng trong không khí, “Nick đã đi.”

“Là người nào đến?” Snape hỏi, anh đã đoán được là ai.

“Các người cũng biết đó, chính là ba người kia.” Peeves cúi đầu xuống giữa hai chân nó toét miệng cười, “Peter Pettigrew và vợ chồng Lestrange — tính tình bọn chúng thật là xấu!”

Trong lễ đường lập tức thất kinh, các học sinh thét chói tai chạy trốn tứ phía. Không ít người hoảng hốt chạy bừa muốn tìm đường ra khỏi lễ đường, mấy kẻ nhát gan thì trốn xuống dưới gầm bàn.

“Silence —” (yên lặng) lúc này, Dumbledore chạy đến lễ đường, hiện tại Hogwarts đã vây khốn ba người kia, cụ nhất định phải dàn xếp tốt cho các học sinh trước, cụ làm mọi người dừng lại, “Không cần lo lắng, mọi chuyện vẫn trong tầm hống chế của chúng ta, xin mọi người đợi ở trong lễ đường…” đũa phép trong tay cụ vung lên, tất cả bàn lớn đều bay tới bên rìa đại sảnh đường, dựng thẳng ở đấy, đũa phép lại vung lên cái nữa, trên sàn nhà đại sảnh xuất hiện rất nhiều túi ngủ lớn màu tím.

“Nghỉ ngơi thật tốt, các trò.” Dumbledore nói, “Hiện tại, các giáo sư đi theo ta.”

“Hiện tại tình hình thế nào, Albus?” giáo sư Mcgonagall giáo sư vừa đi vừa hỏi, “Bọn chúng ở đâu rồi?”

“Đừng lo lắng, Hogwarts sẽ mang chúng ta đi.” Dumbledore thấp giọng nói, ý bảo những giáo sư khác đuổi kịp.

Snape cùng đi tới đều quan sát kỹ bốn phía, nhưng cũng không thấy bóng dáng Harry.

“Chỉ đường cho chúng ta, Hogwarts.” Dumbledore dừng bước trên bậc thang, “Chúng ta cần bắt kẻ xâm nhập.” cầu thang tự động bắt đầu chuyển động, thẳng đến một hành lang lạ lẫm. Mấy người bọn họ còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng rống giận cùng thét lên từ chỗ sâu trong hành lang.

“Theo sát ta!” Dumbledore sắc mặt trở nên nghiêm trọng, tất cả mọi người lấy ra đũa phép của mình, theo sát phía sau.

Chỗ sâu trong hành lang, Bellatrix đang đang tránh né tập kích của một con ma, tất cả ma trong Hogwarts đều tụ tập tới, bao vây quanh bọn chúng. Cuối hành lang treo lơ lửng trên bầu trời, hoàn toàn trở thành một ngõ cụt, ba người căn bản không chỗ có thể trốn.

“Incarcerous (Bắt trói)!!” Dumbledore tiên hạ thủ vi cường (Ra tay trước để giành phần thắng), định bắt trước một bước, nhưng bị đối phương tránh thoát.

Bellatrix nhìn thấy Sirius, điên cuồng cười to: “Em họ của ta, đã lâu không gặp! Sao rồi, mày vẫn là con chó của Dumbledore sao?!”

“Câm mồm! Furnunculus (Diệm Sơn phún hỏa)!” Sirius quát, “Tạp chủng nhà mi!”

Bellatrix né, nhưng Lestrange bên cạnh ả lại gặp tai ương, vừa vặn bị hỏa thiêu. Hắn thống khổ lăn lộn trên mặt đất, lăn qua lăn lại, hung dữ mắng: “Black, mi là thứ bại hoại của gia tộc Black!”

Peter Pettigrew mở to đôi mắt nhỏ bối rối, tiến lên gọi bạn cũ trước mặt: “Sirius, bạn tốt của tôi, cậu không thể đối đãi với tôi như vậy! Chúng ta đã từng thân mật cỡ nào…”

“Câm mồm! Mày không xứng nhắc tới lúc trước với ta!”

Bị mấy giáo sư vây công, Lestrange rất nhanh bị trói lại. Bellatrix bị Dumbledore bắn cho mấy phát ma chú đánh bại, lập tức bị Snape giam cầm. Peter cũng thừa dịp hỗn loạn biến thành con chuột, dọc theo chân tường đào tẩu.

“Snape! Tên phản đồ nhà ngươi!” Bellatrix chửi ầm lên, “Ngươi phản bội chủ nhân của chúng ta! Ngươi…”

Snape hờ hững với hết thảy nhục mạ của ả, một ‘Langlock’ (Khóa lưỡi phong hầu) vứt sang, làm đối phương nói không ra lời.

Dumbledore xoay người sang chỗ khác, bắt đầu nói chuyện với lũ u linh, lũ u linh đều là do Baron đẫm máu thông tri tới. Mà Baron lại chỉ lạnh lùng trả lời một câu: “Là người thừa kế Slytherin bảo ta tới.” Rồi không mở miệng nữa. Dumbledore không hỏi được gì, điều này làm cụ cảm thấy có chuyện gì đó thoát khỏi khống chế của mình, loại cảm giác này rất không thoải mái. Nhưng xem tình huống trước mắt, chỉ có thể phán đoán, vị thừa kế của Slytherin này không nhất định là Voldemort, hơn nữa… Có lẽ không phải kẻ địch, nếu không người đó cũng sẽ không giúp bọn họ.

Hiện tại… Dumbledore nhìn vợ chồng Lestrange bị trói một bên, chỉ có thể đưa bọn chúng giao cho Fudge trước. Chuyện người thừa kế Slytherin này tạm thời để ở một bên trước vậy. Dumbledore để giáo sư Mcgonagall và Sirius lấy đi đũa phép của hai người bọn họ, đem hai người mang đi phòng hiệu trưởng.

Thần sáng tới rất nhanh, Fudge cũng cùng đến, đối với việc Dumbledore có thể nhanh chóng bắt lấy hai kẻ đào phạm nhanh như thế biểu thị ra niềm cảm tạ thật lớn. Snape đối với chuyện hai người này hư tình giả ý (Giả vờ, làm ra vẻ) nói chuyện với nhau không có bất kỳ hứng thú nào, anh chỉ là đang kỳ quái, Harry đi đến chỗ nào rồi? Kịch sớm đã diễn xong rồi, mình vốn cho là em ấy là đi bắt ba tên đào phạm này, nhưng bây giờ nhìn lại giống như không phải như vậy.

Snape hiển nhiên là đã đoán sai, Harry lúc này đã nằm ở trên giường nằm ngáy o..o… rồi, cậu bố trí xong những chuyện kia về sau, liền trực tiếp quay trở về phòng ngủ. Cậu lại không có hứng thú đi bắt ba tên kia — đó là chuyện người lớn, làm một học trò ngoan biết nghe lời giữ kỷ luật tốt, cậu vẫn là ngoan ngoãn mà đi nghỉ ngơi thì hay hơn.
Bình Luận (0)
Comment