[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn

Chương 72

Posted by Ciel Archfiend Lucifer on Tháng Tám 17, 2014

Posted in: Uncategorized. Để lại bình luận

Nghi kỵ...

Editor: Ciel

Snape nhìn Harry uống xong ma dược, lúc này mới thoáng an tâm hơn một chút, nói: “Ta đã nói, không cho em tới gần sân Quidditch, sao em lại nhất định không nghe?” Trong giọng nói có phân nửa trách cứ nửa là lo lắng, “Nhìn xem, ăn đau khổ rồi thấy chưa? Nếu ta không tới kịp lúc, thiếu chút nữa là em ngã chết rồi!”

“Em… Sao biết Dementor sẽ đến chứ…” Harry nhỏ giọng trả lời, “Em cũng không nghĩ tới sẽ bị Dementor dọa thành như vậy — em cũng đã học xong thần chú Thần hộ mệnh rồi mà! Nhưng đến lúc cần gấp thì lại… Lại không phóng ra được chú ngữ…”

Snape lắc đầu: “Thần chú Thần Hộ Mệnh của em chỉ là lén luyện tập, căn bản không có kinh nghiệm đối kháng của bản thân với Dementor, em còn thiếu thực hành. Như vậy đi, chờ em xuất viện, lúc cuối tuần chúng ta bắt đầu luyện tập chính thức.”

Harry gật gật đầu, tiếp đó lại nhớ ra cái gì đó, rất tùy ý hỏi thăm: “Mr, thầy biết mẹ em sao?”

“Ừm.”Snape chần chờ một chút, gật đầu, “Chúng ta là bạn học.”

“Em… Rất giống mẹ em sao?” Harry hỏi.

“Không… Em giống… Cha của em hơn…” Snape rất không tình nguyện nghĩ tới James Potter, “Em biết… Ta và cha em quan hệ của chúng ta… Không… hòa hợp cho lắm.”

“Thầy… Chán ghét ba ba của em?” Harry thử thăm dò hỏi.

“Xem như thế đi.” Snape chuyển chủ đề, “Chẳng qua… Ánh mắt của em ngược lại rất giống Lily…” Nhưng là cũng chỉ là giống, với anh, Harry hoàn toàn khác với Lily. Sao bản thân mình lúc trước lại… Lại đem Harry trở thành thế thân của Lily chứ?! Hiện tại ngẫm lại, thật sự là buồn cười, Harry và Lily căn bản là người bất đồng, cho dù bọn họ có đôi mắt xanh biếc như nhau, nhưng tình cảm ẩn chứa trong đó cũng luôn bất đồng.

Harry thấy anh rơi vào trầm tư, vẻ mặt trở nên ảm đạm, quả nhiên mình đoán không sai, Mr. là thích mẹ mình. Như vậy… Những mộng cảnh mình thấy kia là biểu thị cho điều gi? Hẳn là… Những thứ kia biết được cảnh trong mơ? Mình và Mr… Cũng sẽ giống những mộng cảnh kia sao…

Thân thể Harry rất nhanh khôi phục lại, Snape nói được thì làm được, bắt đầu chính thức huấn luyện cậu luyện tập Thần chú thần hộ mệnh. Chiều thứ sáu tuần này, Harry đi tới hầm.

“Trong cái rương này là một boggart.” Snape giải thích, “Ta đã làm ma chú, để nó cho rằng người ở phía ngoài sợ nhất là Dementor, cho nên nó vừa ra tới sẽ biến thành bộ dáng Dementor, em chuẩn bị xong chưa?”

Harry gật gật đầu, nắm chặt đũa phép trong tay.

Snape mở nắp rương ra, một bàn tay hư thối chậm rãi bắt lấy thành rương đưa ra ngoài. Một Dementor từ trong rương chậm rãi bay lên, mặt nó ẩn kín trong cái mũ áo choàng lướt về phía Harry, một thứ gì đó trong mớ áo choàng ấy lòe lòe sáng lên, cái tay tràn đầy thịt nhão cầm chặt áo choàng. Đèn trong hầm bốn phía lập loè vài cái, rồi tắt hẳn. Dementor kia đi từ phía cái rương tới, cũng bắt đầu tập kích Harry. Kèm theo nó là loại hơi thở độc hữu, thật sâu, trầm trọng, rét lạnh thấu xương đánh úp lại phía cậu.

“Expecto Patronum!” Harry hét lớn, “Expecto Patronum! Expecto Patronum…”

Nhưng Dementor trước mặt lại không xảy ra chuyện gì, Harry chứng kiến làn sương màu bạc trắng dày đặc sương trắng tỏa ra từ đầu đũa phép, tiếng khóc bắt đầu vang vọng trong óc cậu — “Đừng! Đừng! Van thầy, giáo sư, không cần bỏ rơi em…”

“Potter! Mi không thể thành thật một chút sao?! Đừng có mà dây dưa ta nữa!”

“Harry!”

Harry bị mãnh liệt kéo trở lại hiện tại, Dementor đã biến mất. Chính cậu thì nằm thẳng trên sàn nhà, đèn trong hầm ngầm lại sáng, cậu cũng không cần hỏi đã xảy ra chuyện gì, rõ là chính mình lại ngất đi mà thôi.

“Thực xin lỗi, ” cậu thì thào nói, cố gắng ngồi dậy, cũng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán.

“Em không sao chứ?” Snape ân cần hỏi, vươn tay ra dìu cậu.

“Không có việc gì!” Harry tránh đi tay anh, chính mình vịn bàn đứng lên.

“Đến —” Snape đưa cho cậu một khối chocolate, “Ăn trước đi, nhìn qua em thật là rất nát bét đó.”

“Chỉ là một thời gian không cách nào thích ứng.” Harry thì thào nói xong, cắn xuống một miệng chocolate, “Em nghĩ… Em thử thêm mấy lần nữa sẽ không sao.”

Snape lo lắng nhìn cậu: “Harry, nếu như em không muốn tiếp tục…”

“Em sẽ kiên trì!” Harry nghiêm túc nói, đem chocolate còn lại nhét hết vào trong miệng, kỳ thật chính cậu cũng có tư tâm. Cậu muốn nhìn lại những hình ảnh kia, hy vọng có thể nhìn rõ hơn một chút, có thể liên hệ với những giấc mộng trong thời gian này của mình.

Snape trầm ngâm sau nửa ngày, gật đầu: “Được rồi, thử lại lần nữa… Nếu cảm thấy không thoải mái nhất định phải nói cho ta biết, được không nào?”

Harry gật gật đầu, tự chuẩn bị lần nữa.

“Bắt đầu!” Snape thấp giọng nói, xốc cái nắp hòm lên. Trong phòng thoáng cái trở nên đen tối và lạnh như băng. Dementor bay về phía Harry lần nữa, bàn tay hư thối giơ về phía cậu…

“Expecto Patronum!” Harry la, “Expecto Patronum!”

Làn sương trắng làm mơ hồ cảm giác của cậu, một bóng dáng mơ hồ không rõ hình tượng di động chung quanh của cậu. Lúc này, cậu nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Đó là một hành lang đen kịt, cậu mặc áo tàng hình đi trên hành lang, hình như đang đợi cái gì đó. Cái ‘cậu’ kia mặc đồng phục Gryffindor, thoạt nhìn chỉ là bộ dáng mười một mười hai tuổi.

Một bàn tay to mà hữu lực bắt được cậu, kéo áo tàng hình ra, tiếng cười lạnh quen thuộc vang lên bên tai cậu: “Trò Potter… Lại một lần dạ du? Gryffindor trừ 20 điểm!” Nói xong hung hăng vứt bỏ tay cậu, sải bước rời đi.

“Vì sao thầy luôn chán ghét em như vậy hở thầy…” Cậu ngốc tại chỗ, sững sờ nhìn thẳng đến khi bóng lưng cao lớn kia đi khuất…

“Harry, Harry, tỉnh lại…”

Snape nhẹ nhàng vỗ vài cái trên mặt Harry, lần này, Harry sửng sốt hơn một phút đồng hồ mới hiểu được, vì sao mình lại nằm trên sàn nhà.

Harry cảm giác được nước mắt hòa cùng mồ hôi trên mặt, cậu tận hết khả năng cúi người, dùng áo chùng lau nước mắt, cũng làm bộ buộc dây giày để tránh bị Snape trông thấy. Lúc này bi ai rất nhạt, nhưng càng làm cậu xúc động.

“Vẫn là… Ngừng lại chút đi?” Snape do dự hỏi, đưa cho cậu một cái khăn tay, anh nhìn ra được Harry rất thống khổ.

“Không!” Harry lau lau mặt, ngồi dậy một phen, “Em muốn làm thêm lần nữa! Có thể… Là những ký ức em dùng vẫn chưa đủ vui sướng, đây là… Đây là vấn đề…” Cậu lúng túng tìm một lý do.

“Chuẩn bị xong chưa?” Snape biết mình đang làm một chuyện vi phạm ước nguyện ban đầu của mình, nhưng Harry cố ý muốn như thế, mình rất rõ ràng tính tình của em ấy, “Tập trung tinh thần, tốt — bắt đầu!” Anh lần thứ ba đem nắp xốc nắp hòm lên, Dementor tức bay lên, trong phòng lập tức trở nên vừa đen lại lạnh.

“Expecto Patronum! Expecto Patronum!” Harry vội vàng lẩm bẩm.

Tiếng khóc lại vang lên trong đầu Harry. Nhưng lần này, thanh âm kia giống như phát ra từ trong một cái radio mà hiệu quả thu âm không tốt lắm, trong chốc lát lớn trong chốc lát nhỏ, chợt xa chợt gần. Cậu vẫn thấy được Dementor gặp lần trước. Thanh âm kia dừng lại một chút, lập tức, một bóng dáng Ngân Bạch Sắc khổng lồ tuôn từ đầu đũa phép trong tay Harry ra, bao quanh Harry và Dementor.

Lúc này, tuy chân Harry thật sự nhuyễn ra, nhưng cậu vẫn kiên trì đứng đó, cậu đã không nhớ nổi bản thân đã đứng trong thời gian dài bao lâu. Cậu thấy mảnh bóng dáng ngân bạch kia chính mình, cho dù bản thân cố gắng thêm lần nữa, nhưng vẫn không cách nào thành hình.

“Riddikulus!!” Snape quát, bất ngờ đóng nắp hòm lại.

Một tiếng bùm vang dội vang lên, Harry té ngã xuống mặt ghế, tình trạng kiệt sức giống như vừa chạy xong 1000m, chân đã hơi run rẩy.

“Rất tốt!” Snape bước đến chỗ Harry ngồi, “Thật tốt quá! Harry! Đó là một khởi đầu rất tốt, em làm rất khá!”

“Vậy sao?” Harry suy yếu mỉm cười, cố gắng chống đỡ người đứng dậy, “Em đã cảm giác được… Chúng ta có thể làm thêm một lần nữa…”

“Không, không phải hiện tại.” Snape rất kiên định nói, đưa cậu ngồi trở lại trên ghế, “Đêm nay em đã đủ mệt mỏi rồi.” Anh đưa cho Harry một cái chocolate.”Ăn nhiều một chút đi, nếu không ta sẽ bắt em uống thuốc đó.” Snape khó được nói đùa, vươn tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán cậu.

“Nếu không… Cuối tuần chúng ta lại tiếp tục?” Harry cắn một miếng chocolate, “Như thế nào?”

“Đến lúc đó rồi nói sau.” Snape không trực tiếp trả lời cậu, anh muốn xem một chút tình hình thân thể của Harry rồi mới quyết định.

Sau khi xong một ngày huấn luyện, Harry ra khỏi hầm suy nghĩ vẫn còn dừng lại ở trong ký ức hơi chút lộn xộn kia. Lúc này, một người gọi cậu lại: “Harry Potter?”

Harry quay đầu lại, là một nữ sinh xinh đẹp, xem ra hẳn là một cô gái Hoa kiều (người Hoa ở Anh Mỹ…), cô mặc giáo phục có huy chương màu xanh da trời — là Ravenclaw?

“Có chuyện gì không?” Harry cảm thấy cô rất quen mặt, giống như đã từng gặp nhau ở nơi nào đó rồi.

“Tớ… Tớ…” Cô bé đối diện xấu hổ đỏ mặt, “Tớ chỉ là.. Muốn gặp gặp cậu…”

Gặp mình? Harry nhăn mày lại, rất khó hiểu: “Tớ… Biết cậu sao?”

“Tớ…” Cô gái bị những lời này đả kích, “Tớ… Tớ gọi là Cho Chang, là học sinh Ravenclaw đó!”

“Cho Chang?” Harry hình như nhớ ra cái gì đó, “A! Tớ nhớ ra rồi, cậu là tầm thủ của Ravenclaw, coi như là học tỷ của tớ, đúng không?”

“Không sai!” Cho Chang dốc sức liều mạng gật đầu, “Cậu biết tớ?! Thật tốt quá!”

“Cậu có chuyện gì không?” Harry có lễ hỏi.

“Tớ… Tớ muốn hỏi hỏi cậu…” Cho Chang đỏ bừng cả khuôn mặt, lắp bắp nói, “Cậu… Cuối tuần này có rãnh không?”

“Cuối tuần?” Harry nghĩ nghĩ, lập lờ nước đôi trả lời, “Không chắc nữa — việc này còn xem tình huống mới xác định được.”

“Vậy… Cuối tuần, cậu được hay không được…” Cho Chang trù trừ, “Cùng đi Hogsmeade… với tớ?”

“Đi Hogsmeade?” Harry giờ mới hiểu được, mỉm cười hỏi, “Cậu… Là muốn cùng hẹn hò với tớ à?”

“A…” Cho Chang khẩn trương gật đầu, “Tớ… Tớ vẫn luôn để ý cậu! Tớ…”

“Tốt.” Harry gật gật đầu, vừa vặn cậu muốn thay đổi tâm tình, có lẽ… Cùng kết giao với một cô gái là lựa chọn không sai, “Qua chiều nay hết thứ sáu, là đến cuối tuần rồi, tớ sẽ đến cửa phòng sinh hoạt chung Ravenclaw đón cậu, có thể chứ?”

“Cậu đáp ứng?!” Cho Chang vừa mừng vừa sợ, “Tớ thật sự có thể…”

“Đương nhiên, đến lúc đó… Không gặp không về?” Harry mỉm cười với cô, “Được không nào?”
Bình Luận (0)
Comment