[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 101

-------------------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

-------------------------------------------------------

Reng.. reng...reng, tiếng điện thoại ở một góc phòng khách vang lên.

" Xin chào, đây là nhà của Eren Hall, xin hỏi cô kiếm ai ạ ? Vâng, xin chờ một lát." Auer đi đến nhận điện thoại, sau đó nó cầm ống nghe bụp một phát, dịch chuyển đến phòng Ann ở tầng ba, gõ nhẹ cửa.

" Cô chủ nhỏ Stokes, có quý cô Granger đến tìm người."

Cạch, cửa phòng mở ra, Ann mơ mơ màng màng tóc tai lộn xộn, tay dụi đôi mắt buồn ngủ muốn híp lại, lê đôi dép đến trước cửa, lúc có tiếng gõ cửa, cô chỉ mới nghe thoang thoáng được hai từ điện thoại.

Ann mỉm cười Auer, duỗi tay nhận lấy ống nghe, chân định bước trở lại giường nằm xuống " Hửm ?"

" Ann, chào buổi sáng ! A, cậu không phải còn đang ngủ chứ ?" Giọng Hermione từ ống nghe truyền tới.


Thanh âm như có nguồn ma lực nào đấy, Ann chỉ cảm thấy đầu óc tỉnh táo hẳn ra, đây là lần đầu tiên sau kì nghỉ hè Hermione liên lạc với cô. Còn là lần đầu tiên hai người liên lạc lại sau cuộc trò chuyện khiến người khác rối bời lên với Fanny.

Ann đột ngột thay đổi, đi tới bức rèm được che kín, kéo roẹt một phát, ánh mặt trời chiếu sáng bừng cả căn phòng, cô nheo đôi mắt lại " Không, làm gì có, mình đã dậy rồi. Buổi sáng vui vẻ, thời tiết hôm nay rất trong lành."

" Đúng vậy, thời tiết thật đẹp... Ừm, mình gọi là muốn nói, Ann, sinh nhật vui vẻ."

Nghe giọng nói khẩn trương của đối phương, khóe miệng Ann không tự chủ được nhếch lên " Cám ơn cậu."

" Ừm, hôm nay cậu có dự định gì chưa ?"

" Hôm nay hả, để mình nghĩ đã, lát nữa thay đồ xuống dùng bữa sáng sau đó đến phòng khách mở quà sinh nhật, giữa trưa thì mình đi cùng chú Eren ra sân bay đón dì Diana. À, từ ngày mai dì ấy sẽ đảm nhiệm chức trưởng ban Bộ Hợp tác Phép thuật Quốc tế..."


" Cái này mình có biết, hôm qua mình có đọc được trên Nhật báo Tiên tri, thật lợi hại. Vậy là từ nay dì cậu cũng sẽ sinh sống ở London phải không ? Nghỉ hè cậu có thể cùng chú với dì sống chung một thành phố rồi..."

" Ừm, tuy là mình cũng thích Paris nhưng lại càng thích London hơn... Hehe, mình đoán chú Vegas sẽ không vui vẻ giống vậy đâu, chú ấy rất mong hè mình sẽ tới đó để bàn luận về ẩm thực."

" Là chủ quán ăn ở gần nhà dì cậu hả ?"

" Đúng vậy, là ông ấy. Cậu còn nhớ hả ?"

" Đương nhiên rồi."

" Hehe, vậy mình có kể cậu nghe lí do chú ấy mở quán ăn đó chưa ?"

" Không có, đằng sau đó có câu chuyện gì hả ? Mình cũng muốn nghe thử."

" Chú ấy à, không phải chú từng bảo mở cửa hàng không muốn kiếm tiền sao ? Thực ra chú ấy vì một lời hẹn ước, cũng là mong muốn của chú ấy. Chú cùng vợ là bạn bè từ thuở nhỏ, lúc hai người còn rất trẻ có một ước mơ, Vegas muốn trở thành một nhà ẩm thực, còn vợ chú thì là một nhạc công tài ba. Vì thế sau đó hai người hứa hẹn, chờ khi có khả năng thì sẽ ở Paris, mở một nhà hàng vừa ăn uống vừa thưởng thức âm nhạc. Sau khi trưởng thành, cùng nhau kết hôn, Vegas tới làm ở một công ty đa quốc gia, ẩm thực chỉ là là sở thích đam mê, còn vợ chú ấy thì làm một giáo viên dạy dương cầm. Như vậy cũng không có gì không tốt, cuộc sống hai người bình đạm rất vừa ý, Vegas được thăng chức, tăng lương, công việc lúc nào cũng rất nhiều, nhưng mỗi khi về nhà, vợ sẽ luôn vì chú ấy chuẩn bị món ăn chú thích, đàn một khúc nhạc, mỗi ngày bình yên, đạm bạc mà trôi qua."


" Về sau, chú Vegas chỉ nói, vợ mình đã qua đời, chú cũng từ chức, chạy tới Paris mở một nhà hàng."

" Ra là như vậy..." Hermione ngữ điệu dịu dàng.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, ngó tới nhà kính trong sân vườn, khu vực xung quanh nhà kính và cây dẻ ngựa gần đó được thu gọn trong tầm mắt của Ann, những lời nói trước khi chia tay của Fanny lại lần nữa dâng lên trong lòng cô.

" Hermione..."

" Hửm ?"

" Cậu..." Cảm thấy Ron thế nào.

Suy nghĩ vừa lóe lên lập tức bị Ann dập tắt, Fanny nói không thể tin được, tốt nhất là đừng nên hỏi.

" Cái gì ?"

" À, mình muốn hỏi, lúc kết thúc năm học, cậu định nói cái gì với mình, đó là chuyện gì vậy ?"

" À" Giọng điệu Hermione có hơi chút kiêu ngạo " Mình biết được làm sao Rita Skeeter có thể lén lút đột nhập vào những khu vực cấm, nghe lén bí mật của người khác rồi."
" Hửm ? Mụ ta làm thế nào ?"

" Khụ, việc này cũng là nhờ Harry gợi cho mình linh cảm, một lần dùng bữa chiều cậu ấy có nói về bọ cánh cứng." Hermione vui sướng nói " Cái này làm mình chợt nghĩ ra, có lẽ Rita Skeeter không đăng ký Animagus, à, Animagus là một bùa chú biến hình cao cấp, tóm lại là mụ ta có thể biến hình thành bọ cánh cứng. Điều này có thể giải thích ra được, vì sao mỗi lần mụ ta nghe trộm chuyện riêng của người khác lại không bị phát hiện."

" Tuyệt quá Hermione !" Ann khen ngợi " Nói vậy là cậu tóm được mụ ta rồi hả ? Khó trách gần đây không thấy bài viết của mụ ta trên Nhật báo Tiên tri."

" Đúng vậy, buổi tối hôm Harry nằm viện mình đã bắt được mụ ta, nhưng sau khi trở về London mình đã thả mụ ta ra rồi. Mình đã cấm mụ ta không được viết bài trong vòng một năm, để xem coi mụ có bỏ cái thói dựng chuyện nói bậy bạ về người khác nữa không."
" Haha, thật là một ý tưởng thông minh Hermione à, mình chắc là trong nhiều năm làm nghề phóng viên, một năm này là tồi tệ nhất của mụ."

Tiếng nói từ đầu dây bên kia làm Hermione cao hứng cũng cười khanh khách, hai người ôm điện thoại cười hì hì lúc lâu mới ngưng lại được.

Đột nhiên, đồng hồ báo thức đặt ở đầu tủ gần giường Ann vang lên. Đây là tối qua Ann cài để phòng ngừa sáng nay thèm ngủ mà lười biếng bỏ lỡ chuyện hồi nãy nói.

Ann kéo điện thoại ra xa, phóng như bay đi tắt báo thức đồng hồ, rồi sau đó lại tắt tiếp cái thứ hai, thứ ba.

" Khụ... Cái này, mình cần xuống lầu ăn sáng rồi."

" Được, cậu mau đi đi."

Ann cũng không có cúp điện thoại, ống nghe truyền đến âm thanh của Hermione ở bên kia, nàng đang đi qua đi lại chắc là tìm đồ vật gì đấy.

Tiếng bước chân dừng lại, Hermione cười cười nói vào điện thoại " Ann, mình nhớ kĩ rồi bây giờ là 9 giờ, sau này mình sẽ chú ý sau khoảng thời gian này mới gọi điện cho cậu..."
Lỗ tai Ann đỏ bừng lên, ậm ừ hồi lâu không biết phải nói gì, đành thỏa hiệp chấp nhận " Mình thích ngủ nướng, cậu cũng biết..."

" Đúng vậy, chuyện này không có gì mất mặt a, cậu mau đi ăn sáng đi."

" Ừm." Ann đáp lời rồi cúp điện thoại. Nhưng cô cũng không lập tức đi xuống dùng bữa, ngồi cầm điện thoại đứng ngay cửa sổ ngơ ngẩn một lúc lâu, sau đó mới thay quần áo đi xuống lầu ăn sáng.

Lúc dùng bữa, Ann nhờ Auer giúp cô mở quà sinh nhật, Fanny tặng cô một hạt giống thực vật rất quý hiếm, còn có tài liệu thông tin về chúng và mấy chậu cây.

Thấy Auer cẩn thận mở một túi da lớn đựng bốn chậu cây đang vùng vẫy quơ quào, Ann đang ăn nửa chừng cũng phải dừng lại đến quan sát thử, vừa thấy đã không khỏi thầm cảm thán, gia đình Fanny quả nhiên là giàu có, đây là một túi da làm từ da rồng, có thể chứa đựng những sinh vật sống bị ếm bùa chú co giãn.
Lấy tấm thiệp sinh nhật Fanny gửi tới ra đọc lướt, nội dung chúc mừng cũng không khác biệt năm nay thì có thêm chúc cô đã thành niên, cuối đoạn còn nói thêm: Đừng có quên những gì tớ nói với cậu, kì nghỉ hè cố gắng bồi dưỡng tình cảm đi nhá.

Ann cấp cho thiệp mừng của Fanny một ánh mắt không tin tưởng, rồi để vào trong rổ nhỏ đựng mấy tấm thiệp chúc mừng sinh nhật.

" Ồ, đây là quà của cô Granger." Auer quơ quơ cái gói quà trong tay " Đây là người hồi sáng gọi điện cho cô chủ nhỏ, có phải không ạ ?"

" Ừm, không sai." Ann duỗi tay nhận lấy gói quà từ Auer, trông không to lớn lắm nhưng lại nặng trĩu.

Sẽ là món gì đây nhỉ ?

Lòng hiếu kì trong lòng Ann nổi dậy.

Xé mở giấy gói được quấn kĩ càng ra, là một đầu đĩa CD hàng xách tay của Sony, bên trong còn có mấy bộ đĩa nhạc được đóng gói cẩn thận.
" Chà, là Sony ! Chờ đã, ta đã thấy qua cái này..." Ann hào hứng chạy ra bên góc phòng khách, lấy một cuốn tạp chí nhanh chóng lật tới một trang " Quả nhiên là nó, mẫu mới ra hồi tháng hai năm nay.... Thị trường châu Âu còn chưa có hàng đâu."

" Cái này phải tốn bao nhiêu tiền tiết kiệm a..." Ann gấp cuốn tạp chí lại, dời mắt về đầu đĩa và mấy băng nhạc, đoán giá cả.

Gấp gáp chờ không nổi, Ann khui mấy gói băng đĩa nhạc, hai bộ đĩa CD, một là những ca khúc dương cầm của nhà soạn giả Claude Debussy, một là những bản dương cầm của Franz Peter Schubert.

" Món quà này quá quý giá rồi...." Ann thầm thì, mở thiệp chúc mừng của Hermione ra xem.

Nội dung chỉ đơn giản là mấy lời hỏi thăm cùng chúc phúc cho cô, sau khi xem xong Ann như mọi lần bỏ vào tấm rổ đựng thiệp, phủi phủi tay rồi đứng dậy đi về bàn ăn.
Chờ dùng xong bữa sáng, Ann dặn dò Auer đem hết mấy món quà lên phòng của mình, cô còn chốt thêm câu cuối " Mấy đĩa CD mà Granger gửi, bạn cứ để thẳng lên bàn tôi là được rồi, không cần sắp xếp lại đâu."

Ngó qua đồng hồ, thấy thời gian còn rất sớm, Ann đi tới phía trước cửa, vỗ vỗ mặt mấy cái rồi thay giày đẩy cửa đi tới nhà kính.

Như thói quen mọi ngày, thuần thục chăm sóc, tưới nước bón phân rồi ghi chú chu kì sinh trưởng của mấy chậu thực vật. Nhưng đầu óc Ann lúc này cứ quanh quẩn hai vấn đề, không thể nghĩ được gì khác, sao Hermione lại mua đầu đĩa và mấy cái CD quý giá kia chứ, còn nữa sao nàng lại biết cô thích những nghệ sĩ dương cầm.

Suy nghĩ một hồi, đầu óc liền liên tưởng tới câu chuyện đùa giỡn của Fann, có chút hơi dao động.

Nếu, giả dụ thật sự là như vậy, mấy lời Fanny nói là thật.
Nhưng làm sao có thể được chứ.

Bang một tiếng, xúc tua từ chậu cây đập nhẹ vào tay Ann. Ann vội thu tay lại, cũng may là cô đeo găng tay nếu không thì cú hồi nãy đã bị chảy máu rồi.

Huơ huơ đầu, Ann quẳng đi những suy nghĩ không thực tế này. Không có khả năng tình tiết truyện sẽ xảy ra thay đổi lớn như vậy, dù có một ít tình tiết bị thay đổi nhưng bộ ba vai chính mang trên mình nhiệm vụ cứu vớt thế giới phép thuật, làm sao có thể đi yêu đương với một Slytherin cơ chứ, quá viễn vông rồi.

Phi, nghĩ loạn cái gì vậy, lại còn là mấy vấn đề yêu đương nhăng nhít nữa.

Nhưng suy nghĩ chính là như vậy, không phải lúc nào cũng theo quyết định của tâm trí cá nhân nào, nói không nghĩ tới thì càng phản tác dụng ngược lại.

Đầu óc Ann hiện lên hình ảnh cô cùng Hermione nắm tay tản bộ bên hồ ở Hogwarts, cùng nhau tới tháp thiên văn tránh cái nóng oi bức của mùa hè, hai người cùng nhau ăn một hộp kem, lén lút hẹn ở nhà kính vắng người để tránh bị quấy rầy khi hẹn hò.
Cởi bao tay da, Ann vội chạy khỏi nhà kính.

" Nhất định là do ăn no quá, xong rồi vào nhà kính lại nóng bức nên mới nghĩ loạn cả lên." Ann lẩm bẩm " Tốt nhất vẫn là nên đi đọc sách, chầm chậm chờ chú Eren."

Bình Luận (0)
Comment