[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 112

---------------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

---------------------------------------------------

Chờ Ann và Hermione lên, xe ngựa chầm chậm di chuyển.

" Ann, vì sao trước kia tớ không nhìn thấy Vong Mã mà giờ lại thấy được ?" Harry hoang mang hỏi, tầm mắt cậu ta luôn chăm chú nhìn về bóng dáng Vong Mã đang chuyển động ngoài cửa.

Ann nhìn qua Hermione, ý bảo nàng giải thích chuyện này.

Hermione vốn đã nóng lòng muốn thử, nhìn thấy Ann như thế liền nhếch miệng cười tươi, bày ra bộ dáng như đang nghiêm túc trả lời câu hỏi của giáo viên " Vong Mã là một con ngựa có đôi cánh màu đen, đôi khi sẽ tấn công mấy loài chim. Thân hình gầy nhom, nhiều phù thủy cho rằng nó sẽ mang lại nguy hiểm, vì chỉ có những người trực tiếp chứng kiến cái chết mới có thể nhìn thấy được nó. Thực tế thì, Vong Mã là một loài sinh vật huyền bí quý hiếm, phân bố khan hiếm trên thế giới, chúng rất thông minh và hữu dụng. Một khi đã được thuần hóa thì sẽ không bao giờ tách rời khỏi chủ, Vong Mã có khả năng định hướng tuyệt vời, chỉ cần nói địa điểm chúng sẽ đưa chúng ta đến nơi muốn đến, ngoài ra Vong Mã có thể bay lượn trên không trung với tốc độ đáng kinh ngạc."


Hermione tuy đã giải đáp cho đầu óc đang hoang mang của Harry nhưng nhìn qua tâm trạng của cậu ta chẳng những không khá hơn mà còn tệ đi.

Đúng vậy, chỉ có trực tiếp chứng kiến cái chết mới có thể nhìn thấy nó.

Cedric Diggory.

Cái tên này nhảy ra trong đầu mọi người.

Không khí trầm lặng tuy thế nhưng cũng không kéo dài lâu lắm.

" Mọi người có thấy bà Grubbly Plank đó không ?" Ginny hỏi " Bà ấy làm gì ở đây há ? Chẳng lẽ bác Hagrid đã ra đi sao ?"

" Nếu bác ấy đi rồi thì tớ lấy làm mừng lắm." Luna nói " Bác ấy đâu phải là một thầy giáo giỏi giang gì, phải không ?"

" Sao không, bác Hagrid là một thầy giáo giỏi." Harry, Ron và Ginny nhanh chóng nói.

Harry nhìn qua Hermione và Ann không trả lời gì.

Hermione tằng hắng rồi nói nhanh " Ừm... phải... bác ấy tốt."

" Chú mình nói bác Hagrid là người không tệ." Ann bổ sung.


" Chà, tụi em ở bên nhà Revenclaw coi bác ấy như một trò cười cho thiên hạ." Luna không hề bối rối.

" Tại khiếu khôi hài của tụi bây tồi quá." Ron không thèm nể mặt ngắt lời, bánh xe lúc này phát ra tiếng cót két, tốc độ chậm dần lại.

Luna không tỏ vẻ lung lạc gì trước sự thô lỗ của Ron, ngược lại, cô bé bình thản ngắm Ron một lát như thể anh chàng này là một chương trình truyền hình thú vị.

Lâu đài Hogwarts hiện ra lù lù càng lúc càng gần hơn, những tòa tháp cao ngất ngưởng màu xanh đen nổi bật trên nền trời đêm, tình cờ còn có thể thấy một cửa sổ bừng lên ánh sáng chói rực phía trên đầu.

Mấy cỗ xe kêu leng keng để rồi ngừng lại gần những bậc thềm đá.

Cả đám xuống xe, đi lên thềm đá tiến vào lâu đài. Tiền sảnh được chiếu sáng rực bằng ánh đuốc, bọn họ đi ngang qua sàn nhà lát bằng phiến đá để băng qua khung cửa đôi ở bên phải, tiến vào Đại sảnh đường và bắt đầu bữa tiệc mừng năm học mới.


Bốn cái bàn dài của các Nhà trong Sảnh đường đang đầy kín dưới trần nhà đen kịt không một vì sao, giống y như bầu trời bên ngoài mà người ta có thể thoáng nhìn thấy qua những khung cửa sổ cao ngất. Những ngọn nến trôi lơ lửng trong không trung dọc theo mấy cái bàn, soi rọi cả những con ma óng ánh bạc rải rác trong Sảnh đường và những gương mặt học trò đang hăm hở chuyện trò với nhau, trao đổi tin tức mùa hè, hét toáng lên để chào bạn bè ở các Nhà khác, ngắm nghía đầu tóc mới cắt và áo quần mới sắm của nhau.

" Hẹn gặp lại, Ann." Hermione nói.

Ann nhìn qua bọn Hermione, vẫy tay chào tạm biệt rồi đi về bàn ăn Slytherin.

" Cậu sao tới trễ thế ? Cánh tay đỡ hơn chút nào chưa ?" Fanny không đợi Ann ngồi xuống đã hỏi.

" Ừm, tốt hơn nhiều rồi. Lúc xe lửa dừng lại đông người quá, chờ họ đi xuống hết tớ mới xuống." Ann nói.
Ngày cuối cùng của kì nghỉ hè Fanny gọi điện tới kiếm Ann, Auer đã tiếp điện thoại, Fanny biết được tin Ann phải nhập viện còn định tới thăm, nhưng cô đã cản lại.

Ann và Fanny trò chuyện đơn giản mấy câu về kì nghỉ, cô còn kể để chuyện tính toán lễ Giáng Sinh này sẽ mua xe mới.

" Chà, ngầu quá ! Lúc đó tớ cũng muốn xem, muốn thử lái xe ra ngoài chơi !" Fanny hâm mộ nói.

" Được nha, người nhà cậu chịu là được." Ann cười cười.

" Hehe, bây giờ cậu là huynh trưởng rồi, tớ nói với ba mẹ một chút họ sẽ đồng ý liền thôi." Fanny nói.

" Tớ thấy chỉ là một danh hiệu huynh trưởng nhỏ, có gì đâu mà tốt đến vậy ?" Ann nói.

" Cái này không giống, cậu trở thành huynh trưởng cả Bộ Phép thuật đều xảy ra chấn động nhỏ, nghe nói hôm đó cả Fudge cũng tham dự." Fanny trêu ghẹo.
Ann ngượng ngùng cười cười.

Một hàng dài những học sinh năm thứ nhất vẻ sợ sệt được giáo sư McGonagall hướng dẫn bước vào. Giáo sư McGonagall cầm theo một cái ghế đẩu trên đó có một cái nón phù thủy cũ rích vá chùm vá đụp với một cái mép sườn được mạng lại gần cái vành mũ te tua. Tiếng nói ồn ào trong Sảnh đường dần yên tĩnh lại.

Bọn học sinh năm thứ nhất đứng sắp hàng phía trước bàn dài giáo viên, hướng mặt về phía những học sinh còn lại. Giáo sư McGonagall cẩn thận đặt cái ghế đẩu trước mặt tụi nó, rồi lùi lại.

Mọi người đều nín thở chờ đợi.

Bỗng nhiên cái mép gần vành nón há rộng như một cái miệng và cái Nón Phân Loại rống lên bài ca của nó.

Vào thuở xưa khi ta còn mới

Và Hogwarts chỉ mới bắt đầu

Những người sáng lập ngôi trường cao quý
Tưởng rằng chẳng bao giờ họ bị cách chia: Hợp nhất vì một mục tiêu chung

Họ đều có mơ ước giống nhau tạo lập một ngôi trường pháp thuật tốt nhất thế giới

Và truyền bá kiến thức của mình "Chúng ta sẽ cùng nhau dựng xây và dạy dỗ !"

Bốn người bạn thân quyết định

Và họ chẳng hề ngờ rằng họ

Sẽ bị chia rẽ sau này

Bởi vì ở đâu có được những người bạn

Như Slytherin và Gryffindor ư ?

Trừ khi kể đến cặp thứ hai

Là Hufflepuff và Ravenclaw

Vậy thì làm sao họ có thể sai lầm ?

Làm sao tình bạn như thế vỡ tan ?

Làm sao ư ? Tôi đã ở đó và tôi có thể kể

Cả một câu chuyện buồn đáng tiếc

Slytherin nói: "Chúng ta sẽ chỉ dạy dỗ những người mà tổ tiên thuần chủng nhất"
Ravenclaw nói: "Chúng ta sẽ dạy dỗ những người mà trí thông minh chắc chắn nhất"

Gryffindor nói: "Chúng ta sẽ dạy tất cả những ai coi hành động dũng cảm là danh dự"

Hufflepuff thì nói: "Tôi sẽ dạy hết cả lũ và đối xử chúng như nhau."

Những khác biệt này gây ra những xung đột nho nhỏ

Khi mới hình thành

Vì mỗi người trong bốn nhà sáng lập

Có riêng một Nhà để họ nhận

Những đệ tử họ muốn dạy mà thôi

Thí dụ Slytherin chỉ nhận phù thủy thuần chủng cực kì khôn khéo như chính ông ta

Và chỉ những người đầu óc sắc sảo nhất

Mới được Ravenclaw dạy dỗ

Trong khi những người dũng cảm nhất can trường nhất

Được Gryffindor gan góc thu nhận

Những kẻ còn lại đều được Hufflepuff tốt bụng nhận hết và truyền dạy hết những gì bà hiểu biết
Như thế bốn nhà và những người sáng lập

Giữ được tình bạn vững vàng và chân chính

Trường Hogwarts hoạt động hài hòa như thế

Trong nhiều năm vui vẻ

Nhưng rồi mối bất hòa len lỏi vào giữa họ

Được nuôi bằng sai lầm và nỗi sợ hãi chúng ta

Bốn Nhà, giống như bốn cột trụ

Từng chống đỡ ngôi trường của chúng ta

Giờ đây quay ra chống cự lẫn nhau và chia rẽ, tranh giành quyền thống trị

Và có một lúc dường như ngôi trường

Phải sớm dẹp tiệm thôi

Nào là đấu tay đôi với đánh loạn xạ

Nào là xung đột chan chát giữa bạn với bè

Và cuối cùng vào một buổi sáng

Slytherin già nua ra đi và mặc dù hết đánh nhau nữa

Chúng ta vẫn nản lòng vì sự ra đi của cụ

Và từ đó những người sáng lập không còn đủ bốn
Mà giảm xuống còn ba

Đã đoàn kết các Nhà lại

Như ý đồ ban đầu khi lập chúng ra

Và bây giờ cái Nón Phân Loại ở đây

Và tất cả các trò đều biết lý do:

Ta phân loại các trò vô các Nhà

Bởi vì đó là nhiệm vụ của ta

Nhưng niên học này ta sẽ làm nhiều hơn thế

Hãy lắng nghe kĩ bài ca của ta

Mặc dù chẳng muốn tí nào ta vẫn phải phân chia các trò

Nhưng ta vẫn lo như thế là sai

Mặc dù ta phải làm tròn nhiệm vụ

Và phải chia tư các trò mỗi năm

Ta vẫn tự hỏi liệu việc phân chia

Có đưa tới một kết thúc mà ta lo sợ

Ôi, biết được hiểm nguy, đọc được mật hiệu

Bài học lịch sử cho thấy

Đối với Hogwarts của chúng ta khi cơn nguy biến

Đến từ những kẻ tử thù bên ngoài
Chúng ta phải đoàn kết từ bên trong trường

Nếu không chúng ta sẽ sụm bà chè từ trong ra

Ta đã bảo các trò, đã cảnh báo trước

Bây giờ hãy để việc phân loại bắt đầu.

Cái nón hát xong lại nằm im, tiếng vỗ tay nổ ra, mặc dù hơi bị lỏi chỏi với những tiếng xì xầm và rù rì.

" Cái này cũng thú vị ha." Ann nhìn cái mũ phân loại cảm thán.

" Đây không phải lần đầu tiên chiếc nón đưa ra lời cảnh báo, nhưng xác thật đã lâu rồi không nghe thấy..." Bloody Baron từ bàn dài xông ra, nhìn Ann nói rồi bay lên trần nhà.

Giáo sư McGonagall nghiêm khắc nhìn đám học sinh đang xầm xì to nhỏ. Tiếng ồn ào trong Sảnh đường im hẳn đi, bà cau mày nhìn lướt qua bốn bàn dài, mỗi đứa cơ hồ đều ngồi thẳng lưng không dám hó hé gì thêm nữa. Giáo sư cúi đầu nhìn bảng danh sách dài trên tấm giấy da, lớn tiếng đọc tên từng người.
" Abercrombie An."

Học sinh mới cuối cùng được xếp vào Hufflepuff, giáo sư McGonagall cầm cái nón và ghế mang đi, cụ Dumbledore đứng dậy.

" Đối với những trò mới đến trường, thầy chào đón các con !" Cụ Dumbledore giang hai cánh tay rộng lớn, mỉm cười rạng rỡ cất giọng nói vang vọng " Đối với các trò cũ, thầy chào mừng các con trở về trường ! Sẽ có lúc để đọc diễn văn, nhưng bây giờ thì không phải. Chén cái đã !"

Tiếng cười tán thưởng vang lên và tiếng vỗ tay hoan hô bùng nổ khi cụ Dumbledore ngồi xuống gọn gàng và vắt chòm râu dài thượt qua vai để không bị vướng víu râu ria với dĩa đồ ăn của cụ. Bởi vì thức ăn ê hề bỗng xuất hiện và năm dãy bàn dài chất đầy khối thịt và bánh nướng, dĩa rau cải, bánh mì, xúc xích, và cả những bình nước bí rợ.

Ann mau mắn lấy vài món bỏ vào dĩa của mình. Nhưng cô chỉ còn một cái tay, không cắt thịt được, vì thế mấy dĩa thịt đều đẩy qua chỗ Fanny.
" Giúp tớ cái, tớ muốn ăn thịt." Ann không chút khách khí nói.

Fanny tốc độ nhanh chóng cắt hết thịt đưa qua cho Ann, vừa vặn ngay lúc cô ăn xong miếng bánh kem nhỏ, Ann dùng nĩa cắm miếng thịt đưa vào miệng, giọng ồ ồ không rõ nói cám ơn.

" Thật ra tớ biết, có người rất muốn làm việc này." Lúc đang cắt thịt, Fanny cảm thán.

" A ? (Ai)" Ann mơ hồ hỏi.

" Quý cô Granger." Fanny nghiêm giọng nói.

"..." Ann phí không ít sức mới nuốt được miếng thịt xuống, uống một ngụm nước bí đè lại sự kinh hồn " Cậu bớt giỡn lại..."

" Cậu biết mà, tớ rất nghiêm túc." Fanny đem dĩa thịt thứ hai đưa qua cho Ann.

" Vậy cậu cũng phải biết thái độ của tớ..." Ann gắp thịt.

" Tớ biết, nhưng cũng không cản được tớ nói ra sự thật này." Fanny nháy mắt nói với Ann.

Ann nhẫn nhịn, trợn mắt nhìn Fanny, cô còn cần cô nàng cắt thịt giúp.
" Thôi, tùy cậu, ấy, ấy, hình như vết thương hơi nhói tí, nhích sang trái chút..." Ann nói.

Khi tất cả đã ăn xong và Sảnh đường dần ồn ào , thì cụ Dumbledore lại đứng dậy. Tiếng chuyện trò ngừng ngay lập tức khi tất cả mọi người quay mặt về phía thầy hiệu trưởng.

" Được rồi, bây giờ là lúc tất cả chúng ta tiêu hóa những món phong phú ngon lành này, ta xin các trò một chút xíu lưu ý đến những thông báo thông thường vào đầu niên học." Cụ Dumbeldore nói " Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng ở sau sân trường được đặt ngoài phạm vi học trò lui tới...và một số học sinh các lớp cao hơn bây giờ cũng nên biết điều này."

" Thầy giám thị Filch vừa nhờ ta một việc mà thầy đã nói với ta lần thứ 426, ấy là nhắc nhở các trò rằng phép thuật không được phép xài trong hành lang giữa các lớp học, và một số việc cấm đoán khác, tất cả đều được liệt kê trong một danh sách chung hiện nay đã được dán trước cửa văn phòng thầy Filch.
" Năm nay chúng ta có hai thay đổi trong giáo ban. Chúng ta rất vui mừng đón giáo sư Grubbly-Plank trở lại, cô sẽ dạy môn Chăm sóc Sinh Vật Huyền Bí. Chúng ta cũng vui mừng giới thiệu giáo sư Umbridge, cô giáo mới phụ trách môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."

Sảnh đường vang lên một tràng vỗ tay lịch sự, có vẻ không nồng nhiệt lắm, cụ Dumbledore tiếp tục nói "Việc kiểm tra các đội Quidditch của các Nhà sẽ diễn ra vào..."

Cụ đột nhiên ngừng nói, nhìn giáo sư Umbridge dò hỏi. Do bà khi đứng thì cũng không cao hơn khi ngồi bao nhiêu, nên trong một lúc không ai hiểu tại sao cụ Dumbledore lại ngừng nói, chỉ khi giáo sư Umbridge tằng hắng "E hèm! E hèm!" thì người ta mới vỡ lẽ rằng bà ta đã đứng lên và có ý định đọc một bài diễn văn.

Cụ Dumbledore chỉ có vẻ hơi khựng lại một chút, nhưng rồi cụ ngồi xuống một cách thanh nhã và chăm chú nhìn giáo sư Umbridge như thể cụ không trông mong gì hơn là lắng nghe bà ta nói. Những người khác trong giáo ban không lão luyện cho lắm trong việc che dấu sự ngạc nhiên của họ. Chân mày giáo sư Sprout biến mất dưới mớ tóc lòa xòa của bà, và miệng giáo sư McGonagall thì mím chặt. Trước đây chưa bao giờ có một giáo sư mới nào dám ngắt lời cụ Dumbledore. Nhiều học sinh cười khoái chí, bà Umbridge này rõ ràng là không biết lề thói ở trường Hogwarts gì hết.
" Cám ơn ông, thưa ông Hiệu trưởng" Giáo sư Umbridge mỉm cười màu mè " Đã có những lời chào đón tử tế."

Giọng của bà the thé, nghe rõ cả tiếng thở, hơi õng ẹo. Bà ta tằng hắng lấy giọng một lần nữa rồi nói tiếp " Vâng, tôi phải nói là được trở về trường Hogwarts thì thật là dễ thương." Bà mỉm cười, để lộ ra mấy cái răng nhọn hoắt " Và được nhìn thấy những gương mặt bé bỏng vui tươi ngước nhìn lại tôi."

" Tôi rất trông mong được quen biết tất cả các em, và tôi cam đoan chúng ta sẽ là những người bạn rất tốt !"

Nghe bà nói vậy, bọn học sinh đưa mắt nhìn nhau, có mấy đứa không thể nhịn được, cười nhăn nhở.

Sau đó, giọng điệu Umbridge có ra vẻ bàn công việc nhiều hơn chút, đọc những lời thoại chán ngắt, buồn tẻ.

" Mỗi ông bà hiệu trưởng của trường Hogwarts đều đã đóng góp một đôi điều mới mẻ vào công tác quản lí nặng nhọc của ngôi trường lịch sử này, và đó là việc phải làm, vì không có tiến bộ thì sẽ bị đình đốn và suy tàn. Do đó một lần nữa, sự tiến bộ chỉ vì bản thân là sự tiến bộ cần phải được ngăn cản, vì truyền thống đã được thử thách và kiểm nghiệm của chúng ta không thường xuyên đòi hỏi sự chắp vá. Vì vậy một sự cân bằng giữa mới và cũ, giữa cố định và thay đổi, giữa truyền thống và cách tân...
Bởi vì một số thay đổi sẽ vì sự tiến bộ tốt hơn, trong khi những thay đổi khác xảy ra, trong một thời gian thích hợp, sẽ được nhận ra là những quyết định sai lầm. Đồng thời, vài tập quán xưa sẽ được giữ lại, và như vậy là hợp lẽ công bằng, trong khi những thói quen khác, đã lỗi thời và lạc hậu, phải bị bỏ đi. Nào, chúng ta hãy bước tới, tiến vào một kỉ nguyên cởi mở, hiệu quả, và đầy trách nhiệm, phấn đấu để bảo tồn những gì đáng được bảo tồn, hoàn hảo những gì đáng được hoàn hảo, và chặt bỏ bất cứ chỗ nào chúng ta thấy có những âm mưu cần phải bị ngăn cấm."

Bà Umbridge ngồi xuống. Cụ Dumbledore vỗ tay. Các giáo sư khác theo gương cụ, nhiều thầy cô chỉ chập tay nhau vỗ được một hai cái rồi thôi. Một số học sinh phụ họa theo, nhưng hầu hết không hay biết bài diễn văn chấm dứt lúc nào. Trước khi cả đám sực nhận ra và vỗ tay đúng bài bản thì cụ Dumbledore đã lại đứng lên.
" Cám ơn bà nhiều lắm, giáo sư Umbridge, điều đó sáng tỏ nhất." Cụ khẽ nghiêng mình chào giáo sư Umbridge " Bây giờ, như lúc nãy ta đang nói, buổi kiểm tra Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ sáu. Ta tuyên bố, giải tán !"

Chung quanh vang lên tiếng nói chuyện ồn ào và tiếng bàn ghế bị xô đẩy, Ann ngồi yên không nhúc nhích, Fanny cũng ngồi cùng cô.

" Cậu không phải còn cần đi hướng dẫn mấy học sinh năm nhất hả ?" Fanny hỏi.

Ann chỉ chỉ cánh tay băng bột nói " Đông người quá, hơn nữa không phải còn có tận bốn huynh trưởng nữa sao..."

Ann căn bản không thèm tính thêm Malfoy vào, hiển nhiên Fanny cũng nghe ra được, cô nàng cười cười ngồi cùng Ann không tính di chuyển.

Bình Luận (0)
Comment