[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 130

----------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

----------------------------------------------

THEO LỆNH BỘ PHÉP THUẬT

Dolores Jane Umbridge (Thanh tra cao cấp) sẽ thay thế Albus Dumbledore làm hiệu trưởng Trường Phù thuỷ và Ma thuật Hogwarts.

Việc bổ nhiệm thay thế trên tuân theo Đạo luật Giáo dục số 28.

Ký tên: Cornelius Oswald Fudge, Bộ trưởng Bộ Phép thuật.

Những tờ thông báo bay lượn khắp trường suốt cả đêm, dù trên thông báo không giải thích gì về việc này nhưng dường như tất cả mọi người trong lâu đài đều biết cụ Dumbledore đã đánh bại hai Thần Sáng, một vị Thanh Tra Cao Cấp, ông Bộ trưởng Bộ Phép thuật và trợ lí trẻ tuổi của ông Bộ trưởng để trốn thoát.

Bữa sáng trên dãy bàn ăn Gryffindor, Fred và George lén ra ám hiệu cho Ann.

" Có chuyện gì ?"

Trong gian phòng học nhỏ, Ann hỏi cặp anh em song sinh.


Fred nâng bàn tay quấn băng gạc, vẫy vẫy cảm kích " Cám ơn em, Ann."

Ann nhíu mày, còn chưa mở lời, George đã nhảy chêm vào " Bọn Harry không có nói với tụi anh là em đưa."

" Đúng vậy, do tụi anh đoán..." Fred nói " Tụi anh không còn nghĩ ra ai khác ở Hogwarts có thể dùng cỏ tuyết đen xa xỉ đến từ Viễn Đông để làm thuốc bột trị thương."

George đồng ý gật đầu, lại cười cười nói " Em đáng lẽ phải nhìn thấy vẻ mặt hôm qua của Ron khi nghe được bình thuốc bôi trong tay có giá trị tầm khoảng 80 Galleons..."

" Đương nhiên, bọn anh lén lút nói với nó, chủ yếu là muốn xem khuôn mặt nó trông ra sao." Fred trêu chọc.

Ann kiếm đại một chỗ ngồi xuống, cầm bạc Sickles xoay xoay " Hai anh chọc Ron kiểu gì em không có hứng nghe, nói thẳng ra đi, hôm nay kiếm em là có chuyện gì ?"

Fred và George liếc mắt nhìn nhau, ngồi thẳng lại, trông rất nghiêm trọng.


" Tụi anh hôm qua đã nghĩ kĩ." Fred nói, George tiếp lời " Đúng vậy, suy nghĩ cực kì đàng hoàng."

" Cụ Dumbledore đã đi rồi, mụ già Umbridge lại cấm hai anh chơi Quidditch, Quân đội Dumbledore cũng bị phát hiện, ngày hôm qua còn phải nhận phạt." Fred nói.

" Bọn anh không thể ở yên trong trường nữa rồi..." George rất nghiêm túc.

Ann nhướng mày, ý bảo hai người tiếp tục nói.

" Hai đứa anh muốn trả thù mụ Umbridge, chơi khăm mụ ta mới thú vị..."

" Làm cho hiệu trưởng mới nhậm chức, có ngày đầu tiên đầy ấn tượng và nhớ mãi khó quên !"

" Hai anh không sợ bị đuổi à ?" Ann nhàn nhạt nói.

" Hơ, Ann..." Fred nâng bàn tay lên " Em xem mụ ta làm gì bọn anh này."

" Em cũng biết, nếu không phải vì má, và muốn làm gì đó cho cụ Dumbledore, tụi anh đã sớm nghỉ học rồi." George tiếp lời.

Tốc độ xoay bạc Sickles chậm dần, Ann nhìn về hai người họ " Các anh đã nghĩ kĩ chưa ? Một cách nghiêm túc."


Cặp mắt hai người liền nháy sáng, nhìn nhau khẳng định rồi đồng thanh trả lời " Cực kì, cực kì nghiêm túc, chắn chắn luôn."

" Vậy được rồi..."

Fred và George xém chút nhảy cẫng lên, hai người đập tay chúc mừng.

" Nhưng ở chỗ bác Weasley, hai anh phải tự thuyết phục." Ann rút tờ giấy bạc trong túi đeo, trên đó có biểu tượng và dòng chữ của gia tộc Roland.

" Đừng lo..." Fred tự tin " Má chắc chắn sẽ hiểu được sau khi nghe tin bọn anh bị thương và cụ Dumbledore đã rời đi."

Sau khi viết xong văn bản ủy quyền, Ann kí đầy đủ tên vào, rồi rút đũa phép và gỡ huy hiệu gia tộc xuống, dùng đầu đũa ấn lên huy hiệu, ngay tức khắc một tia sáng bạc phát ra.

Đem huy hiệu ấn lên tấm giấy, một đầu voi đã hiện lên trên, vài giây sau nó nhúc nhích, cuộn cong cái vòi.

" Được rồi." Ann đẩy tờ giấy tới trước mặt cặp song sinh " Từ giờ trở đi, hai anh có thể đến bất kì chi nhánh nào của ngân hàng Gringotts rút ra 1500 vàng Galleons."
" Đỉnh quá !" Fred và George nhận lấy tấm giấy, tiếc nuối không thể ôm chầm lấy Ann.

Ann đứng dậy, nhún vai " Chỉ hi vọng, bác Weasley không nổi giận là được."

Bất quá, trước khi rời khỏi căn phòng, Ann còn nói thêm " Nhớ quậy một trận ngon lành đấy." Đáp lại cô, hai anh em lớn tiếng " Tất nhiên rồi."

" Lúc ăn sáng, cậu đi với Fred và George nói gì vậy ?" Sau giờ học, Fanny hỏi nhỏ.

Ann nở nụ cười không tốt lành mấy " Tớ đoán không lâu nữa cậu sẽ biết thôi, hai bọn họ định tạo bất ngờ cho vị hiệu trưởng mới."

Ann và Fanny vừa đi ra Tiền Sảnh đã nghe một tiếng ầm thật vang, toàn bộ lâu đài đều bị chấn động.

Sau đó, phía bên ngoài rầm rầm tiếng vỗ tay hò hét, khen ngợi, khắp nơi còn có tiếng chân chạy tán loạn.

Liếc nhìn nhau, sau đó cả hai từ Tiền sảnh đi ra ngoài sân.
Sân trường hỗn loạn hết cả lên, hình như có ai đó đốt một thùng lớn đựng toàn pháo hoa phép thuật. Những con rồng làm từ tia sáng màu xanh xen lẫn vàng đang bay lượn lên xuống trong các hành lang, tuôn ra những luồng lửa và tiếng nổ lớn, những vòng pháo hoa có đường kính tới cả năm inch màu hồng đang bay vèo vèo trong không trung như cái đĩa bay, những quả hoả tiễn với những cái đuôi dài hình ngôi sao màu bạc sáng rực rỡ nã ầm ầm vào các bức tường, quả pháo hoa cà hoa cải viết những từ tục tĩu trong không khí.

Khắp nơi đều có quả pháo nổ tung như mìn, và thay vì cháy bùng lên, mờ dần hay tắt ngấm thì những quả pháo hoa phủ thuỷ này có vẻ được nạp lại năng lượng và tiếp tục biểu diễn.

Không lâu sau đó, thầy Flich và Umbridge xuất hiện ở bậc thang, sợ chết đứng. Một trong những vòng pháo hoa phát tiếng kêu đầy đe doạ "Wheeeeeeeeee". Cả hai người la lên sợ hãi và cúi thụp xuống, và nó lượn thẳng qua cửa sổ phía sau họ và tuôn ra đất.
Trong khi đó, một vài con rồng và những con dơi lớn màu tím đang tuôn khói mù mịt thì lợi dụng cánh cửa đang mở ở cuối hành lang để lẻn vào tầng hai.

" Mau ! Mau lên, Flich !" Giọng the thé của Umbridge la lên " Nếu không làm gì, tụi nó sẽ tràn vào khắp trường học mất ! Stupefy !"

Một luồng sáng đỏ phun ra từ đầu cây đũa phép của bà ta và bắn vào một quả hoả tiễn. Thay vì chết sững trong không khí, nó nổ tung lên mạnh đến nỗi vẽ thành một bức tranh hình một bà phù thuỷ đang sướt mướt giữa một bãi cỏ, bà ta chạy tránh được vừa kịp lúc, vài giây sau bà xuất hiện lại trên bức tranh kế bên, nơi có một đôi phù thuỷ đang chơi bài vội vã đứng dậy nhường chỗ cho bà.

" Đừng làm ếm bùa Choáng lên chúng, Flich !" Umbridge giật dữ quát lên, khi đoán được những từ mà ông sắp niệm chú
" Bà nói đúng, thưa bà hiệu trưởng !" Flich thở hổn hển, ông băng đến cái tủ gần nhất, rút ra một cái chổi và bắt đầu chiến đấu với những viên pháo đang bay lượn giữa không trung, được vài giây thì đầu chổi bắt đầu bốc cháy bừng bừng.

Đám học sinh trong sân nhìn cảnh này đều nở nụ cười, cười cho đã rồi Fanny và Ann mới đi về nhà ăn.

" Fred và George tuyệt quá !" Fanny thầm thì với Ann, nhưng sau đó giọng cô nàng đã thay đổi " Nhưng mà, nếu bị tóm được, Umbridge sẽ đuổi học hai anh ấy mất."

Ann cười cười " Bọn họ bây giờ không thèm quan tâm đâu, sáng nay tớ đã trao quyền cho họ, bất cứ lúc nào cũng có thể mở một cửa hàng ở Hẻm Xéo."

" Chà, tớ đoán bây giờ bọn họ nhất định rất suиɠ sướиɠ."

Những quả pháo bông tiếp tục nổ bùng lên và văng tung tóe khắp trường trong suốt cả buổi chiều hôm đó. Dù chúng gây ra nhiều thiệt hại, đặc biệt là những viên pháo đốt, các giáo viên khác có vẻ như không quan tâm lắm.
Kết quả là giáo sư Umbridge dùng buổi chiều đầu tiên làm hiệu trưởng của mình để chạy lăng xăng khắp trường, đáp trả lời yêu cầu của những giáo viên khác, như thể chẳng có ai trong số họ có khả năng quét những quả pháo ấy ra khỏi phòng mà không có bà.

Khi tiếng chuông hết giờ vang lên, Ann và Fanny đeo cặp sách đi tới nhà ăn. Kết quả bắt gặp Umbridge, đầu tóc rối bời, bồ hóng đen ngòm đang lảo đảo bước đi với khuôn mặt đẫm đầy mồ hôi, bước về phía lớp của giáo sư Flitwick.

" Cám ơn bà thật là nhiều, thưa giáo sư !" Giáo Flitwick nói với giọng líu ríu như chuột kêu " Tôi có thể tự mình đuổi được cái đám pháo bông này, dĩ nhiên, nhưng tôi không chắc là liệu tôi có được phép làm thế hay không." Thầy nở nụ cười rạng rỡ đóng cửa lớp học ngay trước bộ mặt cau có của Umbridge.
Ann và Fanny ăn ý nhìn nhau, cố nén cười, đi qua, trên đường còn giả vờ bình tĩnh giống như chưa từng thấy cái gì, chào hỏi đối phương " Buổi chiều tốt lành ạ, thưa hiệu trưởng."

Umbridge cố gượng nụ cười, chào hỏi lại, chờ bà ta bỏ đi, hai người đều không kiềm được bật cười ha hả.

Ngày hôm sau, trong trường thỉnh thoảng vẫn còn vài quả bay tới bay lui, lúc Ann đi ngang qua hành lang để tới lớp Thảo dược, một quả hình mấy con heo hồng phấn bay vòng vòng quanh văn phòng Umbridge rồi phóng vọt ra ngoài.

Pháo hoa đúng là có thể mang lại tiếng cười cho học sinh, nhưng không thể nào giải tỏa sự áp lực của những học sinh năm thứ năm.

Bắt đầu vào tháng tư, kì nghỉ lễ Phục Sinh 16 tháng 4 là ngày nghỉ cuối cùng trước khi bước vào kì thi, có tới hai ngày để nghỉ ngơi, nhưng không một ai có tâm trạng để đùa giỡn.
Phòng sinh hoạt chung chen đông đúc, thư viện cũng đầy người, học sinh năm thứ năm và năm thứ bảy cả đám đều quanh quẩn trong các căn phòng để ôn tập, học bài, làm bài tập, rồi thực hành đến tâm trí rối bời.

Ann thậm chí còn nghe mấy người bị điểm kém phàn nàn rằng tại sao cuốn «Con đường trở thành Học thần» lại không có cho lớp năm. Cô cảm thấy ra đến năm thứ tư là đã tốt rồi, nếu còn muốn tiếp tục thì cần phải chỉnh sửa, cải thiện nhiều hơn.

Buổi chiều của ngày nghỉ lễ Phục Sinh cuối cùng, Ann rời khỏi thư viện, vốn dĩ định trở về kí túc cùng Fanny viết luận văn Cổ Ngữ Runes, nhưng bước ra ngoài lại bị thời tiết trong lành thu hút, thế là cô đi dạo một mình quanh bờ hồ.

Ánh nắng chiều tà rất dễ chịu, mặt hồ lấp lánh sóng nước, gần đó có không ít học sinh nhỏ tuổi đang nghịch nước, trong biển hồ thì có vài người đang cùng con mực khổng lồ bơi lội.
Dưới những tán cây sồi ven hồ, vài đứa nhóc đang ngồi nghỉ mát, không thì cũng trêu đùa lẫn nhau.

Thật không tệ, Ann tản bộ tới góc cây sồi không có ai, ngồi xuống dựa vào thân cây lim dim mắt tận hưởng.

Ngắm nhìn một lúc, Ann thấy hơi buồn ngủ, cô lấy một cuốn sách mỏng từ túi đeo, mở ra úp lên mặt, gối đầu vào chiếc túi nằm dài trên thảm cỏ, tiếng gió thổi xào xạt, âm thanh ồn ào đùa giỡn xa xa cứ thế đưa cô vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng, Ann cảm thấy hình như có ai đó đang ngồi cạnh mình. Nhưng đối phương tựa hồ không muốn đánh động tới cô, động tác vẫn luôn rất cẩn thận.

Vì thế Ann lại mơ mơ tiếp tục ngủ.

Sau một hồi tỉnh giấc, Ann không còn buồn ngủ nữa, cô giơ tay gạt cuốn sách đang che mặt ra, cũng chưa mở mắt hẳn mà đợi một lúc sau mới híp mắt, mở ra.
Khi mắt Ann dần định hình lại được, Hermione đang cầm cuốn sách dày ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô " Buổi chiều tốt lành, Ann."

" Hả....Buổi chiều tốt lành." Ann lẩm bẩm ngồi dậy, cất quyển sách vào cặp, lấy ra một lọ thủy tinh, vặn nắp chai kêu cạch cạch rồi uống một ngụm.

" Ầy..." Ann thở phào, đóng nắp lại duỗi lưng " Thoải mái quá, thời tiết đẹp đã thế này ở đây tận hưởng quả nhiên là lựa chọn tuyệt vời."

Hermione đưa một quả trứng Phục Sinh tới trước mặt cô " Ann, cho cậu, cái này là bác Weasley sáng nay gửi đến, bác ấy nói cám ơn cậu vì những gì đã làm cho Fred và George."

Nói câu cuối cùng, Hermione còn cố ý nhìn Ann cười tinh nghịch.

Ann nhận lấy quả trứng, nhìn qua mu bàn tay Hermione " Vết thương trên tay lành rồi hả ?"

Hermione gật đầu " Ừm, tốt lắm, không lưu lại sẹo."
" Vậy là được rồi." Ann vặn quả trứng ra, bên trong là mấy gói kẹo nhỏ và chocolate.

Cô lột một viên ra bỏ vào miệng, vị ngọt của mật ong lan tỏa khắp khoang miệng, ngậm viên kẹo Ann nheo mắt lại " Ngọt lắm." Cô đưa quả trứng cho Hermione " Thử một viên đi."

Hermione lấy trong đó một gói kẹo giống khi nãy Ann vừa bóc, lột vỏ ra bỏ vào miệng.

" Vị mật ong ?"

Ann gật đầu, nhích ra một tí, lười biếng dựa vào thân cây, tầm mắt nhìn qua đám học sinh đang đùa giỡn quanh hồ.

Hermione cũng nhìn theo hướng của Ann, phía xa xa có mấy đứa nhỏ đang nghịch nước, rượt đuổi nhau.

Làn gió thổi lướt qua mặt hồ mang theo hơi nước ẩm ướt, thổi quá tán lá cây vang lên tiếng xào xạc, thỉnh thoảng sẽ có vài lá xanh non từ nhánh cây rơi xuống.

Kẹo ngọt trong miệng chầm chậm tan ra, cuối cùng hòa vào đầu lưỡi.
Một cơn gió khác thổi qua, lá cây rung rinh rơi tà tà xuống đỉnh đầu Ann. Cô đưa tay lấy xuống, chiếc lá hình trái xoan, xanh non mềm mại.

Xuyên qua lá cây, Ann nhìn Hermione ngồi đằng trước, yên lặng cầm cuốn sách dày, nhìn ra đám học sinh nhỏ tuổi đang chơi đùa, lâu lâu lại vì mấy trò trêu chọc mà cười khẽ.

Giờ khắc này, bầu trời xanh thẳm, cảnh vật trong xanh cũng chỉ là phông nền cho người trước mặt.

Nhìn sườn mặt của Hermione, tim bắt đầu đập nhanh hơn, một suy nghĩ táo bạo dần nảy mầm trong lòng Ann.

Định thần lại, Ann bất giác khó kiềm được nở nụ cười, cô đem chiếc lá trên tay kẹp vào cuốn sách, sau đó bỏ nó cùng với quả trứng Phục Sinh vào túi đeo, rồi đứng dậy.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Hermione quay đầu lại, ánh mắt rơi vào bàn tay đang vươn ra của Ann.
" Nên trở về lâu đài dùng bữa rồi, Hermione." Ann nhìn nàng nở một nụ cười rạng rỡ.

Không biết vì sao, Hermione cứ cảm thấy Ann có gì đó khác lạ, nhưng đành gạt nó sang một bên. Hermione mỉm cười đặt tay lên tay Ann.

Kéo nàng đứng dậy, cả hai người sóng vai đi về lâu đài, trước cửa nhà ăn nói vài câu tạm biệt.

Bình Luận (0)
Comment