[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 150

------------------------------------------------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt, HuongCullen

------------------------------------------------------------------------------------

Buổi chiều, tiết Độc dược, Ann và Fanny đi tới hành lang gần phòng học, chỉ thấy mười ba học sinh đang rải rác đứng đợi trước cửa. Trong đó có năm học sinh nhà Ravenclaw, ba người nhà Slytherin, Malfoy, Crabbe và Goyle.

Đương nhiên là cô biết, lấy chỉ số thông minh của Goyle và Crabbe thì còn lâu mới được học. Còn lại là bốn học sinh nhà Gryffindor bao gồm cả bộ ba, và một người Hufflepuff Ernie Macmillan.

Không được đông đúc như lớp Độc dược sáng nay, Ernie chào hỏi vài câu với Ann nhưng thật ra tầm mắt luôn ngó về phía Fanny.

Ann và Hermione vừa nói chưa tới hai câu, cửa phòng đã được mở ra. Giáo sư Slughorn còn chưa lộ mặt, cái bụng phệ đã đủng đỉnh ra trước. Khi mọi người đã lần lượt vô phòng, bộ ria hải mã vĩ đại của thầy cong vảnh lên cười toe toét, chào đón Harry, Zabini, Ann và Fanny với sự nồng nhiệt đặc biệt.


Đúng rồi, giờ dùng bữa trưa, thầy còn cố ý đi ngang qua dãy bàn Slytherin nói mấy câu với Fanny, Ann đoán chừng là do vừa sáng đã xem danh sách học của buổi chiều nay.

Khác biệt hẳn so với những lớp Độc dược trước đó, tầng hầm tràn ngập mùi hương kì lạ. Mấy cái vạc lớn đang sôi ùng ục, Ann liếc mắt liền nhận ra những loại thuốc trong đó, Chân dược, Đa Dịch Quả, Tình dược, Phúc Lạc dược ?

Ann nhướng mày nhìn Harry, xem ra hôm nay cần im ắng một tí, phần này là việc thể hiện của vai chính.

Trong phòng đều là mấy cái bàn vuông vức, bốn người Ravenclaw ngồi chung một bàn, bốn người Gryffindor ngồi chung một bàn, Ann thấy vậy liền kéo Fanny ngồi ngay bàn bên cạnh Hermione, vầy thì hai người chỉ cách nhau một lối đi nhỏ.

Ernie và một học sinh Ravenclaw thấy thế, nhanh chân ngồi đối diện hai người. Malfoy và hai đứa Slytherin khác đành kiếm một bàn ngồi đại xuống.


Bất quá nhìn vẻ mặt của hai học sinh Slytherin kia, thì có vẻ không bằng lòng lắm, họ cách Ann và Fanny hơi xa thì phải.

Fanny ngửi ngửi mùi hương trong không khí rồi thầm thì với Ann " Mùi này thơm quá..."

Ann lúc này mới phát hiện, vị trí của hai người ngồi sát cái vạc màu vàng kim nhất, nó là Tình dược.

" Ổn rồi, ổn hết rồi đấy." Giáo sư Slughorn nói, hình dáng đồ sộ của thầy dường như run run qua những làn khí lung linh " Các trò lấy cân ra, và bộ đồ pha chế thuốc, đừng quên cuốn «Chế tạo thuốc cao cấp»..."

" Thưa thầy ?" Harry giơ tay lên nói.

" Harry, gì đó con trai ta ?"

" Con không có sách và cân hay bất cứ thứ gì cả... Ron cũng không... Chúng con đã nghĩ là không đủ điểm để lên cấp Tận sức, thầy hiểu..."

" A, phải rồi, giáo sư McGonagall đã lưu ý... đừng lo, con trai ta, đừng lo gì cả. Hôm nay con có thể dùng nguyên vật liệu pha chế lấy từ tủ dự trữ, và ta chắc là có thể cho các con mượn vài cái cân, và chúng ta có một cái kho nhỏ những sách cũ ở đây. Các con có thể mượn xài đỡ cho đến khi các con viết thư đặt mua sách ở tiệm Flourish và Blotts..."


Giáo sư Slughorn rảo bước tới một cái tủ đặt ở góc phòng, sau một lúc lục lọi, thầy lại hiện ra với hai bản «Chế tạo thuốc cao cấp» của Libatius Borage trông hết sức te tua, thầy đưa cho Harry và Ron hai cuốn sách cùng với hai cái cân cũ xì.

" Bây giờ thì..." Thầy Slughorn trở lại chỗ đứng trước lớp và hít hơi vào bộ ngực vốn đã phồng to rồi, đến nỗi mấy cái nút áo chẽn của thầy suýt đứt tung ra " Ta đã chuẩn bị vài món thuốc cho các con nhìn qua một cái, cho vui vậy mà. Những thứ này là những thứ mà các con nên biết chế tạo sau khi hoàn tất bậc Tận sức. Các con ắt có nghe nói đến chúng. Ai có thể cho thầy biết cái này là cái gì không ?"

Thầy chỉ vào cái vạc gần chỗ Malfoy, Ann nhìn thử qua đó, nhận ra đó là Chân dược, cô nghiêng đầu nhìn qua chỗ Hermione, nàng đã giơ sẵn tay lên.
Ann mỉm cười.

Giáo sư Slughorn chỉ vào nàng, ý bảo Hermione trả lời

" Đó là Chân dược, một chất độc không màu, không mùi có thể buộc người uống nói ra sự thật." Hermione đáp.

" Giỏi lắm, giỏi lắm !" Slughorn vui vẻ nói " Bây giờ..." Thầy tiếp tục, chỉ vào cái vạc gần bàn Ravenclaw nhất " Cái món này đây khá nổi tiếng... cũng được đề cao trong vài tờ rơi của Bộ dạo gần đây... Ai có thể...?"

Bàn tay Hermione lại một lần nữa giơ lên nhanh nhất.

" Thưa thầy, đó là Đa quả dịch." Nàng nói.

" Xuất sắc ! Xuất sắc ! Bây giờ, đến món này đây... nói đi con..." Thầy Slughorn, lúc này trông có vẻ hơi sửng sốt khi thấy bàn tay của Hermione lại một lần nữa vọt lên không trung.

" Đó là tình dược !"

" Tốt lắm, không cần phải hỏi quá nhiều..." Slughorn nói, tỏ ra có ấn tượng mãnh liệt " Thầy nghĩ là con có biết nó có tác dụng gì ?"
" Đó là thứ thuốc tình yêu mạnh nhất trên đời !" Hermione nói.

" Rất đúng ! Ta đoán rằng con đã nhận ra nó nhờ vẻ lấp lánh ngọc trai đặc biệt của nó ?"

" Và cả làn hơi bốc lên theo hình xoắn trôn ốc đặc thù..." Hermione hăng hái nói " Nó được coi là có mùi khác nhau đối với mỗi người tùy theo cái gì hấp dẫn chúng ta, và con thì ngửi thấy mùi cỏ mới cắt và mùi giấy da mới và..."

Hermione đột nhiên ửng đỏ mặt, liếc nhìn Ann một cái. Thật ra cô cũng rất mong đợi xem Hermione sẽ tiếp tục nói gì.

" Còn có mùi gỗ rừng và hương vị thảo dược, mùi hoa Violet..."

Fanny vẻ mặt đầy ý cười, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Ann, tuy bề ngoài cô tỏ vẻ thản nhiên, nhưng đôi mắt lại đầy tình ý nhìn Hermione làm nàng càng thêm ngượng ngùng.

" Cho thầy biết tên con được không, con thân mến ?" Slughorn hỏi, phớt lờ vẻ thẹn thùng của Hermione.
" Thưa thầy, Hermione Granger."

" Granger ? Granger ? Có thể con có bà con họ hàng gì với Hertok Dagworth Granger, người đã sáng lập Hội Dược sĩ vĩ đại nhất ư ?"

" Dạ không, thưa thầy. Con là Muggle."

Giáo sư Slughorn chẳng tỏ vẻ mất hứng, ngược lại, thầy cười tươi và nhìn từ Hermione sang Harry, người ngồi bên cạnh cô bé.

" À ra thế ! Một trong những người bạn tốt nhất của con có gốc Muggle, và bạn ấy là học sinh giỏi nhất lứa tụi con ! Thầy đoán rằng đây chính là người bạn mà con nói đến, phải không Harry ?"

" Vâng ạ, thưa thầy."

" Tốt lắm, tốt lắm, quý cô Granger nhà Gryffindor xứng đáng được tặng hai mươi điểm." Slughorn thân thiết nói.

" Tình dược không thực sự tạo ra tình yêu, dĩ nhiên. Không thể nào chế tạo hay giả tạo tình yêu. Không, thuốc này sẽ chỉ gây ra sự mê đắm hay ám ảnh mãnh liệt. Nó có lẽ là thứ thuốc mạnh nhất và nguy hiểm nhất trong phòng này... Ừ, đúng thế." Thấy gật đầu một cách nghiêm trang về phía Malfoy và Nott, cả hai đứa này đang khúc khích cười với vẻ ngờ vực " Khi các con từng trải đời nhiều như thầy rồi, các con sẽ không đánh giá thấp sức mạnh của một tình yêu ám ảnh..."
" Và bây giờ..." Giáo sư Slughorn nói " Đã đến lúc chúng ta bắt đầu việc học."

" Thưa thầy, thầy chưa nói cho chúng con biết cái gì trong cái vạc này." Ernie Macmillan nói, vừa chỉ vào một cái vạc nhỏ màu đen đặt trên cái bàn của Thầy Slughorn.

Cái chất thuốc trong vạc đang bắn tung tóe ra chung quanh một cách vui mắt. Nó có màu của kim loại vàng nấu chảy ra, và những giọt to nhảy lăng quăng như cá vàng trên bề mặt, mặc dù không một giọt nào rơi ra ngoài vạc.

" À há." Giáo sư Slughorn lại nói tiếp " Ừ. Món đó. Chà, cái món đó, thưa quý cô và quý cậu, là món độc dược nho nhỏ đáng tò mò nhất có tên là Phúc Lạc dược. Ta cá là..." Thầy quay lại, mỉm cười, nhìn Hermione, nàng vừa để bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên "...Con biết Phúc lạc dược có tác dụng gì chứ, Granger?"

" Đó là một chất lỏng may mắn." Hermione hưng phấn nói " Nó làm cho người ta may mắn !"
" Rất đúng, được thêm mười điểm nữa cho nhà Gryffindor. Đúng vậy, nó là một độc dược be bé kì lạ, Phúc Lạc dược..." Slughorn nói " Đòi hỏi cần phải hết sức khéo léo trong bào chế, và nếu dùng tầm bậy thì thiệt là tai họa. Tuy nhiên, nếu được bào chế đúng đắn, như món này ở đây, các con sẽ nhận thấy mọi nỗ lực của mình đều có chiều hướng thành công... ít nhất cho đến khi tác dụng của thuốc tan đi."

" Vậy tại sao không uống nó hoài hoài, thưa thầy ?" Terry Boot háo hức hỏi.

" Bởi vì nếu uống quá liều, nó sẽ gây trạng thái chóng mặt, bồn chồn bất cẩn, và cả tin một cách nguy hiểm." Giáo sư Slughorn nói " Bổ quá hóa độc, con biết đấy... cực kì độc khi dùng số lượng lớn. Nhưng dùng từng tí chút và chỉ thỉnh thoảng thôi thì..."

" Thưa thầy, thầy có bao giờ dùng không ạ ?" Michael Corner hỏi với vẻ vô cùng quan tâm.
" Hai lần trong đời..." Giáo sư Slughorn nói " Một lần khi thầy hai mươi bốn tuổi, một lần khi thầy năm mươi bảy tuổi. Hai muỗng canh uống vào bữa điểm tâm. Hai ngày tuyệt vời."

Thầy đăm đăm nhìn về cõi xa xôi nào đó mơ mộng.

" Và đó..." Slughorn hiển nhiên là đã trở lại thực tại" Là cái mà thầy sẽ tặng như một phần thưởng cho buổi học này."

Cả lớp im phăng phắc đến nỗi mỗi tiếng sủi bọt hay tiếng róc rách của các vạc thuốc chung quanh dường như được phóng đại lên gấp mười lần.

Ann nhìn qua Hermione nóng lòng muốn thử, đang nghĩ có nên giành thắng lợi rồi đem Phúc Lạc dược tặng cho nàng. Nhưng giây tiếp theo đã đập tan ý tưởng này, Hermione nhất định sẽ không nhận, nếu nàng thích cô có thể tự bào chế một liều để tặng. Ann nheo mắt nhìn vạc đen nhỏ trên bục giảng.
" Một chai Phúc Lạc dược nhỏ xíu." Slughorn nói, lấy từ trong túi ra một cái lọ thủy tinh tí hon có đóng nút giơ lên cho mọi người cùng xem " Đủ để may mắn trong mười hai tiếng đồng hồ. Từ sáng sớm đến khi trời tối, các con sẽ may mắn trong mọi cố gắng."

" Bây giờ, thầy phải cho con lời khuyên là Phúc Lạc dược là một chất bị cấm trong các cuộc thi đấu có tổ chức... Những trận đấu thể thao chẳng hạn, các kì thi, hay cuộc bầu cử. Như thế người giành được cái lọ be bé này sẽ chỉ dùng nó trong một ngày bình thường mà thôi... và chiêm nghiệm xem một ngày bình thường trở nên khác thường như thế nào !"

" Giờ thì..." Giáo sư Slughorn nói, thình lình nhanh nhảu hẳn lên " Làm thế nào các con giành được phần thưởng kì diệu này ? Bằng cách lật đến trang mười hai của cuốn «Bào chế thuốc cao cấp». Chúng ta còn hơn một tiếng đồng hồ tí xíu, vừa đủ thời gian để các con cố gắng một cách đúng đắn thử chế Liều thuốc của xác sống. Thầy biết thuốc này hơi phức tạp hơn một tí so với những thứ các con thử chế trước đây, và thầy cũng không kì vọng bất cứ ai chế được một liều thuốc hoàn hảo. Tuy nhiên, người làm được tốt nhất sẽ giành được giải thưởng là chú bé May mắn này đây. Bắt đầu đi !"
Tiếng rào rào nổi lên khi mọi người kéo cái vạc về phía mình, và một số tiếng lanh canh vang lên khi bắt đầu chất nguyên liệu lên mấy cái cân, nhưng chẳng ai nói năng gì cả. Ann ngẩn ngơ hồi lâu mới bắt tay vào làm, cô không ngờ đề lại đơn giản như vậy. Liều thuốc của xác sống cô từng bào chế vài lần ở học kì trước, lúc đó đang muốn thí nghiệm thử sự khác biệt giữa liều lượng khác nhau và đặc tính của các loài thực vật bậc cao.

Ann liếc nhìn Harry, vẻ mặt này xem ra là đã phát hiện điều huyền bí trong cuốn sách. Sau đó cô lại tia mắt qua Hermione, nàng đang hết sức chăm chú vào vạc thuốc.

Dáng vẻ nghiêm túc của Hermione thật đẹp mắt. Ann nhìn Hermione một cách chăm chú đến thất thần, mãi cho Fanny đẩy nhẹ cô.

" Còn đang giờ học đó..." Cô nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thầm thì.
" Được rồi..." Ann nhún vai, thu tầm mắt trở về, bắt đầu lật sách quan sát vạc nấu và nguyên liệu có sẵn.

Bất quá xem được mấy dòng, Ann liền thầm chê bai trong lòng, cuốn sách giáo khoa này sao lại sai sót nhiều chỗ đến vậy ? Xuất bản từ năm nào thế này ? Ai là người cho xuất bản nó thế ? Không thèm kiểm tra lại luôn à ? Còn nữa, giáo sư Slughorn thật sự đã xem qua cuốn sách này chứ ? Tác dụng của vài loại thực vật đã ghi sai... Nhưng mà thời điểm mua cô cũng không lật xem thử thì phải... Mấy năm nay, điều chế thuốc không phải xem sách của gia tộc thì cũng là ghi chép của một ít dược sĩ nổi tiếng...

Tùy tiện ném nguyên liệu vào vạc, Ann trộm ngắm nhìn Hermione.

" Và... Hết giờ !" Giáo sư Slughorn reo lên " Vui lòng ngừng khuấy !"

Thầy di chuyển chầm chậm giữa các bàn, dòm vô mấy cái vạc. Không nhận xét gì cả, nhưng thỉnh thoảng khuấy món thuốc nào đó một cái, hay ngửi một hơi.
Lúc đi đến bên bàn của Ann và Fanny thì gật đầu khen ngợi hai người họ. Sau đó đi sang bên chỗ Gryffindor, nhìn thấy nồi thuốc của Hermione thì phản ứng cũng tương tự không khác là mấy, chỉ đến lúc nhìn vạc thuốc của Harry với lộ ra thần sắc vui mừng.

" Người chiến thắng hoàn toàn !" Thầy reo lên vang cả tầng hầm " Xuất sắc, quá xuất sắc, Harry ! Mèn ơi, rõ ràng là con được thừa hưởng tài năng của mẹ con, Lily. Trò ấy là một tay khéo léo tinh xảo về Độc dược ! Vậy thì, đây, thưởng cho con... một lọ Phúc Lạc dược, như đã hứa, và hãy sử dụng nó cho tốt !"

Malfoy vẻ mặt cực kì buồn bực, những người khác trong phòng học đều há hốc mồm, trợn tròn mắt khó tin, nhìn qua Hermione có vẻ hơi thất vọng.

" Sao bồ làm được vậy ?" Vừa ra khỏi phòng học, Ron liền hỏi ngay.
" Chắc là may mắn đi..."

Hermione vừa đi vừa lật xem cuốn «Bào chế thuốc cao cấp», dáng vẻ tự hỏi bản thân đã làm sai bước nào. Ann thò tay ra đóng sách lại, bỏ nó vào túi đeo, vòng tay qua ôm lấy Hermione " Hiện tại là thời gian tan học, còn nữa, vừa đi đường vừa đọc sách sẽ làm ảnh hưởng thị lực..."

" Nhưng mà..."

" Nếu cậu muốn biết đã làm sai ở đâu, không thể chỉ mãi chăm chăm đọc sách được, cậu mỗi một bước đều làm theo y nguyên hướng dẫn trong này. Nếu mà đồng ý, thì mai mình có thể dẫn cậu tới phòng thí nghiệm nhỏ của mình ở nhà kính, có thể thí nghiệm lại vài lần ở đó. Rốt cuộc thì điều chế thuốc, cần phải thực hành nhiều lần mới có thể hiểu chính xác được."

" Phòng thí nghiệm nhỏ ?" Hermione kinh ngạc lên tiếng " Cụ Dumbledore đồng ý rồi hả ?"
" Phòng thí nghiệm gì vậy ?" Ron mơ màng không hiểu.

" Chính là chỗ làm việc ở nhà kính của mình, mình muốn nâng cấp nó lên một tí, biến thành một nơi tích hợp thí nghiệm độc dược và thực vật. Giáo sư Sprout đã hứa cho mình gian phòng chứa đồ gần nhà kính số một, chỉ đợi cụ Dumbledore đồng ý nữa thôi."

" Cụ Dumbledore thật sự đồng ý phương án cải tạo của cậu à ?" Fanny có chút không tin tưởng lắm.

" Điều chế độc dược ? Không phải chỉ cần vạc nấu là được rồi sao ? Hoàn toàn có thể tìm một phòng học trống, còn không thì nhà vệ sinh có Myrtle khóc nhè cũng..." Ron nói được một nửa, thì đã bị Fanny cắt ngang.

" Khụ... Tuy nói là chỉ cần vạc đã có thể bào chế được thuốc, nhưng còn rất nhiều thực vật cần được khống chế nhất định ở độ ẩm và nhiệt độ cần thiết, còn nhiều yếu tố khác nữa. Hơn nữa điều chế độc dược vẫn có chút nguy hiểm, phòng thí nghiệm là rất cần." Fanny nói xong, lại chuyển hướng qua Ann " Tối nay, có thể đến tham quan phòng thí nghiệm của cậu không ?"
Hermoine cũng cảm thấy may là Fanny kịp ngắt lời Ron, bằng không thì cậu ấy sẽ bật thốt lên vụ chế Quả Đa Dịch năm cấp hai mất. Nghĩ tới đó, nàng liền nhớ đến chuyện ở phòng sinh hoạt chung Slytherin.

Ann sờ đầu nói " Sau bữa chiều, tớ sẽ đến xem, giáo sư Sprout chắc là đã giúp tớ sửa sang lại chỗ đó rồi. Nhưng một số bùa chú phòng hộ thì chưa được trang bị tốt, nhưng nếu điều chế Liều thuốc của xác sống thì hẳn là không vấn đề."

---------------------------------------------

Một vài lời của Editor: Vậy là kết thúc mọi người nhé, mình đã đăng lại bản beta trên truyenwki.com, còn phần sau thì ở bhttvn.com đã có bản beta đầy đủ, nên mình sẽ không đăng lại trên đây nữa. Nếu muốn theo dõi thêm thì mọi người cứ qua đó coi nha. Tuy đã beta nhưng sẽ vẫn có vài lỗi nhỏ, mọi người thấy thì cứ nhắn Mab nhé. 
Bình Luận (0)
Comment