[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 164

------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

------------------------------------

Xác nhận số liệu và quy trình xong xuôi, Ann buông bút xuống, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Gấp mấy tờ giấy da, lấy bì thư trắng trong túi đeo bỏ vào.

Dùng keo dán đóng kín phong thư, cất chúng vào túi xách. Lười biếng đứng dậy vươn vai, Ann lắc lắc cổ vài vòng, nhìn xung quanh kí túc xá, bốn người kia đã sớm ngủ, chỉ còn cô ngồi trên bàn với ngọn nến sáng trưng.

Ngáp dài, Ann vẩy đũa phép dập tắt ngọn nến, lặng lẽ rửa mặt, bò lên giường, thổi tắt luôn ngọn nến còn lại. Ann nhìn màn che, thầm thì hi vọng cho kế hoạch này sẽ thuận lợi, lẩm bẩm xong liền nhắm mắt ngủ.

Giờ ăn sáng ngày hôm sau, dãy bàn Slytherin.

Ann lười biếng ngáp lên ngáp xuống, lấy một dĩa trứng chiên hành tây, Fanny đang nhâm nhi ly sữa, cười hì hì hỏi " Ann, chuyện vội vàng mấy buổi tối nay đã làm xong rồi hả ?"


" Ừm." Ann gật đầu, mắt lim dim không mở ra nổi cắn đại một miếng trứng chiên.

" Vậy, đêm này chừng nào cậu về ?" Fanny lại hỏi tiếp.

" Đoán chừng sẽ hơi trễ." Ann hé mắt nhìn qua Fanny " Đột nhiên hỏi mấy chuyện này chi vậy ?"

Fanny huơ tay, cười hì hì bí ẩn " Tớ hiểu, tớ hiểu mà. Cố lên, trễ chút cũng không sao cả. Chờ xong việc tớ lại hỏi thăm."

" Xong cái gì ?"

Fanny vẻ mặt như thể cậu không nói tớ vẫn đoán được hết. Ăn xong bữa sáng, cô nàng liền đứng dậy, cười cười vỗ bả vai Ann " Đáng tiếc hôm nay là thứ tư, ầy, tớ phải đi tới lớp Muggle học, cậu và Hermione thì qua chỗ Số học huyền bí, ráng lên !"

Lắc đầu khó hiểu, một tay Ann chống cằm, một tay cầm bánh mì nướng cắn.

Đeo túi xách, ra ngoài Tiền sảnh, Hermione đã chờ sẵn.

" Buổi sáng tốt lành, Hermione !" Ann cong khóe môi cười, vực dậy tinh thần chào hỏi với nàng.


Hermoine đầu tiên là có chút sửng sốt, liếc nhìn Ann kĩ càng sau đó đến sát gần cô " Buổi sáng tốt lành, Ann." Xác định chính xác cô không có hành động gì tiếp theo, nàng mới hỏi " Tối qua ngủ không ngon hả ?"

" Ừm..." Ann gật đầu, bỏ thêm một câu trêu cợt " Bất quá mà nói, loại chuyện như ngủ này, đối với mình thế nào cũng không đủ."

Hermione bật cười, lắc đầu rồi vòng qua tay Ann " Vậy thì mau lên một chút, tới phòng học cậu còn có thể nằm ngủ một lúc."

Số học huyền bí năm thứ sáu, chỉ còn tầm ba mươi người, phòng học khá trống trải, cơ bản đều chỉ vang lên tiếng ghi chép xào xạc, thỉnh thoảng giáo sư đặt câu hỏi, Hermione vẫn như mọi khi giơ tay phát biểu, trả lời hoàn mỹ.

Mọi thứ đều như thường ngày, sau khi tan học, hai người cùng sóng vai đi tới nhà ăn. Nhưng mà lúc tới Tiền sảnh, Hermione đột nhiên đứng lại một lúc, nghiêng đầu nhìn Ann.


Ann dừng bước, nghi hoặc ngó lại.

Nhưng nàng chỉ nhìn cô cười chút, liền đi thẳng về bàn ăn Gryffindor.

Ann không rõ nguyên nhân, chỉ có thể mỉm cười đáp lại rồi sờ đầu đi về dãy bàn Slytherin.

Cả giờ dùng bữa trưa, Fanny không có đến. Nhưng đội bóng Quidditch nhà Slytherin cũng chẳng thấy ai, có lẽ Fanny đi nghe bàn luận chiến thuật cho trận sắp tới ?

Từ sau lần chiến thắng Gryffindor, cô nàng đối với đội bóng nhiệt tình hơn hẳn, đặt kì vọng rất cao, thường sẽ đi theo xem bọn họ huấn luyện, mà mỗi đội viên cũng rất sẵn lòng nghe lời góp ý của Fanny.

Nghĩ đến đó, Ann liền uống xong muỗng súp khoai tây cuối, đeo túi xách đứng dậy, đi đến Tiền sảnh, lấy cuốn sách mỏng giới thiệu về súng ống, vừa đọc vừa chờ đợi.

Chưa tới hai trang sách, Hermione liền đi tới, Ann rất nhanh đóng lại bỏ vào cặp.
" Ăn xong rồi hả ?"

" Ừm, chiều nay cậu có sắp xếp gì không, Ann ?"

" Buổi chiều không phải chúng ta có vài tiết trống sao ? Thì sẽ như mọi ngày, đi thư viện, mình định hoàn thành xong hết bài tập của thứ sáu tuần trước, còn một đoạn kết nữa. Sau đó thì tới lớp Thảo dược."

Hermione nghiêm túc nhìn Ann, rồi hỏi thử " Trưa nay, Fanny không tới dùng bữa hả ?"

" Chắc là lát nữa cậu ấy mới tới, hẳn là đang bận cùng đội bóng thảo luận chiến thuật..." Ann sờ cằm suy tư " Cậu ấy rất hứng thú với chuyện này."

" Vậy à..." Hermione nhìn trái ngó phải rồi dừng bước lại.

Hai người vừa vặn đang đứng ở ngã rẽ đi lên thang lầu tầng hai, không có ai lui tới.

" Sao thế ?" Ann cũng dừng bước.

Hemione nhìn Ann không chớp mắt, sau đó lấy tay giữ khuôn mặt cô, hôn thẳng lên.

Trợn trừng mắt, ngơ ngác vài giây, tim đập thình thịch, duỗi tay định ôm lấy nàng tiếp tục hôn sâu, thì Hermione đã nhanh nhẹn né ra, lui về phía cầu thang.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Ann, Hermione cực kì khoái chí " Chiều nay mình sẽ về tòa tháp Gryffindor, không đến thư viện đâu. Vừa rồi mình đã nhắc nhở rồi, nếu không nhắc khéo, cậu biết trễ chút thì sẽ lại rầu rĩ, hối hận mất."

Ann nhìn Hermione chầm chậm đi lên thang lầu, nghiêng đầu nghĩ ngợi. Nhắc nhở ? Nhắc cái gì chứ ? Là việc gì, sao lại nói năng chẳng đầu chẳng đuôi thế kia ?

Bực bội chà chà mái tóc, Ann thấy chuyện này còn khó nhằn hơn xử lí đống công việc ở Hội Phượng Hoàng nữa. Chẳng lẽ EQ thật sự có vấn đề sao ? Thôi được rồi, đành đi hỏi Fanny vậy.

Nghĩ thế, Ann liền bỏ ý định đến thư viện, xoay người định trở lại nhà ăn, nhưng không quá hai bước liền bắt gặp một cặp học sinh năm tư, nam sinh mặc áo choàng Ravenclaw, nữ sinh mặc đồng phục Hufflepuff, hai người nắm tay nhau cười cười nói nói.
Nhưng mà, vừa thấy Ann cả hai đã hoảng loạn buông lỏng tay ra, liếc nhìn huy hiệu Huynh trưởng đeo trên vạt áo của cô.

Cô làm như chưa thấy gì, lướt ngang qua người bọn họ, lúc đi qua còn nghe thấy rõ tiếng thở phào.

Ann thầm nghĩ, lá gan thật nhỏ mà, cô cũng chả làm gì họ, thật là, yêu đương thì cứ yêu đương có gì phải căng chứ.

"... Là Huynh trưởng nhà Slytherin chị Stokes phải không ?" Lúc đi xa, Ann mơ hồ nghe thấy giọng cô bé nữ sinh vang lên " Nghe nói chị ấy rất tốt bụng, quả nhiên là thế."

" Ồ, chính là người hay đi cùng đàn chị Charles hả ? Dù sao hôm nay là Lễ Tình Nhân, chị ấy có thấy chắc cũng sẽ không nói gì đâu."

" Hừ, còn không phải do anh..."

Cái gì ?

Khoan đã...

Lễ Tình Nhân ?

Ann bỗng nhiên khựng lại, tối qua ngủ không yên nên máu chưa kịp chuyển lên não thì phải...
Lễ Tình Nhân ?

Đang nói là hôm nay ư ?

Hành động quái lạ hồi sáng của Fanny và cử chỉ vừa rồi của Hermione liền được giải thích rõ ràng.

Vỗ bốp vào trán, Ann chạy như điên về phòng sinh hoạt chung Slytherin.

Buổi chiều vẫn còn thời gian, chắc sẽ kịp.

Tiết học Thảo dược, Ann bước tới lớp vừa đúng lúc chuông reo.

Đứng ngay cạnh Fanny, cô vội không chờ nổi nữa cất tiếng " Fanny, vì sao không sớm nói với tớ hôm nay là Lễ Tình Nhân ?"

Fanny đang mang bao tay da rồng quay sang nhìn Ann kinh ngạc, nhanh chóng che kín miệng tránh bật ra tiếng cười. Thực tế là, cô nàng phải cười không phát ra tiếng động hồi lâu sau mới dừng lại được.

" Ann..." Mặt Fanny vẫn còn nhiễm ý cười " Nếu sáng nay cậu không rõ, thì sao giờ tự dưng lại biết thế ?"

U oán liếc mắt nhìn cô nàng, sau đó vừa mang bao tay vừa kể lại câu chuyện hồi trưa.
" Ồ, Ann à, cậu thật là, ngốc tới đáng yêu rồi..." Fanny lại cười một trận " Trưa nay, đương nhiên là tớ phải ra ngoài hẹn hò."

Ann phồng má, trợn mắt nhìn Fanny.

" Vậy sao cậu không nói cho tớ hay..."

" Cậu nghĩ xem, sinh nhật Hermione đợt trước cậu chuẩn bị ngon ơ thế kia, tớ còn tưởng lần này cậu đã sớm chuẩn bị xong xuôi." Fanny nói " Ai biết, hai người các cậu phạm cùng một sai lầm..."

Nhìn vẻ mặt của Ann, cô nàng lại không nhịn được bật cười ra tiếng, làm cho đám học sinh trong nhà kính cũng phải ngó mắt sang hóng, đặc biệt là mấy nam sinh Hufflepuff.

Đương nhiên, giáo sư Sprout cũng chú ý tới thao tác nhỏ này của hai người, bèn đi lại phía sau lưng nhắc nhở " Bắt đầu bài học rồi..."

Mắt tràn ngập ý cười, nhưng Fanny cũng phải nghiêm túc lại, gật đầu lôi kéo Ann làm việc.
Ann liếc mắt nhìn cô nàng, nhưng sau đó cũng đành tập trung hoàn thành bài thực hành ngày hôm nay.

Chuông tan học vang lên, mọi người lần lượt rời khỏi nhà kính trở về lâu đài.

" Nghiêm túc lại nè." Fanny nói " Hôm nay cậu vẫn định ăn mừng hả ?"

" Đương nhiên rồi ! Tớ đã có chuẩn bị, chỉ không ngờ là hôm nay thôi." Ann nói " Cho cậu cơ hội lập công chuộc tội, giờ dùng bữa chiều, cậu hẹn Hermione giúp tớ gặp nhau ở tháp thiên văn vào bảy giờ rưỡi."

" Việc này đơn giản thôi, không thành vấn đề." Fanny nói, cặp mắt lóe sáng " Nhưng sau khi xong việc, tớ muốn nghe thử, trong thời gian ngắn vậy, cậu làm cái gì ?"

" Hóng hớt..." Ann thầm thì " Để xem tâm trạng, tớ về kí túc trước đã."

Đem bút màu sặc sỡ trên tay bỏ xuống, lật trước sau nhìn món đồ trên tay, Ann gật đầu hài lòng rồi cất vào một cái hộp xinh xắn.
Đem hộp bỏ vào túi đeo, cô ngó qua đồng hồ, nhảy bật từ trên ghế dậy, chạy nhanh ra khỏi kí túc.

Màn đêm buông xuống, toàn bộ lâu đài Hogwarts đều được bao phủ trong đêm tối. Ánh trăng sáng ngời treo rọi xuống mặt hồ, khu rừng rậm rạp, lấp lóe trên cửa kính.

" Ann ?" Hermione đẩy cửa tháp thiên văn ra, dò hỏi.

Đài quan sát trống rỗng, mấy ống nhòm được dọn sang một góc, vài rương gỗ lớn được chất xung quanh, ánh trăng sáng chiếu từ bên trên xuống.

Hermione nghi hoặc nhìn trái phải, giơ tay định xem đồng hồ thì nghe được tiếng hít thở và bước chân phía sau. Cong khóe môi mỉm cười, động tác cố tình chậm lại.

Giây tiếp theo, nàng đã bị một mùi hương violet quen thuộc bao bọc, đôi mắt bị bàn tay của Ann che kín lại.

Hơi thở ấm áp phả trên cần cổ nhạy cảm, gương mặt Hermione đỏ ửng lên.
" À ha, bắt được một mỹ vị của nhân loại rồi." Ann bẻ giọng quái quái, the thé cất tiếng " Mau, mau đoán xem, ta là ai nào ? Đoán trúng sẽ không ăn thịt ngươi, còn nếu sai thì, he he..."

" Được thôi, nhưng phải cho vài gợi ý chứ, ngươi là chủng tộc gì đấy ?"

" Hửm... chủng tộc ?" Ann sắp xếp ngôn ngữ, theo bản năng bật phát ra một từ tiếng Trung " Bộ Linh Trưởng ?"

Hermione cười cười, xoay người lại ôm lấy Ann, đặt lên má cô một nụ hôn " Bộ Linh Trưởng là cái gì ?"

Vòng tay ôm eo nàng, hơi cúi thấp đầu hôn lên trán Hermione " Không nghĩ tới cậu lại hỏi thế, vừa rồi chỉ là trả lời theo bản năng. Bộ Linh Trưởng à, là một lí luận tiến hóa của người Muggle, quan điểm cho rằng con người thật ra là tiến hóa từ vượn."

" Hửm ? Lí luận này cũng thật thú vị." Mắt Hermione sáng rỡ " Thật sự có chuyện đó ư ? Trong cuốn sách nào vậy ?"
Ann hoang mang sờ đầu " Hình như tên là «Về nguồn gốc của các loài» thì phải ? Là do Darwin viết, nhưng kệ đã, mấy cái thuyết tiến hóa của Muggle đặt sang một bên trước."

Cô nắm tay Hermione, dẫn nàng tới một góc khuất trên đài thiên văn. Trước đây nàng chưa từng chú ý tới trên này lại có một chỗ như thế, góc nhỏ này nằm trong một khoảng kẹt trống trải, nhìn từ ngoài vào trông nó nhọn hoắt.

Điều khiển thả hai rương gỗ xuống, tựa như bục nâng, Ann đi ra ngoài rìa tháp cẩn thận dẫn Hermione đi lên, hai người ngồi trên đài thiên văn, phong cảnh từ góc nhìn này, có thể thấy toàn bộ khu rừng Cấm, lưu vực con sông chảy ngang đó, bờ hồ, căn phòng nhỏ của Hagrid và cả nhà kính của giáo sư Sprout.

" Chà, tuyệt quá." Hermione ngắm nhìn xung quanh.

Ann lấy từ túi xách một tấm khăn lông, đắp lên chân hai người, vươn tay ôm Hermione " Tháng hai rồi nhưng vẫn có chút lạnh, như này sẽ ấm hơn nhiều."
Hermione tựa đầu vào vai cô, lấy một cái hộp đen từ trong túi đeo " Lễ Tình Nhân vui vẻ, Ann. Đây là quà."

Nhận lấy hộp quà, Ann lắc lắc nghe thử " Là gì vậy ?" Nói xong cô đưa lại cho Hermione " Mình muốn xem thử, cậu mở ra đi. Hiện tại mình chỉ có thể hoạt động bằng một tay, tay kia không muốn buông ra."

Hermione nửa bất đắc dĩ, nửa cưng chiều bẹo má Ann. Tuy rằng cô gầy ốm, vóc dáng lại cao, nhưng khuôn mặt vẫn phúng phính như trẻ con, cái mũi và đôi mắt nhỏ nhắn trước nay không thay đổi.

Mềm mại lại đàn hồi, Hermione rất vừa ý thu tay lại, mở cái hộp ra " Cậu không phải luôn chê Hogwarts phiền phức và không thể nghe CD sao ? Mình ếm một bùa chú nhỏ ngăn phép thuật lên đầu đĩa, vậy thì có thể dùng pin để nghe rồi."

" Thật ư ?" Ann hào hứng nói " Quá đỉnh luôn, Hermione. Làm sao cậu nghĩ ra cách này thế ?"
" Còn không phải do người nào đó suốt ngày nhắc nhở, không thể mãi chú trọng đến tri thức 'chết' trên sách vở, cần phải suy một được ba đó ư." Hermione nhỏ giọng " Lần trước ở thư viện, thấy được Hogwarts có ếm bùa chú chắn sóng điện từ của thế giới Muggle, nên nghiên cứu thử phương diện này."

" Hì hì, không hổ danh là học sinh đứng hạng nhất." Ann nói rồi hôn một cái lên mặt Hermione.

Hermione đem đầu đĩa CD lấy ra khỏi hộp, nó nhỏ gọn so với bàn tay thì cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhưng Ann nhìn cỡ nào cũng thấy thật đẹp mắt.

" Đợi lát nữa, chúng ta bật lên nghe." Ann duỗi tay sờ túi đeo " Trong cặp mình chắc là có mang theo vài đĩa bên người, à, có nè."

Ann lục ra vài album đĩa, trong đó đa phần đều có ảnh bìa, chỉ có một cái trắng trơn rất nổi bật.
Trong ánh mắt cô thoáng tí ngạc nhiên và hơi hoảng loạn, định đem cất nó trở lại thì đã bị Hermione đưa tay ra chặn.

" Cái màu trắng này là gì vậy Ann ?" Rút từ trong xấp đĩa, Hermione hỏi.

" È hem..." Ann xấu hổ đưa mấy đĩa khác cho nàng " Chúng ta nghe mấy đĩa này trước được không ?"

Hermione ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn cô, bộ dáng hiếu kì.

" Được rồi..." Cô đặt chúng sang một bên, mặt ửng hồng " Vốn dĩ cái này, mình định... Nói ra cậu không được cười đấy."

Hermione gật đầu.

Ann hít một hơi thật sâu, giọng lí nhí " Đây là một bài do mình viết, vốn dĩ, vốn dĩ định sẽ đợi sinh nhật mười tám tuổi của cậu rồi tặng." Nhìn qua đôi mắt sáng ngời của Hermione, Ann ngượng ngùng sờ đầu " Bởi vì trước đó, cậu có bảo là muốn nghe mình hát, hơn nữa, mình cũng tính viết thử... Nhưng mà, còn chưa có xong."
" Chỉ mới hoàn thành được nửa giai điệu đầu, và vài câu từ cơ bản... Vốn dĩ định tạo bất ngờ cho cậu."

Mặt Ann đã đỏ lựng, cô đột nhiên cảm thấy bản thân không biết tự lượng sức, chỉ là một người chơi nhạc nghiệp dư mà thôi.

" Nếu cậu cảm thấy..."

" Bất luận thời khắc nào thì nó cũng là một niềm vui cực to lớn." Đôi mắt Hermione lóe sáng, khẳng định chắc chắn " Ann, mình rất mong đợi."

Nói xong nàng bỏ lại đĩa CD màu trắng vào túi đeo của Ann, lại trườn qua người cô lấy mấy album khác " Chúng ta nghe cái nào đây ? Cái này nhé ? Bài này hồi nghỉ hè mình từng nghe cậu đàn một lần."

Trong lòng cảm thấy cực ấm áp, Ann cong khóe miệng " Được."

Đeo xong tai nghe cho đối phương, Hermione điều chỉnh âm thanh của đĩa CD. Một khúc nhạc trữ tình chầm chậm vang lên, tên nó là «Dear».
Thời điểm lắng nghe ca khúc, Hermione vòng tay ôm eo Ann.

" Ann, cậu nhớ vụ Norbert hồi năm nhất không ?"

" Ừm, sao có thể không nhớ chứ." Ann mỉm cười, giơ tay ngó đồng hồ.

" Buổi tối hôm đó ở tháp thiên văn, chính là chỗ đó đó." Hermione hất cằm chỉ " Malfoy dẫn theo thầy Filch thở hồng hộc chạy tới, tụi mình vừa đưa Norbert đi, áo choàng tàng hình của Harry còn rơi trên nền đất, thì bị họ tóm được. Nhưng cũng may là có cậu dặn tụi mình mang theo kính viễn vọng và sách thiên văn. Sau đó lúc đến văn phòng giáo sư McGonagall, mặt mày Malfoy tái mét, hì hì, vẻ mặt của nó lúc đó, tiếc là cậu không thấy được..."

Ann cũng bật cười " Có thể tưởng tượng ra, mấy ngày sau đó mặt mày Malfoy cũng lầm lì nhìn mình, tuy rằng đêm đó mình chưa từng ra khỏi kí túc. Nhưng Malfoy lại khẳng định mình đã giúp mấy cậu trốn thoát."
Hermione cũng cười theo.

" Nói tới chuyện này..." Ann nâng cằm nàng lên " Nói đi, năm đó có phải cậu cố tình dẫn mình tới phòng của Hagrid không hửm ? Hừm, cố ý kéo mình vào bãi nước đục ?"

" Đúng thế." Thế mà Hermione rất phóng khoáng thừa nhận.

Ann nhướng mày.

" Không chỉ có lúc ấy, mà còn chuyện bảo vệ Hòn đá Phù thủy sau đó nữa." Hermione thuận thế tựa đầu lên gần cổ Ann, một bên là tiếng dương cầm bay bổng, một bên là tiếng tim cô đập thình thịch.

" Ann, mình thích cậu. Từ lần đầu tiên gặp nhau, mình đã cảm thấy cậu rất đặc biệt, chuyện bản đồ nhỏ, còn có vẻ mặt lúc đứng trong căn phòng của bác Hagrid, bộ dáng ra lệnh nhưng giải quyết rất hoàn mỹ sự việc Malfoy trộm nhìn thấy rồng."

Hermione cười trêu chọc " Cậu biết không, lúc đó trong căn phòng, cậu và Hagrid đối lập hoàn toàn, bác ấy một tay đã có thể tóm cậu nâng lên. Nhưng lúc cậu nói chuyện, bác ấy cả biểu lộ tâm trạng cũng không dám."
Ann bất mãn hừ nhẹ " Lúc đó là do mình nhỏ con, bây giờ đã cao lên rồi."

" Ừm, cao không ít."

Hermione vừa dứt lời, mặt hồ yên ả đột nhiên gợn sóng.

Ann đang định nói gì đấy cũng khựng lại, chú ý tới biến động của hồ nước, liền hưng phấn hẳn lên.

Đã đến lúc.

" Hermione ! Mau xem !" Ann vỗ lưng nàng " Mình dẫn cậu lên đây là để xem cái này."

Hermione ngẩng đầu, nhìn xuống dưới tháp thiên văn.

Ánh trăng rọi sáng của mặt hồ, sóng nước lấp lánh, chính giữa hồ, đầu của một con động vật từ từ lộ ra, đó là con mực khổng lồ thường nằm dưới đáy.

Không ngừng ở đó.

Mười mấy nhân ngư bơi vây quanh con mực.

Cả hai giống như đang chơi đuổi bắt, rượt chạy, rất nhanh đã di chuyển đến lưu vực sông trong khu rừng Cấm. Hermione không kiềm được la nhỏ, bởi vì giờ đây, những con Bạch Kỳ Mã trưởng thành, lông trắng mượt, cũng chạy ra theo.
Sừng của Bạch Kỳ Mã phát sáng, rất bắt mắt. Sau đó, như hưởng ứng lời kêu gọi, nhiều loài động vật cũng chạy ra theo từ trong khu rừng, cùng lúc đó, đầu nguồn con sông như bị ếm một bùa chú phép thuật nào đó.

Các loài động vật tụ tập ra đầu nguồn, vui đùa chơi giỡn trong tĩnh lặng, như thể đang biểu diễn một màn kịch không lời, đầy ăn ý. Nhạc đêm cho chúng là tiếng xào xạc của gió lay động qua những nhánh cây, phối hợp theo là rong tảo dại hấp dẫn nhất, mọc ven bờ sông theo hàng theo lớp phát ra ánh sáng nhấp nháy.

Khó có thể dùng ngôn từ để hình dung vẻ bề ngoài của loại rong tảo biết phát sáng này, hơi hơi đỏ tía, lại có chút cam đất, nhưng cũng ánh màu bạc.

Từ đầu nguồn con sông trở về hồ nước, từng chút từng chút một, từng vòng từng vòng khuếch tán, đang hô hấp theo nhịp điệu.
Ngay tức thì, cả khu rừng Cấm lẫn dòng sông lấp lóe ánh sáng, sau đó lập tức tắt ngỏm tối hù. Đợi Hermione hồi phục lại tinh thần, nhìn điểm giao giữa con sông và hồ nước, thì mọi loài động vật đều biến mất tăm.

" Việc này là sao vậy, Ann ?"

" Ở ngay con sông trong khu rừng Cấm, có một loại rong tảo phun trào dinh dưỡng theo mỗi chu kì, thời gian rất ngắn ngủi, hơn nữa nếu đứng dưới mặt đất sẽ không nhìn thấy." Ann nói " Mình đảm bảo, ngoài mình thì cậu là người đầu tiên."

" Nhưng mà, làm sao cậu có thể phát hiện được điều này ?" Hermione mang đầy nghi vấn hỏi, nhìn ngó xung quanh một lúc " Chỗ hẻo lánh thế này làm sao cậu kiếm ra được ?"

" Ừm, nó cũng đơn giản lắm, suy luận ra thôi." Ann cười ôm lấy Hermione " Mình mang nước ở hồ đi đo lường thử, rồi phát hiện ra loại tảo này, thử nghiên cứu chu kì nó phun trào dinh dưỡng qua vài đợt. Tháng trước mình vừa lúc bắt gặp được."
" Sau đó cậu liền khám phá ra con sông từ khu rừng Cấm là nguyên nhân sinh sôi ra loại tảo này ? Chu kì sinh trưởng thì có thể suy đoán ra, nhưng cái chỗ này khuất này làm sao cậu tìm được ?"

" Đoán góc độ nha..." Ann nói " Mình đứng từ con sông, rồi nhìn lên lâu đài góc khoảng 60 độ, nhìn lên cao thì là chỗ này. Nhưng thật ra đây là lần đầu tiên mình tới, có chút không chắc lắm..."

Nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình, Hermione mặt đầy ý cười lên tiếng " Lỡ như nó không có như dự tính của cậu thì sao ?"

" Về lí thuyết thì khả năng là rất cao..." Ann nghiêm túc nói " Nhưng lỡ như thật sự không có..."

Cô nhe hàm lộ ra chiếc răng khểnh, nhướng mày đắc ý " Mình vẫn còn có kế hoạch B."

" Kế hoạch B ?"

Tiếng búng tay 'bụp' vang lên.

Một quả cầu tròn xoe bắn ra từ tòa tháp đối diện, sau đó không tiếng động nổ tung, bắn ra những tia sáng lấp lánh. Ngay khi bột phấn bạc óng ánh rơi xuống, Ann đưa tay nâng cằm Hermione, đặt xuống một nụ hôn.
Quấn quýt thật lâu, mới tách ra.

Ann lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn, đưa tới trước mặt Hermione, giọng chân thành nhìn nàng nói từng chữ một " Tuy rằng đây chỉ là một vật nhỏ do mình tự làm, nhưng nó đại biểu cho một lời hứa hẹn."

" Một lời hứa hẹn cho tương lai và cũng là quá khứ trước đây." Ann nói đầy nghiêm túc " Mình có rất nhiều bí mật, không thể nói với cậu. Chờ khi chúng ta tốt nghiệp, sau khi cậu giải quyết xong một số chuyện. Nếu lúc này cậu vẫn thích mình như cũ, hãy đem vật này ra, mình sẽ nói ra những bí mật cho cậu."

" Nếu, nếu...." Ann dàn xếp từ ngữ trong đầu, ánh mắt hiện lên sự mất mát " Chờ cậu xem xong những điều đó, cậu vẫn có thể lựa chọn từ chối."

" Đừng vội nói gì cả, Hermione." Ann vươn tay che miệng nàng lại, đối phương cảm thấy ấm ức chớp mắt nhìn cô.
" Cậu nên có quyền lựa chọn chuyện này." Ann trịnh trọng gật đầu " Sau này cậu sẽ biết, những chuyện mình làm trước đây."

Cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trong lồng ngực, nói xong lời, Ann có chút hoảng hốt.

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ẩm ướt, mềm mại kéo Ann về hiện thực, thế mà Hermione lại liếm tay cô.

Ý thức được hành động này, như có một dòng điện lưu truyền từ lòng bàn tay đến toàn thân làm cô ngứa râm ran, Ann đỏ bừng mặt mày, rụt tay về, ú ớ không nói nên lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn Hermione, dường như nhận thức được một mặt khác hẳn.

" Mình tin rằng đến một ngày kia, mình vẫn sẽ như cũ không thay đổi." Hermione nói rồi học bộ dáng lắc lắc cái hộp của Ann " Mở ra xem nhé ?"

Ann gật đầu.

Hermione mở nắp hộp ra, dưới ánh trăng thấy rất rõ món đồ bên trong. Là một con búp bê, nhưng cũng không giống lắm, quả bầu ư ? Lại có tí giống quả trứng.
Hermione lấy món đồ chỉ bằng khoảng một phần ba lòng bàn tay ra, không nghĩ tới nó khá nặng.

" Đây là cái gì ? Nét vẽ có chút giống mặt người."

" Một món đồ chơi..." Ann đầy hoài niệm gắt nhẹ nó " Cậu duỗi lòng bàn tay ra, mở rộng tí."

Hermione làm theo.

Ann đặt nó đứng lên lòng bàn tay nàng, rồi đẩy mạnh, vật nhỏ mập mập, lùn lùn lắc lư, rồi khựng lại sau đó tiếp tục lặp lại hành động này.

Hermione ngạc nhiên, mở tròn xoe hai mắt.

" Tiếng Trung gọi nó là '不倒翁(con lật đật)', tiếng Anh gọi như nào mình cũng không rõ." Ann đặt con lật đật vào lòng bàn tay mình, nhìn Hermione đang chơi rất vui vẻ.

" Trước đây, là do một người quan trọng dạy mình làm. Cứ nghĩ rằng bản thân đã quên, nhưng thì ra không có." Ann nói tiếp " Như cậu thấy đấy, nó chẳng có bùa chú phép thuật nào cả."
" Vậy là một hiện tượng khoa học vật lí ư ?"

" Ừm." Ann ôm chặt lấy Hermione " Bạn gái mình thật thông minh mà."

Bình Luận (0)
Comment