[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 187

----------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

----------------------------------

Một ngày trời tháng sáu, phía nam nước Đức, trong khu rừng rậm yên tĩnh.

Skool cùng Moody đi sâu vào trong rừng, trên đầu là những tán lá cây tươi tốt che khuất cả ánh mặt trời. Đi tới trước một cây sồi lớn đến tận ba người ôm mới bọc được thân cây, Skool mở miệng nói " Moody, anh dừng lại, ở đây chờ tôi một lúc."

Con mắt phép đảo loạn nhìn ngó khắp nơi, Moody nhịp tay lên cây gậy dài, gật đầu.

Skool tiến về phía trước khoảng mười bước, vòng qua mấy lùm cây thấp bé, trong khu rừng liền hiện ra một căn nhà gỗ.

Đi lên phía trước, gõ cửa.

Qua hồi lâu, cửa được một yêu tinh gầy bé mở ra, so với lần trước gặp mặt khi nhìn thấy Skool hắn đã dễ chịu hơn rất nhiều, ít nhất là không còn cáu gắt.


Nhưng, giọng điệu vẫn hằn học như cũ " Làm sao giờ mới tới ? Chậm thêm chút nữa, ta còn tưởng ngươi giống như lão già khọm kia, đang tính chuyển nhà đi rồi..."

" Xin lỗi ngài, Egudeau." Skool nói " Tôi có chút việc nên hơi chậm trễ."

Egudeau xua tay " Đừng nói mấy lời rỗng tuếch nữa." Hắn đi vào bên trong nhà, ôm bốn bộ áo giáp nhét vào tay Skool " Bốn bộ giáp, quá trình chế tạo so với tưởng tượng có hơi phức tạp, tăng thêm hai mươi nghìn Galleons. Bộ giáp này có thể giảm bớt lại tác dụng khi bị ếm lời nguyền không thể tha thứ trong khoảng nhất định. Nhưng đừng có mà nghĩ tới chuyện thử với Avada Kedavra, nó phụ thuộc vào sức mạnh của người niệm chú...Hừ, nếu bị trúng bùa chú ở bộ phận khác, đừng có mà đổ lỗi cho giáp của ta bị hỏng."

" Vâng." Skool nói.

Egudeau nhìn Skool một thoáng lâu, rồi vươn tay "Đưa tiền, rồi mau cút xéo."


Skool tháo ba lô xuống, lấy từ bên trong một tấm giấy da, là một tờ chi phiếu từ tài khoản ẩn danh của ngân hàng Gringotts ,trị giá ba mươi nghìn Galleons.

Egudeau lấy tấm chi phiếu, liếc nhìn Skool " Ngươi lại muốn làm gì ?"

Skool lấy từ trong ba lô hộp cái thùng gỗ nhỏ, đưa qua cho Egudeau, lễ độ nói " Tôi muốn cùng ngài Egudeau hợp tác làm ăn."

" Hợp tác ? Xớ, nói thì dễ nghe lắm..." Egudeau vẫn nhận lấy thùng gỗ từ Skool " Mất đũa phép, các ngươi liền chẳng có..."

Mở nắp ra, một mùi hương nồng nháy mắt lan tỏa khắp căn phòng.

Egudeau lập tức ngậm miệng, chân mày nhíu chặt, hít lấy hít để chất lỏng đựng bên trong thùng, lại lắc nhẹ. Skool rất nhanh chóng đưa sang một cái ly thủy tinh.

Mạnh bạo cướp phắt cái ly trên tay Skool, hắn đổ từ nước từ thùng gỗ ra ly.

" Đây là...Rượu ?" Egudeau lần đầu tiên hỏi một cách đầy nghi vấn, hắn cứ ngửi mãi " Màu sắc trong suốt, nhưng lại không phải Vodka." Hắn nhâm nhi một ngụm nhỏ " Trước đây chưa từng thấy hương vị này."


Chép chép miệng, Egudeau không hề khách sáo hỏi thẳng thừng " Nè nhãi ranh, đây là gì ?"

" Rượu trắng." Skool nói " Đặc sản ở Viễn Đông, Trung Quốc."

" Rượu trắng ?" Egudeau lắc lắc ly rượu " Không tệ, cơn say đến rất chậm rãi."

" Người Trung Quốc có một câu châm ngôn 'Uống ly rượu trắng, kết thành bạn bè'. Tôi rất sẵn lòng kết bạn cùng ngài Egudeau, cùng nhau hợp tác làm việc."

" Xớ..." Egudeau thở hắt " Tiền là ngươi tự nguyện trả, coi như vừa rồi ta cùng ngươi nói chuyện phiếm ! Rượu sẽ nhận, nhưng đừng hòng sai bảo ta, mau cút đi !"

Cánh cửa bị đóng sầm lại, cách mũi Skool chắc được tầm vài centimet.

Lui về sau mấy bước, Skool sờ sống mũi, cong khóe miệng cười, đi tới chỗ Moody đứng đợi ban nãy.

" Moody, đưa cho tôi cái rổ."

Mang cái rổ đi tới trước căn nhà gỗ, Skool đặt trước cửa rồi gõ gõ. Không đợi tiếng quát mắng từ bên trong truyền ra, cô đã lớn tiếng nói " Ngài Egudeau, tôi không nói đến chuyện hợp tác gì nữa, chỉ muốn nhờ ngài một việc, chuyện này tôi biết chỉ có ngài mới có thể hỗ trợ, cám ơn ngài trước, tôi đi đây."
Chờ Skool rời đi, cánh cửa lại cọt kẹt mở ra, Egudeau nhíu mày nhìn cái rổ nhỏ bị khăn lông màu xanh lam trùm lên, trên đó có một tấm giấy da viết đầy chữ.

Cầm nó lên.

Gửi ngài Egudeau,

Chào ngài, trong rổ là một đứa bé yêu tinh vừa được sinh ra cách đây không lâu, lúc kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đột nhập ngân hàng Gringotts ở London đã gϊếŧ chết cha mẹ nó. Hội Phượng Hoàng vô tình cứu được, nhưng không biết chỗ nào có thể nuôi nấng và chăm sóc nó, hi vọng ông có thể nhận nuôi nó. Trong đây là mười nghìn Galleons xem như tiền nuôi nấng. Tên của nó là Teddy, thật lòng cám ơn ông rất nhiều.

Còn nữa, nếu ông có cần che giấu hành tung, hay dời chỗ ở, tìm nguyên liệu quý giá nào, không thì kiếm chút rượu ngon để uống, đều có thể gửi thư cú tới hòm thư ở địa chỉ : Saint Michel , quận 5, Paris, Pháp, hộp thư số 13 trên đại lộ Earl. Trên thư vui lòng ghi chú rõ, là ông và địa chỉ đang sống, tôi sẽ mau chóng liên lạc lại.
Egudeau hừ nhẹ một tiếng, xốc tấm khăn lông lên, bên trong là một đứa bé yêu tinh còn nhỏ xí, mút ngón tay ngủ ngon lành, bên cạnh là tấm chi phiếu mười nghìn Galleons của tài khoản ẩn danh tại ngân hàng Gringotts.

Egudeau nhặt tấm chi phiếu lên, đóng sầm cửa lại.

Có lẽ tiếng Bang quá lớn đánh thức bé con đang ngủ say, nó liền òa òa khóc rống. Một lát sau, Egudeau lại mở cửa ra, nhìn trái nhìn phải, lầm bầm " Phiền phức !" Hắn xách cái rổ vào trong rồi đóng ầm cửa lại.

Nép phía sau cây cổ thụ lớn, Skool nhếch miệng cười, cất bước đi ra chỗ Moody đang đứng đợi.

" Tốt rồi, Moody, chúng ta về thôi, mọi chuyện đã xong."

" Thuận lợi không ?" Giọng khàn khàn của Moody vang lên.

" Vẫn tốt."

Từng ngày của tháng bảy trôi qua, mảnh cỏ trước quảng trường Grimmauld dưới ánh nắng rạng ngời càng thêm xanh tươi. Những người sinh sống xung quanh đó cũng không nhận ra căn nhà có người, mà người bên trong cũng không muốn ai biết tới. Cư dân ở quảng trường Grimmauld đã quen với sự hiện diện vô lí sát rạt của hai căn nhà 11 và 13.
Ann chỉ mang kính râm và khẩu trang, cả người ướt sũng độn thổ vào bậc thềm trước nhà số 12. Không còn mặc cái áo choàng xám tro, thay vào đó là áo sơ mi kẻ sọc ô vuông kết hợp cùng chiếc quần jean và đôi giày thể thao. Cô đeo một hộp đàn guitar sau lưng, mái tóc đen cũng không còn để ngắn nữa mà đã cột được thành một chùm nhỏ sau đầu.

Thò vào cái túi ẩn sau hộp guitar, Ann rút đũa phép, gõ gõ vào ổ khóa cửa. Một loạt tiếng lạch cạch vang lên, cửa mở ra, Ann bước vào trong.

Vừa đóng cửa, tháo khẩu trang xuống, Hermione đã cầm khăn lông đi tới. Đưa khăn cho Ann, sau đó nhận lấy hộp đàn của cô. Ann gỡ mắt kính ra, dùng khăn lông lau mặt, rồi sau đó đặt lên má Hermione một nụ hôn vang thành tiếng.

Hôn lén xong Ann làm như không có gì, thay dép lê chạy vọt lên tầng hai.

Hermione mỉm cười cầm hộp đàn đi theo cô.
Tắm rửa xong, Ann mặc một cái áo thun trắng và quần thun cắt xén tạo kiểu bước ra. Hermione đang phân chia lại tài liệu và thư từ trong hộp đàn guitar.

Ann đi vòng qua sau lưng, ôm lấy Hermione, nhìn từ bả vai Hermione qua, trong tay nàng đang cầm một tấm ảnh phép, trên ảnh là hình chụp vợ chồng Granger đang đứng trước giáo đường, vẩy tay với ống kính mỉm cười vui vẻ.

" Chà, đây là nhà thờ Thánh Tâm, nhà thờ lớn nhất ở Quảng Châu, Margaret dẫn họ tới đây chơi ư, không tệ lắm." Ann nói " Mình từng đến thử, gần đó có rất nhiều kiến trúc cổ độc đáo."

Hermione huơ tấm thư trên tay, cười nói " Bọn họ đi chơi vui lắm."

" Vậy là tốt quá rồi." Ann nói " Đêm nay cậu có thể gọi báo rằng đã nhận được thư của họ. Thông qua phương pháp vận chuyển của người Muggle tuy rất an toàn nhưng đúng là hơi lâu."
" Ừm..." Hermione xoay người, câu lấy cổ Ann, đặt một nụ hôn.

" Hermione, mình muốn hỏi..."

Một tiếng động vang lên trước cửa.

Lỗ tai Hermione ửng hồng, vội buông Ann ra, Ann bất mãn nhìn ra cửa.

Harry đang siết lấy tấm bản đồ trên tay, trông có vẻ rất rối rắm, tuy nói đây không phải lần đầu hai người họ hôn môi trước mặt cậu và Ron, nhưng loại phá vỡ không khí này, là lần đầu tiên cậu làm.

Xấu hổ lùi về sau một bước, Harry luống cuống nói " Tớ, tớ xuống dưới đợi..."

" Không cần, không cần đâu..." Hermione nắm lấy tay Ann.

" Có chuyện gì cứ nói luôn đi." Ann cầm tay Hermione đi lại ghế sô pha ngồi xuống " Hơn nữa ở đây có vài lá thư cho cậu, Ron đâu ? Gọi cậu ấy xuống luôn."

Lúc Ron ngáp ngắn ngáp dài ngồi xuống ghế, Harry đã hỏi xong vài câu.

Ann nhíu mày nhìn sang Ron, đặt câu hỏi " Tối qua cậu làm gì đó ?"
" Không có làm gì hết." Ron nói " Chỉ là ngủ không ngon lắm." Cậu chàng giơ tấm giấy da trên tay lên " Buổi sáng ghi lại hành trình sắp tới, buổi trưa nghỉ hơi quá lố."

Ann híp mắt đánh giá nhìn Ron, cũng không nói gì mắt dời qua tấm giấy da trên bàn trà.

" Bộ Phép thuật đã tiến vào trạng thái giới nghiêm, hiện nay chỉ có nhân viên hơi có chức quyền mới được phép dùng bột Floo di chuyển, những người khác đều phải đi bộ đến chỗ làm. Khả năng về sau càng làm căng hơn nữa, mình kiến nghị hành động này nên sớm tiến hành."

Harry nhíu mày, Hermione cắn môi dưới trầm tư, Ron chống cằm nhìn tấm bản đồ, giấy da dê tài liệu trên bàn, ánh mắt đờ đẫn.

Chú ý tới chuyện này, Ann nhăn mày, định mở miệng nhưng lại kiềm xuống.

" Trừ chuyện này, còn một tin nữa." Ann lấy một tờ «Nhật báo Tiên tri» từ trong hộp đàn, nội dung là «Ngày trước khai giảng của Hogwarts».
" Cái gì ?" Ba người cùng lên tiếng, Hermione và Harry đứng thẳng dậy.

Một tấm hình khổ lớn của người đàn ông tóc đen mũi khoằm quen thuộc trừng mắt nhìn cả đám bên dưới là một tựa đề ghi:

Severus Snape được phê chuẩn chức vụ hiệu trưởng trường Hogwarts.

" Không thể nào !" Harry và Hermione đồng thời lên tiếng.

Hermione mau mắn nhất, quơ ngay tờ báo và bắt đầu đọc to bản tin liên quan đến tấm hình.

" Ông Severus Snape, bậc thầy Độc dược kì cựu ở trường đào tạo pháp sư và phù thủy Hogwarts, hôm nay đã được bổ nhiệm chức hiệu trưởng, đây là cải cách quan trọng nhất trong nhiều cải cách nhân sự ở ngôi trường cổ xưa này. Sau khi giáo viên bộ môn Muggle học trước đây từ chức, bà Alecto Carrow sẽ đảm nhận công việc này trong khi anh của bà là ông Amycus được bổ nhiệm làm giáo sư bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."
" 'Tôi vui mừng có cơ hội giương cao những giá trị và truyền thống phù thủy tốt đẹp nhất...' Chẳng hạn như ám sát và cắt tai người ta, thế à ! Lão Snape làm Hiệu trưởng ! Lão Snape trong phòng làm việc của cụ Dumbledore...Đội quần rồi !" Hermione thét to lên khiến cả Harry, Ron và Ann đều giật thót. Nàng đứng bật dậy rời khỏi bàn, gạt đổ đồ vật chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa la "Mình sẽ trở lại ngay !"

" Đội quần ?" Ann vuốt cằm cười cười " Hay nhở ?"

" Thật là !" Harry bực tức lên tiếng " Như thế thì Hogwarts cũng đã bị bọn chúng chiếm giữ ! Hai anh em Carrows là Tử thần Thực tử, xớ, dạy Muggle học ư ? Dạy làm sao gϊếŧ chết người Muggle à ?"

" Nhưng giáo viên khác sẽ để yên hả ?" Ron hỏi.

" Bồ nói đi ?" Harry bực bội nói tiếp " Bọn họ trừ việc tiếp tục dạy học thì còn lựa chọn nào khác đâu. Nếu Bộ Phép thuật và Voldemort đều chống lưng cho Snape, vậy không ở lại dạy học thì chỉ có thể ngồi trong Azkaban mà thôi...Coi như cũng tốt, mình nghĩ họ sẽ kiếm cách bảo vệ những học sinh."
Trong ánh mắt Ron lóe lên cảm xúc thất thường, ờm một tiếng.

" Chuyện Hội Phượng Hoàng xử lí thế nào rồi ?" Harry lên tiếng hỏi lại Ann.

" Không xử lí gì cả." Ann lướt nhìn Ron " Cũng chẳng có biện pháp xử lí. Rất vất vả mới có thể duy trì trạng thái hiện tại, lén hành động trong bóng tối. Hội Phượng Hoàng không thể để lộ thêm nhiều người nữa."

Harry đi tới đi lui trong phòng khách, cuối cùng thở dài một hơi, ngồi trở lại vị trí.

Hermione thở hồng hộc chạy xuống từ cầu thang, Ann đưa qua cho nàng một ly nước, Hermione uống một hơi sạch boong nửa ly.

" Mình nhớ ra một chuyện." Hermione thở hổn hển " Trong lầu ba của phòng Harry, bức tranh chân dung cụ Phineas Nigellus."

" Là sao ?" Ron hỏi.

Nhưng Harry và Ann đều nhận ra " Lão Snape có thể nhờ cụ Phineas Nigellus dòm ngó qua căn nhà này dùm lão." Hermione giảng giải cho Ron " Nhưng giờ cứ để lão thử coi. Tất cả những gì mà cụ Phineas Nigellus có thể nhìn thấy là ngăn tủ đầy bụi bẩn trên tầng năm."
Ann nhìn Hermione mỉm cười khen ngợi.

" Còn chuyện gì nữa không, Ann ?" Hermione hỏi.

" Không còn gì." Ann nói " Xuống lầu ăn bữa chiều nha ? Đói quá."

" Được, tụi mình đi ăn thôi."

Toàn bộ quá trình dùng bữa, chủ yếu là Harry tám nhảm cùng Ann và Hermione, Ron đôi khi sẽ ậm ừ vài câu phụ họa.

Tình huống như thế cứ kéo dài mấy ngày, Harry và Hermione cũng nhận ra có gì đó không đúng, nhưng Ron trông chẳng nghe lọt tai lời họ nói.

Tận đến cuối tháng bảy, vào hôm sinh nhật Harry, Ann gõ cửa phòng của cậu ở lầu ba, mấy hôm trước Ron đã dọn lên tầng bốn.

Harry không ngủ, cậu chàng vẫn còn thức, nhưng thấy người bên ngoài là Ann thì có hơi ngạc nhiên.

" Thế nào ? Bất ngờ quá hả ? Tớ đoán chắc cậu hi vọng người đó là Ron nhỉ ?" Ann nói.

" Ừm." Harry thành thật nói " Đúng là vậy."

Ann mỉm cười, vỗ vai cậu " Ra tâm sự tí nhé ?"
Bình Luận (0)
Comment