[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 193

----------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

----------------------------------------------

Hai người tìm không quá lâu, trong khu rừng đen u tối, ánh sáng từ đũa phép có thể truyền đi rất xa. Skool bên kia nhanh chóng phát hiện ra ánh đèn từ đũa phép của Hermione và Harry.

Huơ huơ đũa phép, Ann tháo nhẫn và bông tai bỏ lại trong túi.

" Ann..." Hermione vùi đầu vào cái ôm ấm áp của cô, hơi ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc, cứ thế nàng siết chặt thêm vòng tay đang ôm Ann.

Tắt ánh sáng từ đầu đũa, Ann mỉm cười rồi đặt nhẹ nụ hôn lên trán Hermione " Cậu không sao chứ ?"

Hermione lắc đầu, càng ôm Ann chặt hơn.

Cô cũng ôm lấy nàng, hỏi Harry đang đứng bên cạnh " Còn cậu, Harry ? Sáng nay ở Bộ Phép thuật thật ra đã có chuyện gì ? Kế hoạch xảy ra việc ngoài ý muốn sao ?"

Harry há miệng, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.


" Ầy ~" Ann cười cười " Thứ lỗi, mang mặt nạ làm Skool quá lâu rồi, nói chuyện giọng điệu chưa kịp thay đổi. Chúng ta đến lều trại trước đã."

Hermione vẫn ôm chầm Ann.

" Làm sao vậy ?" Ann dịu dàng hỏi thăm.

Hermione lắc lắc đầu, môi dưới cắn lại, buông lỏng Ann ra. Lúc đang đi trở về thì đột nhiên Ann kéo tay nàng lại.

" Chờ tí." Ann cười nói, cô gỡ mắt kính bỏ vào túi, kẹp đũa phép lên mang tai, cởϊ áσ choàng xám xuống, đưa nó và ba lô cho Hermione.

Hermione nghi hoặc cầm lấy. Ann khom lưng phía trước nàng, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nói " Lên nào, bạn gái của mình."

Tích tắc đôi mắt đỏ ửng.

" Nếu chậm trễ nữa, Ron sẽ phải đợi lâu đấy." Ann nói.

Hermione mấp máy môi, quấn tay quanh cổ Ann, cô lập tức cõng nàng đứng dậy.

" Được rồi, đi nào."

Toàn bộ quá trình, Harry đều ngơ ngác, lúc này mới kịp tỉnh táo " Ờ, ờm..." Cậu nói rồi cầm đũa phép dẫn phía trước. Hermione thắp sáng đũa phép, vì Ann mà chiếu rọi đướng đi.


Hè đêm của tháng tám, quanh khu rừng rậm mát mẻ, bầu không khí yên tĩnh xung quanh thỉnh thoảng sẽ bị những cơn gió nhẹ lay động làm lá cây xào xạc. Lâu lâu lại có tiếng đạp gãy một nhánh cây nhỏ, hay vài động vật như sóc, thỏ kinh hãi chạy đi, thậm chí thỉnh thoảng có tiếng xè xè của rắn.

" Mấy cậu có tìm được Trường sinh Linh Giá không ?" Ann vừa cõng Hermione vừa hỏi.

" Tìm ra rồi." Harry nói " Mụ Umbridge đeo trên cổ, bọn tớ giật lấy."

" Ồ, vậy phá hủy nó chưa ?" Ann hỏi tiếp.

" Còn chưa." Harry khựng lại một chút " Tụi tớ không biết mở nó ra làm sao, nên đang định hỏi cậu."

" Hả ?" Ann cười cười " Tớ còn tưởng cậu nghĩ ra rồi chứ. Harry, suy nghĩ một tí hồi ở văn phòng cụ Dumbledore, hồi ức lần đầu tiên gặp Tom khi hắn tỏ ra những điểm đặc biệt của mình. Không phải phù thủy nào cũng có, một số rất ít, nó thuộc về thân thế của Tom, đặc biệt duy nhất, cũng là thuộc về Slytherin."


" Ann, ý cậu nói là." Hermione lên tiếng " Xà khẩu ?"

" Ừm, đây chính là chìa khóa để mở mề đay của Salazar Slytherin, đặc tính độc nhất của ông ta."

Harry cúi đầu, chăm chăm nhìn đũa phép trên tay, nhỏ giọng nói " Tớ thật không nghĩ tới, thật xin lỗi."

" Không cần cảm thấy có lỗi." Ann nói, nghiêng đầu nhìn sang Hermione " Mấy cậu làm sao vậy ? Cực khổ lắm mới lấy được Trường sinh Linh Giá, không phải nên vui vẻ lên sao ?"

Hai người đều không nói gì.

" Được rồi, đợi lát thì nói tiếp, đến nơi chưa ?" Ann hỏi.

" Chỗ này, bảy tám bước nữa là tới." Hermione giơ đũa phép lên nói.

Xuyên qua lớp tường bảo vệ trong suốt, trước mắt là một căn lều màu xanh nhạt.

Bước vào bên trong, đặt Hermione xuống, nàng đem ba lô và áo choàng treo lên giá, lúc quay đầu lại thì được Ann đón lấy, ôm và hôn nhẹ lên môi.
Cô tới lấy cái hộp trắng có kí hiệu dấu cộng màu đỏ ra, hỏi " Ron ở phòng nào ? Bị thương có nặng không ?"

" Bên này !" Hermione chỉ vào một căn phòng " Bị thương ở cánh tay, chảy rất nhiều máu, mình chỉ dám dùng tinh chất Bạch tiễn xử lí sơ sơ."

Ann gật đầu, cùng đi vào với Harry và Hermione.

Harry vừa đẩy cửa ra, giọng hào hứng của Ron đã vang lên " Nè hai bồ, mau đoán, mau đoán xem mình phát hiện vụ gì rồi ?"

" Phát hiện cái gì ?" Ann hỏi, cô cầm cái hộp đến bên mép giường.

" Ấy, Ann !" Ron nói " Chuyện ngày hôm qua, tớ xin lỗi."

Ann lắc đầu " Tớ cũng có phần sai." Cô mở cái hộp, lấy mấy chai lọ và dụng cụ bằng bạc trắng ra, trông có vẻ như mấy con dao nhỏ.

" Bồ phát hiện cái gì ?" Harry hỏi.

Ron giơ cao món đồ trên tay, là cái Tắt sáng cụ Dumbledore tặng cho cậu.

" Mình đã phát hiện tác dụng của cái Tắt sáng cụ Dumbledore để lại !"
" Là gì ?" Hermione hỏi.

" Vừa rồi mọi người từ chỗ kia trở về phải không ?" Ron chỉ về một hướng, đúng thật là chỗ ba người trở về. Ann, Harry và Hermione thoáng nhìn qua nhau sau đó Hermione gật đầu xác nhận.

" Rồi sao nữa ?" Ann hỏi.

" Biết là cậu muốn tới, nên tớ đã thức đợi mọi người. Sau đó đột nhiên toàn bộ ánh đèn quanh lều trại đều tắt ngỏm chui hết vào bên trong cái Tắt sáng. Thế là tớ tò mò mở nó ra xem thử. Bên trong phát ra ba quả cầu trắng, vây quanh cái Tắt sáng, dạo mấy vòng thì cuối cùng mấy cậu lại gần, cả lều trại sáng lại bình thường."

" Ồ, xem ra tác dụng của nó với kính dò la cũng tương tự, chỉ là phạm vi rộng và dễ dàng ẩn nấp hơn." Ann nói rồi dùng kéo cắt cái băng gạc quấn cánh tay dính máu của Ron ra.

Cánh tay bị khoét một miếng thịt, nhưng đã có một lớp da mỏng dính lành lại, ở phía góc miệng vết thương vẫn còn rỉ chút máu. Ann kề gần hơn để quan sát, cô duỗi tay lấy lọ thuốc dán giấy trắng ở ngăn thứ nhất.
" Nếu cái Tắt sáng có tác dụng như thế, thì mình nghĩ là chút nữa chúng ta hãy thử thí nghiệm xem phạm vi của nó rộng tới đâu."

Ann gật đầu " Nên thế...Ráng chịu nhé."

Ann thấm ít thuốc mỡ vào tăm bông, vừa chạm nhẹ vào vết thương Ron đã xuýt xoa, run rẩy.

Cô không để ý tới sự rên la của Ron, nhanh chóng xử lí vết thương, bôi lên một lớp thuốc. Quấn băng gạc xong xuôi, cô lưu loát lấy một cái cốc chịu nhiệt rỗng từ bên trong ra.

Mở các loại bình lọ, đổ nhẹ vào rồi lắc đều. Một chất lỏng màu lam nhạt được điều chế ra. Rót đều vào ba ống thí nghiệm trống, đậy kín nút. Cuối cùng, Ann đưa phần dư còn lại tới trước mặt Ron.

" Uống hết."

Ron nhận lấy uống một hớp, kết quả là mặt mày thay đổi hẳn, chờ hơn nửa ngày cậu chàng mới nuốt xuống, thè lưỡi phàn nàn " Sao khó uống thế này ?"
" Đương nhiên là khó uống." Ann xách một cái bình đựng chất lỏng trong suốt tầm 200ml ra, đặt ba ống thí nghiệm vào trong " Phương thuốc học từ chỗ bà Pomfrey mà."

Ron rụt cổ.

Dọn dẹp mọi thứ xong, Ann đóng nắp hộp lại. Chỉ vào bình thuốc bên ngoài " Mỗi ngày một ống, sáng mai ăn xong uống một nửa, chiều lại uống một nửa. Chỗ này có thuốc bôi, một ngày thoa hai lần, tầm ba ngày sẽ lành lại."

" Uầy..." Ron không nhịn được hỏi thăm " Ann, cậu có tính đi làm bác sĩ không ?"

" Từng nghĩ đến." Ann nói " Nhưng mà, dì tớ nhất định không đồng ý, với lại tớ không thích những nơi như bệnh viện, cho nên vẫn quên đi."

Ann đặt cái hộp xuống dưới sàn, đi qua cái ghế sô pha Hermione đang ngồi, ngồi cạnh xuống, thuận tay ôm lấy Hermione, nàng cũng vòng lấy eo Ann.

" Mau nói cho tớ biết." Ann liếc mắt nhìn đồng hồ " Buổi sáng hôm nay, đã xảy ra chuyện gì ở Bộ ? Chỉ cần nói sơ lược là được, tầm 8 giờ 30 tớ vẫn còn một cuộc họp ở Hội. Hành động sau này của Hội còn phải xem xét dựa theo tình hình xảy ra hôm nay."
" Để tớ... tớ nói cho." Harry lên tiếng.

Ann gật đầu.

Sau khi nghe xong, chân mày Ann nhíu chặt, bàn tay nghịch bạc Sickles không ngưng nghỉ.

" Có phải tớ đã gây ra rắc rối không ?" Harry ủ rũ " Tớ thật ngu mà..."

" Không tính là quá phiền phức." Ann cắt ngang lời Harry " Cậu cũng không ngu, dưới tình huống cậu quyết định làm thế, tớ có thể hiểu được."

" Nhưng chuyện ở quảng trường Grimmauld và Bộ có phải sẽ ảnh hưởng đến Hội ?"

" Muốn nói không là hoàn toàn không có khả năng." Ann nói " Nhưng không phải lỗi cậu, đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Quảng trường Grimmauld bị phát hiện, đây là việc sớm hay muộn mà thôi."

Xoay vòng đồng bạc Sickles trên tay, Ann nói tiếp " Những người cậu cứu ban nãy, tớ sẽ nhanh chóng dò la tin tức của họ. Nhưng, gần đây Bộ và chính phủ dân Muggle đã tăng cường rà soát biên giới, muốn đến quốc gia khác không dễ tí nào, mà cũng chẳng có phương tiện di chuyển để đi lại. Vả lại cậu cũng biết, khả năng làm giả gia phả của Cresway đã bị bại lộ, ông ta là thành viên tầng ngoài của Hội, tớ tuy luôn cố gắng bảo vệ nhưng lần này cũng đành phải đến Azkaban ở."
" Vậy lần này sẽ khó mà xử lí đúng không ?"

" Đừng nói thế..." Ann cười cười " Hội Phượng Hoàng luôn tồn tại chỉ vì một mục đích, tiêu diệt kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Mà muốn gϊếŧ hắn, cần phải phá hủy tất cả các Trường sinh Linh Giá, cho nên ba cậu mới là trung tâm, nói cách khác, Hội Phượng Hoàng vốn dĩ là nơi giúp mấy cậu xử lí các chuyện bên lề mà thôi. Hơn nữa, kế hoạch luôn sẽ không phòng được những tình huống ngoài ý muốn, lần này chúng ta tìm được một Trường sinh Linh Giá đã là rất tốt rồi."

Xáo trộn hết khái niệm. Xém chút Hermione đã buột miệng thốt ra, nhưng lời đến cửa miệng thì đành khựng lại, cắn chặt môi.

Harry nhíu chặt mày.

" Ầy, muốn trách thì trách cái thằng kia ! Nó tên gì vậy ?" Ron hỏi.

" Tata Misheni." Harry nói.

" Người Harry cứu là Tata Misheni ?" Ann hỏi lại.
" Có gì sao, Ann ?" Hermione lên tiếng " Ông ta có gì không đúng à ?"

" Mình biết ngay ông ta có vấn đề mà !" Ron khẳng định " Tụi mình cứu ổng, còn bị ổng cắn ngược lại, cái thằng cha xấu xa ! Nhưng không phải Bộ đang bắt những phù thủy gốc Muggle sao ? Kẻ xấu xa như ông ta thế nào cũng sẽ bị hốt !"

Ba người nhìn qua Ann.

" Tớ biết ổng." Ann nói " Bởi vì lúc định tuyển chọn một lớp thành viên cho tầng ngoài của Hội, có người đã đề cử ông ấy."

" Cái gì ? Đề cử ổng ? Tầng ngoài của Hội Phượng Hoàng thật là..." Ron kịp thời ngậm miệng, bởi vì Hermione và Harry đều trừng mắt nhìn cậu. Ron đành tỏ vẻ xin lỗi.

" Không sao cả." Ann nói " Vốn dĩ mối liên lạc của tầng ngoài Hội rất phức tạp, ba đạo giáo, chín học thuyết. Hiện tại lại không thể nhận được tin tức từ chính phủ, phải cần lảng vảng ở những nơi 'xám' để lấy tin. Lại nói, ông ta bị động hay chủ động bị bắt ?"
Ba người nhìn Ann khó hiểu.

" Ồ, để tớ giải thích một tí." Ann nói " Tata Misheni là một phù thủy gốc Muggle đầy khốn khổ và tuyệt vọng. Không sai, ông ta tuy là phù thủy gốc Muggle nhưng lại bị cha mẹ mình vứt bỏ, sau đó thì bị một phù thủy lang thang chăm sóc, có thể xem như là một nửa dân phép mà thôi."

Bình Luận (0)
Comment