[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 2

===============================================

Beta: Vũ Minh Nguyệt

===============================================

Ann vừa mới la lên liền hối hận, nếu phong thư này là thật, như vậy chẳng phải nơi này là thế giới phép thuật kì bí sao, có quỷ mới biết liệu có phù thủy nào giám sát quanh đây không.

Cũng may bản thân nói tiếng Trung, dù đã sinh sống nơi này ba năm, dưới tình huống cấp bách vẫn mang thói quen dùng tiếng Trung, rốt cuộc thì trong kí ức cô cũng đã dùng 24 năm tiếng Trung.

Hít sâu hai cái, lúc sau Ann liền tĩnh lặng lại, tay nắm lấy bức da dê thông báo, tầm mắt Ann đảo qua phong thư màu vàng khác nằm trên đống sách.

Rút phong thư từ đống sách, Ann trực tiếp xé ra đọc, như cũ vẫn là tấm da dê dày, nhưng ngắn đến đáng thương, trên tấm da với dòng chữ nghiêng hoa xinh đẹp bằng tiếng Anh: Thân gửi tiểu thư Stokes, hãy chờ ở nhà vào 8 giờ ngày 24 tháng 7 năm 1990. Ban Thi hành luật Phép thuật.


Ann nhanh chóng xem nội dung thư, lại lật trái phong thư, không có nội dung gì khác. Nghiêng đầu suy nghĩ, có thể thân phận ở bản thể này của cô không đơn giản.

Đang trầm tư suy nghĩ, một tràng gõ cửa kèm theo là tiếng của sơ Aida vang lên " Bé con, mau xuống lầu ăn cơm"

" Vâng, thưa sơ Aida." Hồi phục tinh thần, Ann nhanh tay đem bức thư bỏ vào phong bì, rồi lại đem ba phong thư đặt ngay trước bàn, xuống lầu ăn cơm.

Chẳng cảm nhận nổi mùi vị gì, cô trả lời qua loa có lệ với viện trưởng Odetta về Trung học Corfu, Ann từ đại sảnh bước về thang lầu, đi một nửa cô đột nhiên dừng lại xoay người nhìn về phía đồng hồ, là 7 giờ 50 phút.

" Bà Odetta, hôm nay là ngày mấy thế ạ? " Đang sắp xếp, thu dọn bàn cơm, Odetta mỉm cười nhìn Ann khẳng định trả lời " Hôm nay là 24 tháng 7 đó."

Cười lễ phép cám ơn, bước chân Ann trở nên nhanh hơn rồi dần biến mất. Trở về phòng, cô chậm rãi cầm phong thư màu vàng xám lên, đọc lại một lần nội dung tấm da dê.


Trong lòng tính toán thời gian, Ann ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bộ Phép thuật, cái tên lâu rồi không thấy qua. Đối với Harry Potter, cô chỉ mới xem qua phim điện ảnh, tuy rằng đã xem mấy lần nhưng rất lâu rồi, nhiều tình tiết cũng không còn nhớ rõ. Mặc kệ kế tiếp có đi Hogwarts hay không, đêm nay nhất định phải giành thời gian đem các tình tiết nhớ rõ mà viết xuống toàn bộ.

Vì tương lai chính bản thân, biết trước tương lai sẽ phát sinh cái gì luôn là một ưu thế lớn, ở thời điểm cuối cùng đối kháng Voldemort, nhân loại hay trong lời các phù thủy thế giới Muggle sẽ bị phá hư.

Không biết phù thủy thế giới bộ dáng gì ? Trông như phim điện ảnh sao ? Có chút muốn đi xem thử ! Dù sao đây chính là Hogwarts, thế giới phép thuật ! Cùng với các hiện tượng khoa học ở thế giới kia hoàn toàn khác nhau.


Ann nỗ lực nghĩ lại cốt truyện của Harry Potter, hít mũi một cái, cô chỉnh trang lại quần áo một lượt, bước chân có chút rối loạn dừng lại trước bàn, nhìn thời gian chầm chậm lắc lư.

Đi qua đi lại vài bước, Ann tới bên kia sổ, cười nhạo một tiếng, giẫm lên ghế đem cửa sổ mở ra.

Một trận gió mát đêm mùa hạ thổi qua mang theo mùi cỏ xanh làm Ann bình tĩnh lại, đưa đầu ra ngoài cửa sổ ngó. Ánh trăng bạc bao phủ cô nhi viện, phía dưới là một mảnh cỏ trống trải, cách đó không xa là rải rác mấy cây tùng cùng cây bạch dương. Âm thanh bà Odetta vang vọng dưới lầu, xen lẫn là vài tiếng chó sủa, hay tiếng côn trùng bay vo ve.

Lắc nhẹ đầu, rồi rụt người trở lại, nhớ tới chính mình hành động khi nhận được thư của Hogwarts, không khỏi cảm thấy chút buồn cười, xem ra hôm nay tiếp xúc quá nhiều bất ngờ rồi.
Nhảy khỏi ghế, bắt đại một quyển sách, tùy tiện ngồi đọc trên bàn.

Mặc kệ sự tình kế tiếp, giặc đến thì đánh, nước lên thì nâng, lấy bất biến ứng vạn biến là biện pháp tốt nhất để giải quyết. Chính mình đã đến thế giới này, trước hết xem tình hình đã. Cơ hội tốt như vậy, nhìn ngắm thế giới phép thuật, đi là nhất định phải đi, nhưng trọng tâm vẫn là làm một người bình thường.

Ann nghĩ như vậy.

Ở đại sảnh cô nhi viện, hộp đồng hồ trong tủ gỗ đã tí tách tiếp cận vị trí 12.

Tí tách một tiếng, vừa vặn đúng 12. Tí tách, kim giây đi qua số 12.

Lầu 3, bên trong phòng của Ann.

Giường nằm bên phải, bàn học ở phía sau, cánh cửa ở phía trước, một khoảng không trống nhỏ, tia sáng chợt lóe lên, một bóng người hiện hữu.

Ann nghe được âm thanh nhỏ phía sau, quay đầu lại.
Trước mặt là một người đàn ông, mặc áo khoác gió xám dài, bên trong là chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, nhiều vết ố, cổ áo mở rộng hai nút, phía dưới là quần jeans xanh đậm. Mái tóc hơi xoăn, râu ria xồm xoàm, mang chút hưng phấn mà nhìn về phía cô.

Ann bước xuống ghế, đứng yên nhíu mày nhìn, còn dùng cái tay xoa xoa mũi, người trước mặt có một mùi hương kì quái, tương tự dê bò nhiều loại động vật ám trên người, mùi hương hỗn tạp, hôi thối.

" Ông là phù thủy ?" Giọng nói mang theo vẻ ngờ vực.

Không thể trách Ann, người đàn ông kì quái này, nếu không phải bất ngờ xuất hiện, cô thật sự cho rằng là một kẻ lang thang bên đường.

Người đàn ông có chút kích động nhìn Ann mà gật đầu, duỗi tay về phía trước định ôm lấy cô.

Ann dùng tay che mũi, nhẹ bước ra phía sau " Ưʍ..... Trên người ông.... mùi hương....."
Người đàn ông lập tức xấu hổ, đứng yên thu tay lại lẩm bẩm vài câu " Phải quản lí nhiều sinh vật như vậy........ Thực sự là......" Tay phải lấy ra một cây gậy màu đen, hướng quần áo của bản thân chính huơ nhẹ.

Cái kia chắc là đũa phép, Ann tò mò nghĩ nhìn người đàn ông quơ quơ cây đũa.

" Scourgify (Bùa tẩy rửa, vệ sinh) ."

Ánh sáng từ đũa phép phát ra, người đàn ông trang phục mới mẻ trở lại, mùi vị kì quái trên người cũng biến mất.

Tay trên mũi cũng buông thả xuống, trước mặt là một phù thủy. Nhìn dáng vẻ này có lẽ là một phù thủy quen thuộc với cha mẹ mình. Không thể quá không lễ phép.

" Xin chào, cháu là Ann Stokes, cháu đã đọc bức thư." Cô tự giới thiệu về mình, vừa chỉ chỉ phong thư trên bàn.

Cất đũa phép vào ống tay áo, người đàn ông dự định xoa đầu Ann, nhưng lại bắt gặp ánh mắt cảnh giác của cô liền dời xuống bắt lấy tay Ann.
Ann duỗi ra, đụng phải bàn tay to lớn, người đàn ông này tay to gấp hai ba lần cô, thật dày lại có chút run nhẹ.

Bắt tay một lúc lâu, nghi hoặc nhìn ngó.

Chú ta nhìn chằm chằm Ann chút lâu, cười dịu dàng, cất lời " Con lớn lên thật sự rất giống cha mẹ Annie, rất tuyệt, chú là Eren Hall, là bạn tốt của cha mẹ con."

" Cha mẹ con ?" Ann nỗ lực làm giọng điệu bản thân trở nên kinh ngạc, tuy đã đoán được một ít sự tình, cha mẹ cô là phù thủy, rất có khả năng dưới thời kì Voldemort phát động chiến tranh mà mất đi, hoặc là tai ương ập đến, để lại Ann một mình. Bộ Phép thuật vì không thể dùng phép ở thế giới Muggle nên đưa Ann đến nhà chú Garnett.

Chỉ là cơ thể này vẫn là một cô bé 11 tuổi, lại còn là một cô bé từ nhỏ đã không biết cha mẹ cùng kí ức. Phương Dịch An ở thời điểm 8 tuối trở thành Ann, lại hoàn toàn không tiếp nhận hết hồi ức của nàng, ba năm qua Garnett chỉ viết mỗi một phong thư, chúc cô sinh nhật vui vẻ, làm cô biết được chính mình sinh ngày 17 tháng 5 là một Kim Ngưu.
Mà sau lá thư đó, Garnett cũng không còn liên lạc với cô.

Thỉnh thoảng có đôi lúc Phương Dịch An sẽ nhớ lại cha mẹ đời trước mà trong lòng nảy sinh thương cảm. Nên đối với cuộc sống của Ann, cô lại càng thêm thương xót, vì thế càng thêm khẳng định, phải lợi dụng năng lực của chính mình, trải qua mỗi ngày càng tốt hơn. Vì chính mình, cũng vì Ann một cuộc sống mới, nỗ lực hơn.

" Cha mẹ không phải vì tai nạn xe cộ mà mất đi ư ? Nếu chú là bạn tốt của họ, vì sao lâu như vậy đều chưa từng đến xem con ?" Phương Dịch An giúp Ann hỏi ra vấn đề này, trong lời nói mang theo sự lạnh nhạt cùng chút tức giận.

" Thực xin lỗi." Eren trầm giọng, nhìn mái tóc đen trông rất giống người bạn tốt đã mất đi, chú nhỏ giọng giải thích " Bộ Phép thuật có quy định, phù thủy không thể bại lộ trước mặt Muggle...mà cha mẹ con...con còn quá nhỏ..." Nhìn biểu tình Ann lạnh dần lại, Eren nhanh chóng giải thích tiếp " Chú có tới thăm con, Ann...Mỗi dịp sinh nhật, chú còn nhớ rõ sinh nhật năm ngoái con đã đến nhà bạn tốt Jill..."
Ann trong lòng giật thót, quả nhiên vẫn có phù thủy giám sát xung quanh, còn may cô không làm ra điều gì kì lạ, nếu bị họ phát hiện khi nhỏ cùng lớn lên không giống nhau, không biết có hay không bị điều tra ra..... Linh hồn hay đời trước gì đó.

Nhưng mà hiện tại người này tới để làm gì ?

" Ờm... Vậy hiện giờ vì sao chú lại đến gặp con ?"

" À." Eren đột nhiên nhớ ra gì đó, tay xoa xoa cái ót, trên mặt tràn ngập tươi cười nhìn Ann nói " Hôm nay là một ngày quan trọng của con, Ann, chú dẫn con đi tới một chỗ, trên đường sẽ từ từ giải thích chuyện này cho con."

Eren đứng dậy, tay trái nắm chặt tay Ann, tay phải lấy ra đũa phép, nghiêng đầu nhìn cô bé cười dỗ dành " Không phải sợ, kế tiếp sẽ rất thú vị."

Đũa phép phẩy phẩy trên không trung " Apparition (Độn thổ)."

Trước mắt tối sầm lại, Ann cảm giác như bị hút vào một hố đen, cơ thể bị bốn phía đè ép, áp lực không lớn, cứ như đang ở độ nước sâu. Tay phải bị một bàn tay nắm chặt lấy.
Người đàn ông này tựa hồ rất quan tâm cô, sau này ở thế giới phép thuật cũng không còn một thân một mình, có một chỗ dựa dẫm, lại còn quản lí các sinh vật huyền bí ở Bộ Phép thuật ?

Mơ hồ nhớ tới người bạn tốt của Harry Potter, Hagrid cũng có mối quan hệ với các sinh vật huyền bí.

Sau khi trở về nhất định phải đem toàn bộ tình tiết viết xuống, trí nhớ cũng không bằng ghi chép.

Đang nghĩ ngợi, trước mắt Ann đột nhiên sáng lên, cảm giác hai chân đang dẫm trên mặt đất.

Ngẩng đầu nhìn quanh, bên cạnh là đường lớn, chỉ có một chiếc ô tô cũ kĩ dừng cách đó không xa, cách nàng mấy bước chân là cây đèn đường.

Ann nhìn ngay phía trước là một bảng hiệu gỗ màu đen, bảng hiệu so với khung cảnh xung quanh hoàn toàn không hợp.

" Được rồi, chúng ta đến nơi rồi. Eren nhìn quanh, cúi đầu nắm tay cô rồi dùng tay phải đẩy cửa ra, cũng giải thích " Đây là quán Cái Vạc Lủng, nhớ kĩ địa điểm này, sau này con sẽ đến đây rất nhiều lần. Chú cùng cha con lần đầu gặp mặt cũng là ở đây ! Haha, khi đó cậu ta còn là một thằng nhóc dáng người nhỏ bé."
Mới vừa đẩy cửa ra, một hương vị hỗn tạp của cồn và mỡ bò liền áp tới, ngay sau đó là những âm thanh trò chuyện ồn ào, huyên náo. Trần nhà của quán treo mấy cái đèn dầu hỏa, ánh sáng tối tăm, ở giữa là một đám người ngồi quanh bàn lớn, bên cạnh còn có một đám người tụ tập xem đánh bài. Chung quanh là mấy bàn nhỏ gồm bốn hay hai người ngồi, ăn mặc kì quái.

Đương nhiên cũng chỉ có Ann nghĩ họ kì quái, suy nghĩ rất bình thường của một người Muggle. Bằng không vào mùa hè này, ai lại đi ra đường với một cái khăn quàng cổ. Nhưng mà nơi này với người đang mặc áo ngắn tay như Ann thì đúng là có chút lạnh.

Eren lôi kéo Ann chen chúc qua đám người, đang định vòng qua quầy rượu thì một giọng khàn khàn vang lên " Ồ Eren, lâu rồi không gặp, một quãng thời gian lâu rồi không thấy anh."
Ann đem tầm mắt nhìn chai rượu tự động rót vào ly thu lại, nhìn về phía âm thanh phát ra.

Một người trung niên tầm 50 tuổi, đầu trọc lóc, mặt mũi nhăn nheo, híp mắt nhìn Eren.

" Đúng vậy Tom, gần đây có rất nhiều công việc... Bất quá hôm nay tôi có việc phải làm." Eren nói rồi nắm tay Ann " Tôi muốn dẫn con bé đến Hẻm Xéo."

" Ôi Merlin, đây là ?" Tom híp mắt nhìn về phía Ann " Lambert ?"

Eren kéo Ann hướng về phía mình, quay qua Tom gật đầu " Đúng, con bé là con gái của Lambert, Ann Stokes."

Ann mỉm cười lễ phép " Vâng, là cháu."

" Tôi không nói với anh nữa, tôi cần mang con bé đến Hẻm Xéo trước, lần sau có cơ hội lại uống một chén."

Tom gật đầu, xoay bước về quầy rượu.

Eren dắt Ann đi vòng qua quầy rượu đi tới phía sau quán " Vừa rồi là Tom, anh ta là ông chủ của quán rượu này, lúc cùng cha con còn đi học đã quen biết anh ta." Nói rồi chú kéo cô dừng lại trước một bức tường.
" Xem kĩ nhé Ann, đây là địa điểm để đến Hẻm Xéo(Diagon Alley). Hẻm Xéo là nơi mà con sẽ đến để mua mấy vật dụng dùng cho khai giảng. Gõ nhẹ vào miếng gạch, 3 dọc, 2 ngang bên phải."

Eren vừa nói vừa thực hiện động tác.

Ann tròn mắt, kinh ngạc nhìn trên tường xuất hiện một lỗ nhỏ, sau đó lớn dần, trở thành một cánh cửa đá hình vòm cung.

" Hoan nghênh đến với Hẻm Xéo, hoan nghênh đến với thế giới phù thủy." Eren hướng về Ann cười nói " Nắm chặt chú, trong này không ít kẻ xấu đâu."

Ann được dắt tay đi vào con đường.

Bình Luận (0)
Comment