[Harry Potter][Đồng Nhân] Tương Ngộ Tại Hogwarts

Chương 53

------------------------------------------

Beta: Vũ Minh Nguyệt

------------------------------------------

" Nếu hôm nay Snape lên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, mình sẽ trốn tiết." Ann và Fanny đi tới cửa phòng học thì nghe Ron nói chuyện.

Ann liếc mắt ngó Ron rồi đi thẳng vào phòng. Fanny dừng lại một chút nhắc nhở bộ ba " Yên tâm đi, hôm nay giáo sư Lupin sẽ đến."

Giáo sư Lupin đã trở lại bục giảng. Nhìn cũng thấy rõ thầy Lupin đã bị bệnh nặng. Tấm áo choàng cũ kĩ của thầy rõ ràng trở nên rộng hơn, khoác hờ hờ trên thân hình thầy ấy, và dưới mắt thầy là quầng thâm đậm. Tuy vậy, thầy vẫn mỉm cười với cả lớp khi bọn học trò vô lớp ngồi xuống. Bọn chúng lập tức bùng ra một trận tố khổ về cách đối xử của thầy Snape khi dạy thế thầy Lupin bị bệnh.

" Không công bằng, thầy ấy chỉ tới dạy thế thôi sao lại giao bài tập cho tụi con."


"....Tụi con đâu có biết gì về người sói đâu ?"

"Dài tới hai cuộn giấy da lận !"

"Các con có nói với giáo sư Snape là các con chưa học tới chương đó không ?" Lupin nghe vậy hơi nhíu mày.

Đám học sinh Gryffindor lại xôn xao lên

"Có chứ, nhưng mà thầy Snape nói tụi con tụt hậu."

" Thầy ấy chẳng thèm nghe..."

" Hai cuộn giấy da ! "

Mấy học sinh Gryffindor vẻ mặt đều rất bực bội, mà phía bên kia phòng học chỗ Slytherin ngồi đám học sinh thì thầm là chủ nhiệm đã giúp bọn họ ôn tập trước rồi, giáo sư Lupin đổi với những lí do của bên Gryffindor cũng chỉ mỉm cười.

" Đừng lo lắng quá. Thầy sẽ nói chuyện với giáo sư Snape. Các con khỏi phải viết bài luận văn."

Học sinh Slytherin nhìn nhau thất vọng, bọn họ đều đã viết xong rồi, mà bên Gryffindor cũng có một người là Hermione, nàng cũng đã hoàn thành nốt.


Hôm đó tụi nó lại được một buổi học thú vị. Giáo sư Lupin mang theo một cái bồn kiếng đựng con Hinkypunk, một sinh vật nhỏ xíu có một chân luôn làm ra vẻ như mình được chế tạo bằng những lọn khói, chứ không chỉ mong manh và vô hại.

"Nó dụ dỗ lữ khách vô đầm lầy." Giáo sư Lupin giảng giải trong khi bọn họ hí hoáy ghi chép "Các con có để ý cái lồng đèn đung đưa trong tay nó không? Nó nhảy tới người ta đi theo ánh đèn , và rồi..."

Con Hinkypunk ré lên một tiếng kinh dị dội vào lớp kiếng chắn bồn để đáp lời Lupin.

Khi chuông reo hết tiết, mọi người lo thu dọn đồ đạc của mình rồi kéo nhau ra cửa "Chờ thầy một chút Harry" Lupin lên tiếng "Thầy có điều muốn nói với con."

Đi ra khỏi phòng học, Ron và Hermione đuổi theo Ann và Fanny "Ann, cậu nói xem giáo sư Lupin tìm Harry có chuyện gì vậy ?" Hermione hỏi.


" Chắc là hỏi về trận thi đấu hôm thứ bảy, vụ về giám ngục đó, giáo sư Lupin rất quan tâm Harry, chẳng phải Halloween lần trước tụi mình đi làng Hogsmeade, Harry không thể đi, cậu ấy không phải đã ngồi ngây người ở chỗ giáo sư Lupin cả một buổi trưa sao ?" Ann thuận miệng giải thích.

" Nhưng tớ vẫn cứ cảm thấy kì quái." Ron nói " Tuy rằng tớ biết giám ngục thực đáng sợ, cha tớ từ Azkaban về cả một thời gian dài đều không khỏe, nhưng tại sao Harry lại chịu ảnh hưởng lớn như vậy ? Ở tàu lửa đã từng bị ngất xỉu một lần, lần này cậu ấy cũng bị ngất, tớ và Hermione cũng từng đối mặt với tụi nó, nhưng chỉ cảm giác thật mệt mỏi, khó chịu, không đến nổi như Harry..."

Mắt Ann hơi co lại, bạc Sickles đang tung lên cũng dừng lại, cô dừng bước lại, điều này cũng làm cho ba người ngừng lại đứng tại chỗ nhìn Ann, chờ Ann giải thích "Giám ngục Azkaban thuộc về những sinh vật ghê tởm nhất có mặt trên thế gian này. Chúng tràn vào những nơi bẩn thỉu nhất, tăm tối nhất, chúng vinh danh sự thối rữa và nỗi tuyệt vọng, chúng rút cạn sự yên lành, niềm hi vọng và hạnh phúc trong không khí chung quanh. Ngay cả dân Muggle cũng cảm thấy sự hiện hữu của chúng, mặc dù họ không thể nhìn thấy chúng. Người nào quá gần gũi với những viên giám ngục Azkaban thì mọi cảm xúc tốt đẹp, mọi ký ức vui vẻ đều sẽ bị chúng hút kiệt khỏi con người đó. Nếu có thể, những giám ngục Azkaban sẽ gặm nhấm kẻ đó cho đến khi chúng thâu tóm và biến kẻ đó thành một thứ tương tự như chúng - vô hồn và ác độc. Trong lòng kẻ đó sẽ không còn gì khác hơn là những gì trải qua tồi tệ nhất trong đời."
Ba người nhất thời không nói gì, qua vài giây Ron lại hỏi " Vậy chúng nó tới sân thi đấu để làm gì ?"

Ann hiện ra vẻ mặt kì lạ " Tớ đoán, có lẽ bọn chúng đói bụng. Cụ Dumbledore không cho chúng vô trường nên nguồn cung cấp là những nạn nhân càng ngày cạn kiệt, trận đấu Quidditch đông đảo người là sự hấp dẫn to lớn, sự hưng phấn, những cảm xúc mãnh liệt... Ở đó là bữa tiệc thịnh soạn của bọn chúng."

Ba người không nhịn được rùng mình, Ron buột miệng nói " Cũng còn may là ngày đó Ann không tới, bằng không ...." Ann khuôn mặt bỗng lạnh lại, Hermione cùng Fanny trừng mắt nhìn Ron.

" Ý tớ là... Ann và Ông Kẹ..." Ron định giải thích, cậu cảm thấy Ann đối với Ông Kẹ rất sợ hãi, nếu thật sự gặp giám ngục có thể Ann sẽ bị giống Harry vậy ngất xỉu đi. Nhưng cậu lại nhìn thấy Hermione và Fanny đôi phát phát lửa như muốn đốt người vậy nên cũng không dám nói tiếp.
" Đúng vậy, cậu nói không sai, tớ cũng cảm thấy may mắn vì chuyện này..." Ann nói, Ron thở phào nhẹ nhõm.

" Harry ra rồi... Tụi mình đi trước."

Hermione và Ron quay đầu thấy Harry vẻ mặt thoải mái đi ra từ phòng học, chào hỏi bọn họ rồi rời đi.

Hogwarts bắt đầu lạnh dần, mỗi năm tiến vào tuần giữa của tháng 11 Ann sẽ bắt đầu trở nên lười biếng, không muốn thức dậy, năm nay cũng không ngoại lệ, nhưng phải vì có thêm bốn môn học nên bài tập thật sự là nhiều khủng khϊếp, trực tiếp dẫn đến thời gian nằm lười trên giường của Ann giảm hẳn đi. Chỉ có mỗi cuối tuần mới được nằm nướng nhưng cũng không thể nướng chín của buổi sáng, những thời gian dư dả phải dành để hoàn thành bài luận.

"Ann, đừng ngủ nữa, lát nữa tụi mình còn phải đến thư viện làm bài luận môn Cổ ngữ Runes !" Fanny đi tới bên giường Ann, kéo chăn ra.
Ann kéo chăn qua đầu, giọng nói mơ màng vang lên " Mấy giờ ?"

" 9 giờ rưỡi, tối hôm qua cậu bảo tớ giờ này kêu cậu dậy...." Fanny đem một túi đồ và đồ ăn sáng đặt lên bàn "Đồ mà cậu nhờ mua chú Eren đã gửi tới rồi.... Bữa sáng tớ để trên bàn cho cậu đấy."

Fanny nói xong lại đi về bàn học của mình đem mấy cuốn sách mượn được từ thư viện tiếp tục viết bài luận môn Muggle học, chỉnh sửa lại mấy lỗi nhỏ xong xuôi, bắt đầu lấy sách và vở ghi chép Cổ ngữ Runes ra.

Chờ đến khi cô sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Ann từ trên giường mới bắt đầu phát ra âm thanh, cô đang mắt nhắm mắt mở chỉnh trang lại bộ quần áo.

" Lúc đi thư viện cậu gặp Hermione hả ?" Ann hỏi.

Fanny đang ngồi trước bàn đọc sách chờ Ann, nghe được câu hỏi của cô cũng không quay đầu nhìn lại trả lời "Ừm, cũng như mọi ngày, sách chất đầy hơn nửa cái bàn."
" Hờ, hai cậu nghiên cứu Muggle học tới đâu rồi."

" Tớ và Hermione vừa mới thảo luận xong xuôi một vấn đề, liên quan tới TV... Nói thật với cậu Ann, tớ cảm thấy Hermione là một người cực kì phấn đấu, nỗ lực, nghe nói cậu ấy chọn hết tất cả các môn tự chọn, khẳng định là thời gian rảnh rỗi của cậu ấy tất cả đều giành để tới thư viện."

" Đương nhiên rồi, Hermione chính là học bá cao cấp."

" Học cái gì ?"

" Học bá ! Ý tớ là người học tập rất giỏi, kiểm tra điểm luôn rất cao, học tập là lĩnh vực tài giỏi."

" Là một từ mới hả ? Nhưng tớ cảm thấy từ này rất tốt, còn đỡ hơn cái biệt danh cô-nàng-cái-gì-cũng-biết mà đám người bên Gryffindor đặt."

"Haha, tớ còn một ít từ mới cậu muốn nghe không ? Ồ, cậu vừa mới nhắc tớ một việc, cái ý tưởng này không tồi, tớ phải cũng Fred và George nói mới được."
Fanny nghe xong cũng rất hứng thú, buông quyển sách trên tay xuống, đi lại chỗ Ann " Ann, mau kể với tớ, chủ đề có thể nói với Fred và George chắc chắn là rất thú vị."

"Hì hì, đây là bí mật thương nghiệp, nhưng mà tớ có thể đồng ý giữa trưa nay cho cậu nghe cuộc nói chuyện giữa tớ với Fred và George, tớ nghĩ chắc chắn sẽ tạo nên một sự kiện thú vị ở Hogwarts."

" Được lắm." Fanny vui vẻ nói.

" Hiện tại tụi mình đi tới thư viện làm bài luận môn Cổ ngữ Runes đã, mau lên... Hi vọng trước giờ cơm trưa có thể viết xong hai tấm giấy da."

" Ờ...Ann ? Cậu đang lấy gì ra vậy ? Một cái túi đeo xấu hoắc, y chang cái túi đeo của cậu luôn."

" Nó chỉ là không có họa tiết trang trí thôi mà, làm gì tới nỗi xấu chứ ?" Ann đeo lên một bên vai.

" Màu xám đơn điệu, gắn mỗi một cái móc khóa ở phía trên, cái này còn không chịu xấu, cậu xem túi đeo của tớ nè." Fanny xoay người đưa cho Ann xem túi đeo trên vai.
" Dùng được là tốt rồi ..." " À, tớ biết rồi, cậu định đưa cái này cho Hermione phải không ?" Fanny tự nói với bản thân " Cậu ấy đúng thật là cần một cái túi có ếm bùa chú co giãn, mỗi lần nhìn đống sách cậu ấy đựng trong túi đeo tớ đều hoảng hồn, sợ hãi, cái túi đó chỉ sợ không chịu được mấy ngày sẽ rách mất."

Lầu một của thư viện, cuối tuần chỉ có ít ỏi mấy học sinh ngồi. Ann và Fanny đi tới một bàn đầy sách, Hermione đang nhanh chóng lật tìm một cuốn sách.

Phát hiện có người tới, Hermione ngẩng đầu nhìn, thấy là Ann và Fann thì cô dừng động tác lại, đứng lên sắp xếp lại bàn ngồi.

Đầu học kì này, Ann và Fanny đến thư viện thường xuyên gặp được Hermione, sau đó có một lần Fanny lôi kéo nàng ngồi chung, thế là ba người cứ như vậy học tập chung ở thư viện.
Hermione cũng đã quen với thời gian Ann lui tới, như mọi ngày nhanh chóng thu dọn mấy đồ linh tinh, Ann sẽ ngồi đối diện Hermione, còn Fanny thì ngồi cạnh cô.

Đem túi đeo trên người tháo xuống, Ann đưa cho Hermione "À, Hermione cái này cho cậu, mình cảm thấy túi đeo cũ của cậu muốn hư rồi, cậu đựng bên trong nhiều sách như vậy, có một ngày nó sẽ rách mất thôi."

Fanny ở bên cạnh cười thành tiếng, bộ dạng nghiêm túc nói mấy lời này của Ann thật đáng yêu, Hermione mơ hồ không hiểu nhìn Ann.

" Hermione, tuy cái này hơi xấu một tí, nhưng nó giống với túi đeo của Ann đều được ếm bùa co giãn, đại khái chắc cậu có thể bỏ nhiều hơn lúc trước 20 cuốn sách." Fanny giải thích cho Hermione.

" Xấu chỗ nào ..." Ann bĩu môi.

Hermione rất vui nhận lấy túi đeo " Là bùa chú co giãn cao cấp đó hả ? Cám ơn cậu, Ann..." Nàng nhìn thử trái phải, rồi lại thả hai cuốn sách vào, đeo lên người " Tuyệt quá luôn." Hermione cười nhìn Ann " Mình không thấy nó xấu tí nào, rất thực dụng."
" Các cậu...." Fanny ở bên cạnh nói "Giọng điệu chả khác gì nhau." Hermione vui vẻ cười tươi.

Bình Luận (0)
Comment