[Harry Potter] Ma Vương

Chương 17

Ngày 1 tháng 9, Harry đến nhà ga Ngã Tư Vua, cực kỳ thoải mái đi xuyên qua tấm ngăn cách mà Dobby dựng lên. Có vẻ như Dobby kia sẽ vẫn theo kịch bản dù cậu có nói gì đi nữa, Harry đi vào toa xe cuối cùng đợi thầy cô trong Hogwarts đến xử lý cái tấm chắn kia.

Không lâu sau, tấm chắn rốt cuộc đã được hóa giải mọi người tràn vào đầy cả sân ga. Hermione, Draco và Blaise mở cửa đi vào. Hermione nhìn quanh toa xe hỏi: "Ron vẫn chưa đến?" Harry gật đầu, có lẽ cậu ta thấy sân ga bị chặn nên quyết định lái xe bay đến trường đi.

Blaise hơi lo lắng, Draco thì nhướng mày ngồi xuống cười khinh miệt: "Cậu ta sẽ có cách đến trường thôi, Gryffindor mà, họ luôn có những suy nghĩ độc đáo." "Vậy sao?" Gryffindor – Hermione nhướng mày nhìn cậu. Trán Draco chảy vài giọt mồ hôi: "Dĩ nhiên, cậu là ngoại lệ." Hermione gật đầu ngồi xuống. Harry nín cười nhìn hai người, xung quanh họ có thiệt nhiều bong bóng màu hồng nha ~ Quá trình tàu chạy không có gì bất ngờ xảy ra, may mà Dobby không có phá đường ray hay gì đó tương tự.

Sau khi bốn người Harry ngồi xe Vong mã đến Hogwarts, quả nhiên nghe được tin anh em nhà Weasley lái xe bay đâm vào cây Liễu Roi. Thấy Ron đang ngồi ở bàn Gyffindor, tay và mặt có vài vết trầy xước, đồng dạng cũng bị trầy xước chính là cặp sinh đôi.

Blaise lập tức đi đến cạnh Ron sắc mặt hiện lên vẻ lo lắng, Hermione cũng đi đến nhưng cô không nói gì chỉ hừ một cái rồi ngồi xuống. Harry và Draco đến sau cô thấy vậy hơi mỉm cười, cậu ngồi vào vị trí của mình Draco đến kéo Blaise còn đang lưu luyến quay về bàn Slytherin.

Ron ngồi gục đầu xuống không dám nhìn Hermione, Harry thấy vậy liền kệ họ, dù sao thì cũng phải cho Ron một bài học để cậu ta sau này không làm những trò như vậy nữa. Mà nói đến việc này, biết vậy cậu đã đến nhà Weasley chơi rồi có khi sẽ được ngồi xe bay chơi đùa với cây Liễu Roi kia. Ai ~ thiệt đáng tiếc a ~

Các tiết học đầu tiên xem như thuận lợi, chỉ là xem như, vì cây đũa phép của Ron bị gãy mất rồi nên cậu ta phải dùng băng keo dính nó lại, kết quả đặc biệt thảm. Harry không nỡ nhìn, cậu cảm thấy những gì được mô tả trong truyện thật sự chưa thể diễn tả được cái tình cảnh thảm thiết lúc này của Ron.

Tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám, được rồi, Harry nhìn bầy yêu nhí đang quậy tung phòng học và Lockhart thì đã ngất xỉu. Hermione vừa than thở việc bị lừa gạt vừa phóng bùa Đóng Băng vào mấy con yêu nhí gần nhất, Draco thì có vẻ như vừa mới... thở phào nhẹ nhõm? Được rồi, khi biết việc Hermione ái mộ Lockhart đã làm tâm trạng Draco rất tệ cho tới lúc này. Thật chán a ~ khi nào Tử xà mới xuất hiện vậy? Harry thở dài vung đũa, hơn năm con yêu nhí lập tức bị đóng băng cứng ngắc.

- ---------------------------

Tối hôm đó Harry quyết định, cậu sẽ đi gặp Basilisk, không có lý do gì đặc biệt chỉ là hiện tại cậu rất nhàm chán, thật đó. Harry đi đến nhà vệ sinh nữ, chỉ là giữa đường bị Snape bắt gặp: "Potter. Thật bất ngờ, ta bắt đầu nghi ngờ đầu ngươi không có khái niệm về thời gian hay ngươi biết hiện tại là thời điểm cấm dạo đem nhưng vẫn đi? Gryffindor trừ 20 điểm, bây giờ ngay lập tức quay về ký túc xá hoặc là ta sẽ rất vui lòng trừ Gryffindor thêm 20 điểm nữa."

Snape nhíu mày nhìn đứa nhóc đang mở to mắt vô tội nhìn anh, anh chỉ là đi xử lý chút việc riêng nhưng không ngờ lại bắt gặp "vợ" của Chúa tể Hắc Ám gần nhà vệ sinh nữ. Harry mở to mắt cười đáng yêu với Snape: "Thưa thầy, em hiện tại đang đi làm một việc cực kỳ quan trọng, thầy bỏ qua cho em được không?" "Chuyện quan trọng?" Snape nhướng mày hơi nâng giọng, có vẻ không quá tin tưởng.

Harry cười càng tươi hơn, cậu bước đến gần anh nói: "...Lấy nguyên liệu làm cơ thể cho Du Mi." Mắt Snape co lại, cậu nói tiếp "Thầy không cần lo lắng cho em, Barbara và Morriga đã đến trước em rồi. Chào thầy." Nói xong Harry gật đầu với Snape rồi đi vào nhà vệ sinh.

Snape đứng đó cho đến khi tiếng bước chân của Harry biến mất mới rời đi, không phải anh không lo cho sự an nguy của thằng nhóc này, Lily đã nhờ anh chăm sóc nó nhưng trực giác nói cho anh biết, không có thứ gì hay ai ở Hogwarts có thể làm hại nhóc con này.

Đi xuống Phòng chứa, quả nhiên thấy Barbara và Morriga đã ở đó rồi. Barbara đáng yêu nhảy đến trước mặt Harry: "Baba, ngài sẽ làm mọi chuyện sao? Tụi con chỉ đứng xem thôi?" Harry gật đầu rồi đi đến trước bức tượng Slytherin, được rồi thẩm mỹ của vị này cũng thật... bảo sao Voldemort lại có cái thẩm mỹ tệ hại kia. (Mei: Tiểu H à việc Voldy mặt rắn đâu phải lỗi của Salazar đâu a ~)

Barbara lui sang một bên đứng cạnh Morriga. Cậu nhìn một chút rồi nói [Basilisk, vật nuôi của phù thủy vĩ đại Salazar Slytherin. Ta có việc cần gặp ngươi.] Harry nói xong đợi một lúc thì nghe thấy có tiếng ma sát dưới sàn nhà. Bức tượng dịch chuyển mở ra một đường hầm, một con rắn lớn với đôi mắt màu vàng trườn lên đối diện với cậu [Ngươi nói chuyện với ta? Ngươi là đời sau của Sara?]

Harry nhìn nó, cậu mới không sợ cái ánh mắt kia, nói [ Đúng vậy chính ta gọi ngươi lên, nhưng ta không phải đời sau của Salazar Slytherin.] Basilisk nhìn cậu một chút nói [ Ta mặc kệ ngươi có phải đời sau của Sara hay không, ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây không?] Harry hơi ngạc nhiên, con Tử Xà này với con trong truyện tại sao lại khác xa nhau vậy? Sao cậu lại cảm thấy con Basilisk này...hoạt bát hơn trong truyện nhỉ. Cậu mở to mắt chớp chớp nhìn nó nói [ Ta có thể đưa ngươi ra, nhưng ta có việc cần ngươi giúp. Ngươi sẽ giúp ta chứ?] Mắt cậu lại chớp chớp, trong đôi mắt ngọc bích ánh lên hơi nước trong vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.

Basilisk đỏ mặt (Mei: Ngươi có mặt hả OAO? Basilisk:...ssss... Mei: Không hiểu -_-) nó sống hơn ngàn năm nay lần đầu tiên nhìn thấy người đáng yêu như vậy. Cậu như một tinh linh ánh sàng tràn đầy thuần khiết, trên thế gian này không có bất kỳ thứ gì thuần khiết hơn cậu.

Basilisk gật đầu [Ta sẽ giúp ngươi, ngươi cần gì?] Harry cười nói [Không nhiều, ta chỉ cần da, máu và nọc độc của ngươi.] Basilisk gật đầu, nó nhìn vào đôi mắt ngọc bích kia, nghĩ, ánh mắt thật trong suốt thật đẹp thật... KHOAN!!!!

[ Ngươi có thể nhìn thẳng vào mắt ta? Tại sao ngươi có thể...???] Barbara và Morriga đứng bên ngoài vây xem đầu đầy hắc tuyến, bây giờ mới nhận ra không phải hơi muộn rồi sao? Không phải nói Basilisk rất tàn nhẫn hung mãnh sao? Tại sao hai cô cảm thấy con rắn này... chỉ số thông minh không bình thường?

Harry bật cười, tiếng cười thanh thoát như tiếng chuông. Basilisk ngẩn người, a ~ thiệt dễ nghe. Harry nghĩ, Basilisk này đùa thật vui tại sao nó với Basilisk trong nguyên tác lại khác xa nhau như vậy? Cậu cố nín cười nói [Chuyện này không thể nói cho ngươi biết được, như vậy, ngươi có thể cho ta chứ?] Basilisk lập tức nói [Có thể có thể. À phải rồi, ngươi có muốn đi gặp Sara bọn họ không? Sara chắc sẽ rất vui khi gặp ngươi.]

Harry giật mình, Salazar? Cậu lập tức gật đầu. Basilisk ra hiệu cậu ngồi lên người nó rồi trườn xuống cánh cổng ngầm kia. Nó đưa Harry đến một căn phòng, trong phòng không có đồ đạc gì chỉ có ba bức tranh được treo trên tường, giữa phòng là một cái bục đá không biết dùng làm gì. Người đàn ông tóc đen mắt đen trong bức tranh to nhất ở giữa nhìn Basilisk hỏi [Đã về rồi. Mọi chuyện thế nào?] Basilisk thả Harry xuống rồi lắc đuôi trườn tới [Sara Sara ta đem về một người rất thú vị rất đẹp, ngươi mau nhìn.]

Harry nhìn hai người trong tranh, một người tóc đen mắt đen một người tóc vàng mắt xanh. Đây là Slytherin và Gryffindor? Lúc này Salazar quay đầu sang nhìn cậu, theo bản năng Harry liền tặng anh một nụ cười tươi đầy đáng yêu. Salazar ánh mắt lập tức sáng lấp lánh, chính là giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ [Xin chào, ta là Salazar Slytherin, đây là Godric Gryffindor, bên trái là Rowena Ravenclaw và kia là Helga Hufflepuff.]

Harry cười khom người nói [Xin chào, con là Harry Potter, nhà Gryffindor.] Godric bên cạnh cười nói: "Nhà của ta sao? Con là người của gia tộc Potter như vậy con chắc chắn sẽ là một Gyffindor tài năng. Sao con không giới thiệu hai bạn nhỏ đang đứng xem đằng kia cho chúng ta."

Harry không hề ngạc nhiên khi Sư tổ nghe hiểu xà ngữ, dù sao đây cũng chỉ là một loại ngôn ngữ mà thôi. Cậu mỉm cười quay ra sau lưng vẫy tay, Barbara và Morriga giải trừ ẩn thân đi đến. Morriga cuối đầu [Xin chào, rất hân hạnh khi được gặp các ngài, con là Morriga Riddle.] Barbara cũng khom người nhưng tùy ý hơn một chút [Xin chào ~ con là Barbara Riddle.]

Salazar nhìn hai cô [Hai nhóc không thuộc thời đại này đúng không?] Barbara lập tức ngẩng đầu cười [Đúng vậy, sao ngài biết?] Godric cười nói: "Là do dao động năng lượng, việc xuyên thời không sẽ làm năng lượng trong cơ thể hai đứa bị biến đổi, dù chỉ một chút nhưng nó vẫn sẽ không giống với năng lượng của người ở thời đại này. Vậy hai đứa là người thời đại nào?"

Barbara nói: "Tụi con đến từ năm 2011, năm nay 13 tuổi. Ý, ngài Gryffindor nghe hiểu Xà ngữ sao?" Nói xong mới chợt nhớ, khi nãy cô toàn nói bằng Xà ngữ. Godric cười [Xà ngữ cũng chỉ là một loại ngôn ngữ mà thôi, có thể học được.] Salazar nhìn hai người trò chuyện rồi quay sang Harry nói [Harry, con có muốn làm người thừa kế Hogwarts không?] Harry hơi tò mò hỏi [Người thừa kế? Nhưng mà tại sao ngài lại chọn con?] Salazar cười [Vì ta cảm thấy con thích hợp, ý con thế nào?] Harry nghĩ một chút rồi gật đầu.

Salazar nhìn cậu nói: "Ta, Salazar Slytherin, chọn Harry Potter làm người thừa kế nhà Slytherin." Lúc này Godric đang trò chuyện cùng Barbara bỗng quay sang nói: "Ta, Godric Gryffindor, chọn Harry Potter làm người thừa kế nhà Gryffindor." Harry hơi ngạc nhiên nhìn Godric.

Sau đó trước mặt Harry hiện lên hai vòng sáng, một vòng màu vàng bên trong là một con sư tử một vòng màu xanh biếc bên trong là một con rắn. Hai vòng ma thuật xoay quanh Harry rồi từ từ tiến vào cơ thể cậu, cậu cảm giác được Thần lực của cậu lâu nay không tiến đang tăng lên, rất nhanh và còn đang ngày càng nhanh hơn.

Harry cảm thấy cơ thể trở nên nặng nề rồi ngã xuống, xương cốt toàn thân như bị đập nát rồi liền lại, máu toàn thân sôi trào, da thịt như bị thiêu đốt bong ra sau đó lành lại, mọi thứ cứ tuần hoàn như vậy. Harry cắn chặt môi không rên một tiếng dù sắc mặt trắng bệt đã thể hiện lên cậu đang đau đến mức nào. Barbara và Morriga lo lắng nhìn cậu, nhưng quanh cậu xuất hiện một vòng bảo hộ làm hai người không thể đến gần.

Godric và Salazar hơi kinh ngạc, Rowena ngạc nhiên nói: "Đây là Thần Tạo, cải tạo thân thể để tiếp nhận nguồn sức mạnh lớn hơn. Nghe nói khi xưa Merlin cũng từng trải qua chuyện này. Không ngờ bây giờ một đứa nhỏ chỉ mới... 11 tuổi lại trải qua, không chỉ vậy nhóc còn có thể chống chọi lại mà không ngất đi." Helga tò mò: "Nói vậy, đứa nhỏ này sẽ trở thành Thần giống như Merlin sao?"

Rowena gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Trên thế giới này có rất nhiều Thần, Merlin chỉ là một trong số đó. Và chắc rằng đứa bé này cũng vậy, còn việc sau này cậu ta sẽ trở thành vị Thần như thế nào thì đó là do tự cậu ta quyết định." Salazar và Godric đau lòng nhìn Harry đang cắn chặt môi chống chọi lại đau đớn kia. Không nghĩ tới cậu chỉ tiếp nhận hai nhà thôi cũng có thể xuất hiện Thần Tạo. Mà trực giác nói cho họ biết, đứa bé này sẽ trở thành một vị Thần rất mạnh, cũng rất đáng sợ, nhóc có thể bảo vệ Hogwarts an toàn.

- -------------------

Hi ~ Chương này ý tưởng tuôn trào mãnh liệt, chính là tuôn một hồi cái tui không biết phải kết thúc ra sao luôn T^T

Còn về tiểu Har sẽ trở thành vị Thần thế nào... Các nàng đoán xem ^^
Bình Luận (0)
Comment