[Harry Potter] Ma Vương

Chương 31

Lupin đau lòng vuốt ve gương mặt gầy gò của người đàn ông trước mặt. Hắn thật gầy, hai gò má hóp vào, tóc đen xơ rói, quần áo rách nát. Lupin khẽ thở dài: "Sirius... xin lỗi cậu.." Sirius mê mang nhìn Lupin, vươn tay khẽ chạm vào đôi tay đang vuốt ve mặt anh.

Dumbledore khẽ ho một tiếng, liếc nhìn người đàn ông khoảng năm mươi, tóc vàng cực kỳ chững chạc phong độ đứng sau Sirius. Ông hiền lành nói với Lupin: "Tốt lắm, Lupin thầy nên đưa Sirius đến bệnh xá để Poppy kiểm tra một chút. Sẽ ổn chứ nếu cậu ấy ở chung với thầy?" Lupin giật mình gật đầu rồi dìu Sirius đến bệnh xá.

Trong lòng Sirius hiện tại rất rối rắm. Mặc dù anh ở trong một căn biệt thự xa hoa, nhưng vì không muốn Dumbledore nghi ngờ nên Harry đã dặn trước anh nên ăn ít thôi, để hình tượng của anh khi xuất hiện ở đây là: ốm yếu, xanh xao, hóc hác. Dù kế hoạch là thế nhưng khi thấy Lupin đau lòng như vậy anh rất khó chịu. Có nên nói chuyện của Harry cho Lupin biết không? Nhưng anh sợ tiểu Harry đáng yêu sẽ giận a. Haizz anh sẽ bàn lại với Harry sau vậy.

- ---------------------

Trong phòng hiệu trưởng lúc này chỉ còn Dumbledore và Grindelwald. Sau khi hai cái bóng đèn siêu cấp rời đi, Grindelwald không nói một lời tiến đến ôm Dumbledore vào ngực. Dumbledore lập tức cứng người.

Grindelwald cứ như vậy ôm ông, tay ở sau lưng nhẹ nhàng vuốt ve. Im lặng thoáng bao trùm căn phòng. Grindelwald thì thầm vào tai ông: "Albus, tôi nhớ cậu, rất nhớ." Dumbledore khẽ thở dài: "Gellert, cậu biết tôi không thể..." "Cậu có thể." Grindelwald ngắt lời "Tất cả đều là quá khứ rồi, cứ để nó trôi qua đi. Cậu hãy cho tôi một cơ hội, cho chính cậu một cơ hội. Tôi tin rằng Anna cũng nghĩ vậy."

Dumbledore nghe hắn nhắc đến Ariana liền run lên. Đúng vậy, mọi chuyện đều là quá khứ rồi. Nhưng mà, ông không thể tha thứ cho mình được. Ông không làm được. Grindelwald khẽ thở dài, có nên để Cứu Thế Chủ đến khuyên nhủ không đây? Mặc dù ý kiến này không được tốt lắm.

- ---------------------------------

Vài ngày sau, Rufus Scrimgeour mở một phiên tòa xét xử để giải oan cho Sirius. Mọi chuyện thành công tốt đẹp, Peter Pettigrew sau vài giọt Chân Dược đã khai tất cả, Sirius vô tội được phóng thích. Chính là, trên đường bị áp giải Peter Pettigrew đã trốn mất.

Sau đó, Sirius giành lấy quyền nuôi dưỡng Harry, anh không thể chờ đợi xin Dumbledore đưa cậu về nhà tổ Black vài ngày, ông đồng ý. Khi đến nơi, ấn tượng đầu tiên của Harry về nhà tổ gia tộc Black là: bẩn.

Harry nhìn lướt quanh một vòng, sợi dây chuyền Slytherin là do gia tinh Kreacher cất giữ. Lúc này một tiếng quát chói tai vang lên: "Mày đồ bất hiếu! Mày còn về đây làm gì! Còn đem theo thứ máu bùn dơ bẩn này về, gia tộc Black chưa đủ mất mặt sao!.." Sirius hung hăng quát lên: "Im đi mụ già!" Rồi cười với Harry: "Con đừng quan tâm đến bà ta, nơi này nhìn qua hơi bẩn chút nhưng khá khang trang. Kreacher!"

Ba! Một gia tinh xuất hiện, nó hơi cúi người: "Vâng chủ nhân" rồi bắt đầu lầm bầm "Chủ nhân là một tên bất hiếu, hắn hại gia tộc thành như vậy, làm phu nhân đau lòng như vậy..." Sirius đau đầu: "Kreacher! Đi dọn dẹp phòng ngủ trên tầng hai cho Harry. Đúng rồi, đây là Harry Potter, con đỡ đầu của ta, là tiểu chủ nhân của mày. Nhớ kỹ!"

Kreacher cúi đầu: "Vâng" – "Tên bất hiếu này vậy mà dám đem máu bùn đến đây, làm ô uế ngôi nhà này..." "Kreacher!" Sirius quát lên. Kreacher im miệng đi mất. Sirius thấy Harry im lặng cúi đầu, đau lòng nói: "Con đừng nghe nó nói bậy, nó là bị mụ già kia ảnh hưởng đến." Harry ngẩng đầu hơi mỉm cười, làm một bùa Rửa với cái ghế sopha rồi ngồi xuống, tiếp tục cúi đầu.

Sirius thương tâm. Harry đáng thương chắc đang rất đau lòng, Đôi mắt đáng yêu kia đều lấp lánh nước như sắp khóc rồi (?) Kreacher chết tiệt! Mụ già chết tiệt! Anh phải đòi lại công bằng cho tiểu Harry đáng thương của anh!

Harry nhìn Sirius đi mất, cong khóe môi. Cậu tính dùng biện pháp ôn hòa để lấy sợi dây chuyền, nhưng mà bây giờ nghĩ lại... cậu quả nhiên vẫn hợp với biện pháp mạnh hơn. Harry cau mày nghe người nào đó trong bức tranh vẫn đang khóc lóc chửi rủa. Trước tiên nên xử lý người này cho thanh thản lỗ tai đã.

- ------------------------------

Biệt thự Slytherin, Anh Quốc.

Barbara chạy vào cửa thấy Voldemort đang cau mày nhìn mấy tờ giấy trên bàn. Tò mò liền chạy đến xem: "Cha người đang xem gì vậy?" Voldemort ngẩng đầu, ôn hòa nhìn con gái mình. Hắn phát hiện có người muốn phản bội hắn đầu nhập thế lực tên hồ ly Dumbledore kia, nếu chúng nói chuyện Harry và hắn cho lão cáo già đó... Voldemort nhìn Barbara như thiên sứ trước mặt: "Barbara, có người muốn gây bất lợi cho ta, con nói ta nên làm gì đây?"

Barbara nghiêng đầu nhìn hắn, cười: "Đó là chuyện của người nha ~ Không liên quan tới con đâu ~" Voldemort bật cười, đứa nhỏ này, rồi hắn cau mày nghiêm túc nói: "Chúng có lẽ cũng sẽ gây bất lợi cho ba con." Barbara cười càng thuần khiết hơn, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh băng: "Cha ~ Nghĩ lại thì hiện tại khá nhàm chán, cho con đi chơi đùa với chúng được không?~"

Voldemort gật đầu, Barbara liền tươi cười chạy như bay ra ngoài. Hắn đưa tay bóp trán, khóe miệng hơi cong, hai đứa con của hắn quá bất công rồi. Nhưng mà như vậy lại càng đúng ý hắn. Có lẽ trong tương lai hắn đã dạy tụi nhỏ như vậy: Luôn luôn đặt Harry lên hàng đầu.

- ------------------------------------

Barbara chạy ra ngoài thì thấy Bellatrix đang đi đến, liền cười tươi chạy đến ôm lấy cánh tay cô: "Dì Bella ~ Cha cho con đi chơi đó, dì đi chung với con nha ~" Barbara lắc lắc cánh tay Bellatrix, hơi chu miệng, hai lúm đồng tiền hiện rõ trên khóe môi, đáng yêu như thiên sứ, nhưng mà, Barbara dựa sát vào người Bellatrix cười ngọt ngào: "Đi nha ~ Con muốn đi thử độc dược Morriga mới tạo ra, lần trước con vẫn không hài lòng đâu. Tốc độ phân giải quá chậm, cũng không quá đau, hắn thặm chí còn không thèm rên nữa. Đi nha ~"

Bellatrix cười cúi người với cô:"Yes, My Lord." Barbara hoan hô một tiếng rồi tươi cười nắm tay cô kéo đi. Bellatrix mềm mại nhìn cô, nghĩ, thật ra không phải dược không đau, mà là do quá đau nên hắn căn bản là không la nổi nữa. Nhưng mà cô sẽ không nói ra, Barbara tiểu thiên sứ này vui vẻ là được, cô chỉ việc đi theo phối hợp thôi.

Hai người cười nói vui vẻ, bàn tay nắm lấy nhau. Từ xa nhìn lại chính là một hình ảnh cực kỳ xinh đẹp. Mấy tên phản bội kia trà trộn vào người thường nên họ phải ra thế giới Muggle tìm chúng. Hiện Barbara và Bellatrix đang đi dạo quanh London, ai đi ngang cũng quay đầu lại nhìn hai người.

Một người phụ nữ xinh đẹp lại đầy tao nhã quý phái, một bé gái tươi cười trong sáng đáng yêu như thiên sứ, mặc dù cả hai đều mặc áo choàng đen nhưng điều này làm họ trở nên bí ẩn hơn. Hình ảnh đẹp đẽ cỡ nào a ~ Chỉ là họ không biết, phía sau vẻ đẹp này chính là hai con độc xà tàn nhẫn hung ác.

Merlin (Iu, đã lâu không thấy ^^) tay chóng cằm nhìn hai người đang vui vẻ dạo phố qua thủy kính, nghĩ, không hổ là con của tiểu Harry. Con nhóc này hoàn toàn có khả năng đến trước mặt kẻ địch cho một đao mà không bị phát hiện, ai có thể nghĩ một tiểu thiên sứ như vậy lại muốn giết mình đâu. Arthur cau mày chặn lại tầm nhìn của Merlin: "Ta đẹp hơn chúng, Mer."

Merlin bật cười đứng lên vươn tay ôm lấy cổ Arthur: "Ta biết, ta chỉ đang nhìn con gái của học trò ngoan thôi. Lâu rồi không gặp ta có chút nhớ thằng bé." Arthur hừ lạnh: "Ngày nào em cũng thông qua thủy kính nhìn nó còn gì, đã vậy còn sợ nó bị ức hiếp mà đem hai đứa nhóc kia từ tương lai chạy đến. Em thương nó như vậy ta sẽ ghen!" Merlin bật cười ôn nhu hôn lên chóp mũi Arthur: "Em sai rồi ~ Mà không biết ai đem Bellatrix kia trọng sinh vậy ta ~." Arthur hừ một tiếng cúi người bế Merlin vào phòng ngủ.

Mà trong thủy kính lúc này chính là luyện ngục trần gian. Barbara đứng giữa khung cảnh máu tanh kia mỉm cười ngọt ngào thánh khiết như thiên sứ, đôi mắt trong veo sáng ngời, Bellatrix phong thái nữ vương tràn đầy kiêu ngạo quý phái đứng sau cô. Xung quanh họ là xác người vặn vẹo không nguyên vẹn, máu đỏ tươi tràn ngập dưới chân.

Bellatrix cảm thán: Cô còn phải học nhiều lắm, nhìn đi, giết người là cảmột nghệ thuật đó.
Bình Luận (0)
Comment