[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa

Chương 11


Harry hôn mê suốt bốn ngày liền, trong bốn ngày đó, Draco vẫn luôn ở bệnh thất chăm sóc cậu, đến tối, Sirius và Remus thay phiên nhau đến đây xem tình huống.

Đám Hermione và Blaise mỗi ngày đều mang hy vọng tới, nhưng kết quả lại phải thất vọng rời đi.

Draco đã kể cho bọn họ biết chuyện xảy ra, đương nhiên chỉ kể phiên bản giảm tải.

Còn về vết sẹo của Harry, hắn chỉ giải thích đơn giản là do trúng nhiều bùa chú dẫn đến vô tình bị xóa mất, Draco cũng không muốn để quá nhiều người biết Harry từng là một Trường Sinh Linh Giá, nếu không sẽ trở thành tai họa ngầm.

Hai cô gái dữ tợn mắng hồn chính từ đầu đến chân, ngôn từ sắc bén ngoan độc, làm mấy cậu con trai âm thầm thề tuyệt đối không bao giờ đắc tội với con gái.

Neville trồng một chậu cây nghe nói có lợi cho linh hồn bị thương, đặt ở đầu giường Harry, ngày ngày chăm sóc cẩn thận.

Weasley mang theo lời thăm hỏi của Fred và George, nghe nói cặp sinh đôi vẫn tặng bồn cầu tiêu, nhưng không cần phu nhân Pomfrey phải ra tay, Weasley đã trực tiếp ném.

Blaise vẫn dùng giọng trêu đùa nói nếu Harry không tỉnh lại, Draco sắp biến thành hòn vọng phu, mọi người cũng nhờ câu này mới nhận ra quan hệ của hai người kia.

Tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng dù sao Weasley vẫn xuất thân từ gia tộc Máu Trong, y nhanh chóng tham gia với Blaise, chọc Draco đến mức hắn suýt nữa ếm bùa.

So với bọn họ, có lẽ mục đích của Dumbledore không đơn thuần, nhưng cụ cũng thật lòng lo lắng cho Harry.

Suốt một năm nay, Harry có đủ loại biểu hiện không hợp tuổi làm lão Hiệu Trưởng lo lắng không thôi, nào là bình tĩnh và tự chủ vượt quá sức tưởng tượng khi phải đối mặt với tình huống đột ngột phát sinh, nào là biểu hiện xuất sắc đến mức các giáo sư khen không dứt miệng, còn có trình độ pháp thuật có thể làm cụ khó đoán.

Rất nhiều thời điểm, Dumbledore sẽ đột nhiên nhớ tới Tom Marvolo Riddle hồi còn trẻ.

Nhưng Harry không phải Tom, có rất nhiều chi tiết vụn vặt làm lão Hiệu Trưởng tin tưởng chắc chắn như thế.

Harry đối xử với bạn học rất hiền hòa, đặc biệt là đối với các bạn học Nhà khác, đó không phải do giả vờ như Tom mà là thực lòng thực dạ như thế.

Dumbledore nhìn ra được, Harry cực kỳ yêu thương ngôi trường này, đồng thời cũng thích học sinh ở đây, không phân biệt Nhà nào hay xuất thân ra sao.

Cho dù là Weasley hồi trước có mấy lần nhục nhã Harry ở trước mặt mọi người, cậu cũng không trả thù gì, chỉ xa cách với đứa nhỏ đó.

Rồi sau này, Harry thậm chí còn chấp nhận cho Weasley tham gia nhóm của bọn họ, đây tuyệt đối không phải hành động mà Tom làm được.

Sau sự kiện quỷ khổng lồ, cụ từng tìm cơ hội nói chuyện riêng với Harry, khi đối mặt với cụ, Harry không đề phòng gì, chỉ có ngay thẳng và tôn trọng thuần túy.

Nguyên nhân cũng vì vậy mà cụ mới có thể biết rõ Harry có chuyện giấu giếm, cứ thế đơn giản kết thúc cuộc nói chuyện.

Trên khuôn mặt hay cười kia, cụ không nhìn ra có bất kỳ dấu vết gì giống với Tom.

Cụ hy vọng Harry tỉnh lại, không chỉ vì cậu là Chúa Cứu Thế do cụ chọn, mà quan trọng hơn là, Dumbledore tin rằng cụ đã từng nhìn thấy lòng bao dung và tình yêu thương đối với người nhà, bạn bè thân thiết trong cặp mắt màu lục kia.

Harry sẽ không trở thành Chúa Tể Hắc Ám đời thứ ba, Dumbledore tin tưởng phán đoán của mình.

Đương nhiên, nếu Harry có thể tỉnh lại sớm hơn một chút, có lẽ cụ sẽ không tiếp tục bị hơi lạnh của Nữ Hoàng Sư Tử, Vua Rắn và bà hoàng bệnh thất tấn công nữa.

Dumbledore vuốt ve Fawkes, cười khổ, cụ nhìn bầu trời xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy tương lai nhất định sẽ tràn ngập hy vọng, tình yêu và nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.

Lại hôn mê thêm hai ngày nữa, Harry cuối cùng cũng tỉnh lại.

Sau khi tỉnh, cậu biết được tin vết sẹo đã biến mất, nhất thời đủ loại cảm xúc dày đặc trong lòng.

Ngả đầu trên vai Draco trầm mặc lâu ơi là lâu, Harry sau cùng vẫn nở ra nụ cười thoải mái.

Có thể giải quyết mảnh hồn trên trán, mà không phải chờ Voldemort cho cậu một cái Avada, tóm lại đây là chuyện tốt, không phải sao.

Tuy thời gian hôn mê lâu hơn kiếp trước mấy ngày, nhưng coi như nhờ họa được phúc vậy.

"Draco, Hiệu Trưởng tới chưa?"
"À, đã tới rất nhiều lần, nhưng mình chưa nói gì với thầy ấy hết."
Nhớ tới kiếp trước cậu trơ mắt nhìn ông lão rơi xuống từ trên Tháp Thiên Văn, đến cuối đời, cụ vẫn nở nụ cười với mình, Harry lại thấy chua xót.

"Tụi mình đến phòng Hiệu Trưởng đi.

Dù chuyện gì từng xảy ra, thầy ấy vẫn luôn là người mà mình kính trọng nhất, mình tin thầy ấy sẽ hiểu cho mình."
"Bồ chắc chứ?"

"Ừ, mình chắc.

Huống hồ, mảnh hồn đã không còn, không phải sao."
Tới cửa phòng Hiệu Trưởng, Harry và Draco thay phiên hô những món ngọt mà họ có thể nghĩ ra với tượng thú, có điều không cần đoán quá lâu, cửa chính đã tự động mở ra, chắc Dumbledore đã biết người đứng ngoài cửa là ai rồi.

Bước lên cầu thang xoắn ốc, đi vào văn phòng hình tròn quen thuộc, Harry không cần Hiệu Trưởng tiếp đón đã tự biến cho mình một cái ghế dựa rồi ngồi xuống.

Draco nhìn cái ghế do Harry biến ra kia, tự dưng cảm thấy khá là quen, hắn bỗng nhiên nhớ ra cái ghế đó là hắn tặng khi cậu lên làm Hiệu Trưởng.

Draco mỉm cười, thì ra những chi tiết hắn từng không để ý tới, giờ lại thành các chứng cứ ngọt ngào.

Phất tay biến ra thêm một cái ghế dựa cạnh Harry, Draco sung sướng cảm thấy đối mặt với lão Ong Mật cũng không đến độ quá đáng ghét.

"Harry, con tỉnh rồi, đây là một tin tốt lành.

Có muốn một ly nước mật ong để chúc mừng không?"
Run rẩy nhìn cái ly không biết chứa mật ong hay là nước, Harry phát hiện cậu trước sau vẫn không có cách nào thích ứng được khẩu vị quỷ dị của Hiệu Trưởng.

Còn Draco, không, tuyệt đối đừng trông cậy hắn quen được.

"Hiệu Trưởng, không cần đâu.

Thật ra tụi con tới là có chuyện rất quan trọng muốn nói với thầy.

Thầy có thể làm vài thao tác để bảo mật một chút được không? Phòng Hiệu Trưởng cũng không an toàn tuyệt đối, con nghĩ thầy có thể hiểu cho con."
Nhìn ánh mắt nghiêm túc trịnh trọng của Harry, Dumbledore gật đầu, phất đũa phép ếm Bùa Đuổi xong, cụ mới thu hồi vẻ cợt nhả ngày thường, nghiêm túc mở miệng: "Nếu con muốn bảo mật tuyệt đối, ta nghĩ chúng ta có thể dùng Fidelius Charm."
Harry và Draco nhìn nhau, sau đó cười nói: "Không cần đâu, Hiệu Trưởng, con tin cho dù là cụ Grindelwald cũng không thể bắt thầy nói ra chuyện thầy không muốn nói, cho nên không cần Fidelius Charm.

Ngoài ra, con muốn mượn Chậu Tưởng Ký của thầy một chút, có được không, rất nhiều chuyện dùng miệng kể thì quá phiền, chưa kể không nhất định có thể nói rõ được.

Cho nên vẫn để thầy tự xem thì tốt hơn."
Nghe đến Gellert, Dumbledore cứng đờ một giây.

Tuy chuyện và tên của Gellert không phải tuyệt mật gì, nhưng Harry đã ám chỉ rõ ràng cậu biết quan hệ của cụ với Gellert.

Nhận được Chậu Tưởng Ký, Harry nhớ lại kiếp trước của mình, dùng đũa phép rút đầy đủ những ký ức kia ra, vật màu bạc lập tức lấp đầy Chậu Tưởng Ký.

Dumbledore vẫn luôn quan sát sắc mặt của cậu, lúc đứa bé rút ký ức ra, trên gương mặt có đủ loại cảm xúc làm cụ kinh hãi.

Tang thương, buồn thảm, đau đớn, rất nhiều cảm xúc chỉ khi con người phải trải qua trắc trở mới có lại hiện lên trên gương mặt thuộc về trẻ con kia, làm trái tim của cụ co rút đau đớn.

Mà cặp mắt màu lục bình tĩnh sau khi rút xong kia làm Dumbledore đột nhiên nhớ tới hai mắt của mình.

Cụ không biết đã bao nhiêu lần vì đắm chìm trong những chuyện xưa đau khổ không chịu nổi mà ảm đạm rơi nước mắt.

Sau khi khóc xong, cụ luôn nhìn bản thân trong gương, nhìn vào hai mắt của cụ, chúng y hệt đôi mắt của Harry.

Trong lúc Dumbledore tiến vào mấy ký ức kia, Draco ôm Harry vào trong lòng, không tiếng động an ủi.

Không cần nhìn, Draco cũng biết khi nhớ lại, Harry đau khổ biết bao, cũng biết cậu tự chủ lớn cỡ nào mới có thể khôi phục lại bình tĩnh, không sa vào những nỗi đau đó.

Nhưng Draco cũng biết, thật ra trong trí nhớ của Harry, có rất nhiều ký ức không có hắn hoặc là đối địch với hắn.

Có đôi khi Draco không nhịn được nghĩ, rốt cuộc linh hồn của Harry có chỗ nào đặc biệt, mà có thể khiến cậu kiên trì chịu đựng cuộc đời tràn ngập kiếp nạn và đau khổ như thế.

Cậu không có gia tộc có thể dựa vào như hắn, cũng không được học chương trình căn bản của quý tộc từ năm 6 tuổi, không có lấy một người thân an ủi và cổ vũ bất cứ lúc nào cũng được, càng không thể có một người bạn đời giúp cậu buông hết nỗi đau, bi ai, an tâm dựa vào.

Nếu hỏi Harry có được gì mà hắn không có, có lẽ chỉ là Hermione không rời không bỏ, Neville yên lặng ủng hộ, Sirius làm bạn trong khoảng thời gian ngắn ngủi, sự chờ mong và kỳ vọng cao của Dumbledore dành cho cậu.

Hoặc là, trên người Harry có sự kiên cường, dũng cảm, tinh thần kỵ sĩ sẵn sàng hy sinh tuyệt không lùi bước của Gryffindor chăng? Nhưng Draco vẫn nhớ, hồi còn đi học, Harry không chỉ có một lần bị mọi người xa cách, tránh né, thậm chí còn bị chán ghét và chửi rủa.

Dumbledore cũng không phải lúc nào cũng an ủi Harry được, thậm chí có đôi khi cụ sẽ còn cố ý vắng vẻ cậu.

Như vậy, rốt cuộc là cái gì đã giúp Harry có thể kiên trì đến cuối đây?
Suốt quãng thời gian Draco suy nghĩ miên man, phòng Hiệu Trưởng chỉ có an tĩnh.


Dumbledore còn chưa ra khỏi ký ức, Fawkes không biết tự lúc nào đã bay đến bên cạnh Harry, đậu trên tay vịn ghế dựa, thân mật cọ cọ tay cậu.

Harry mỉm cười vuốt ve cái đầu xù xù lắm lông của Fawkes, nhớ tới kiếp trước nó đã từng giúp đỡ cậu rất nhiều lần, thậm chí còn từng cứu mạng cậu.

Con Phượng Hoàng trung thành này đợi đến khi kết thúc chiến tranh mới bay đi đâu mất không tung tích, nhưng mỗi năm, vào ngày Harry đi thăm mộ Dumbledore, cậu luôn nhìn thấy Phượng Hoàng đậu trên bia, hát lên bài ca đầy bi thương.

So với những sinh vật thần kỳ như Phượng Hoàng, Tử Xà mà nói, sinh mạng của loài người quá ngắn, cho dù phù thủy có mạnh đến đâu thì chung quy vẫn sẽ phải có ngày trở về với đất bụi.

Mặc kệ khi còn sống đầy vinh quang hay tiếng xấu tràn lan, cuối cùng đều sẽ bị vùi lấp dưới ba thước đất, biến mất trong dòng lịch sử dài đằng đẵng.

Cuối cùng Dumbledore cũng ra khỏi ký ức, vị Bạch Phù Thủy luôn cười tủm tỉm nháy mắt như già hơn mấy chục tuổi.

Draco thả Harry ra, phất đũa phép rửa sạch Chậu Tưởng Ký, tuyệt đối không thể để lộ mấy cái ký ức đó.

Harry nhìn khóe mắt ướt át của Dumbledore, nếp nhăn trên mặt cụ như tăng lên rất rất nhiều, đôi mắt cơ trí màu lam tràn ngập mê man, chấn động, đau đớn và dường như còn có loại cảm xúc gì khác nữa mà Harry không thể nhìn ra được.

Harry đã cố tình thả cả đoạn ký ức Gellert Grindelwald bị Voldemort giết chỉ vì muốn bảo vệ mộ của Dumbledore, cậu hy vọng lão Hiệu Trưởng có thể thoát khỏi bóng ma chuyện xưa.

Không phải ai cũng có mệnh tốt như cậu và Draco, có vài người một khi bỏ lỡ là thật sự bỏ lỡ.

"Harry, ta rất vui và cũng rất hổ thẹn và áy náy, vì những chuyện mà con đã phải trải qua.

Con đã làm quá tốt, vượt xa dự đoán và kỳ vọng của ta.

Ta phải thừa nhận, nếu để ta làm, chỉ sợ cũng không thể nào làm tốt hơn con được.

Nhưng con rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, ta lại bắt con gánh trách nhiệm và vận mệnh nặng nề như vậy ở trên lưng.

Rất xin lỗi, Harry, nhưng ta biết con đã thông cảm cho ta, nếu không con đã không cho ta xem hết tất cả.

Tuy nhiên, ta vẫn thấy mình không xứng được con thông cảm, dù sao cũng chính là ta đã tự tay đẩy con lên con đường cứu thế." Sau khi im lặng hồi lâu, Dumbledore mới run rẩy mở miệng, trong đôi mắt màu lam tràn ngập áy náy và tự trách, nhưng trong đó vẫn có kiên định như xưa.

"Không, Hiệu Trưởng, thầy không cần như vậy, đây không phải ước nguyện ban đầu của con.

Con đúng thật đã từng oán trách, từng tức giận, thậm chí cũng từng hận thầy.

Nhưng cuối cùng con vẫn lựa chọn kiên trì đi tiếp, đồng thời cũng đã hiểu nỗi khổ của thầy.

Nếu đổi lại là con ngồi trên vị trí của thầy, có lẽ con cũng sẽ lựa chọn như vậy.

Mọi thứ, vì ích lợi vĩ đại nhất.

Đó là giấc mơ và là mục tiêu của thầy, thầy vì nó mà cố gắng và trả giá rất nhiều, con vĩnh viễn tôn trọng điều đó." Nhìn thẳng vào hai mắt lão Hiệu Trưởng, Harry không muốn ông lão áy náy như vậy, lại càng không muốn cậu trở thành đối tượng được áy náy kia.

"Thật ra lần đầu đối mặt với Voldemort, con cũng đã nhìn ra hắn đã đánh mất nhân tính, hắn sẽ không thương hại cho bất kỳ ai, càng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào phản đối hắn.

Mà con, Chúa Cứu Thế, sẽ là người đầu tiên hắn muốn giết."
"Con đã từng mê mang, cũng từng hoài nghi, vì sao phải là con? Tuy rằng mọi người đều gọi con là Chúa Cứu Thế, nhưng con biết rất rõ, con chẳng có gì đặc biệt, thậm chí so với những phù thủy nhỏ tuổi sống trong Giới Phù Thủy ngay từ khi còn bé, con không hiểu rất nhiều điều, cũng không làm tốt được như họ.

Câu hỏi này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng con, không có cách nào tiêu tan.

Mãi đến khi thầy vì lấy được hộp dây chuyền kia mà tự mình uống lọ Độc Dược đó, còn muốn con cho thầy uống hết lọ khi thầy đau đớn vì tác dụng của thuốc, lúc đó con mới tìm được đáp án.

Không một ai trời sinh đã nên gánh trách nhiệm trên lưng, cũng chẳng có Chúa Cứu Thế trong lời tiên tri gì cả, có rất nhiều thời điểm là do thời thế ép buộc, mới xuất hiện người lãnh đạo có thể dẫn dắt mọi người chống lại đêm tối.

Con không giống thầy, đã có ước mơ vĩ đại như vậy ngay từ khi mới là thiếu niên, ước mơ của con vẫn luôn rất đơn giản và tầm thường, đến tận bây giờ vẫn như thế.

Nhưng những chuyện xảy ra ngay từ khi còn nhỏ làm con học được một đạo lý, cái gì mà thật vất vả mới có được thì phải cố gắng nắm chặt và bảo vệ thật tốt, bởi vì chúng ta sẽ không biết khi nào sẽ có kẻ đến phá hư hoặc cướp mất nó."
"Năm một tuổi, Voldemort giết cha mẹ con, biến con thành trẻ mồ côi.

Năm học thứ 2, Trường Sinh Linh Giá của hắn không chế Ginny, sai Tử Xà hóa đá Hermione, con cũng bị các bạn học nghi ngờ, đề phòng, xa cách, thậm chí là chửi rủa.

Năm thứ 4, hắn giết anh Cedric vô tội, chỉ vì anh ấy muốn bảo vệ con.


Năm thứ 5, hắn hại chết cha đỡ đầu của con, làm con mất đi người nhà duy nhất con có.

Lớp 6, hắn lại lợi dụng lời nguyền trên Trường Sinh Linh Giá khiến thầy không thể không tự tay lập kế hoạch để mình chết.

Những thứ, những người con vất vả mới có được, đều bị hắn từ từ phá hủy và cướp đi.

So với những năm đó, chỉ có năm nhất một mình đối mặt với hồn chính là năm nhẹ nhàng nhất, bởi vì ít nhất không có ai phải chết vì con cả.

Con sợ bản thân sẽ lại quay về hai bàn tay trắng, bị nhốt trong cái tủ chén tối thui, một mình đối mặt với tuyệt vọng, sống như một cái xác không hồn.

Vì không muốn để nỗi sợ đó thành sự thật, con tình nguyện trở thành người lãnh đạo kia, cam tâm tình nguyện làm Chúa Cứu Thế mà mọi người chờ mong.

Cho nên, thưa Hiệu Trưởng, mọi chuyện đều do con tự chọn, cho dù thầy đã an bài rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là con tự mình lựa chọn gánh vác."
Cực lực không chế nỗi hận và sợ hãi khó nén trong lời nói, ánh mắt giãy giụa đầy đau khổ, cứ việc sắc mặt của Harry không thay đổi quá nhiều, nhưng Dumbledore vẫn có thể cảm nhận được nội tâm đau buồn của cậu.

Cho dù điểm xuất phát của Harry không giống cụ, thế thì sao đây? Cho dù Harry cho rằng bản thân cậu chỉ xuất phát từ suy nghĩ ích kỷ không muốn hai bàn tay trắng, nhưng thế thì thế nào? So với những tên giả đứng đắn thích ăn nói đường hoàng nhưng lại vì danh tiếng, địa vị hoặc tài phú của bản thân mà tranh đến vỡ đầu chảy máu, Dumbledore ngược lại cho rằng Harry càng khiến người ta tình nguyện tin phục hơn.

"Harry, con là đứa bé tốt, tuy con cho rằng con vì chính mình, nhưng con chưa từng tổn thương người khác.

Ngược lại, con còn cứu được rất nhiều người, đồng thời mang đến hy vọng và dũng khí cho họ.

Chúng ta đều biết, Tom cũng vì chính nó, nhưng những gì nó làm chỉ mang đến thương tổn và nỗi đau cho mọi người.

Cho nên đừng vì thế mà xem thường bản thân, con là một phù thủy vĩ đại và xuất sắc, Harry, đừng hoài nghi điểm này."
"Về phần con với cậu Malfoy sống lại trở về quá khứ, ta sẽ không hỏi nguyên do.

Ta cho rằng đây là chuyện đáng được ăn mừng, bởi vì các con đã có kinh nghiệm, cũng đã có đủ năng lực bù lại những tiếc nuối kiếp trước.

Chúng ta có lý do để tin tưởng, lúc này đây, chúng ta sẽ đạt được thắng lợi hoàn mỹ hơn nữa.

Đương nhiên, ta nghĩ ta sẽ không lại để các con một mình đối mặt với mọi chuyện sau chiến tranh, ta nợ các con đủ nhiều rồi, nếu tăng thêm nợ nữa thì chắc ta sẽ không ngủ được mất." Hài hước nháy nháy mắt, lão phù thủy lại vui vẻ trở lại.

Mọi nghi hoặc và lo lắng suốt mấy năm qua đã có thể buông xuống được rồi.

Hai người trước mắt này không phải là trẻ con, đáng để cụ tin tưởng hết mình, cũng đáng để cụ dùng hết sức trợ giúp.

"Tuy ta là lão Ong Mật điên điên khùng khùng nhưng ta vẫn có thể giúp các con ở nhiều phương diện, ví như mấy vị bảo thủ chẳng đáng yêu chút nào trong Wizengamot."
Nhớ tới mấy lão phù thủy trong Wizengamot, lại nhìn Dumbledore, Harry lộ ra tươi cười thấu hiểu vì cách miêu tả tinh nghịch của cụ.

Draco cũng nhớ lại kiếp trước từng phải giao tiếp với mấy kẻ bảo thủ đó, hiếm khi đồng ý với cái nhìn của Dumbledore.

"Con còn có hai việc cần báo cho thầy, Hiệu Trưởng.

Trong các Trường Sinh Linh Giá của Voldemort, ngoại trừ Nagini ra, còn lại đã bị tụi con hủy hết rồi.

Bởi vì không thể xác định được khi nào hắn biến Nagini thành Trường Sinh Linh Giá, chỉ có thể chờ hắn sống lại, cho nên tụi con đã không tiêu diệt hồn chính.

Nhưng mà, xin thầy đừng lo lắng, tụi con đã tặng một món quà cho hồn chính, tin rằng hắn sẽ cực kỳ ấn tượng với nó.

Về chuyện còn lại, mảnh hồn ngoài ý muốn sinh ra trên trán con đã được giải quyết trong lần hành động này.

Không thể không nói, con vẫn khá là may mắn."
Hai mắt màu lam hơi trợn tròn kinh ngạc, Dumbledore không ngờ hai đứa nhỏ này đã giải quyết xong mấy vấn đề quan trọng như thế ngay dưới mí mắt mình.

Xem ra cụ đã già thật rồi, có thanh niên xuất sắc như vậy, có phải cụ có thể suy xét đến chuyện khác rồi hay không? "Không thể không nói các con thật làm ta giật mình, căn cứ theo ký ức của Harry, mỗi một Trường Sinh Linh Giá đều rất khó giải quyết, ta rất vui khi thấy các con vẫn hoàn hảo không bị thương gì.

Nhưng mà, ta vẫn hy vọng các con nên cẩn thận hơn nữa, đừng vì đã có kinh nghiệm mà sơ ý.

Mặt khác, về mảnh hồn ngoài ý muốn trên người Harry, ta vẫn luôn có suy đoán, nhưng xem ra giờ ta đã có thể an tâm ăn bánh ngọt được rồi.

À, ta nghĩ cậu Malfoy là người vui vẻ nhất, tuy ta là Gryffindor, nhưng ta biết rõ dục vọng độc chiếm kinh người của Slytherin.

Mảnh hồn của Tom nhất định đã là cậu Malfoy khó chịu từ lâu, giống như trên người người yêu đang đeo tín vật của người khác vậy.

Harry, ta nghĩ con sẽ phát hiện có đôi khi dục vọng độc chiếm của Slytherin khiến con cảm thấy ngọt ngào."
Không nghĩ tới lão Hiệu Trưởng sẽ trêu ghẹo trực tiếp như thế, Harry đỏ mặt nhìn Draco, âm thầm cảm thán quả nhiên lão Hiệu Trưởng luôn là người đầu tiên nhạy bén phát hiện biến hóa.

Draco cũng không ngờ tâm tư ẩn giấu của mình đã bị lão Ong Mật nhìn thấu, hắn trộm liếc sang Harry, thấy không có dấu hiệu tức giận, lúc này hắn mới an tâm liếc xéo lão Ong Mật một cái.

Dumbledore cười ha ha nhìn phản ứng của họ, trong lòng lại thấy hơi hơi đắng.

Tuổi trẻ thật tốt, đặc biệt là đôi thanh niên trước mắt này, đã trải qua nhiều cực khổ với nhau như vậy, cuối cùng đã có thể ở bên nhau.

Nhìn ánh mắt không chút nào che dấu niềm hạnh phúc và ngọt ngào của họ, mà cụ với Gellert...!
Chú ý tới ánh mắt phút chốc trở nên buồn bã của lão Hiệu Trưởng, Harry biết nhất định cậu và Draco đã kích thích đến tâm sự của ông lão này rồi.


Harry nhỏ giọng chào tạm biệt, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Draco, sau đó bước chân rời khỏi phòng Hiệu Trưởng.

Draco cố ý đi chậm lại một bước, lúc đi đến cửa, hắn quay người lại, nghiêm túc nói: "Tuy con là Slytherin, nhưng con biết Gryffindor có sự dũng cảm không sợ bất kỳ chông gai gì.

Hiệu Trưởng, con cho rằng tình nghĩa giữa thầy với ngài Grindelwald đáng để thầy buông tha quá khứ, tranh thủ một cuộc sống hạnh phúc viên mãn tuổi già.

Hơn nữa, bởi vì con với Harry sống lại, cho nên quỹ đạo vận mệnh đã sớm bị thay đổi.

Có lẽ cuộc sống an tĩnh của ngài Grindelwald sẽ sớm bị ai đó quấy rầy, dù sao chẳng ai trong chúng ta biết cái tên Voldemort không đầu óc kia sẽ làm ra chuyện gì.

Kiếp trước, vì con chậm hiểu và ngu xuẩn nên con với Harry mới bỏ lỡ nhau suốt cả đời.

Con thiệt tình hy vọng, thầy sẽ không phạm sai lầm giống con, không phải ai cũng có cơ hội được làm lại lần nữa."
Ra khỏi phòng Hiệu Trưởng, thấy Harry mỉm cười đứng cạnh tượng thú chờ mình.

Draco thực sự hy vọng lão Ong Mật sẽ nghe theo lời khuyên của hắn, tuy hắn không thích cụ thật, nhưng đúng như lời của Harry, cụ đích thực đáng được hưởng hạnh phúc tuổi già.

Nắm lấy tay Harry, Draco biết hắn sẽ không bao giờ buông ra nữa, người này đã bị hắn buộc chặt bên cạnh, ai cũng đừng mơ phá hư.

"Cuộc sống viên mãn hạnh phúc lúc tuổi già ư? Ha ha, thật là một viễn cảnh đẹp đẽ...!Không phải ai cũng có cơ hội được làm lại, sao ta lại không rõ điều đó chứ..."
Dumbledore ảm đạm nhìn bức ảnh của Gellert, cụ đã rung động vì viễn cảnh tốt đẹp mà Draco gợi ra, nhưng lại bị hiện thực cô độc vả mặt.

Cụ với Gellert, thật sự còn có cơ hội sao?
Trong lúc Harry hôn mê, nhóm học sinh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Không biết vì nguyên do gì mà Dumbledore không cố tình tiết lộ chuyện Hòn Đá Phù Thủy như kiếp trước.

Mà vài người tham dự việc kia, bởi vì lo cho Harry mà không thể nhấc nổi tâm tư khác.

Weasley đã bị Draco và Blaise đặc biệt dặn dò, sau còn phải nghe cho xong bài phân tích của Hermione, nói nếu tiết lộ tin tức sẽ uy hiếp đến an toàn của Harry, đồng thời y cũng hiểu cần phải giữ bí mật, không còn giống kiếp trước khoe khoang thổi phồng khắp mọi nơi, ngược lại khiêm tốn nghiêm túc thi cho xong.

Trong tiệc tối trước kỳ nghỉ, Dumbledore không nói ra tên mấy đứa tham gia bảo vệ Hòn Đá Phù Thủy, chỉ giải thích sơ sài chuyện Quirrel mất tích, rồi dựa vào lượng đá quý trong đồng hồ cát, tuyên bố Cúp Nhà.

Slytherin lần thứ bảy đạt được Cúp Nhà, làm những học sinh tốt nghiệp sắp phải rời trường vui đến mức quên hết sạch mọi thứ.

Rất nhiều Slytherin ôm nhau chúc mừng, rơi nước mắt, làm ba Nhà còn lại trợn mắt kinh ngạc.

Harry và Draco ngồi trong đám liên hoan, mỉm cười nhàn nhạt nhìn bọn họ, hai bàn tay dưới bàn nắm chặt lấy nhau.

Cúp Nhà đối với họ mà nói, đã sớm không còn quan trọng.

Không có người bị thương vì Hòn Đá Phù Thủy, không có người khóc thút thít vì đau xót, đó mới là kết quả tốt nhất.

"Các chàng trai, hè này các bồ tính làm gì đây? Mình với Hermione đã hẹn nhau đến Paris nước Pháp, nghe nói nơi đó là thủ đô của thời trang và nghệ thuật, mình nghĩ tụi mình đi chơi sẽ rất vui." Trên xe lửa rời trường, Pansy dò hỏi đám con trai, mặt đầy hưng phấn và trông mong vào kỳ nghỉ sắp tới.

"Có lẽ ở nhà bồi mẹ đi thăm tình nhân mới của bà, ai biết.

Ôi, Pansy thân ái, mình rất muốn đi chung với hai người, mình tin có một quý ông đi cùng với hai vị thục nữ thì sẽ tốt hơn." Blaise nhàm chán chống cằm, tay kia gõ gõ mắt bàn, thơ thẩn đáp.

"Thôi đi, Blaise, chẳng qua bồ muốn đi làm quen với mấy cô gái Pháp xinh đẹp, nhiệt tình, lãng mạn thì đúng hơn." Hermione khinh bỉ nhìn playboy nào đó, hoàn toàn không tin lời hắn nói.

"Đúng rồi, Weasley nói hè này bồ ấy sẽ luôn ở nhà, hỏi bồ có muốn qua nhà bồ ấy chơi không kìa.

Không phải bồ thích Quidditch sao, nhà Weasley có mấy anh em, bồ có thể cùng họ chơi mấy trận."
"Thật hả? Nhưng mà sao bồ ấy không nói với mình mà lại nhờ bồ truyền lời?"
"Ai biết, có lẽ bồ ấy ngại chăng? Nghe nói kinh tế trong nhà bồ ấy không được tốt lắm, có lẽ bồ ấy sợ bồ ghét bỏ?"
"Ghét bỏ?" Blaise ra vẻ đau lòng, trực tiếp đặt cằm lên mặt bàn, "Thật làm mình đau lòng, nếu mình ghét bỏ thì đã trực tiếp ném bồ ấy vào Hồ Đen rồi, chứ đâu cần phải giúp bồ ấy luyện tập.

Ôi không, tim mình đau quá, mình phải đi tìm an ủi."
Nhìn Blaise bay như gió ra khỏi khoang tàu, Draco âm thầm nhíu mày.

Chẳng lẽ Blaise thực sự nhìn trúng tóc đỏ rồi? Đừng mà, quá đáng sợ! Không được, hè này nhất định phải nói chuyện với Blaise.

"Sao mình cứ có cảm giác hình như Blaise có mưu đồ gây rối với Weasley? Cứ luôn bắt nạt tóc đỏ, nếu không khiêu khích thì chính là trêu chọc, còn luôn cố ý vô tình sờ loạn." Neville đang nghiên cứu nội dung sách về thực vật đột nhiên nói ra một câu kinh người, bốn đôi mắt lập tức phóng về phía cậu, "Thật đó, mình đã thấy rất nhiều lần rồi.

Mỗi lần Weasley nhảy dựng lên cãi lại, Blaise luôn vui tươi hớn hở cãi nhau với bồ ấy, mình thấy Blaise căn bản đang đùa giỡn người ta."
Bốn người bị dọa bắt đầu nhớ lại, từng chuyện xảy ra từ lúc Weasley bắt đầu gia nhập nhóm huấn luyện, sau đó không dám tin, phát hiện Neville đúng thật không có nhìn lầm.

Vì thế, trong khoang bắt đầu nảy ra cuộc thảo luận nhiệt liệt về vấn đề có phải Blaise có ý với Weasley rồi không.

Chỉ riêng Draco mỉm cười âm hiểm, tỏ vẻ hè này nhất định sẽ giao lưu thật kỹ với Blaise.

Neville bình tĩnh tiếp tục đọc sách, hoàn toàn không có ý muốn tham gia.

Harry vô tình phát hiện trong mắt Neville lóe lên tia giảo hoạt, đột nhiên ý thức được Neville hàm hậu đã bị cậu và Draco dạy hư mất rồi..

Bình Luận (0)
Comment