Hạt Giống Tiến Hóa

Chương 122

Tại giáo đường.

Ánh hào quang dần tắt, hình ảnh những người tiến vào bên trong dần hiện ra.

Hơn ba trăm người, toàn bộ đều đang đứng ở nơi đó. Thân thể của họ lúc này như đã được cải tạo đến mức khó có thể nhận ra. Nam thì trở nên cường tráng, cơ thể cân đối, nữ thì dáng chuẩn như người mẫu, điểm cần lồi thì lồi điểm cần lõm thì lõm, điểm chung là khuôn mặt đều trở nên rất xinh đẹp, những vết sần, rỗ, mụn trên mặt hoàn toàn biến mất, để lộ ra khuôn mặt thanh tú. Phẫu thuật thẩm mỹ lợi hại nhất thế giới cũng chỉ thế này là cùng mà thôi.

Chỉ là lúc này đôi mắt của họ là một mảnh trống rỗng, dại ra như kẻ vô hồn. Nếu để ý kỹ sẽ thấy trên cổ mỗi người đều xuất hiện một hình xăm nhỏ, hình tròn, phía bên trong là những hoa văn thập tự giác rất tinh xảo.

“Thu hoạch lần này quả nhiên không tệ” Gã Trần Văn Hồ nhìn thành quả trước mắt của mình, nở một nụ cười đắc ý.

Thực chất, thánh thủy là một loại dược phẩm phụ liệu của Thần điện, được đổi lấy bằng điểm cống hiến. Tác dụng chính của nó là thanh tẩy linh hồn. Nghe thì có vẻ tốt, nhưng thực tế thanh tẩy ở đây nghĩa là nó trồng vào người đó một mầm mống kiền tín, trung thành với “Thần”, tẩy dần đi ý chí tự thân của người phục dụng. Trong trường hợp này, nó còn có tác dụng hấp thu năng lượng tiến hóa ngoài môi trường để gia tăng nhanh thời gian tác dụng và giúp gã thu thập linh hồn đạt được chất lượng tốt hơn, đạt được nhiều điểm cống hiến hơn. Đó là lý do tại sao, những người Đức gặp phải đều không thể phát sinh biến dị, hoặc thức tỉnh dị năng đặc biệt.

Trận pháp phía dưới giáo đường thì lại có một tác dụng khác. Trận pháp này rút lấy toàn bộ tinh hoa huyết nhục, năng lượng và linh hồn của những người nạn nhân trong trận, truyền toàn bộ những năng lượng đó vào trận pháp rót vào thân thể những người ở phía trên, cải tạo thân thể cho bọn họ.

Đó là điều kiện để thực hiện nghi thức tế lễ tiếp theo.

Gã Giáo Hoàng rút ra một cây quyền trượng tinh xảo. Cây quyền trượng phải dài đến một mét rưỡi, toàn thân màu vàng óng ánh, đầu gậy có biểu tượng mặt trời tỏa sáng, điêu khắc khá nhiều phù điêu và hoa văn họa tiết tinh xảo, xinh đẹp. Trong miệng hắn lẩm bẩm một số chú ngữ trúc trắc khó hiểu, đoạn vỗ mạnh quyền trượng xuống đất, hét lớn:

“Thiên sứ hàng lâm”

Một luồng hào quang màu sáng trắng từ quyền trượng truyền dẫn vào những đường nét trên trận pháp dưới chân khiến nó sáng lên rực rỡ một lần nữa. Những hình xăm trên thân thể những người ở trong trận pháp trở nên đỏ rực như vết bỏng, dần dần tròng mắt của những người này chuyển sang một màu trắng đục.

“Phần, phật” một tiếng, từ phía sau lưng những người này mọc ra từng đôi cánh màu trắng như cánh chim. Những chiếc áo bị đứt phựt, những mảnh vải vụn rơi rụng dưới đất. Hơn ba trăm người đồng loạt quỳ một chân xuống dưới đất, hô lớn:

“Cẩn tuân nghe lệnh Thần sứ”

Nhìn cảnh tượng trước mắt, gã Trần Văn Hồ cười lên một tiếng đắc ý. Hơn ba trăm tên Thiên sứ, thực lực thấp nhất cũng là cấp D, còn có mười tên đạt đến cấp C, đây là một cỗ lực lượng cực kỳ khổng lồ. Đây là thành quả hơn một tháng trời của hắn, tiếp cận, kéo tụi quái thú biến dị đến, giả vờ ra tay cứu giúp rồi truyền bá giáo lý của mình. Sự việc thuận lợi ngoài sức tưởng tượng của hắn, hắn nhanh chóng gây dựng được danh tiếng của mình, cả đám dân tin hắn như thiêu thân đâm đầu vào lửa.

Làm tế điển thu thập linh hồn những kẻ này hắn đã đạt được một số điểm cống hiến rất lớn, hắn dùng chính số điểm cống hiến đó để thực hiện nghi thức triệu hồi Thiên sứ, nhập vào thân thể đám người này, từ đó cho hắn sở dụng.

Với cỗ lực lượng này, hắn đã tự tin có thể quét ngang thiên hạ. Nếu giết được đám kia, thu lấy con bé có linh hồn năng lượng quang thể chất kia nữa thì hắn đã đủ điều kiện lên “Thần sứ cấp 4”, lúc đó thử hỏi còn ai cản nổi, tận thế này lúc đó chỉ còn là một nơi cho hắn chơi đùa mà thôi. Gã liếm môi thầm nghĩ.

Đúng lúc này, từ phía bên ngoài, năm thân ảnh từ trên trời nhanh chóng hạ cánh trước mặt gã, tên cầm đầu quỳ một gối dưới đất, hai tay chắp lên cung kính.


“Chuyện gì?” Gã nhíu mày, quay đầu lại trầm giọng hỏi.

Tên kia giọng điệu hơi gấp gáp pha lẫn một chút lo sợ, trả lời: “Bọn chúng … đã trốn mất rồi ạ”

“Bốp” Gã Trần Văn Hồ vung tay tát mạnh, tên quỳ dưới đất lập tức bị đánh văng qua một bên, đụng trúng bức tường gần đó khiến sơn tường mẻ một mảng lớn.

“Đồ vô dụng” Gã trừng mắt nhìn tên Thánh đồ bị đánh bay lạnh giọng lên tiếng

Lực đánh khá mạnh, mồm tên đó lập tức chảy máu ròng ròng, rơi ra hai cái răng cửa, nhưng hắn cũng không dám rên lên một tiếng, vội vã quỳ sụp xuống dưới đất.

“Nói, đã xảy ra chuyện gì?” Gã trầm giọng ra lệnh

Tên Thánh đồ cúi đầu nhanh chóng kể lại mọi chuyện kể cả chiếc vòng đeo mìn trên cổ.

“Hừ, muốn chạy, sao có thể dễ vậy”

Nhìn về phía bên ngoài, gã hừ lạnh một tiếng, nhấc một tay lên, từ trên tay hắn tỏa ra từng luồng ánh sáng nhỏ như sợi tơ bao bọc lấy cổ của năm tên Thánh đồ đang quỳ dưới đất, khẽ vung tay ra, cả năm chiếc vòng cổ lập tức vỡ tan nát.

Không có tiếng nổ mạnh nào vang lên cả, dưới mặt đất chỉ là những mảnh vụn kim loại. Cả năm tên toát mồ hôi lạnh, thở ra một hơi.

“Mấy cái vòng giả cũng làm cả đám vãi đái chạy về, đúng là một lũ phế vật”

“Thiên sứ, dẫn bốn đội Thánh đồ, và cả năm tên phế vật này theo hướng về phía trước xuất phát, truy tìm tung tích bọn chúng. Nhớ kỹ, con bé đó nhất định phải bắt được”

“Tuân lệnh” Gã thanh niên tên Micheal cúi đầu cung kính lên tiếng, gã phất tay một cái, phía sau lập tức xuất hiện thêm bốn đội Thánh đồ nữa, mỗi đội bảy người, cầm đầu mỗi đội là một tên Thánh đồ cấp C, còn lại đều đã là cấp độ D. Bảy tên kia cũng nhanh chóng xếp lại thành hàng.

Đây là lực lượng trực thuộc của gã Trần Văn Hồ này được gã xây dựng nên từ khi sở hữu chiếc nhẫn “Thần điện”, là lực lượng chiến đấu chủ yếu cho hắn.

Trong “Thần điện” có một đồ vật có thể đổi từ điểm cống hiến là: “Khế ước trói buộc”. Đây là một loại khế ước tinh thần rất thần diệu. Tác dụng của nó là tạo ra một mối liên kết ràng buộc tâm linh thông qua Thần điện, người tiếp nhận sẽ bị người thi pháp hoàn toàn nắm giữ quyền sinh, quyền sát trong tay. Nếu muốn hoàn toàn có thể khiến kẻ tiếp nhận chịu giày vò sống không bằng chết.

Điều kiện để thi triển khế ước này là người tiếp nhận phải chấp nhận buông lỏng tinh thần để chú nhập khế ước. Cấp độ người tiếp nhận càng cao thì càng đòi hỏi Khế ước cao cấp, và càng tốn điểm cống hiến. Những kẻ tiếp nhận sẽ bị Thần điện đánh dấu một hình xăm Thánh trên người, ngoài tác dụng đánh dấu, nó còn có tác dụng để những kẻ đó có thể thu thập những vật phẩm và linh hồn cho Thần điện thay cho Thần sứ.

Nói thì có vẻ khó nhưng thực tế cũng không khó lắm, đứng trước áp lực của cái chết và làm nô lệ, rất nhiều kẻ sẽ lựa chọn kiếp sống nô dịch, lòn cúi. Khí tiết, giữ được thử hỏi có mấy ai.

Đám này, được hắn gọi là Thánh đồ. Ngoài việc nô dịch thì hắn cũng hoán đổi một số năng lực từ Thần điện cho bọn chúng, trong đó lợi hại nhất là trận pháp hợp kích “Thất minh Thiên sứ lạc quang trận”.

Đây là một trận pháp cực kỳ lợi hại, tác dụng chính của nóchính là có thể phát huy thực lực của một tổ đội bảy tên lên cao nhất thông qua biện pháp hợp kích. Từng tên riêng rẽ có thể chúng không mạnh lắm, nhưng tập trung trong trận pháp, thực lực của chúng sẽ rất đáng sợ.

Tên thiên sứ Micheal đập cánh bay vút lên không, năm đội Thánh đồ cũng theo sát phía sau nhắm thẳng hướng nhóm người của Đức lúc trước bay tới.

Gã Trần Văn Hồ quay đầu nhìn lại phía sau, cô gái Thánh nữ đứng ra, đám Thiên sứ mới bị thu phục trên giáo đường đi theo phía sau, hướng về phía đám Thánh đồ đang bay chạy theo bên dưới.

Lực lượng này có thể nói là cực kỳ hùng hậu, vì lần cơ hội thăng cấp Thần sử này, kể cả là dùng dao mổ trâu giết gà thì vẫn là đáng.

Gã lúc này đã thu lại cây pháp trượng vào trong người, hai tay chắp ở phía sau, thân thể của hắn dần trôi nổi trên không trung như hư không lăng bộ, kèm theo bộ áo bào rất có khí độ, nếu có người thường nhìn thấy cảnh này thế nào cũng sẽ nghĩ đến cảnh thần tiên hạ phàm gian.

Hắn hơi híp mắt lại tập trung nhìn vào ở phía xa, từng đợt quang mang lấp lóe từ đôi mắt của hắn sáng lấp lánh. Đôi mắt của hắn rà qua rà lại từng đợt về phía trước.

Đột ngột, hắn dừng lại, khóe môi cong lên một nụ cười nửa miệng.

“Tìm thấy ngươi rồi”

Hắn đạp mạnh một cái bay vút đi cực nhanh giữa bầu trời, vượt qua cả đám thiên sứ ở phía trước, thân hình lướt đi như một mũi tên.

Bay qua một đoạn rừng cây rậm rạp, “ầm” một tiếng, hắn tung người hạ xuống phía dưới. Bụi đất văng lên tung tóe. Một số cây nhỏ bị sức gió ép ngã rạp qua một bên.

Đây là một đoạn đồi dốc nhỏ, khá trống trải, phía trước trên một tảng đá, có một người thanh niên trẻ đang ngồi ở đó, dưới chân hắn lúc này là hai tên Thánh đồ nằm bất tỉnh dưới đất, không rõ sống chết.

Gã Trần Văn Đông chắp hai tay sau lưng, híp mắt lại, ánh mắt sắc lạnh đầy uy hiếp nhìn về phía trước.

Người thanh niên vắt chéo chân qua một bên, ngón tay phải đặt lên thái dương, khẽ gõ nhẹ một cái, ánh mắt nhìn qua toát ra vẻ bình thản, lạnh lùng.

Hai ánh mắt chạm vào nhau như phát ra ánh lửa, Đức nở nụ cười lạnh nhạt, lên tiếng:

“Chính là ngài Giáo Hoàng nổi tiếng đây phải không?”
Bình Luận (0)
Comment