Khi hai người quay lại, trời đã sáng tỏ, ánh mặt trời đỏ rực chiếu trên nền tuyết trắng xóa tạo ra một khung cảnh khá là yêu dị.
Lan và Hân đều đã thức dậy, Hân đang chăm chú tu luyện nguyên lực và khắc quang ấn vào mũi tên, trước lều, bếp lửa được thổi lên. Thấy Toàn và Đức trở về Lan nở nụ cười, múc nước sôi vào những bát mì để sẵn, mùi mì thịt bò nóng hôi hổi tỏa ra hương thơm ngào ngạt trong tiết trời lạnh lẽo quả thật khiến bụng dạ người ta cồn cào.
Thảo và Khả Nhi đang trùm mình trong chăn ấm cũng bị mùi thơm này đánh thức dậy, cả hai dụi dụi mắt hăm hở bước ra khỏi lều, Đức cũng gọi Hiếu ra ngoài, cả nhóm dùng bữa sáng rồi bắt đầu tính toán hướng đi kế tiếp.
Hiện tại, cả nhóm còn đang cách thị trấn EaH’leo không xa lắm, nơi này là một khu rừng rậm với rất nhiều cây bụi, thông biến dị, phía trước đường nhựa mơ hồ hiện ra, tuy cây cối bao phủ khá nhiều nhưng vẫn có thể cưỡi ngựa chạy được, gió cũng đã giảm dần không còn dữ dội như những hôm trước, tuy nhiên phi hành thì cũng khá là mạo hiểm, lốc xoáy vẫn còn.
Trước lúc đi khởi hành thì cũng có việc cần phải làm trước, Đức khẽ chạm vào Huyết ấn trên mu bàn tay, Huyết Tu La đã hiện ra, đôi mắt nó lập lòe những tia màu lam nhạt sâu trong tròng mắt, đôi cánh dơi sau lưng đã thu lại.
Hôm nay đã hơn hai ngày, số hỏa hồn mà Huyết Tu La ngưng luyện đã hoàn thành, lần này tổng cộng thu được bốn mươi ba khỏa hỏa hồn. Huyết Tu La xòe tay ra, những ngọn lửa màu lam đậm bay lơ lửng như đốm lửa ma trơi, chúng không nóng không lạnh, nhưng nhìn lại khiến tâm thần sinh ra những luồng sóng cộng hưởng kỳ lạ.
“Được rồi, như đã nói lần trước, Lan hãy hấp thu chúng đi, nhiêu đây anh nghĩ là đủ để tinh thần lực của em đột phá cấp 2C đấy” Đức nhìn Lan lên tiếng nói
Lan nhìn qua mọi người một vòng rồi gật đầu, hai tay giơ về phía trước, theo sự điều khiển của Huyết Tu La ngọn lửa từ từ tiến nhập vào mi tâm của Lan tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đến khoảng hơn ba mươi khỏa thì Lan giơ tay ra hiệu ngừng lại, cô bé ngồi xếp bằng xuống đất, chìm vào trạng thái minh tưởng, lông mày hơi nhíu lại, mồ hôi trên trán rịn ra.
Đột ngột, quanh người cô bé xuất hiện sóng tinh thần chấn động khiến những bông tuyết xung quanh bay ngược ra bên ngoài, Lan mở mắt thở ra một hơi dài, một tay giơ về phía trước ý tụ thành hình, thiên hỏa điểu đã hiện ra bay lượn trên tay, nắm tay lại nó lập tức biến mất.
Lan nhìn Đức gật đầu, Đức mở mắt phân tích, xác thực tinh thần lực của Lan đã đột phá tới cấp độ 2C, ma lực cũng có tiến triển khá lớn, điều này sẽ tăng khả năng sử dụng các chiêu thức ma pháp của cô lên rất nhiều, kết hợp với quyền trượng từ tay tên Trần Văn Hồ, thực lực cô bé sẽ khá là đáng sợ.
Vẫn còn dư hơn mười khỏa hỏa hồn, Hân nhẹ giọng nhìn hắn lên tiếng: “Anh nên dùng nó để nâng cấp Lạc phong kiếm đi”
Đức cũng không từ chối, Lạc phong kiếm là một trợ lực rất tốt với hắn từ trước tới giờ, gắn bó qua rất nhiều trận chiến, sử dụng cũng rất là thuận tay, nói một cách nào đó, hắn cũng cảm thấy khá gắn bó với nó. Từ trên tay Huyết Tu La số hỏa hồn còn lại nhẹ nhàng bay đến dung nhập vào lưỡi kiếm, thậm chí hắn còn mơ hồ nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của kiếm linh Lạc phong điểu.
Trên thanh kiếm những ký tự tượng hình kỳ lạ chợt xuất hiện xoay tròn xung quanh lưỡi kiếm nhấc nó bay lơ lửng trên không, Đức giơ tay cầm lấy chuôi kiếm, những ký tự ấy thu nhỏ lại rồi dung nhập vào trong thanh kiếm, chuôi kiếm sáng lên rồi tắt hẳn để lại những văn tự lạ lùng khắc nổi trên đó.
Đức nhắm mắt lại, trước đây qua quá trình chiến đấu càng lúc càng nhiều, hắn có thể mơ hồ cảm nhận mối liên hệ của mình và Lạc phong kiếm, nhưng lúc này đây, sự liên kết đó dường như trở nên càng mạnh mẽ rõ ràng hơn, hắn thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy hư ảnh Lạc phong điểu đang bay lượn trên lưỡi kiếm.
“Thu” Đức trầm giọng lên tiếng, Thanh kiếm đang hiển hiện ở đó đột nhiên biến mất, nếu để ý kỹ sẽ thấy dưới cổ tay hắn, hiện ra hình xăm một con Lạc phong điểu khá nhỏ. Tâm ý vừa động, Lạc phong kiếm lại hiện ra trên tay.
Đức nở nụ cười hài lòng, từ khi hắn nâng cấp kiếm linh cho thanh kiếm này thì có một điều bất tiện là không thể thu nó vào trong kho chứa đồ mà phải luôn cầm theo bên người, bây giờ đã có thể tự thu phát tự nhiên vào trong cơ thể, hơn nữa, ý động kiếm phát thế này sẽ rất tiện cho việc tấn công gây bất ngờ cho kẻ địch, khiến người khác khó lòng phòng bị. (*)
Công dụng của hỏa hồn quả là hữu hiệu, sau này cần phải lưu ý để kiếm nhiều hơn. Hiện giờ ngoài Lan, Lạc phong kiếm thì U Minh chiến sĩ cũng đều cần có hỏa hồn để gia tăng tốc độ tấn cấp, Ma cung của Hân cũng có thể sử dụng, đúng là mèo nhiều thịt ít.
Trời lúc này cũng đã sáng tỏ, cũng đã đến lúc lên đường, Đức và Hân gọi tiểu Dương và tiểu Quang ra, Hân và Khả Nhi cưỡi tiểu Quang, Đức và Lan cưỡi tiểu Dương, Toàn thì cưỡi Phong lang cùng với bé Thảo.
Đúng lúc mọi người chuẩn bị xuất phát, Phong lang chợt khịt khịt mũi, Toàn như có cảm nhận điều gì bất thường hếch mũi về phía trước đánh hơi, trầm giọng lên tiếng: “Có mùi máu”
“Hướng nào” Đức lên tiếng hỏi
“Khoảng hơn hai cây số, thẳng phía trước” Toàn nhắm mắt cảm nhận, rồi lên trả lời
“Đi” Đức vỗ nhẹ vào bờm tiểu Dương, lên tiếng. Tiểu Dương hiểu ý, hý dài một tiếng tăng tốc chạy đi, mọi người lập tức theo sát ngay phía sau.
Từ lúc chiến đấu với gã Trần Văn Hồ đến giờ, cả nhóm chưa có lần đụng độ với kẻ địch hay sinh vật biến dị nào khác, điểm giao dịch, hỏa hồn, quyền hạn giao dịch đều đang thiếu thốn đến đáng thương, hơn nữa kỹ năng của bé Thảo và Khả Nhi đều đang cần thử nghiệm, nếu đã nằm trên đường đi thì cũng không nên bỏ qua.
……………………………..
Rất nhanh, ở phía trước
Một thị trấn nhỏ đã hiện ra trong tầm mắt.
Nơi đây, dường như vừa trải qua một trận chiến. Một số căn nhà gỗ đổ sập, một số vết máu kéo dài trên nền tuyết, khung cảnh vắng lặng âm u, lộ ra vẻ tiêu điều lạnh lẽo.
Đức bước chân xuống tiểu Dương đi về phía vết máu kéo, quẹt một ngón tay trên đó, máu đã khô nhưng cũng không quá lâu, chỉ là không hề thấy bóng người cũng như động vật nào, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào bên trong, năng lượng từ lõi rise vận vào các giác quan trên cơ thể.
Đây là một thị trấn khá nhỏ, có thể nhìn từ đầu đến cuối, tính tổng cộng chắc không quá trăm căn nhà, đa số đều là nhà gỗ, có một số căn nhà sàn, không có tiếng động bất thường nào ngoại trừ tiếng gió rít qua từng tán cây, xung quanh im ắng hệt như một thị trấn ma.
Đức ra hiệu cho mọi người đề cao cảnh giác, cho Khả Nhi và bé Thảo vào phòng thí nghiệm, rồi đi theo vết máu rải rác chậm rãi tiến vào bên trong.
Vết máu dẫn tới một căn nhà bê tông ở gần giữa thị trấn, cửa gỗ khép hờ, gió thổi qua còn vang lên những tiếng lộp cộp.
Đức mở cửa bước vào bên trong, dưới ánh sáng tờ mờ trong căn phòng tối om om, chính giữa gian phòng khách là khoảng ba bộ thi thể, gọi khoảng bởi vì chẳng còn có thể phân biệt được ai với ai nữa, hầu như chỉ là một đống thịt nát với xương cốt rơi vãi, gương mặt đều bị cắn nát bấy không thể nhận diện, mùi máu thịt xộc lên tanh tưởi.
Dựa vào kết cấu xương cằm, kích cỡ bộ xương và một số mảnh trang phục không toàn vẹn thì có thể mơ hồ nhận ra đây là xác ba người, hai nữ, một nam, một xác trẻ em, có vẻ đây là một gia đình bị giết rồi tha xác về đây, thời gian chắc chắn không quá một ngày, nội tạng đã bị ăn sạch sẽ, chỉ còn lại thịt nát và xương xẩu, dấu răng khá là nham nhở, thậm chí một số đoạn xương còn thấy dấu cắt đôi khá ngọt.
Quan sát tất thảy chung quanh, Đức nhíu chặt chân mày, rốt cuộc là ai, hay sinh vật nào đã gây nên thảm trạng này đây.
“Á” Đột ngột, một tiếng hét thất thanh vang lên, giọng có vẻ là của nữ giới, khoảng cách tầm ba dãy nhà.
Đức lập tức xoay người bước ra khỏi cửa, phóng tới nơi tiếng động được phát ra. Đó là một trạm xăng Petrolimex ở ngay khúc quanh, âm thanh phát ra từ tầng hai, với thị lực hiện tại hắn có thể thấy loáng thoáng một cái bóng màu xanh đang tả xung hữu đột ở bên trong.
Đức nhìn qua Toàn gật đầu, cả hai lập tức tung người nhảy lên trên.
…………………………….
(*) Về việc Lạc phong kiếm có thể thu vào trong cơ thể đã được nhắc đến một lần ở trong cường hóa kiếm linh ở chương 46