Dứt lời, Đức đã dậm chân lao đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, ba tên kia vội vàng ngưng thần đón đỡ.
Vừa tới gần, trên đà lao tới, Đức xoay người một vòng, con dao găm trong tay nhắm về phía giữa ngực gã Dương phóng tới với tốc độ cực nhanh.
Góc phóng dao bị dấu khi Đức xoay người, khoảng cách lại quá ngắn khiến tên Dương không kịp né tránh, hắn bao bọc cổ tay trong một luồng hắc khí nhìn qua như sương khói nhưng cực kỳ cứng cỏi vung lên đánh bay con dao găm qua một bên.
Tận dụng cơ hội, Đức tung người nhảy lên đá mạnh vào giữa ngực Dương, hắn kịp thu tay còn lại chắn đỡ nhưng lực đá rất mạnh đạp hắn lùi hẳn về phía sau ba bước.
“Yaaa” Hai tên ở hai bên lúc này cũng đã lao tới một quyền một cước nhắm vào người Đức.
Đúng lúc này, thân ảnh của Đức như một hóa thành hai, tách ra về hai hướng đồng loạt tấn công cả hai tên.
Bên phải, Huyết Tu La bất ngờ hiện ra, nở nụ cười quỷ dị, huyết đao trên tay vung lên chém mạnh. Quá bất ngờ, gã sử dụng dị năng băng hệ không kịp né tránh, chỉ kịp tụ một lớp băng trước người để cản lại, đao mang chém qua xuyên phá lớp băng như kính vỡ, một đường máu tóe lên, gã bay ngược về phía sau.
Phía bên trái, Đức giơ tay chặn lại cú đá, trên tay còn lại lôi điện tích tụ vang lên những tiếng lẹt xẹt, vung quyền đấm mạnh. Trước ngực của gã tụ tập một lớp màng chắn bằng không khí, lôi quyền của Đức đấm vào chấn động nổ tung hất văng gã ra ngoài, một vài tia lửa điện chấn vào người khiến thân thể của hắn tê dại.
Đức vừa định lao tới kết liễu thì Dương đã hét lớn một tiếng, nhảy về phía trước, tay vươn ra thành trảo đánh vào người Đức, hắc khí tụ tập thành một đoàn dập dờn như sương khói nhìn qua rất quỷ dị.
Đức bỏ qua tên kia, xoay người một một vòng, dậm chân xuống đất lao tới, cổ tay lấp lóe quang mang đánh vào trảo của hắn.
Khi quyền, trảo chuẩn bị va chạm, Đức lạnh lùng nhìn sang, cổ tay khẽ đảo, Lạc Phong kiếm đã hiện ra trước mặt đâm thẳng về phía trước.
Thanh kiếm hiện ra trước tay Đức như từ trong hư không khiến Dương hoàn toàn bị bất ngờ, mũi kiếm sắc bén được nạp đầy năng lượng, lớp phong chú chi ấn bao phủ khiến nó thêm phần sắc bén xuyên phá lớp hắc khí bao phủ đâm thẳng vào bàn tay của Dương cắm ngập vào bên trong khiến hắn hét lên đau đớn.
Vung tay cắt một đường khiến lòng bàn tay của gã bị đứt rời, Đức tung chân đá mạnh vào giữa ngực khiến hắn bay ngược về sau.
Dương cố nén đau đớn, vội vàng lộn một vòng đứng dậy, Đức đã tiến lên theo sát không buông tha, Lạc phong kiếm trên tay vung lên chém xuống khiến Dương phải liên tục nhảy lùi về phía sau chật vật né tránh, thế chủ động đã mất, một bàn tay coi như bị phế, hắn chống trả càng đánh càng chật vật.
“Xoẹt” Lưỡi kiếm cắt ngang một đường chém qua lớp cương khí màu đen trước người Dương để lại một đường máu trên ngực.
“Aaaa” Bị ép lùi lại phía sau liên tục, cộng thêm vết thương khiến hắn rú lên tức giận, Dương xoay người một vòng lùi lại, hắc khí trên cơ thể hắn tụ lại cuồn cuộn rồi bùng nổ hất Đức lùi lại phía sau.
Khiên ma pháp cấp tốc bật lên, Đức không lùi mà lập tức dậm chân tiến tới xuyên phá lớp hắc khí đâm kiếm về phía trước.
Đột ngột từ trong đám hắc khí màu đen, một con dao găm sắc lẻm lóe lên tia sáng lạnh lẽo phóng qua, Đức nghiêng đầu qua một bên né tránh, chân tung cước đá thẳng vào giữa ngực khiến Dương bay thẳng ra sau đập vào một gốc cây gần đó ngã xuống đất. Thân cây chấn động khiến từng lớp tuyết đọng rơi xuống dưới.
Đức tiến tới, Lạc phong kiếm trên tay đã lấp lóe điện mang, phong chú chi ấn rít lên nghe ù ù trên lưỡi kiếm, nhìn vào gã Dương ngã ngồi trên mặt đất lạnh lùng nói:
“Mày phóng hụt rồi”
Dương gượng người ngồi dậy, hất đầu nhìn về phía sau lưng Đức, nở nụ cười nửa miệng: “Thật sao?”
Đức cảm thấy không ổn, liếc mắt về phía sau, lưỡi dao găm đã phóng trúng ngay giữa ngực của Linh đang gượng người ngồi dậy, cô yên lặng cắn răng không kêu một tiếng, nhưng hai chân đã gục xuống dưới nền tuyết trắng.
Chớp thời cơ, Dương tung người bật dậy, hắc khí trên tay hắn tụ lại thành luồng bắn thẳng về phía Đức khiến hắn phải bật khiên ma pháp lên chắn đỡ, luồng khí màu đen nổ tung ra xung quanh như bụi mù chắn lấy tầm nhìn của hắn, không khí một mùi khó ngửi Đức ngay lập tức nhịn thở, nhảy về phía trước.
Dương nhân cơ hội đã chạy lùi về phía sau, Đức vung mạnh Lạc phong kiếm chém về phía trước, phong lôi kiếm khí rít lên tiếng kêu sắc lạnh nhắm về thân ảnh của gã đang bỏ chạy bay tới.
Dương xoay người một vòng nhảy lên né tránh kiếm khí trong chớp mắt, hạ xuống mặt đất, ánh mắt hắn vui vẻ nhìn về phía sau, giọng nói đầy bỡn cợt:
“Xem ra mày vẫn quan tâm đến cô ta đó chứ”
“Ha ha ha” Cười lớn một tiếng, hắn ta chạy đi, cả người dần bao bọc lại trong một lớp khí màu đen, thân ảnh mờ nhạt dần đi biến mất trong bóng tối.
Đức xiết chặt nắm tay, không đuổi theo, quay đầu lại hướng về chỗ của Linh chạy tới. Hai gã đồng bọn của tên Dương lúc này một tên đã bị Huyết Tu La giết chết tại chỗ để hút tinh huyết, tên còn lại đã hoảng sợ vắt chân lên cổ chạy trốn, Huyết Tu La đang phóng theo truy đuổi. Kể cả là về cấp độ hay sức chiến đấu, Huyết Tu La đều mạnh hơn hai tên này một bậc, huống chi còn đột ngột tấn công trong tình trạng bất ngờ, kết quả chiến đấu quả thực không có gì để mà phải nghĩ.
Còn về phần tên Dương, thực lực của hắn không thể nói là quá kém nhưng cái chính là Đức đã tận dụng rất tốt ưu thế bất ngờ từ Lạc Phong kiếm khiến hắn bị thương và hoàn toàn rơi vào thế bị động đưa đầu chịu đánh, chứ nếu trực diện tiếp chiến chưa hẳn thế trận đã một chiều đến như thế. Trước giờ đó vẫn là phong cách chiến đấu của Đức, tận dụng tối đa ưu thế mình có để tạo ra lợi thế trong chiến đấu.
Tình trạng của Linh lúc này phải nói là khá tồi tệ, cơ thể cô trước đó đã có khá nhiều thương tổn trong nội tạng dồn nén lâu ngày ảnh hưởng đến quá trình vận động năng lượng, con dao găm đâm vào giữa ngực xuyên qua xương sườn chỉ chếch tim một chút, phổi có khá năng đã bị thương tổn khiến cô hít thở khó khăn.
Linh gượng đầu nhìn Đức, cơ thể đau đớn, mồ hôi nhỏ giọt trên trán, nhưng ánh mắt một mảnh bình thản, không sợ hãi cũng không oán trách, có chăng chỉ là chút đau xót nuối tiếc.
Đức hít sâu một hơi, đôi tay xé mở mảnh áo chỗ con dao, ánh mắt tập trung quan sát vết thương của Linh, vết thương này khá chí mạng nếu không xử lý nhanh cô rất có khả năng sẽ không qua khỏi đêm nay, hắn đang định dùng vòng giao dịch để quét hình chẩn đoán và chữa thương cho cô thì âm thanh loạt xoạt của khá nhiều người đang tiến lại phía này rơi vào trong tai khiến hắn cau mày nhìn lại.
Từ phía sau lưng, những người trong trại tị nạn đã chạy đến bên này, dẫn đầu là Chương, phía sau còn khoảng chín người, ánh mắt cậu ta đảo qua người Đức rồi chợt nhìn thấy thân ảnh của Linh ở phía sau, quần áo của cô lúc này đã bị xé hết chỉ còn mỗi chiếc áo khoác ướm trên người, Đức đứng chắn phía trước hai tay xé mở áo của cô, trên tay còn đang dính máu, con dao găm cắm ngay ở giữa ngực, Linh nhìn về phía bên này, môi mấp máy định nói nhưng thương tổn ở phổi khiến cô không thể lên tiếng.
“Khốn nạn” Nhìn thấy tình trạng của Linh khiến Chương đỏ vằn mắt, hét lớn một tiếng giận dữ, tay giơ về phía trước, cây cung băng đã hiện ra, giương cung lắp tên bắn thẳng về phía Đức.
Đức vung tay lên chụp lấy mũi tên bằng băng ngay trên đường bay của nó, bóp một cái khiến nó nát vụn. Chương hét lớn một tiếng dậm chân lao đến, cây cung trên tay hóa thành một thanh kiếm băng nhắm về phía Đức chém xuống.
Đức lách người qua một bên né tránh, đoạn xoay người tung một cú đá vào giữa ngực khiến Chương bay ngược về sau, những người còn lại cũng đã lũ lượt lao đến, nếu không phải cố kỵ Linh ở phía sau, những khẩu súng tự động có thể đã nhắm vào hắn mà khai hỏa rồi.
Đức cau mày, bắt chéo hai tay trước ngực, một lớp lá chắn màu xanh lam hiện ra trước người chặn lại mấy đòn đánh, từ trên lớp lá chắn xanh lam những tia lửa điện màu sáng trắng hiện ra phát ra những âm thanh lẹt xẹt.
Hắn vung tay đẩy mạnh, lớp khiên chắn bùng nổ phát tán những tia lửa điện ra ngoài hất tung đám người đầu tiên lao tới ngã rạp xuống đất. Những người phía sau vẫn còn đang lao tới, Đức dậm chân về phía trước đạp mạnh vào người thanh niên còn trụ vững gần nhất đá văng cậu ta ra kéo theo những người phía sau.
Chương lúc này đã bật người đứng dậy, cánh tay khẽ động, một lớp băng bao phủ khiến nhìn qua tay cậu ta như một cây dùi lớn bằng băng, trừng mắt nhìn về phía Đức, hét lớn:
“Thằng khốn kiếp”
Đức trừng mắt nhìn lại, quát lớn: “Câm miệng”, rút ra khẩu súng Desert Eagle cũ ngày xưa trong kho chứa đồ chĩa thẳng vào đầu Linh.
“Muốn cô ta còn sống, thì đứng yên ở đó”
Chương khựng lại tại chỗ, xiết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Đức đầy tức giận.
Lúc này, từ phía sau, những người trong nhóm của Đức cũng đã từ phía sau chạy đến, Toàn chạy trước dẫn đầu, Lan và Hân theo ngay ở phía sau. Âm thanh từ lúc chiến đấu của Đức và đám gã Dương không hề nhỏ, nên Chương mới dẫn theo một nhóm đến đây kiểm tra, Hân cũng không yên tâm nên theo phía sau.
Hân, Toàn và Lan bước về chỗ Đức, ánh mắt khó hiểu nhìn vào tình cảnh trước mặt, nhưng cũng không nhiều lời, đứng chắn trước người hắn. Chương và những người phía sau trừng mắt nhìn về nhóm của Đức đầy tức giận, nhưng cố kỵ Linh đang ở đó nên không dám ra tay, một người trong đó cầm lấy điện đàm gọi về thông báo tình hình và xin chi viện, những người còn lại tản ra xung quanh hình thành thế bao vây, khẩu súng tiểu liên trên tay lăm lăm chĩa qua.
Đức gật đầu với Hân, ngồi xuống, nhìn Linh, cô lúc này đã sắp rơi vào hôn mê, ánh mắt nhìn về phía hắn xen lẫn một chút áy náy, hắn đặt tay lên đầu cô, nhẹ giọng nói:
“Ngủ đi”
Không hiểu sao, nhìn vào gương mặt lạnh tanh của hắn, Linh bất chợt có cảm giác thật yên tâm, quên đi cơn đau nhức trên khắp cơ thể, quên đi cơn bức bối trong lồng ngực, hai mắt cô díp lại, chìm vào trong giấc ngủ.