Hậu Ái

Chương 105

Trans: Cyane

Sau khi tin nhắn Wechat được gửi đi, Văn Trạch Lệ bước ra khỏi cửa, không ngờ bảo mẫu phía sau thấy quản gia nhanh chóng bước tới, cầm lấy một chiếc túi màu đen cỡ vừa, lại bế đứa trẻ đi theo, mỉm cười nói với Văn Trạch Lệ: “Văn thiếu, hay là cậu cũng mang theo con đến công ty đi?”

Văn Trạch Lệ dừng lại, hơi không thể tin được, anh nhìn con trai đang mút ngón tay rồi lại nhìn quản gia: “Mấy người ở nhà trông không nổi à?”

Quản gia cũng thăm dò, ông ấy mỉm cười, lập tức nói: “Trông nổi chứ, chỉ là muốn hỏi cậu vậy thôi, sợ cậu lo cho con.”

Văn Trạch Lệ thầm chặc lưỡi, anh mà lo á hả?

Anh xém chút nữa đã nói nuôi mấy người được ích lợi gì đâu, nhưng đây là bảo mẫu và quản gia của nhà họ Thẩm, anh chỉ là con rể, tạm thời vẫn chưa đến lượt anh nói ra.

Văn Trạch Lệ nhìn quản gia, sau đó đi tới xe của mình.

Mới đi được hai bước, Văn Thân đã òa khóc, chưa đầy hai giây mặt đã đỏ bừng vì khóc. Quản gia thấy vậy cũng không cố tình gây sự nữa, vội vàng dỗ dành dỗ đứa bé rồi đi vào nhà.

Văn Trạch Lệ đút hai tay vào túi quần, do dự vài giây, sau đó quay đầu lại nhìn đã thấy quản gia đang bế đứa nhỏ dỗ dành trong phòng khách nhỏ. Con trai dùng sức đá chân, quản gia đành phải bế đứa trẻ đứng thẳng lên. Sau khi Văn Thân đánh ông ấy mấy cái thì bĩu môi không khóc nữa, thực ra thằng bé có hai chỗ cũng rất giống Thẩm Tuyền.

Chính là mặt và cằm, lúc bĩu môi thì cằm sẽ run lên.

Văn Trạch Lệ nhìn về phía đó một hồi, đột nhiên xoay người quay trở lại. Quản gia đang muốn dỗ Văn Thân ngủ, ai ngờ Văn Trạch Lệ đã đi rồi quay lại.

Văn Trạch Lê xắn tay áo sơ mi lên, đi tới nói: “Đưa tôi.”

Quản gia không nói gì, đành phải giao đứa bé cho Văn Trạch Lệ.Văn Trạch Lệ một tay bế đứa bé lên, cầm chiếc túi màu đen lên nói: “Sắp xếp tài xế, tôi sẽ đưa thằng bé đến công ty.”

Quản gia nghe xong thì cười vui vẻ, lập tức đi thu xếp.

Một lúc sau, tài xế bắt đầu lái xe. Văn Trạch Lệ đặt con trai mình vào ghế sau và cố định bằng một chiếc ghế dành cho trẻ em. Một tay anh cầm một cái trống bỏi, tay kia cầm một tập tài liệu, lắc trống bỏi cho con trai xem.

Lúc này tình cờ lại là giờ đi làm cao điểm, xe chạy thẳng tới gara dưới tầng hầm, Văn Trạch Lệ ôm con trai đi vào thang máy riêng lên lầu.

Văn Thân vậy mà lại ngủ thiếp đi. Văn Trạch Lệ nhìn con trai nằm trong lòng mình, đầu ngón tay vân vê cằm của thằng bé.

Văn Thân có vẻ không hài lòng, xoay người lại ngủ tiếp.

Cửa thang máy lúc này mở ra, đám người Lâm Tập cầm tài liệu ngẩng đầu nhìn lên.

“Tổng giám đốc Văn… Sao anh lại dẫn tiểu thiếu gia đến đây?”

Văn Trạch Lệ chân dài bước ra khỏi thang máy, ném chiếc túi nhỏ đựng đồ của con trai cho Lâm Tập. Lâm Tập vội vàng cầm lấy, giọng điệu của Văn Trạch Lệ hơi không kiên nhẫn nói: “Lúc tôi ra ngoài thì thằng bé khóc lên, cứ khóc mãi nên chỉ đành mang đến đây.”

Lâm Tập sửng sốt nhìn những người khác. May mà Văn Thị không có nhiều nhân viên cấp cao, chỉ có một vài trợ lý, giám đốc tài chính, kế toán, thu chi, v.v.

Ngoại trừ một số trợ lý, những người còn lại đều là người nhà họ Văn.

Bọn họ nghe xong không khỏi bật cười. Lâm Tập vô cùng lo lắng: “Nhưng chúng ta đều là đàn ông, chăm sóc thằng bé không được đâu.”

Văn Trạch Lệ: “Đàn ông nên học cách chăm sóc con cái.”

Lâm Tập: “…”

Văn Trạch Lệ đã quen với mấy người bên cạnh, người gần gũi với anh đều là đàn ông, thật ra cũng không phải vì sự phân biệt đối xử hay gì cả, mà là vì anh không muốn để phụ nữ ở bên cạnh mình, chủ yếu là vì sợ chuyện mấy người phụ nữ đó sẽ có suy nghĩ gì với anh. Trước đây chưa yêu thẩm Tuyền thì anh đã có suy nghĩ này, sau này yêu Thẩm Tuyền rồi thì anh càng tránh hơn, anh sợ Thẩm Tuyền sẽ nghĩ quá nhiều.

Mặc dù cô không có khả năng sẽ như vậy…

Anh bế con trai vào văn phòng, sau đó dọn dẹp ghế sô pha một chút rồi đặt con lên đó cho nó ngủ. Văn Trạch Lệ triệu tập một nhóm người bắt đầu họp.

Lo lắng cho tiểu thiếu gia phía sau, lúc nói chuyện mấy người đàn ông đều nói nhỏ nhẹ hết mức có thể. Sau khi họp xong, Văn Thân vẫn chưa tỉnh dậy.

Văn Trạch Lệ nhấp một ngụm cà phê, không nhịn được bước tới nhìn thằng bé.

Văn Thân đang ngủ say, Văn Trạch Lệ dùng tay chọc vào mặt thằng bé, lại nhẹ nhàng vuốt qua mũi thằng bé, sau đó mới yên tâm. Ai biết giây tiếp theo, Văn Thân liền khóc òa lên, mắt còn không thèm mở mắt mà đã bật khóc rồi. Văn Trạch Lệ giật mình vội vàng bế đứa bé lên, lúc này cửa liền mở ra.

Lâm Tập cũng chạy vào: “Sao thế sếp?”

Văn Trạch Lệ cũng không biết dỗ thế nào, chỉ bế thằng bé đi khắp nơi, nhưng không có tác dụng gì. Hai người đàn ông nhìn nhau rồi nhìn đứa trẻ trong tay.

Sau đó cửa văn phòng lại mở ra, bảy tám người đàn ông ló đầu vào.

“A? Tiểu thiếu gia khóc dữ quá. Sao thế?”

Đám đàn ông trong phòng bất lực, Văn Trạch Lệ lập tức hối hận vì sự mềm lòng của mình vì đã mang theo con trai đến công ty, áo sơ mi trên người anh đều bị Văn Thân làm lộn xộn hết lên.

Anh vác khuôn mặt u ám nói với Lâm Tập: “Gọi điện cho nhà họ Thẩm, hỏi xem tại sao đứa bé lại khóc.”

Vốn dĩ anh nên gọi cho vợ mình, nhưng hiện tại không biết Thẩm Tuyền đã xuống máy bay hay chưa. Lâm Tập thở dài, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện.

Văn Trạch Lệ đột nhiên cảm giác được tã lót trên người có thứ gì đó nóng ẩm, giây tiếp theo liền nói: “Khỏi gọi nữa, có thể nó phải thay tã rồi.”

Đám đàn ông trong phòng chợt nhận ra: “Sếp quả nhiên vẫn hiểu biết nhất, không hổ là người đã làm bố.”

Lâm Tập quay người đi lấy túi nhỏ, lấy tã lót bên trong ra đưa cho Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ đặt con trai đang khóc trên ghế sofa, sau đó cởi tã lót ra.

Sau khi tháo tã lót ra rồi, đám đàn ông càng choáng váng hơn, thằng bé không chỉ đi tiểu mà còn ị luôn.

Phân của trẻ con không có mùi hôi lắm, chỉ khiến mọi người thêm bối rối mà thôi.

Tuy nhiên, Văn Thân lại rưng rưng nước mắt, vẫn đang dùng sức đá chân. Văn Trạch Lệ không biết giật tã lót ra chỗ nào, anh sợ làn da trắng ngần của thằng bé bị dính.

Cuối cùng, Lâm Tập giúp đỡ mông của đứa bé, còn Văn Trạch Lệ kéo tã lót ra, ném vào thùng rác. Sau khi làm xong, đám đàn ông liền thở phào nhẹ nhõm.

Văn Trạch Lệ dùng khăn giấy ướt lau mông cho con trai, trong chớp mắt đã im lặng rất lâu.

Đứa trẻ còn nhỏ đến mức thậm chí còn chưa tự xử lý được vấn đề sinh lý của mình, yếu đuối đến mức không thể làm gì khác ngoài việc khóc. Sau khi thay tã lót mới rồi mặc quần vào, Văn Trạch Lệ bế con trai vào lòng, dựa lưng vào ghế, bắt chéo đôi chân dài, chăm chú nhìn con trai.

Sau đó, anh lại nói với Lâm Tập: “Lấy chút nước cho thằng bé đi, trong túi có bình sữa đó.”

Lâm Tập có thể làm gì đây, anh ấy chỉ có thể cúi đầu chịu khổ, cố gắng cầm bình sữa đi đổ nước ấm vào.

Sau khi nhét bình sữa vào miệng Văn Thân, thằng bé liền ra sức mút. Lâm Tập dùng khăn giấy lau mồ hôi, nói: “Làm bố thật sự không dễ dàng.”

Văn Trạch Lệ vỗ lưng con trai, đôi mắt anh tuy hẹp nhưng lại sâu thẳm. 

Thực ra, làm mẹ còn khó hơn…

Uống nước xong lại uống sữa.

Văn Thân lại ngủ mất.

Văn Trạch Lệ chỉ có thể tranh thủ lúc này quay lại bàn làm việc, may mà lịch trình hôm nay của anh rất nhàn, lúc này điện thoại di động vang lên.

Văn Trạch Lệ cầm lên thì thấy chính là Thẩm Tuyền.

Sau đó anh mới nhớ ra tin nhắn Wechat đại nghịch bất đạo mà mình vừa gửi.

Thẩm Tuyền: [Vậy thì người chồng là anh đây có thể cũng đã lấy nhầm rồi.]

Văn Trạch Lệ: “…”

Anh biết ngay mà.

Anh biết mình sẽ bị cô chửi.

Văn Trạch Lệ: “Vợ à, em tới nơi rồi hả?”

Thẩm Tuyền: “Mới tới thôi, em nghe quản gia nói anh đưa con trai đến công ty à?”

Văn Trạch Lệ: “Ừ.”

Giọng nói của Thẩm Tuyền có hơi dịu dàng: “Đưa thằng bé theo sẽ làm chậm trễ công việc của anh đó, thằng bé cứ lát uống nước rồi lại phải uống sữa, vừa khóc lại còn ồn ào, có thể còn phải đại tiện, anh phải xử lý thế nào đây?”

Cô đây là đang quan tâm đến anh đó.

Văn Trạch Lệ lập tức cảm thấy mọi cố gắng vừa rồi đều đáng giá, sự thù địch của anh đối với con trai trong nháy mắt đã giảm đi hơn một nửa.

Chỉ là vì con trai yếu đuối nên quan tâm đến con trai mình nhiều hơn một chút thôi mà.

Văn Trạch Lệ đứng dậy đi tới sofa, nhìn con trai mình đang ngủ ngon lành, chiếc ghế sô pha lớn như vậy chỉ chiếm một diện tích nhỏ, có thể thấy bây giờ thằng bé thật nhỏ bé.

Văn Trạch Lệ cười nói: “Em đánh giá thấp chồng mình rồi đó.”

Thẩm Tuyền ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói nghe rất êm tai.

Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Em mau trở về đi, anh nhớ em rồi, con cũng nhớ em nữa.”

Thẩm Tuyền: “Được.”

Hai người cúp điện thoại. Thẩm Tuyền vừa mới xuống máy bay, cô đặt điện thoại xuống rồi leo lên xe. Thường Tuyết quay đầu nhìn cô, thấy khóe môi cô cong lên, Thường Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Tuyền vân vê điện thoại, cảm thấy cách của Mạc Điềm thật sự rất tốt.

Cha con thì phải hòa hợp với nhau.

*

Buổi chiều Văn Thân ngủ rất nhiều, sau đó lại không ngủ được nữa, thằng bé đang nhìn những món đồ chơi nhỏ treo trên xe, vươn tay chộp lấy.

Văn Trạch Lệ kéo đẩy sang bên cạnh, vừa làm việc vừa trông con trai. Sáu giờ chiều, tài xế nhà họ Thẩm tới đón, Văn Trạch Lệ bế con trai về.

Khi bảo mẫu bế con trai khỏi vòng tay anh, anh liền thở phào nhẹ nhõm.

Thực sự có thể cảm nhận được loại cực khổ này.

Ăn tối xong, Văn Trạch Lệ tới phòng sách làm việc, anh ở đây ba tiếng, sau khi ra khỏi phòng sách thì đi tắm. Tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ mới nhớ đến con trai.

Anh ngồi bên giường nghịch điện thoại, suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng gọi cho bảo mẫu.

Bảo mẫu nhanh chóng trả lời: “Văn thiếu.”

Văn Trạch Lệ: “Bé Thân đâu?”

Bảo mẫu: “Vẫn đang chơi trống bỏi.”

Văn Trạch Lệ: “Bế thằng bé lên đây, tối nay nó ngủ với tôi.”

Bảo mẫu ở đầu dây bên kia rất kinh ngạc, mới có một ngày mà Văn thiếu đã thay đổi tính nết rồi à? Vì vậy bà ấy vội vàng đáp lại “Được”. Một lúc sau, Văn Thân đã được bế sang.

Văn Trạch Lệ nhìn đứa con trai đang sung sức, đón lấy rồi quay về phòng.

Căn phòng này vẫn luôn là phòng của Thẩm Tuyền, sau khi con trai chào đời bị buộc phải sống ở đây, vẫn sống trong phòng của Thẩm Tuyền.

Trong phòng tràn ngập hương thơm của Thẩm Tuyền.

Văn Trạch Lệ ôm con trai đứng ở trong phòng khách nhỏ một lát, cúi đầu hỏi Vân Thân: “Con có nhớ mẹ không?”

Văn Thân trong miệng thổi bong bóng, vô cùng sung sức, kêu mấy tiếng “da da da” chứ không trả lời. Văn Trạch Lệ nhướng mày: “Ồ? Nhớ rồi hả? Vậy chúng ta gọi video cho mẹ nhé.”

Vừa nói, anh vừa ngồi lên ghế sofa, đặt con trai vào lòng rồi bật video.

Video kết nối được một lúc nhưng không có ai trả lời, sắc mặt Văn Trạch Lệ tối sầm lại, anh nhìn đồng hồ thì thấy đã mười giờ rưỡi, người phụ nữ này đang làm gì vậy?

Anh cúp máy rồi gọi lại.

Gọi hồi lâu, cuối cùng cũng có người trả lời.

Nhưng khi video được kết nối thì thấy Thẩm Tuyền quấn khăn tắm, tóc ướt nhẹp. Văn Trạch Lệ có thể nhìn thấy nước từ tóc cô nhỏ xuống bờ vai trắng nõn của cô.

Ánh mắt Văn Trạch Lệ tối sầm: “Em không mặc đồ ngủ à?”

Thẩm Tuyền ngồi ở trên giường: “Không, quên mang theo đồ ngủ rồi, chỉ mang theo khăn tắm vào.”

Văn Trạch Lệ nheo mắt nói: “Em đứng dậy quay camera lại cho anh xem một vòng. À, quay cho anh xem phòng khách bên ngoài nữa, để anh xem chỗ em ở để coi có cần bảo Hứa Điện đổi phòng tốt hơn giúp em không.”

Thẩm Tuyền đang lau tóc, nghe thấy vậy thì ngước mắt nhìn anh. Văn Trạch Lệ lười biếng tựa vào lưng ghế, vẻ mặt bình tĩnh, không thấy rõ cảm xúc, con trai nằm trong lòng anh ríu ra ríu rít.

Thẩm Tuyền nghe vậy thì nói: “Để em nhìn con trai đã.”

“Anh xem phòng em trước đã.”

Thẩm Tuyền nghiến răng, đứng dậy, chuyển camera sau rồi quét quanh phòng, sau đó mở cửa quét phòng khách bên ngoài, Thường Tuyết đang ăn đồ ăn nhẹ và đọc tài liệu.

Giọng nói Thẩm Tuyền bình tĩnh: “Xem xong chưa?”

Văn Trạch Lệ: “Xong rồi.”

Rầm.

Sau khi cửa đóng lại, Thẩm Tuyền trở lại giường, chuyển sang camera trước. Văn Trạch Lệ đang bế con trai, nâng lên cho cô xem. Nét mặt của Thẩm Tuyền tràn đầy vẻ dịu dàng: “Thằng bé vẫn chưa ngủ à?”

Văn Trạch Lệ nhìn thấy cảnh này lại có chút ghen tị, nhưng nhanh chóng khống chế xuống, anh nói: “Ừ, còn rất sung sức.”

Thẩm Tuyền: “Tối nay anh ngủ với con hả? Nửa đêm thằng bé sẽ thức hai lần, anh ổn không đó?”

Văn Trạch nói chắc nịch: “Đương nhiên.”

Thẩm Tuyền: “Ừm.”

Văn Trạch Lệ dời máy ảnh sang đối diện mặt anh, anh nhìn Thẩm Tuyền: “Tối nay em định ngủ như thế này à?”

Thẩm Tuyền đưa mắt nhìn xuống.

Chiếc khăn lớn chỉ cao đến hông, thế này rất khó ngủ. Cô nói: “Lát nữa em sẽ thay bộ quần áo thường ngày.”

Văn Trạch Lệ nhướng mày, cười nói: “Quay anh xem dáng vẻ hiện tại của em đi.”

Thẩm Tuyền nhìn người đàn ông với ánh mắt trêu chọc rõ ràng, biết anh lúc này chẳng có ý tốt gì. Cô bước tới gương chạm sàn, bấm chuyển camera sau.

Trong video lập tức hiện lên một đôi chân dài và thân hình cân đối hoàn hảo. Cô rất trắng, cộng với chiều cao 1m7 và đôi chân dài, chiếc khăn này thật sự vô cùng quyến rũ.

Văn Trạch Lê đang nhìn, đột nhiên anh cúi đầu xuống nhìn thấy đứa con trai trong lòng mình cũng đang nhìn chằm chằm vào mẹ nó.

Văn Trạch Lệ lập tức đưa tay che mắt con trai, nhỏ giọng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn… Ngủ ngay cho ông.”

“Oa oa oa oa…” Văn Thân đột nhiên bật khóc, tầm mắt tối sầm khiến thằng bé sợ chết khiếp. Thẩm Tuyền lập tức hét lên: “A Lệ!”

Văn Trạch Lệ lập tức buông điện thoại xuống, bế con trai lên, đứng dậy dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc. Con không thể ngắm mẹ con được, sau này con có thể ngắm mấy cô gái khác, bố cho phép con quen bảy tám người bạn gái, một người ở cấp ba, một người ở đại học, học xong ra ngoài đi làm muốn quen thì ai quen…”

“Oa oa oa oa…” Văn Thân không vui, vẫn đang khóc.

Thẩm Tuyền ở phía bên kia rất lo lắng, gọi “A Lệ” mấy lần, thậm chí còn buột miệng gọi “chồng”, tiếc là đều bị tiếng khóc của Văn Thân át đi.

Giọng nói dỗ dành con trai của Văn Trạch Lệ truyền đến, sau đó Thẩm Tuyền dần dần không gọi nữa, cô lắng nghe đầu bên kia, người đàn ông lẩm bẩm dỗ đứa bé.

Giọng nói trầm ấm đó lại pha trộn với một chút dịu dàng.

“Đừng khóc nữa. Đêm nay nếu con còn khóc nữa thì con chuột sẽ cắn vào chân con. Mất một ngón chân rồi thì sao con có thể nịnh vợ bố được? Nịnh một người xinh đẹp như mẹ con thì càng không được đâu, nên con im miệng cho bố.”

“Con nghe rõ rồi đó, bây giờ con còn nhỏ nên bố sẽ nhường con, đợi đến khi con đi nhà trẻ có thể tìm bạn gái rồi thì bố sẽ không nhường nữa, mẹ con phải đi hưởng tuần trăng mật với bố đó.”

“Con mà còn khóc nữa thì bố sẽ đánh con đấy.”

“Có phải con lại ị nữa không? Để bố xem…”

“Con chê bố hả, bố mới chê con đây này, đồ con trai hôi hám.”
Bình Luận (0)
Comment