Edit: Bún Thịt NướngSau khi mọi chuyện bị bại lộ, Chủ tịch Nguyên chuồn ra nước ngoài nhưng lại bị người của Văn Trạch Lệ tóm lại, Thẩm Tuyền và Chủ tịch Nguyên ngồi xuống nói chuyện với nhau gần ba tiếng.
Cuối cùng Chủ tịch Nguyên mới nghiến răng nghiến lợi đặt bút ký vào hợp đồng mua bán cổ phần.
Thẩm Tuyền bỏ tiền mua lại tất cả những cổ phần nằm trong tay ông ta, thành công đá ông ta ra khỏi Thẩm thị. Một loạt hành động bất ngờ chớp nhoáng này của cô khiến cho tất cả cổ đông bỗng chốc căng thẳng, đám cổ đông trong lòng có chút tư tưởng gian dối cũng bắt đầu tém tém lại. Đây có thể coi là lần đầu tiên suốt bao nhiêu năm nay Thẩm Tuyền động đến đám cổ đông, đương nhiên là đáng sợ, dù sao Chủ tịch Nguyên cũng là cổ đông lão làng, cổ đông lão làng rớt đài sau khi nghênh chiến với uy quyền quả là khiến người khác giật mình. Cùng với việc số lượng cổ phần trong tay Thẩm Tuyền nhiều hơn, địa vị của cô ở Thẩm Thị cũng càng được củng cổ.
Chuyện điều tra bên Phổ Ngân cũng đã có kết quả, Thẩm Tuyền cần tới AM một chuyến. Mấy ngày nay cô đang sắp xếp, tiện nghỉ nửa ngày để sắp xếp hành lý luôn.
Lúc này cô đang thu dọn hành lý ở tòa nhà 188.
Mấy hôm nay cô gần như đều ngủ ở đây.
Văn Trạch Lệ cũng không ra ngoài, anh xem thời tiết ở AM, tiện tay lấy hai bộ quần áo mỏng hơn trong tủ quần áo ra gấp lại rồi cúi người bỏ vào trong vali cho cô.
Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn anh một cái.
Văn Trạch Lệ nói: “Thời tiết bên đó thay đổi thất thường, tốt nhất là đồ lạnh đồ nóng gì cũng mang chút đi.”
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
Sau đó Văn Trạch Lệ mở ngăn kéo, lấy ra loại băng vệ sinh mà cô thường dùng: “Đừng quên mang cái này.”
Thẩm Tuyền giật lấy nhét vào trong ngăn giữa vali, thản nhiên nói: “Em biết rồi.”
Văn Trạch Lệ ngồi xổm xuống đất, nhìn cô: “Hay là thuê một dì giúp việc tới nhà đi, không thì mấy chuyện này toàn em phải tự làm.”
Vì anh muốn được thoải mái, không thích người khác ra vào nên chỉ thuê một người giúp việc tạm thời ở tòa nhà 188. Giờ anh lại có thêm một cô vợ điệu đà, đến lúc phải nghĩ tới việc sắp xếp người tới nhà chăm sóc quan tâm rồi.
Thẩm Tuyền đóng vali lại.
Văn Trạch Lệ tiến tới kéo phác mu tuya lên rồi tiện khoá lại luôn. Thẩm Tuyền cầm cốc nước lên uống một hớp rồi nói: “Không cần, mấy việc này em tự làm được.”
Cô ra nước ngoài du học nhiều năm như vậy, ngoài việc nấu ăn ra thì cô làm được rất nhiều thứ, sau khi về nhà cô không cần phải làm mấy chuyện này nữa nên đương nhiên sẽ không động tay vào.
Sống ở chỗ Văn Trạch Lệ tuy còn có chút là lạ nhưng có thể dần dần quen. Hơn nữa, cô cũng rất thích nhà của Văn Trạch Lệ, có cảm giác như nhìn xuống chúng sinh.
Nhà ở đây không chỉ có giá trên trời mà còn rất khó mua, hồi đó cô đã liên hệ đủ các mối quan hệ và chuẩn bị xong cả tiền mà cũng chẳng mua được.
Văn Trạch Lệ đẩy vali sang bên cạnh, đi tới sau lưng cô rồi ôm lấy cô, sau đó anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã mấy ngày rồi Thẩm Tuyền vẫn chưa nhắc đến chuyện tái hôn.
Anh khụ một tiếng, nói: “Mẹ anh đã tính ngày lành tháng tốt cho chúng ta rồi.”
Thẩm Tuyền: “Ừm.”
Ừm??
Ừm thôi hả?
Không còn gì muốn nói nữa sao.
Sao anh lại cảm thấy người phụ nữ này có vẻ muốn nuốt lời nhỉ.
Văn Trạch Lệ lại tiếp tục: “Tổng cộng có ba giờ lành, thời gian cách nhau cũng không xa lắm, em có muốn nghe không?”
Thẩm Tuyền im lặng một lúc, đang định nói có thể thì điện thoại của cô đổ chuông, cô nói với Văn Trạch Lệ: “Em nghe điện thoại trước đã, lát chúng ta nói tiếp.”
Nói xong cô cầm di động đi về phía cửa sổ sát đất, vừa ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ vừa nói chuyện với Thường Tuyết, hai người nói chuyện gần một tiếng.
Văn Trạch Lệ dựa vào sofa hút thuốc, đợi cô nói chuyện xong.
Hay lắm.
Cứ thế đợi tới một tiếng đồng hồ.
Cô có nhiều chuyện để nói với một nữ nhân viên cấp dưới tới vậy à?
Đến giờ cơm tối, dì giúp việc đúng giờ tới nấu cơm, vì có thêm một người nên Thẩm Tuyền cúp điện thoại, đi tới trò chuyện với dì. Văn Trạch Lệ ngồi trên sô pha, sắc mặt u ám.
Má.
Không nhìn thấy anh à?
Lúc ăn cơm, dì giúp việc đang dọn dẹp phòng khách, Văn Trạch Lệ vớ ngay cơ hội này nói chuyện với Thẩm Tuyền, kết quả cô cứ xem điện thoại, tin nhắn rất nhiều.
Sắc mặt Văn Trạch Lệ lạnh lùng, anh cướp lấy di động của cô, đang định nói gì đó thì hìn thấy màn hình điện thoại hiển thị.
Mạc Điềm: [Bé Tuyền, bên Tiếu Tiếu gửi giờ lành của hai đứa qua rồi, con có muốn xem không?]
Thẩm Tuyền: [Có ạ.]
“Anh làm gì đấy?” Thẩm Tuyền lạnh lùng hỏi.
Văn Trạch Lệ tay cầm di động, lúng túng một lúc rồi họ khụ một tiếng, trả lại di động vào tay Thẩm Tuyền: “Chuyện ngày lành tháng tốt anh cũng có thể nói với em mà.”
Thẩm Tuyền: “Vậy anh nói đi.”
Văn Trạch Lệ: “……….”
Anh liếc mắt nhìn di động của Thẩm Tuyền một cái, Mạc Điềm đã gửi ba giờ lành qua, giờ lành gần nhất là nửa tháng sau, đúng là ngày Thẩm Tuyền trở về từ AM.
Văn Trạch Lệ nói: “Ngày này không tệ.”
Thẩm Tuyền: “Đến lúc đó rồi tính vậy.”
Văn Trạch Lệ: “Ừm.”
Ăn cơm tối xong, dì giúp việc dọn dẹp nhà cửa xong xuôi rồi lại dọn luôn cả nhà bếp, xong xuôi mới xách túi rác ra ngoài. Sau khi cửa đóng lại, trong nhà chỉ còn lại hai người.
Đèn trong nhà không được bật hết nhưng ánh đèn lại ấm áp vô cùng.
Thẩm Tuyền nói: “Em ăn hơi no rồi.”
Văn Trạch Lệ nắm tay cô, kéo cô dậy, nói: “Ăn no thì đi đi lại lại đi, nhà rộng như vậy đủ cho em đi rồi đấy.”
Thẩm Tuyền bỏ dép lê ra, đi chân trần trên mặt đất. Văn Trạch Lệ thấy thế thì bật cười, anh hỏi: “Em thích thảm màu gì, để anh cho người phủ thảm ở đây như nhà họ Thẩm vậy.”
Phòng khách nhà họ Thẩm trải thảm, chắc cũng là vì để cho Thẩm Tuyền thỉnh thoảng lại đi chân trần như này.
Thẩm Tuyền: “Màu xám đi.”
Văn Trạch Lệ: “Được.”
Sau khi ăn xong hai người đi đi lại lại trong nhà, thấy bớt bớt no rồi bèn quay về phòng khách xem tivi, Thẩm Tuyền vừa xem tivi vừa xem tài liệu.
Văn Trạch Lệ lo dạ dày cô không thoải mái nên lấy cho cô ít thuốc stomachin*.
(*Thuốc cho dạ dày được điều chế bởi các loại thảo dược Đông Y của Trung Quốc.)Gần đến 10 giờ, bởi vì ngày mai phải bay nên Thẩm Tuyền đi ngủ trước, Văn Trạch Lệ xử lý tài liệu ở phòng khách đến gần 12 giờ.
Văn Trạch Lệ rửa mặt xong thì chui vào trong chăn, ôm cô vào trong lòng.
Thẩm Tuyền hơi nóng nên đẩy anh mấy cái.
Nhưng cơ thể Văn Trạch Lệ lại có phản ứng, anh thở dài một hơi, đè người cô lại lấp kín môi cô, hôn cho cô tỉnh táo hơn chút rồi nhỏ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Hôm nay là ngày thứ tư trong kỳ dâu của Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền hờ hờ mở mắt, lạnh lùng nói: “Anh đi tắm nước lạnh đi.”
“Không đi.”
Văn Trạch Lệ hừ lạnh.
“Thế thì anh đừng cọ vào người em.” Thẩm Tuyền trở mình.
Văn Trạch Lệ nhào tới, lại ôm lấy cô, hôn lên gáy cọ: “Là ai cọ ai hả, sao em vô lý thế.”
Thẩm Tuyền: “Chẳng biết ai mới là kẻ vô lý đâu.”
Cô liếm môi, chỉ cảm thấy cũng rất nóng.
Nói là trở mình, đến lúc say giấc Thẩm Tuyền lại quay người lại chui vào lòng anh. Văn Trạch Lệ ôm lấy cô, trong lòng mãn nguyện. Ngày hôm sau, Văn Trạch Lệ lái xe đưa Thẩm Tuyền tới sân bay.
Thường Tuyết cầm vali đứng đợi ở cửa, vừa thấy Thẩm Tuyền đến bèn vội vàng cúp máy.
Thẩm Tuyền ngẩng đầu hôn lên môi Văn Trạch Lệ, nói: “Em đi đây.”
Văn Trạch Lệ gật gật đầu: “Đến nơi nhớ phải gửi tin nhắn cho anh.”
“Vâng.”
Thẩm Tuyền đi về phía Thường Tuyết, hai người vào cửa kiểm tra an ninh. Cô liếc mắt nhìn vẻ mặt tức giận của Thường Tuyết, hỏi: “Sao vậy, cãi nhau với Nhiếp Tư à?”
“Sáng sớm ngày ra chẳng biết giở thói thần kinh gì bảo mình nấu đồ ăn sáng cho anh ấy, còn bảo muốn ăn bữa sáng tình yêu. Ha, đúng là mộng giữa ban ngày.”
Thẩm Tuyền: “Bảo anh ta tự làm đi.”
“Đúng đúng đúng, mình nói với anh ấy như vậy, cái anh ấy nói mình học cái xấu từ cậu!”
Thẩm Tuyền: “Cậu bảo anh ta nói thẳng trước mặt mình đi.”
Thường Tuyết chậc một tiếng: “Anh ấy dám chắc? Nếu anh ấy dám, mình sẽ bẻ đầu anh ấy đưa cho cậu.”
Thẩm Tuyền nhướng mày bật cười, hai người đi đến cửa chờ bay. Thời gian vừa vặn, hai người không cần đợi mà lên máy bay luôn.
Bên ngoài, Văn Trạch Lệ nhìn thấy Thẩm Tuyền đi rồi mới đút tay vào túi quần, quay người lại, một tay anh cầm điện thoại nhàn nhã lướt xem. Hôm nay anh mặc áo sơmi đen và quần dài, cổ áo hơi mở, vừa cao vừa đẹp trai, đầy cuốn hút.
Chưa đi được mấy bước đã có một cô gái xấu hổ tiến tới: “Chào anh, xin hỏi, chúng ta có thể kết bạn Wechat được không?”
Văn Trạch Lệ ngước mắt lên, mấy giây sau, ngón tay anh vén cổ áo, để lộ ra vết cắn rất lớn trên xương quai xanh, nhướng mày nói: “Vợ tôi cắn đấy.”
Cô gái đó sững sờ.
Văn Trạch Lệ bỏ tay xuống, nhìn cô gái ấy: “Trai có vợ đừng thương nhớ, xin cảm ơn.”
Gương mặt cô gái thoáng chốc đỏ bừng, huống chi chỗ này còn là sân bay đông người qua kẻ lại, có không ít ánh nhìn đều đổ dồn về phía ấy, khiến cho cô gái xấu hổ rũ rũ mái tóc mái, hoà vào dòng người đông đúc.
Văn Trạch Lệ hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía cửa.
Bốn tiếng sau.
Thẩm Tuyền đã đến AM, sau khi về khách sạn cô bèn gửi tin nhắn cho Văn Trạch Lệ.
Thẩm Tuyền: [Em tới rồi.]
Văn Trạch Lệ: [Ừm, quay video anh xem xem.]
Thẩm Tuyền nhác quay nên đành kêu Thường Tuyết quay. Thường Tuyền quay xong gửi cho Văn Trạch Lệ, anh xem xong rồi nói: [Tạm được, buổi tối ra ngoài chú ý an toàn nhé, chỗ này gần sòng bạc lắm đấy.]
Mặc dù an ninh ở AM vẫn luôn được đảm bảo, nhưng anh khó tránh vẫn có chút lo lắng, dù sao sòng bạc vàng thau lẫn lộn.
Thẩm Tuyền: [Vâng.]
Văn Trạch Lệ: [Đúng rồi, hôm nay ở sân bay có một cô gái muốn kết bạn weixin với anh đấy.]
Thẩm Tuyền: [Ồ.]
Ở đầu bên kia Văn Trạch Lệ tức lắm.
Ồ?
Ồ thôi hả?
Không hỏi xem sau đó thì sao hả?
Ở đầu bên này, sau khi nhìn thấy tin nhắn này, Thẩm Tuyền bèn hỏi Thường Tuyết: “Có phải hôm nay tiểu Vũ cũng ở sân bay không?”
Thường Tuyết: “Đúng, cậu ta đợi bọn mình lên máy bay xong rồi mới về.”
Thẩm Tuyền: “Hỏi cậu ta xem, có phải hôm nay Văn thiếu bị xin Wechat không.”
Thường Tuyết hơi bất ngờ, tiếp đó vội vàng đi hỏi.
Chỉ chốc lát sau, Thường Tuyết đã quay lại cùng câu trả lời, cô ấy kể cho Thẩm Tuyền nghe tình hình lúc đó, Thẩm Tuyền nghe rồi vẻ mặt vẫn vậy, mấy giây sau cô cầm di động lên nhắn.
Thẩm Tuyền: [Anh ngoan.]
Văn Trạch Lệ nhìn thấy tin nhắn này của cô, thật lòng chẳng muốn trả lời tí gì.
Ngoan cái gì mà ngoan.
Cô chẳng ghen cái gì cả, đệch.
*
Mấy ngày sau đó Thẩm Tuyền rất bận. Càng ngày càng gần tới giờ lành, Văn Trạch Lệ lại phát hiện Thẩm Tuyền và Thẩm Tiêu Toàn vẫn chưa bàn bạc tới chuyện tái hôn, không chỉ không bàn tới mà còn chẳng hề sốt ruột gì vì giờ lành sắp tới, nên Văn Trạch Lệ cứ đợi rồi lại đợi.
Nhưng lại đợi thành công cốc.
Anh còn bảo mẹ mình đi dò hỏi ý nhà bên.
Lâm Tiếu Nhi lại nói: “Không phải vội.”
Văn Trạch Lệ: “Nhưng con sốt ruột!”
Lâm Tiếu Nhi liếc anh một cái: “Con sốt ruột thì có được cái lợi lộc gì không?”
Văn Trạch Lệ: “…………”
Anh cầm điếu thuốc lên, châm lửa rồi đưa lên miệng, sau đó cầm điện thoại lên hỏi đám bạn mất dại trong group chat.
Chu Dương: [Cậu ngốc à, cậu phải ra tay trước đi chứ?]
Văn Trạch Lệ: [Ra tay gì?]
Chu Dương: [Cậu đừng coi việc tái hôn là làm lành hiểu không, cậu phải coi nó như tân hôn ý, cậu cảm thấy tân hôn thì cần làm gì?]
Văn Trạch Lệ bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, híp mắt, một lúc lâu sau anh nhắn.
Văn Trạch Lệ: [Ok, cám ơn.]
Chu Dương: [Khỏi khách sáo.]
Hứa Điện: [Bong bóng, xe sang, oanh động cả thành phố, cho mày một ý tưởng đấy.]
Văn Trạch Lệ: [@Hứa Điện, cảm ơn.]
Thẩm Tuyền đi công tác một tuần, thứ 7 đi rồi thứ 7 tuần sau quay về. Văn Trạch Lệ lập tức chuẩn bị, thời tiết thứ 7 ở thủ đô khá nóng, trời xanh mây trắng.
Hôm nay sân bay quốc tế thủ đô treo đầy băng rôn, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, thậm chí treo cả trong bãi đỗ xe và trạm xe buýt, toàn bộ băng rôn đều viết chữ cầu hôn.
Toàn bộ đều là [Thẩm Tuyền, lấy anh nhé.].
[Thẩm Tuyền, anh yêu em.]
[Vợ ơi, hãy để anh chăm sóc em cả đời nhé.]
[Bé Tuyền, em là người anh yêu nhất đời.]
[Thẩm Tuyền, em là tình yêu của anh.]
Bãi đậu xe bên ngoài sân bay đều là xe sang, trên xe sang toàn là băng rôn, tất cả những người đi ra đi vào sân bay đều vô cùng bất ngờ trước uy thế này.
Thậm chí bọn họ còn nhìn thấy nam chính đẹp trai ngời ngời, tay cầm hoa đang đứng tựa vào xe.
Lập tức, tiếng thảo luận ầm ĩ nổi lên.
“Đây là phú nhị đại nhà ai vậy?”
“Công tử nhà giàu đấy, vãi nồi nhiều xe sang vậy, chiếc nào chiếc nấy tôi cũng phải kiếm tiền cả đời mới mua được đấy.”
“Aaaaa nam chính đẹp trai quá.”
“Chuẩn đấy, đẹp trai ghê.”
“Hình như tao biết là ai rồi.”
“Ai thế mày?”
“Thiếu gia nhà họ Văn, Văn Trạch Lệ đấy!”
“Văn Trạch Lệ? Là Văn Trạch Lệ cướp hôn ấy hở?”
“Đúng đấy, là anh ta, tổng giám đốc của tập đoàn Văn thị.”
“Vãi vãi, anh ta cầu hôn ai thế?”
“Chắc chắn là tổng giám đốc Thẩm Tuyền của tập đoàn Thẩm thị rồi, hiện giờ cô ấy chính là nữ tổng giám đốc duy nhất trong giới nhà giàu ở thủ đô đấy.”
“Wow, chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc, nam thanh đi liền với nữ tú mà.”
Những tiếng thảo luận cùng thế trận này cũng thu hút sự chú ý của cánh truyền thông, bọn họ không dám đi tới phỏng vấn Văn Trạch Lệ, nhưng có thể quay chụp lại rồi thổi phồng lên một phen, quả này đăng lên weibo hoặc các diễn đàn chắc chắn sẽ thành trung tâm của mọi cuộc trò chuyện.
Quan trọng nhất là hy vọng nữ chính mau mau xuất hiện thì mới có thể viết được tít giật, đến lúc đó sẽ giật tít là màn cầu hôn thế kỷ, xịn ngây người.
Buổi chiều chỉ có một chuyến bay từ AM đến thủ đô, Văn Trạch Lệ đang đợi chuyến bay này. Nhìn thấy sắp tới lúc, Văn Trạch Lệ cũng bắt đầu căng thẳng.
Anh ôm hoa và nhẫn kim cương đi đi lại lại tại chỗ.
Mấy người đàn ông còn lại đang dựa vào xe thể thao cũng mong ngóng nhìn về phía cửa ra sân bay, Văn Trạch Tân đang ngồi ở ghế lái còn ngáp một cái.
Văn Trạch Lệ thấy đã hai mươi phút trôi qua từ lúc máy bay hạ cánh mà vẫn chưa thấy Thẩm Tuyền, còn băng rôn thì đang bay phập phồng trong không trung.
Văn Trạch Lệ nheo mắt, anh cầm di động lên, đang định gọi cho cô thì Thẩm Tuyền lại gọi tới trước.
Yết hầu Văn Trạch Lệ chuyển động, anh nhỏ giọng nói: “Em ra chưa?”
Giọng Thẩm Tuyền lành lạnh vang lên ở đầu dây bên kia, nói: “Bọn em đổi chuyến bay, đổi thành chuyến nửa đêm, ban nãy còn sót đồ nên bọn em phải quay về khách sạn để lấy.”
Thẩm Tuyền: “Ngày mai gặp nhé.”
Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn đống băng rôn đang phấp phới và cả đống xe sang này rồi đến bó hoa hồng trong tay anh, anh mãi không nói gì, đám Văn Trạch Tân nghe thấy lời này của Thẩm Tuyền thì đều lặng người đứng nhìn thế trận lúc này.
Bên kia cánh truyền thông vẫn đang ấn máy lia lịa.
Thẩm Tuyền: “Alo?”
Văn Trạch Lệ cất tiếng: “Được, ngày mai gặp vậy.”
Ngày mai gặp con mẹ em ấy.
Anh ném hoa hồng vào trong xe thể thao, xoa xoa khoé môi rồi nhắm mắt. Đệch.
Cố Trình dập tắt điếu thuốc, tiến tới vỗ nhẹ lên vai Văn Trạch Lệ: “Nén bi thương.”
Tiêu Nhiên đội mũ lên.
“Chán phèo.”
Văn Trạch Tân: “Khụ khụ, anh ơi, cuốn gói à?”
Văn Trạch Lệ tung ra một cước đá trúng Cố Trình, Cố Trình haha cười lớn. Còn đám truyền thông đợi mãi vẫn chưa thấy nữ chính xuất hiện, chỉ thấy đống bóng bay bị rút đi, hàng xe sang cứ thể rời khỏi đó, và cả khuôn mặt nặng nề của đại thiếu gia nhà họ Văn. Một tay anh nắm lấy vô lăng, tay kia chà sát lên môi mình rồi cứ thế lái xe phóng qua mặt cánh truyền thông.
Mà ghế phó lái của anh, rỗng tuếch.
Hình như tổng giám đốc Thẩm kia không xuất hiện.
Đám truyền thông lập tức đánh hơi được kết quả ngoài ý muốn, ai nấy nhìn nhau rồi vội vàng quay về công ty viết báo.
Tối đó.
Một cái hotsearch leo lên trên.
#Đại thiếu nhà họ Văn thảm quá đi#
*
Thời tiết ở AM quả thật rất tệ, sau khi Thẩm Tuyền và Thường Tuyết vội vàng đi tới sân bay mới phát hiện cầm sót đồ, Thường Tuyết quay lại khách sạn để lấy, kết quả lại té ngã ở đại sảnh khách sạn.
Thẩm Tuyền đành phải bắt taxi vội vàng chạy về khách sạn, cũng may hành lý hai người vẫn chưa được ký gửi, lúc đến khách sạn Thường Tuyết đã bị trật chân. Thẩm Tuyền dẫn Thường Tuyết đến bệnh viện gần đó chụp xquang, bôi thuốc, làm xong tất thảy mới đặt lại vé bay, đến lúc bận rộn quên trời quên đất xong ngồi xuống thì đã mấy tiếng trôi qua.
Lúc này, Thẩm Tuyền mới có thời gian thông báo cho Văn Trạch Lệ. Qua điện thoại không nghe ra được giọng điệu của người đàn ông, tới tối nhìn thấy hotsearch cô mới biết.
Hoá ra anh lại chuẩn bị những thứ này.
Hotsearch rõ ràng đã bị cánh truyền thông xào nấu.
Video dài đến năm mươi mấy giây, quay rõ ràng là cảnh tượng lúc đó, sau đó còn quay cận cảnh video Văn Trạch Lệ lái xe một mình rời khỏi đó sau khi nhận điện thoại.
“Vãi vãi vãi, sếp Thẩm, cậu lỡ mất một màn cầu hôn thế kỷ rồi.”
“Aaaaaa, nếu lúc đó bọn mình quay về kịp thì sẽ là thế nào nhở, trời ơi trời ơi đều là lỗi tôi.” Thường Tuyết tức giận đấm lên sofa.
“Trông Văn thiếu quả thật rất đáng thương, cư dân mạng đều đang an ủi anh ta kia kìa.”
Thẩm Tuyền xem video một lúc rồi mới bấm xem bình luận.
[Vãi, thấy được cả sự mất mát của anh đẹp trai luôn đấy.]
[Văn thiếu đừng khóc, em thương anh.]
[Aaaa trước màn cầu hôn như vậy, sao cô gái kia lại nỡ thất hẹn vậy, hơn nữa Văn thiếu còn đẹp trai như thế, gato vãi.]
[Nghe nói hai người này từng liên hôn, bây giờ lại sắp ở bên nhau nữa rồi, tôi lại bắt đầu tin tưởng vào tình yêu rồi. Nhưng mà chuẩn bị cầu hôn lâu thế mà lại bị cho leo cây, quả là…. quá quá quá quá là thảm luôn.]
Thường Tuyết càng áy náy hơn.
“Đều tại mình, đều tại mình.”
“Khiến cậu lỡ mất màn cầu hôn này, về sau không biết còn có nữa không.”
“Huhuhu hy vọng Văn thiếu kiên trì chút, đừng từ bỏ.”
Lần đầu tiên cầu hôn đã chịu đả kích lớn như vậy.
Thẩm Tuyền lạnh lùng liếc mắt nhìn Thường Tuyết đang gào thét.
Thường Tuyết cảm nhận được ánh mắt chết chóc của cô thì lập tức ngậm miệng lại, chớp chớp mắt nhìn Thẩm Tuyền, có thể thấy cô nàng rất áy náy, trong mắt còn đang lấp lánh ánh lệ kìa.
Thẩm Tuyền đứng dậy chỉnh lại áo sơmi rồi cầm di động lên đi vào phòng gọi điện thoại cho Văn Trạch Lệ. Điện thoại kết nối được ba giây, đầu bên kia đã nhận rồi, nhất thời hai người đều im lặng.
Thẩm Tuyền ngồi xuống giường nói: “Hôm nay anh vất vả rồi.”
Văn Trạch Lệ: “Giờ em mới biết à?”
Thẩm Tuyền: “Lát nữa em cho người gỡ hotsearch xuống.”
Văn Trạch Lệ: “Không cần, cứ để lâu thêm chút nữa cho mọi người biết anh thê thảm cỡ nào.”
Thẩm Tuyền: “…………”
Cô cầm máy tính bảng lên, liếc nhìn một cái, thực ra hotsearch trên Weibo đã được gỡ xuống rồi. Mấy năm nay Văn thiếu rất ít khi xuất hiện trên Weibo, chủ yếu là vì cây to đón gió.
Nếu không thì cánh truyền thông sẽ có hứng thú với nhà họ Văn lắm.
Một năm rưỡi Thẩm Tuyền dây dưa với Văn Trạch Lệ này, có lẽ thường xuyên được lên hotsearch lắm.
Thẩm Tuyền nhẹ nhàng nói: “Buổi chiều Thường Tuyết quay về lấy đồ bị té ở khách sạn trật chân, nên em đưa cậu ấy đi bệnh viện chụp chiếu với kiểm tra, lỡ chút thời gian nên không kịp lên chuyến bay.”
Thẩm Tuyền vậy mà lại giải thích với anh.
Văn Trạch Lệ im lặng vài giây rồi nói: “Anh biết rồi.”
Thẩm Tuyền: “Anh ăn cơm chưa?”
Văn Trạch Lệ: “Đang chuẩn bị ăn.”
“Anh ăn ở đâu đấy?”
Văn Trạch Lệ nhìn quán bar đằng sau lưng mình rồi ho khụ một tiếng: “Một nhà hàng bình thường thôi.”
Thẩm Tuyền: “Anh nói dối.”
“Em nghe thấy tiếng nhạc của quán bar rồi nhé.”
Văn Trạch Lệ: “…Đệt.”
“Anh không đi là được chứ gì.”
Nói xong anh xoay người đi về phía xe mình, Văn Trạch Tân đang định đi vào thấy vậy thì hỏi: “Anh, anh không vào à?”
Văn Trạch Lệ lên xe, đóng cửa xe lại, giọng điệu lạnh lùng: “Chị dâu cậu đang sờ gáy anh, anh về nhà đây.”
Nói xong, anh khởi động xe, để lại một mình Văn Trạch Tân đứng yên tại chỗ, bết bát trong gió.
Cảm giác bị phụ nữ quản, đáng sợ vãi nồi.
*
Hai người lại nói chuyện một lát rồi Thẩm Tuyền cúp máy, cúp máy rồi mới sực nhớ ra gì đó, Thẩm Tuyền ấn vào wechat gửi tin nhắn.
Thẩm Tuyền: [Em nhớ anh.]
Văn Trạch Lệ: [Nói cho anh biết số hiệu chuyến bay, mấy giờ tối nay.]
Thẩm Tuyền: [Ba giờ.]
Phía bên kia, người đàn ông không trả lời lại. Thẩm Tuyền bỏ di động xuống rồi đi ra ngoài, Thường Tuyết đã gọi đồ ăn khách sạn, ăn cơm tối xong, hai người đều trở về phòng mình nghỉ ngơi một lúc, gần đến giờ thì vội vàng ra sân bay.
Bay khoảng bốn tiếng, bầu trời về đêm tựa như đã chìm vào giấc ngủ say. Đến thủ đô đã là 3 giờ sáng, lấy hành lý xong đi ra đã là ba giờ bốn mươi phút sáng.
Thường Tuyết buồn ngủ tới mức nghiêng nghiêng xẹo xẹo.
Thẩm Tuyền đeo kính râm che đi sự mệt mỏi trong mắt, giày cao gót bước về phía cửa ra. Có khá nhiều chuyến bay vào lúc rạng sáng, rất nhiều chuyến bay quốc tế đều tập trung vào khoảng thời gian này cho nên cũng có khá nhiều người.
Nhưng Văn Trạch Lệ vẫn rất dễ thấy, anh mặc áo sơmi đen và quần tây, đứng dựa vào cửa xe bấm di động, trong tay còn cầm một ly cà phê, gương mặt đẹp trai vẫn đầy tinh thần. Nhưng có thể là vì hôm nay anh mới lên hotsearch, nên những người đến sân bay đón người liếc mắt một cái là nhận ra anh ngay, ai ai cũng nhìn anh chằm chằm.
Văn Trạch Lệ bị nhìn bực cả mình, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn rồi lại thu lại, nhìn thấy Thẩm Tuyền, sắc mặt anh mới dịu đi một chút, anh đi tới đưa cốc cà phê cho cô.
Thẩm Tuyền nhận lấy, uống một hớp.
Cà phê nóng, rất thoải mái.
Văn Trạch Lệ tiện thể ôm lấy eo cô, hỏi: “Có mệt không?”
Thẩm Tuyền: “Em vẫn ổn.”
Thường Tuyết đứng cạnh nhìn ly cà phê trong tay Thẩm Tuyền thì nuốt nước miếng. Văn thiếu keo kiệt ghê, sao lại không mua thêm một ly chứ? Anh lấy lòng tôi chút đi chứ, tôi là bạn học kiêm cấp dưới đắc lực của Thẩm Tuyền đấy.
Cô nàng tức giận đến mức sắp thăng thiên, cầm di động đùng đùng gửi Wechat cho Nhiếp Tư.
Thường Tuyết: [Sao Văn thiếu tới đón Thẩm Tuyền, anh lại không đi cùng?]
Nhiếp Tư: [Em có nói cho anh đâu.]
Thường Tuyết: [Bây giờ anh dậy pha cho em ly cà phê rồi đợi đó đi.]
Nhiếp Tư: […Tin nhắn của em đánh thức anh mà anh còn phải pha cà phê cho em á? Em đừng có mà đanh đá nhé.]
Thường Tuyết: […Hừ.]
Thôi vậy, không miễn cưỡng anh nữa.
Mà cách đó không xa, đám người vừa mới liếc mắt nhòm ngó Văn Trạch Lệ kia sau khi nhìn thấy Thẩm Tuyền thì ai nấy đều kiễng chân, chỉ ước chi nhìn được thêm mấy cái, hoá ra đây là vị sếp nữ đã cho đại thiếu gia nhà họ Văn leo cây à.
Quả nhiên rất xinh đẹp, rất có khí chất.
Sau khi lên xe, Thẩm Tuyền bỏ kính râm xuống, Văn Trạch Lệ nhìn thấy quầng thâm mắt rõ rành rành kia thì có chút đau lòng, anh dán tới hôn lên môi cô.
Thẩm Tuyền ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn ấy.
Hai người nồng nhiệt hôn đối phương, Thường Tuyết ngồi ở sau cầm di động che trước mặt mình, coi như mình không tồn tại, một lát sau xe mới khởi động.
Thủ đô lúc rạng sáng có một vẻ đẹp khác lạ.
Văn Trạch Lệ nhìn đồng hồ rồi hỏi Thẩm Tuyền: “Em có phải về nhà không?”
Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ một cái, hiếm khi anh chủ động hỏi cô có phải quay về nhà hay không, Thẩm Tuyền nói: “Có, bố mẹ em đang đợi ở nhà, chúng ta về nhà một chuyến trước đã.”
“Được, ăn sáng xong rồi quay lại chỗ anh.” Văn Trạch Lệ thản nhiên nói.
Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, khoé môi cong lên.
Trong xe im lặng, có thể cảm nhận được một mùi hương ngòn ngọt nhàn nhạt đang tỏa ra, đến cả Thường Tuyết ngồi ở sau cũng nhận thấy được, cô ấy chần chừ một chút rồi hỏi: “Còn mình thì sao?”
Văn Trạch Lệ chỉnh lại kính chiếu hậu, nhìn cô ấy rồi nói: “Cô cùng đi tới nhà họ Thẩm ăn chực một bữa sáng, không thì xuống xe rồi tự gọi xe về vậy.”
Thường Tuyết nghẹn họng.
Trong mắt anh mang theo sự uy hiếp, như thể ép buộc cô ấy phải lựa chọn vế đầu tiên vậy, Thường Tuyết khuất phục trước uy thế của Văn thiếu: “Được, tôi đến nhà họ Thẩm ăn chực vậy.”
Văn đại thiếu lại giở trò yêu trò quái gì đây.
Vì thường xuyên đi đón Thẩm Tuyền nên mấy năm nay Thường Tuyết vẫn hay ăn chực cơm nhà họ Thẩm, Thẩm Tuyền cũng đã quen với việc này. Lúc này đã gần năm giờ, nhưng sắc trời ở thủ đô vẫn tối mịt, đèn đuốc ở một vài tòa kiến trúc vẫn sáng trứng cả đêm. Sự mệt mỏi của Thẩm Tuyền cũng dần vơi bớt, xe lái vào trong Danh Sĩ Hội Thành.
Thẩm Tuyền day day trán.
Nhưng Thường Tuyết lại nhìn thấy một dòng xe sang ở phía sau qua gương chiếu ngoại, cô ấy bất ngờ hít một ngụm.
Rồi rồi, cảnh cầu hôn thế kỷ lại xuất hiện rồi. Vãi nồi, cô nàng còn tưởng Văn thiếu sẽ tạm dừng một khoảng thời gian chứ, ai ngờ lại oánh luôn thế này.
Thảo nào bảo cô nàng đến ăn chực.
Nhưng nửa đêm nửa hôm treo băng rôn kiểu gì nhỉ? Có treo thì cũng có nhìn thấy gì đâu.
Xe chạy đến cổng nhà họ Thẩm nhưng Văn Trạch Lệ không đi vào ngay, cổng nhà họ Thẩm cũng không mở ra, Thẩm Tuyền cũng đã phát hiện ra những chiếc xe sang kia ở phía sau. Cô không nói gì, chỉ đặt tay lên cánh tay Văn Trạch Lệ rồi bước xuống xe, cô đi giày cao gót được Văn Trạch Lệ dẫn đi tới cửa.
Tất cả những chiếc xe sang kia xe nào cũng có một tấm băng rôn.
Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn Văn Trạch Lệ một cái.
Cổ áo sơmi của người đàn ông mở rộng, gió thổi làm rối loạn mái tóc anh, mang lại cảm giác kiêu căng ngang ngược.
Lúc này cổng nhà họ Thẩm mới mở ra.
Toàn bộ sân lớn nhà họ Thẩm đều được thắp nến, ánh nến leo lắt trong gió đêm, trên mặt đất viết [Lấy anh nhé].
“Vãi nổi, cầu hôn trước cổng nhà tổng giám đốc Thẩm luôn!” Thường Tuyết không nhịn được mà thốt lên.”
Mọi người trong nhà họ Thẩm vẫn chưa ngủ, cả quản gia, bảo mẫu, dì, vệ sĩ, tất cả đều đứng ở phía đối diện, ai ai cũng mỉm cười nhìn Thẩm Tuyền, Văn Trạch Lệ dẫn Thẩm Tuyền đến chính giữa.
Cố Trình bước tới đưa hoa hồng và nhẫn kim cương cho anh.
Văn Trạch Lệ nhận lấy, quỳ một gối trước mặt Thẩm Tuyền, đưa hoa hồng và nhẫn kim cương tới: “Bé Tuyền, lấy anh nhé.”
Gương mặt Thẩm Tuyền được ánh nến phủ lên một lớp dịu dàng, cô nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn thẳng vào mắt anh, thực ra Văn Trạch Lệ cũng rất căng thẳng.
Từng đầu ngón tay anh đều đang đổ mồ hôi.
Thẩm Tuyền cúi người, đưa tay sờ mặt anh.
Cô bình tĩnh nói: “Anh nóng vội thật đấy nhỉ?”
Văn Trạch Lệ: “………”
Đám người còn lại lén lút bật cười. Thẩm Tuyền cứ thế xoa xoa mặt anh, sau đó đưa tay còn lại nhận lấy hoa hồng, mọi người đều ha ha cười to, to giọng chúc mừng.
“Chúc mừng nhé chúc mừng nhé, ha ha ha ha.”
“Chúc mừng chúc mừng nha nha nha nha.”
Nhiếp Tư bị người khác kéo ra khỏi giường, nhìn thấy cảnh này cũng mừng thay Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền, một tay đang xua xua một món đồ gì đó tiện tay tóm được ở trong xe, quăng rồi lỡ tay quăng thẳng về phía Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ.
Hơn nữa còn quăng thẳng vào lòng Thẩm Tuyền, đó là một món đồ nhìn giống gối, còn là màu vàng, có thêm hai cái đai, Thẩm Tuyền cầm thứ đó lên nhìn.
Văn Trạch Lệ thấy thế, sắc mặt đen sì, hung dữ quay lại quát: “Ai lại lấy Quỳ Gối Là Chuyện Nhỏ ra đây thế này?”
Sau khi nói xong, cổ họng Văn Trạch Lệ như nghẹn lại.
Anh nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền cũng nhìn anh.
Vài giây sau, Thẩm Tuyền đưa thứ đồ này cho anh: “Quỳ gối là chuyện nhỏ cơ à? Anh đeo lên cho em xem xem quỳ gối là chuyện đơn giản tới nhường nào nào.”
Văn Trạch Lệ: “………”