Trans: ThiênĐường mình tự chọn cho dù quỳ cũng phải đi cho hết, cho dù Văn Trạch Lệ có kháng nghị thì cũng không dám lấy tương lai của hai người ra đánh cược, mọi người đều khá là tin thứ gọi là giờ lành này.
Đặc biệt là việc rút dây động rừng này, vậy nên anh chỉ có thể nhịn.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tuyền bắt đầu ăn sáng. Cuộc phỏng vấn trên ipad vẫn đang chạy, Thẩm Tuyền gửi tin nhắn bảo Thường Tuyết xử lý mấy video phỏng vấn này rồi ấn lưu lại để lần sau làm từ thiện vừa có thể quyên tặng thêm, vừa có thể đi thăm hỏi phỏng vấn.
Thường Tuyết vừa xử lý vừa nhắn tin cho cô.
Thường Tuyết: [Tốn nhiều tiền phết nha, có mấy đoạn phỏng vấn mình xem xong còn khóc ý.]
Thường Tuyết: [Văn thiếu quá trâu.]
Thường Tuyết: [Cảm giác hào quang xung quanh người anh ấy không còn là của cậu cả nhà họ Văn nữa mà chớp mắt trở nên vĩ đại hơn hẳn.]
Thường Tuyết: [Cái video bảo là anh ấy sắp kết hôn, mấy chuyện này là để chúc phúc cho vợ mình ý, mình xem mấy lần rồi, cảm động quá đi. Sếp Thẩm à, cậu chính là người vợ đó của anh ấy đó.]
Thẩm Tuyền yên lặng đọc tin nhắn rồi buông điện thoại xuống, uống nốt ngụm sữa bò cuối cùng. Cảm giác mệt mỏi do tối qua ngủ không say giấc đã vơi bớt, cô lấy khăn lau miệng rồi nói với người trong nhà: “Con đi làm đây.”
“Ừ.” Mộ Điềm đứng dậy, cầm lấy áo khác từ trong tay người giúp việc đưa cho Thẩm Tuyền, nói: “Nếu đã quyết định giờ lành, lại còn là chú chồng nhờ người tính cho thì phải coi trọng.”
Thẩm Tuyền mặc áo khoác xong, gật đầu: “Vâng ạ.”
Mạc Điềm rất tin tưởng con gái mình, nhưng nghĩ tới thái độ của Văn Trạch Lệ ở đầu bên kia điện thoại nên lại có chút lo lắng: “Chuyện không gặp mặt này tuy không quy định cả việc công việc, nhưng tránh được thì cứ tránh.”
Thẩm Tuyền: “Vâng.”
Trước đây ở thủ đô cũng có hai nhà sau khi liên hôn cũng tính toán chuyện này, khéo là hai người lại làm cùng một ngành, không thể tránh được nên vẫn gặp nhau đôi ba lần trong lúc làm việc.
Đúng là không có vấn đề gì cả nhưng tránh được thì cứ tránh.
Tài xế đã đợi ở cửa, sau khi Thẩm Tuyền ngồi vào ghế, chiếc xe bắt đầu lăn bánh chạy vào đại lộ, vừa mới rẽ vào đại lộ đã bắt gặp khách sạn quản lý bởi tập đoàn Văn Thị.
Tài xế nắm vô lăng nói: “Bé Tuyền, con nhìn kìa.”
Thẩm Tuyền quay đầu nhìn.
Lúc này cửa của khách sạn nườm nượp người, không phải là những người tri thức quần áo là lượt, mà là một loạt những nhân viên vệ sinh môi trường vừa mới quét dọn đường phố buổi sáng xong, có cả bảo vệ của các toà nhà, rồi thì tài xế trên những chiếc xe phun nước, tài xế xe buýt mới vừa tan ca đêm, cả những bà mẹ đang dẫn con đi học vân vân.
Ai nấy đều xếp hàng giơ chứng minh nhân dân và thẻ công tác ra rồi bước vào sảnh lớn, đợi robot mini dẫn vào quầy buffet ở tầng một.
Thẩm Tuyền nhìn một lúc rồi lấy điện thoại ra chụp một bức, gửi cho Văn Trạch Lệ.
Ngay sau ấy, người đàn ông kia trả lời.
Văn Trạch Lệ: [Em vừa ra ngoài à?]
Thẩm Tuyền: [Đông người lắm.]
Văn Trạch Lệ: [Em cảm động không vợ?]
Thẩm Tuyền: [Hơi hơi.]
Văn Trạch Lệ: [Vậy thì anh làm vậy đáng thật.]
Nụ cười xuất hiện bên khoé môi Thẩm Tuyền, cô cất điện thoại đi, xe tiếp di chuyển, cả một đường kể cả khách sạn ở khu trung tâm cũng trong tình trạng như vậy.
Cửa lớn mở rộng, chào đón những vị khách mới này.
Để phòng sẽ làm phiền đến những vị khách ở trong khách sạn, đại sảnh ở tầng hai cũng mở riêng một phòng bếp tư, nhưng nghe nói khá nhiều người đều nguyện ý xuống tầng một ăn sáng cùng các vị khách mới.
Sau khi về đến công ty nhà họ Thẩm, Thẩm Tuyền bảo Thường Tuyết báo với căng tin giảm lượng cơm hôm nay đi, làm ít cơm cho hôm nay lại, Thường Tuyết đi làm ngay, sau đó Thẩm Tuyền lại bảo Thường Tuyết đưa cho cô tài liệu về các khách sạn dưới trướng Thẩm Thị.
Dưới trướng công ty nhà họ Thẩm cũng có khách sạn, tuy là không nhiều bằng Văn Lệ Trạch.
Tới giờ cơm trưa.
Thường Tuyết xuống tầng lấy cơm lên, vừa đi tới đã nói: “Sếp Thẩm, cậu tính chuẩn thật đấy, hơn nửa số nhân viên công ty ta đều chạy sang khách sạn công ty nhà họ Văn ăn chực rồi.”
Thẩm Tuyền liếc cô ấy một cái rồi mỉm cười.
Thường Tuyết lại nói tiếp: “Buffet công ty nhà họ Văn rất nổi tiếng, bảo sao nhân viên công ty ta đi hết.”
Thẩm Tuyền nhận lấy hộp cơm, cầm đũa lên rồi cúi đầu mở hộp.
Đám nhân viên ăn cơm trưa xong quay về công ty đang ở bên ngoài ra sức bàn tán về việc đồ ăn buffet của Văn thị ngon tới thế nào, khiến cho mấy người còn lại lòng cũng rung rinh.
Thẩm Tuyền đi ra từ trong văn phòng.
Bọn họ nhìn thấy cô thì im lặng mất mấy giây, sau đó cố lấy dũng khí nói: “Giám đốc Thẩm, Văn thiếu tốt với cô thật.”
“Chúng tôi dựa hơi cô cả.”
“Sếp Thẩm, cô hạnh phúc quá đi.”
Thẩm Tuyền nhìn họ rồi cất giọng điệu ung dung: “Thế thì đi ăn thêm mấy bữa nữa nhé.”
“Oa, tốt quá, cảm ơn sếp Thẩm.”
“Haha, hôm nay lúc ăn cơm chúng tôi còn bắt gặp mấy bà mẹ đơn thân đưa cả con đến ăn.”
“Còn cả mấy bác sống neo đơn nữa, bốn người cùng tới ăn.” Bọn họ vừa cười vừa trò chuyện với Thẩm Tuyền, đây là lần đầu tiên Thẩm Tuyền nghe thấy nhân viên trò chuyện riêng tư với cô.
Cô tạm thời cũng không tiện rời khỏi đây, thế thì nghe lát vậy.
Cô nói: “Đông nhỉ?”
“Đúng vậy, đông lắm luôn.” Bọn họ cười nói.
Thường Tuyết đi ra từ trong văn phòng, đang định tìm Thẩm Tuyền, nhìn thấy cô đang buôn chuyện với nhân viên thì sững ra một lúc, một lúc lâu sau cô ấy mới mỉm cười, đi tới đưa tài liệu cho Thẩm Tuyền: “Sếp Thẩm, tài liệu đây.”
“Ừm.” Thẩm Tuyền nhận tài liệu, gật đầu với bọn họ rồi xoay người đi vào thang máy.
Thường Tuyết nhìn bọn họ một lúc, sau đó đuổi theo Thẩm Tuyền, cô ấy đứng ở cạnh Thẩm Tuyền, nói: “Tớ đột nhiên nhận ra cậu có chút dễ gần rồi đó nha.”
Đúng là chuyện hiếm thấy.
Thẩm Tuyền lúc trước thật sự vút ở trên cao, còn chẳng bao giờ thấy có chuyện Thẩm Tuyền trò chuyện cuộc sống ăn uống với nhân viên, khung cảnh thường thấy là Thẩm Tuyền lạnh lùng khiển trách đối phương, không thì là im lặng nhìn đối phương, chỉ riêng điểm này thôi cũng khiến người khác lạnh lòng.
Chứ đừng nói tới việc trò chuyện về việc khác ngoài công việc.
Thẩm Tuyền liếc nhìn Thường Tuyết một cái, không đáp lời.
Thường Tuyết bĩu môi rồi lại mỉm cười cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn.
Thường Tuyết: [Văn thiếu, hôm nay Thẩm tổng trò chuyện với nhân viên cơ đấy, trò chuyện chuyện riêng cơ.]
Văn Trạch Lệ: [Trò chuyện á? Với nam hay nữ?]
Thường Tuyết: [...]
Văn thiếu, trừ ghen ra thì anh còn làm gì khác được không vậy
*
Buổi chiều Thẩm Tuyền rất bận, đợi tới lúc có thời gian rảnh, vừa cầm điện thoại lên đã thấy mấy dòng tin nhắn, cô mở ra.
Văn Trạch Lệ: [Nghe nói lúc trưa em buôn chuyện với nhân viên à?]
Thẩm Tuyền cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, cô hơi sững người rồi trả lời.
Thẩm Tuyền: [Sao anh biết?]
Văn Trạch Lệ: [Với nhân viên nam hay nhân viên nữ?]
Thẩm Tuyền: [Có gì khác nhau à?]
Văn Trạch Lệ: [Khác nhiều ấy chứ.]
Thẩm Tuyền: [Bọn họ đều không bằng anh.]
Văn Trạch Lệ: “…”
Má nó.
Vợ à, từ lúc nào mà miệng em ngọt thế.
Lời này của Thẩm Tuyền là lời thật lòng, cả ngày hôm nay cô đã gặp rất nhiều người, cổ đông, khách hàng, quản lý, bọn họ đều khen cô, khen cô sáng mắt, tìm được một người đàn ông như vậy.
Chuyện anh làm không chỉ khiến cô cảm động mà còn khiến danh tiếng của hai nhà Văn Thẩm ở thủ đô càng vang cao.
Từ thiện không phải nói miệng mà là phải làm thật.
Nói cả ngàn câu chẳng bằng hành động, tốt hơn mấy trò giả dối của vài người trong giới nhà giàu nhiều.
Buổi tối về đến nhà, váy cưới và váy ngắn để tiếp khách đã đưa tới. Váy cưới lần này được thiết kế theo kiểu váy đuôi cá, chiếc váy cưới màu trắng được thiết kế theo số đo của Thẩm Tuyền.
Ở ngực và tay áo cũng như đai váy toàn là hàng thêu, loại mà từng mũi kim sợi chỉ cũng rất đắt tiền.
Mạc Điềm nhìn thấy Thẩm Tuyền mặc váy cưới thì mắt đỏ ửng, hôn nhân có tình yêu và không tình yêu quả là khác thật, ngay cả người mẹ là bà nhìn thôi cũng thấy cảm động.
Thẩm Tiêu Toàn hút thuốc, trông vậy thì cười bảo: “Bé Tuyền nhà ta sắp thành vợ nhà người ta rồi.”
Nước mắt Mạc Điềm tuôn trào, bà đánh mạnh Thẩm Tiêu Toàn một cái: “Đừng nói nữa, nói là tôi lại muốn khóc.”
Điếu thuốc trong tay Thẩm Tiêu Toàn suýt thì rơi xuống đất.
Ông nói: “Cảm giác lúc này khác hoàn toàn lần trước.”
Thẩm Lẫm: “Đúng vậy.”
Thẩm Hách: “Cảm giác lần này chị lấy chồng là lấy thật.”
Thẩm Tuyền nhìn họ từ trong gương, cô nói: “Con luôn là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, tới chết cũng vậy.”
Thẩm Tiêu Toàn: “Đúng vậy.”
Thẩm Tuyền hỏi Mạc Điềm: “Văn Trạch Lệ mời nhà thiết kế làm ạ?”
Mộ Điềm: “Ừ, mời L thiết kế cho con đấy.”
L rất có tiếng trong giới nhà giàu trong nước, anh ta rất biết cách thêm các yếu tố Trung Quốc lên váy cưới, đông tây kết hợp, anh ta luôn nói chúng ta không thể quên đi gốc giác, thời đại mới phải đi song song cùng truyền thống để hướng tới tương lai.
Thẩm Tuyền đáp một tiếng vâng.
Cô quay vào trong thay đồ ra, sau đó đưa váy cưới cho Mạc Điềm rồi nói: “Mẹ, mẹ nhờ L chỉnh lại phần sau lưng cho con, ừm, mẹ đừng nói cho anh Lệ nhé.”
Mộ Điềm cầm lấy, ngẩn người: “Sửa thành kiểu nào cơ?”
Thẩm Tuyền nói nhỏ một câu.
Mộ Điềm ngẩn người: “Ừm, được.”
Thử hết quần áo xong, Thẩm Tuyền ngồi xuống ghế, cầm laptop lên vừa mở ra, mấy giây sau, cô lại cầm điện thoại lên đang định gọi cho Văn Trạch Lệ thì điện thoại đã đổ chuông trước, là Văn Trạch Lệ gọi tới.
Thẩm Tuyền nhấc máy: “Vâng?”
Giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Lệ vang lên từ đầu bên kia: “Em vừa thử áo cưới xong à?”
Thẩm Tuyền: “Vâng, anh thì sao?”
“Anh cũng vừa thử đồ chú rể xong.” Giọng của Văn Trạch Lệ lại nhỏ thêm một chút: “Nửa tháng lâu quá đi, anh nhớ em quá vợ ơi.”
Giờ này tối hôm trước hai người còn ngủ chung giường, anh còn đang ôm cô, tối nay lại phải ngủ một mình, Thẩm Tuyền liếc nhìn cái giường to oành của mình rồi nói: “Em cũng hơi.”
“Em hơi cái gì?” Văn Trạch Lệ lại lên cơn rồi, anh vừa cười vừa hỏi vặn lại.
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Không có gì.”
“Em nhớ anh.”
Thẩm Tuyền: “Em không nhớ.”
“Em….”
“Ừ, em nhớ anh, Văn Trạch Lệ em nhớ anh, anh nói xem phải làm thế nào đây.” Thẩm Tuyền bị ép đến đường cùng nên dứt khoát thẳng thắn thừa nhận, cô vừa thừa nhận như vậy thì Văn Trạch Lệ cứng họng, lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Văn Trạch Lệ: “Em tính xem còn bao lâu nữa chúng ta mới được gặp nhau?”
Thẩm Tuyền: “Còn mười ba ngày.”
Văn Trạch Lệ: “……”
Hai người trò chuyện một hồi, vừa không nỡ cúp lại không muốn trò chuyện tiếp, hai người đều không phải kiểu người chỉ cần trò chuyện là có thể giải quyết vấn đề.
Tới lúc cúp điện thoại thì trời đã khuya.
Hôm sau dưới mắt của Thẩm Tuyền lại có thêm một quầng thâm nhàn nhạt, dùng kem che khuyết điểm là có thể che được, cô đi xuống nhà, ngồi vào bàn ăn đã nghe thấy Thẩm Tiêu Toàn hỏi: “Nhà họ Cố biết rồi chứ?”
Thẩm Tuyền gật đầu: “Biết rồi ạ.”
“Mấy năm nay nhà họ Cố đi lên rất nhanh, bây giờ đã tẩm ngẩm tầm ngầm có ý định vượt qua nhà họ Tần, nhà họ Tiêu và nhà họ Bình. Cô nhà họ Cố cũng có thể được coi là một trong những người nắm quyền Cố Thị, tối thứ sáu bà ấy mời chúng ta tham gia bữa tiệc khiêu vũ bí mật, bố nghĩ rồi, mấy người trẻ các con đi là hợp hơn.”
Thẩm Tuyền nhìn Thẩm Hách và Thẩm Lẫm.
Thẩm Lẫm xua tay.
Thẩm Hách lắc đầu.
Thẩm Tuyền: “Thế con đi nhé?”
Thẩm Tiêu Toàn liếc nhìn hai đứa con trai, ông đen mặt, cuối cùng đành nói: “Thế đành để bé Tuyền đi vậy.”
Người lớn gửi thiệp mời thường gửi thẳng đến nhà nên tới hôm nay Thẩm Tuyền mới biết, cô nhận trách nhiệm chuyện này. Hai ngày nữa trôi qua, đến chiều tối thứ sáu, Thẩm Tuyền cùng Thường Tuyết đi thẳng tới nhà chính nhà họ Cố.
Nhà chính nhà họ Cố vừa tới thủ đô đã mua ngay một căn biệt thự ở Aegean Sea, nằm kề khu CBH, Thường Tuyết lái xe, chợt nhớ ra gì đó: “Không phải Cố Trình và Văn thiếu là anh em à? Thế có khi lát nữa Văn thiếu cũng tham gia đấy? Không phải hai người không được gặp nhau à?”
Trước đó Thẩm Tuyền đã nghĩ đến vấn đề này rồi.
Lúc này bị Thường Tuyết nhắc đến, chẳng khác nhau vạch trần tâm tư cô giấu kín.
Cô hơi sững người, nhưng cũng chẳng nói gì.
Thường Tuyết phanh xe lại, nhìn Thẩm Tuyền qua kính chiếu hậu: “Sếp Thẩm, cậu… không phải đấy chứ?”
“Thế không được đâu, không, không được.”
Thẩm Tuyền thản nhiên liếc nhìn Thường Tuyết, một lát sau cô nhìn sang chỗ khác rồi nói: “Cậu gọi điện thoại hỏi Văn Trạch Lệ xem tối nay anh ấy có đi không?”
Thường Tuyết thở phào một hơi, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Văn Trạch Lệ.
Thật ra nếu đã muốn tuân thủ quy định này thì thường hai người đều phải cố gắng không ra khỏi nhà, tránh gặp mặt ở chỗ công cộng.
Đầu dây bên kia đã nhận điện thoại.
Giọng nói của Văn Trạch Lệ vang lên, không hề trầm ấm dễ nghe như khi nói chuyện với Thẩm Tuyền mà chỉ có giọng điệu lạnh lùng: “Chuyện gì?”
Thường Tuyết sắng giọng, nói: “Văn thiếu, tối nay anh tham gia bữa tiệc khiêu vũ của nhà họ Cố không?”
Văn Trạch Lệ hơi sững người, mấy giây sau, anh nói: “Không tham gia.”
Thường Tuyết lại thở phào một hơi, cô liếc nhìn Thẩm Tuyền qua kính chiếu hậu. Thẩm Tuyền thản nhiên nhìn sang chỗ khác, ánh mắt không biết là đang thất vọng hay thấy may mắn.
Thường Tuyết: “Vậy thì được.”
Văn Trạch Lệ lại bổ sung một câu: “Bé Tuyền không đi thì tôi đi làm gì.”
Thường Tuyết lập tức đáp: “Đúng đúng đúng, không ai đi cả.”
Ở đầu bên kia Văn Trạch Lệ chậc một tiếng rồi cúp điện thoại luôn. Thường Tuyết bỏ điện thoại xuống, liếc nhìn Thẩm Tuyền: “Sếp Thẩm, vậy mình đi tiếp nhé?”
Thẩm Tuyền không nhìn nữa, ánh mắt cô thản nhiên: “Đi thôi.”
Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, chốc lát đã tới nhà họ Cố. Cố Trình đứng ở cửa đón khách, vừa nhìn thấy Thẩm Tuyền bước xuống đã mỉm cười nói: “Tôi nghĩ mà, hai người phải có một người tới chứ.”
Thường Tuyết cười hỏi: “Cố thiếu, Văn thiếu không đến thật à?”
Cố Trình: “Không đến, Văn nhị thiếu đến rồi.”
Thường Tuyết: “Ồ được.”
Sau khi đi vào, Thường Tuyết nhận lấy mặt nạ từ nhân viên phục vụ. Mặt nạ của Thẩm Tuyền màu đen, được viền màu vàng nhìn như một nữ vương, cộng thêm việc hôm nay cô mặc váy đen xẻ tà, dáng người cao ráo, rất nổi bật. Cái mặt nạ này gần như che hết cả mặt.
Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đi vào trong, hoàn toàn không nhận ra ai với ai.
Hai người tìm một góc ngồi xuống, cầm nước ép lên uống, lúc này đèn vẫn sáng, bà cô nhà họ Cố khoác tay Cố Trình đi ra. Bà ấy vẫn chưa mang mặt nạ, khuôn mặt bà xinh đẹp, dáng người cũng duyên dáng, vừa nhìn là biết dáng vóc của người bề trên, hiện tại bà đang quản lý công ty quản lý quan hệ công chúng của Cố Thị.
Bà mỉm cười, nói vài lời khai tiệc sau đó ánh mắt nhìn về hướng Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền cầm cốc nước ép lên, gật đầu với bà.
Bà cô nhà họ Cố mỉm cười, có thể thấy được bà ấy coi Thẩm Tuyền là một vị khách quý.
Sau đó, vũ hội bắt đầu. Ánh đèn trong sảnh nhoáng tắt ngụp, trên sàn nhảy, anh ôm cô, cô ôm anh bắt đầu khiêu vũ. Thường Tuyết trông vậy thì hào hứng, cũng muốn đi nhảy, Thẩm Tuyền nhìn cô ấy: “Muốn nhảy thì nhảy đi.”
“Đợi chút để mình hỏi tên Nhiếp Tư kia đến chưa.”
Cô ấy cúi đầu bấm điện thoại.
Thường Tuyết: [Anh đến chưa?]
Nhiếp Tư: [Đến rồi, em đứng ở hướng ba giờ, cái người mặt nạ hồng ấy hả?]
Thường Tuyết: [Đúng rồi.]
Nhiếp Tư: [Xuống đây đi, anh đi qua đó.]
Thường Tuyết cất điện thoại đi, nhìn Thẩm Tuyền một cái, Thẩm Tuyền ung dung ngồi dựa vào sofa: “Đi đi.”
Thường Tuyết cười hihi, sau đó đứng dậy đi xuống sàn nhảy. Một mình Thẩm Tuyền ngồi ở đó một lúc, một nhân viên phục vụ lúc thêm nước ép cho cô nói: “Lát nữa cô Cố có chuyện muốn tìm cô.”
Thẩm Tuyền: “Ừ.”
Người phục vụ ấy nói xong thì đi luôn. Thẩm Tuyền tiếp tục ngồi đấy, đôi chân dài vắt chéo, ngắm nhìn sàn nhảy, lúc này một mùi hương quen thuộc toả ra từ đằng sau.
Thẩm Tuyền hơi sững người nhưng cô vẫn ngồi bất động.
Tiếp đó, người đàn ông ấn tay lên vai cô, từng nhịp từng nhịp, giọng nói trầm thấp vang lên: “Đừng quay đầu.”
Thẩm Tuyền nhíu mày: “Không phải anh bảo là anh không tới à?”
Văn Trạch Lệ bật cười một tiếng, ở chỗ ánh sáng mịt mờ này, anh có chút ngang ngược: “Không gặp mặt là được.”
Sau đó, người đàn ông cúi người, bờ môi mỏng dán lên tai cô, nhẹ nhàng cất giọng: “Anh là người sắp xếp buổi tiệc khiêu vũ này đấy.”
Thẩm Tuyền: “…Xảo trá.”
Bàn tay với từng khớp xương rắn rỏi vuốt dọc theo xương hàm tới cằm cô, sau đó khẽ xoay mặt Thẩm Tuyền sang một bên, người đàn ông khẽ kéo mặt nạ của mình ra, cúi đầu, bờ môi mỏng đặt lên môi cô.
Cả hai đều không tháo mặt nạ, cũng không nhìn thấy mặt mũi của nhau, mặt nạ đẩy lên cao che đi mặt mày, chỉ còn lại cảm giác quấn quýt rõ ràng ở bờ môi.
Đầu lưỡi anh ngang ngược mạnh mẽ.
Cằm Thẩm Tuyền ngẩng lên, lộ ra chiếc cổ xinh đẹp.
Cuối cùng, cô cắn mạnh một cái vào khóe môi anh.
Văn Trạch Lệ suýt xoa một tiếng, nhỏ giọng nói: “Em tuổi chó à?”
Thẩm Tuyền: “Cho anh tí quà lưu niệm.”
“Cố mà vượt qua mười hai ngày nhé.”
Văn Trạch Lệ: “…..”