Hậu Ái

Chương 96

Edit: Tiên

Ngủ một giấc đến hừng đông, khi Thẩm Tuyền tỉnh dậy, bên giường đã không còn ai. Cô liếc mắt nhìn một vòng, thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, anh đã thay áo sơ mi đen và quần dài, đang xem laptop.

Thẩm Tuyền đi từ phía bên kia giường xuống, vừa mới đặt chân xuống thảm, giọng nói trầm thấp của Văn Trạch Lệ đã vang lên: “Đi dép vào.”

Thẩm Tuyền dừng lại, đầu ngón chân di chuyển, kéo lấy đôi dép lê bên cạnh đi vào, tiếp đó cô đi vào trong nhà tắm. Phòng tắm đã được thay một cái thảm khác, ở trong cũng rất khô, đóng cửa phòng tắm lại, trên bồn rửa tay bàn chải cũng đã có sẵn kem đánh răng, Thẩm Tuyền nhướng mày, cúi đầu đánh răng sau đó rửa mặt. Xong xuôi hết rồi đi ra, Văn Trạch Lệ vẫn đang ngồi trên ghế sofa xem laptop.

Thầm Tuyền lau tay đi tới, sau khi đi vòng qua ghế sofa, cô cúi đầu nhìn.

Anh đang xem mô hình phòng ở.

Thẩm Tuyền vươn người tới, ôm lấy cổ anh: “Anh định mua nhà à?”

Văn Trạch Lệ cầm tay cô: “Ừm, mua một căn nhà song lập lớn [1], có nhiều phòng chút, dưới nhà là nhà trẻ, đằng sau là trường tiểu học, đằng trước là trường trung học, cách đại học thủ đô cũng gần.

[1] Căn nhà song lập: Nhà song lập hay biệt thự song lập được hiểu là một “ngôi nhà lớn” có tới 3 mặt sân vườn và có một bức tường chung với những căn bên cạnh.

“Đây là khu Thế Mậu.” Thẩm Tuyền nhận ra toà nhà này ngay lập tức, giá cũng rất cao, một mét vuông mà mười lăm vạn trở lên. Văn Trạch Lệ hôn lên mu bàn tay cô, nói: “Ừm, giữ lại ba phòng, một phòng cho con, một phòng cho giúp việc, và một phòng khách.

Thẩm Tuyền hờ hững hỏi: “Không mua biệt thự nữa à?”

Vừa hỏi Văn Trạch Lệ cứng người, việc này làm anh nhớ đến biệt thự Lam Loan, chỗ đó thật ra cũng không tính là quá tốt, khu dân cư tạm được, nhưng lại đắt mà cũng chẳng có khu sinh hoạt gì cả. Hồi trước lúc liên hôn do phải sắp xếp một căn nhà cho nhà gái nên anh tùy tiện quyết định, còn dựa theo sở thích của bản thân thì anh không thích biệt thự.

Thẩm Tuyền hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của anh: “Ban đầu thái độ của anh qua loa lấy lệ lắm mà.”

Văn Trạch Lệ: “Lỗi của anh, lỗi của anh.”

Thẩm Tuyền lại lần nữa vươn người tới, ôm lấy cổ anh, nói: “Khu Thế Mậu này tốt thì tốt thật, nhưng có một vấn đề, đó là rất dễ bị kẹt xe.”

“Vậy nên thỉnh thoảng chúng ta ra ngoài thì ngồi tàu điện ngầm là được, với cả cuộc sống ở đây phong phú, ở dưới lầu toàn là chỗ mua sắm và ăn uống, rất tốt cho con.”

Anh suy nghĩ rất chu đáo.

Thẩm Tuyền nhìn hàng chữ Trường Quốc tế Tulip, nói: “Vậy thì mua thôi.”

“Mua cho em.” Văn Trạch Lệ nói.

Thẩm Tuyền: “Được thôi.”

Cô đứng dậy, bỏ tay ra khỏi cổ anh rồi đi tới cầm cốc nước lên uống hết. Văn Trạch Lệ tắt ipad đi, nắm lấy tay cô đi xuống lầu.

Trong lúc xuống anh toàn gọi cho môi giới tòa nhà bảo họ để lại một căn, nửa tiếng nữa sẽ gửi tiền đặt cọc.

Mạc Điềm đang ở dưới lầu một nghe vậy thì hỏi: “Sao thế? Muốn mua nhà à?”

Văn Trạch Lệ dắt Thẩm Tuyền đến cạnh bàn ăn, đáp: “Vâng, mua một căn cho cô ấy.”

Mạc Điềm nghe xong: “À.”

Thẩm Tiêu Toàn ngồi ở đối diện nói: “Không phải mới vừa sang tên căn 188 à? Lại mua nữa sao?”

Văn Trạch Lệ ngồi xuống, cười nói: “Mua một căn để sau này sinh con thì ở ạ.”

Thẩm Hách: “Mua ở đâu?”

“Bên khu Thế Mậu.”

Thẩm Hách: “…Bên đó đắt lắm.”

Thẩm Tiêu Toàn nhìn Thẩm Hách, hừ lạnh nói: “Con sống sao nhớ trước quên sau thế? Năm ngoái không phải chị con mới mua cho con một căn ở đó à?”

Thẩm Hách chớp mắt, một lúc lâu mới nhớ ra: “À, đúng rồi, khi nào được nhận nhà ạ? Con không nhận được thông báo.”

Mạc Điềm: “Con ăn nhanh rồi cút đi.”

Thẩm Hách: “…”

Văn Trạch Lệ nhìn em vợ một cái rồi nhếch môi nín cười. Anh nghiêng người qua, thì thầm vào tai Thẩm Tuyền: “Có khi nào lúc em vợ sinh ra đã mất nửa bán cầu não rồi không?”

Thẩm Tuyền nheo mắt, đẩy anh ra.

Văn Trạch Lệ nín cười, cúi đầu ăn sáng.

Ăn sáng xong, Văn Trạch Lệ cầm áo khoác lên mặc cho Thẩm Tuyền, hai người đi ra ngoài, đến bệnh viện tư nhân, bệnh viện này là nơi Văn Trạch Lệ ở lần trước khi bị sốt.

Sau khi xuống xe, Văn Trạch Lệ dắt Thẩm Tuyền lên lầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, anh nói: “Không bằng em bảo em vợ đi theo anh, nó ở cạnh em, sợ em, kính trọng em, rất khó có thể tìm được sự tự tin. Đi theo anh thì khác, bọn anh đều là đàn ông, có một số việc anh có thể dạy cho nó, không thể nó mãi như vậy được chứ?”

Thẩm Tuyền liếc anh một cái, suy nghĩ một chút: “Để em suy nghĩ đã.”

Đi vào khoa phụ sản trên tầng ba.

Rõ ràng Văn Trạch Lệ hơi căng thẳng, anh nhỏ giọng hỏi: “Que thử có chuẩn không?” 

Thẩm Tuyền: “Chắc có.”

Bác sĩ quen thuộc đã chờ sẵn, bác sĩ Triệu là chủ nhiệm khoa phụ sản, khi hai người vào trong, bà ấy đẩy kính lên, kê đơn, bảo Thẩm Tuyền đi rút máu và siêu âm B sau đó lập hồ sơ. Văn Trạch Lệ đi theo cô cả quá trình, lúc rút máu, Thẩm Tuyền theo bản năng quay đầu lại, Văn Trạch Lệ đưa tay ra che mắt cô lại.

Thoáng cái Thẩm Tuyền đã không còn căng thẳng nữa.

Sau đó là đi siêu âm B, có hai người phụ nữ cao gầy đang xếp hàng, hai người đều đeo khẩu trang và kính râm, trên người toàn là hàng hiệu. Khi hai người phụ nữ nhìn thấy Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ thì có hơi ngạc nhiên nhưng không lên tiếng chào hỏi. Trong đó có một người nhìn Văn Trạch Lệ vài lần, Văn Trạch Lệ không hề nhìn họ, anh ôm Thẩm Tuyền, sắc mặt không được tốt cho lắm: “Sao còn phải xếp hàng thế.”

Thẩm Tuyền nhỏ giọng nói: “Cho dù là bệnh viện tư nhân thì nguồn y tế cũng chỉ có hạn thôi.”

Vẻ mặt Văn Trạch Lệ lạnh lùng, không cất tiếng.

Anh không biết rằng cơ thể của phụ nữ có rất nhiều vấn đề, cho dù thân phận có cao quý thì khi đi kiểm tra ở khoa phụ sản, trừ việc không cần chen lấn với người khác thì cơ bản những vấn đề khác đều giống nhau.

Bác sĩ có thể hẹn trước, nhưng nguồn lực có thể hẹn trước được à.

Thẩm Tuyền đi vào trước, vậy nên hai người đó lại bị đẩy ra sau. Sau khi đi ra ngoài, Thẩm Tuyền cầm tờ đơn cho Văn Trạch Lệ, hai người rời khỏi hành lang rộng rãi sáng chói này.

Lúc đi đến chỗ chủ nhiệm, Thẩm Tuyền chợt nhớ ra trong hai người phụ nữ cao gầy vừa nãy, có một người cô từng thấy trong bộ phim [Truy tìm kho báu], cô gái đó là nhân vật nữ chính.

Văn Trạch Lệ nghiên cứu đơn khám, chưa kịp nghiên cứu hết, đơn khám đã bị chủ nhiệm cầm lấy.

Bà ấy cười nói: “Chúc mừng nhé, được ba tuần rồi.”

Văn Trạch Lệ sửng sốt, anh nhìn về phía Thẩm Tuyền, sau đó ôm chặt cô rồi lại hỏi chủ nhiệm: “Tiếp theo đây có cần phải chú ý gì không?”

Chủ nhiệm nhìn rồi nói: “Không, đợi đến khi có tim thai rồi thì sinh hoạt bình thường, nhưng ba tháng đầu vẫn phải chú ý, ừm, tránh chuyện phòng the.”

Văn Trạch Lệ: “Chắc chắn rồi.”

Thẩm Tuyền cũng nhìn chủ nhiệm hỏi: “Công việc thì sao? Có thể đi giày cao gót không?”

“Đừng đi vội, cố gắng đi giày đế bằng và chống trơn trượt.”

Thẩm Tuyền: “Vâng, cảm ơn.”

Sau đó chủ nhiệm lại dặn dò vài câu, nhìn kết quả xét nghiệm máu và siêu âm B rồi lập hồ sơ. Nhà họ Văn và nhà họ Thẩm cũng có bác sĩ gia đình nên không cần quá lo lắng về chuyện này.

Quay lại về xe, Văn Trạch Lệ ngồi ở vị trí lái, anh nắm tay Thẩm Tuyền, nhất thời hai người không nói gì. Một lúc lâu sau, Văn Trạch Lệ cười nhẹ: “Bé Tuyền, em sắp làm mẹ rồi.”

Thẩm Tuyền: “Ừm.”

Văn Trạch Lệ nhìn cô, khoé môi cong lên: “Anh cũng sắp làm bố rồi.”

Thẩm Tuyền cười.

Thật ra tâm trạng của hai người đều rất hạnh phúc, nhưng cũng vô cùng phức tạp. Nghĩ đến ván cờ anh đánh tôi đi hồi trước, nhìn như lúc nào cũng dây dưa mà thực tế lại chẳng yên ổn. 

Cho dù sau khi tái hôn, Văn Trạch Lệ vẫn luôn bất an, vì một tờ hôn thú rất khó giữ lại người phụ nữ như Thẩm Tuyền, nhưng bây giờ đã có con rồi.

Cảm giác hoàn toàn khác.

Tâm trạng vô cùng phức tạp.

Thẩm Tuyền lại không ngờ nhanh vậy cô đã có con với người đàn ông này, trong cuộc đời có quá nhiều chuyện không thể ngờ đến. Cô nghiêng người qua, sờ lên mặt Văn Trạch Lệ: “Văn Trạch Lệ, anh nói đi, anh sẽ yêu em cả đời chứ?”

Văn Trạch Lệ cụp mắt xuống nhìn cô, không chút do dự: “Tất nhiên.”

“Anh hy vọng có thể dùng đứa bé để trói buộc em.”

Thẩm Tuyền nhướng mày: “Trói buộc em làm gì?”

“Để em mãi mãi không nói ra hai chữ ly hôn.”

Thẩm Tuyền cười, cô hôn lên khóe môi anh: “Thế thì em hy vọng anh cũng nhớ, trong tình yêu chúng ta đều bình đẳng, anh cho em một phần thì em cũng đáp lại anh một phần, anh lấy lại một phần thì em cũng lấy lại một phần.”

“Anh dám ngoại tình, ngoại trừ việc khiến anh tay trắng dọn ra ngoài, em sẽ dẫn thêm mười người đàn ông khác đến cho anh thấy em cũng có lúc tuyệt vời như thế.”

Sắc mặt Văn Trạch Lệ biến sắc, anh nặng nề nhìn cô.

Quả nhiên chỉ có cô mới làm ra chuyện như vậy.

Anh đưa tay ôm chặt eo cô: “Yên tâm, ông đây chỉ có chết trên người em thôi chứ không chết được ở chỗ mèo mả nào đâu.”

Thẩm Tuyền: “Vậy thì tốt.”

Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi, chặn môi cô lại, một tay đỡ lấy eo cô miễn cho bảng điều khiển đè lên bụng cô. Cơ thể Thẩm Tuyền cũng hơi nâng lên, bản thân cũng tránh để đỡ đụng vào bụng.

Đôi vợ chồng mạnh miệng ăn ý bảo vệ đứa bé trong bụng.

Một lúc lâu sau, xe mới lăn bánh.

“Về nhà họ Thẩm à?” So với Lâm Tiếu Nhi, Văn Trạch Lệ cảm thấy Mạc Điềm sẽ chăm sóc cho Thẩm Tuyền tốt hơn, cho dù mẹ vợ rất hung dữ. Thẩm Tuyền chống cằm, nói: “Về đi, ăn cơm trưa, em còn phải đến công ty nữa.”

Văn Trạch Lệ sững lại, cầm tay lái nói: “Nghỉ ngơi một hôm, nếu không để anh đi làm thay em nhé?”

Thẩm Tuyền liếc anh: “Buổi chiều em cần mở hai buổi họp.”

“Họp làm gì?”

“Thu mua nghiên cứu và phát minh chip.”

Văn Trạch Lệ: “Vấn đề này anh nắm rõ, gần đây anh cũng đang bàn bạc chuyện này với Tưởng Văn.”

Thẩm Tuyền: “Thôi, để em họp online vậy”

Văn Trạch Lệ nhướn mày, lái xe đến nhà họ Thẩm. Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi đều đã đến đấy, tất cả đều đang chờ tin tức, Văn Trạch Lệ đưa đơn khám cho họ.

Một phút sau, Lâm Tiếu Nhi và Mạc Điềm ôm chầm lấy nhau, vui đến mức nhảy cẫng lên.

Thẩm Tiêu Toàn và Văn Tụng Tiên cũng thở phào một hơi, có thể đi ra từ trong bệnh viện mới khiến người khác an tâm.

*

Bốn tháng tiếp theo, Thẩm Tuyền lại đến bệnh viện mấy lần để kiểm tra. Chủ yếu kiểm tra từ lúc có tim thai cho tới tuần thứ 13, cứ vậy đứa bé đã được năm tháng.

Mấy tháng này Thẩm Tuyền vẫn đi làm, đổi giày cao gót sang giày đế bằng, người trong công ty biết cô mang thai, ai nấy đều cẩn thận từng li từng tí.

Bây giờ thời tiết cũng lạnh hơn, bụng Thẩm Tuyền hơi nhô ra, cô đa số mặc váy liền áo, chỉ có mỗi bụng là khác chứ từ gương mặt cho đến dáng người vẫn vậy.

Vẫn xinh đẹp và yểu điệu như vậy.

Gần như ngày nào Văn Trạch Lệ cũng đến đón cô tan làm, trừ lúc có tình huống phải đi công tác ra. Hôm nay lúc quay về tòa nhà 188, Thẩm Tuyền ngồi xuống, Văn Trạch Lệ ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho cô.

Anh ngước mắt lên nhìn cô, nói: “Anh sẽ cùng em tham dự tiệc tối cuối năm nay bên chỗ các em.”

Thẩm Tuyền nhướng mày: “Thế còn bên Văn Thị bọn anh thì sao?”

Đường đường là chủ tịch Văn Thị lại chạy đến Thẩm Thị tham gia tiệc cuối năm thì ra thể thống gì. Văn Trạch Lệ cười nói: “Quan trọng bằng em chắc? Cứ đến thôi, Trạch Tân và bố anh cũng sẽ đến.”

Thẩm Tuyền: “Được thôi.”

Bóp chân xong thì Thẩm Tuyền đi tắm. Vì để cô có thể đi chân trần mỗi ngày ở bên này, phòng khách và tất cả các phòng đều trải thảm, Văn Trạch Lệ vào tắm rửa giúp cô.

Da cô vẫn trắng như vậy, cả người cô toát ra mê lực không thể miêu tả thành lời.

Văn Trạch Lệ tắm rửa giúp cô xong thì để cô đi ra ngoài. Sau khi Thẩm Tuyền đi ra ngoài lau tóc, cô gõ cửa, nói: “Mau ra ngoài đi.”

Giọng của Văn Trạch Lệ khàn khàn truyền từ bên trong ra: “Em đi tập yoga của em đi.”

Thẩm Tuyền: “…”

Cô thay sang đồ yoga, đi tới cửa sổ sát đất, đối diện với ánh đèn của mọi nhà, bắt đầu luyện tập. Lúc đang làm tư thế con mèo, Văn Trạch Lệ đi ra, người đàn ông mặc áo ngủ màu đen, cổ áo mở ra, từng giọt nước chảy từ sợi tóc thấm vào cổ áo, anh tùy ý lau lau tóc rồi lười nhác đi về phía cô.

Trên cằm anh vẫn còn đọng một giọt nước.

Thẩm Tuyền nhìn anh, sau đó lại đổi tư thế, Văn Trạch Lệ đi qua đỡ eo cô, sau đó cúi người xuống, hôn lên vành tai cô: “Vợ ơi.”

Hơi thể của anh vẫn rất nặng nề, mang theo cảm giác ấm nóng.

Sau khi đổi tư thế khác, cô mới nói: “Thật ra đêm nay bọn mình có thể thử.”

Đôi mắt hẹp dài của Văn Trạch Lệ nhíu lại: “Thật à?”

Thẩm Tuyền: “Ừm.”

Buổi tối, động tác của Văn Trạch Lệ rất cẩn thận, chú ý đỡ lấy Thẩm Tuyền. Một lát sau, sau khi xong xuôi, Văn Trạch Lệ ôm eo cô, yết hầu nhấp nhô.

Đêm đã khuya, cuối cùng Thẩm Tuyền đá anh mấy cái, anh mới thực tủy tri vị rời khỏi người cô. [3]

[3] 食髓知味, Thực tủy tri vị, nghĩa đen ý nói hương vị của tủy xương rất ngon, ăn vào chính là mỹ vị, sau đó còn muốn ăn thêm lần nữa.

*

Cùng lúc đó, Thường Tuyết gửi tin nhắn cho Lâm Tập.

Thường Tuyết: [Văn thiếu định tới tham gia tiệc cuối năm của công ty bọn tôi à?]

Lâm Tập: [Đúng thế.]

Thường Tuyết: [Để tạo một niềm vui bất ngờ cho mọi người, hy vọng anh có thể cung cấp một ít ảnh chụp biểu hiện ngoan ngoãn lúc ở nhà của Văn thiếu, tôi muốn làm một album.]

Lâm Tập suy nghĩ một lát, gửi mấy bức ảnh cho Thường Tuyết.

Thường Tuyết mở ra.

Giật mình

Ồ.

Chắc chắn sẽ rất bùng cháy đây.
Bình Luận (0)
Comment