Hậu Ái

Chương 98

Trans: Lam Lam

Một tay Văn Trạch Lệ để lên tay vịn, tay kia nắm tay Thẩm Tuyền, sầm mặt: “Lâm Tập chết chắc.”

Thẩm Tuyền không ngờ Thường Tuyết và Lâm Tập lại làm ra video như vậy, cô gọi người làm kế hoạch tới, nhỏ giọng nói: “Xóa đi.”

“Không cần xoá.” Văn Trạch Lệ đột nhiên cất tiếng nói.

Thẩm Tuyền quay đầu nhìn anh, Văn Trạch Lệ rướn tới hôn lên môi cô, hôn cô trước mặt rất nhiều người, rồi anh cầm mic lên, đối diện với đám nhân viên đang ồn ào kia.

Đám nhân viên kia vẫn cười.

Nhìn thấy Văn Trạch Lệ đứng lên, bọn họ hơi sững người, âm thanh nhao nhao cũng dần dần nhỏ lại.

Văn Trạch Lệ nhướng mày, ở đây ấm nên anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen. Anh nghịch nghịch micro, sau đó nói: “Tôi yêu tổng giám đốc Thẩm của mấy người”

Mọi người trở nên im lặng hơn, chẳng còn một tiếng động gì nữa.

Anh nói tiếp: “Vì thế ở nhà tôi sẵn sàng hạ thấp địa vị của mình để lấy lòng cô ấy.”

“Vãi lồng…”

Khoé môi Văn Trạch Lệ cong lên, đôi mắt hẹp dài như một người thợ săn, anh nói: “Nhưng chỉ có cô ấy mới có thể khiến tôi bằng lòng hạ thấp địa vị của mình.”

“Còn mấy người thì đừng mơ tưởng nữa, bao gồm cả những nhân viên nữ tại Văn Thị có ý với tôi nhé.”

“Vãi…”

Tất cả mọi người đều nhìn người đàn ông mạnh mẽ và lạnh lùng này, từng lời từng chữ của anh đều khiến mọi người bùng cháy. Có lẽ lúc trước có rất nhiều người đồn đoán về việc hai người này kết hôn xong sẽ sống thế nào, thậm chí còn cảm thấy họ lạnh lùng kiêu ngạo vậy, sao có thể duy trì cuộc hôn nhân này được.

Lúc này bọn họ đã biết, là tổng giám đốc Văn cúi đầu hạ thấp địa vị của mình trước, vì anh yêu tổng giám đốc Thẩm thế nên anh nguyện ý làm vậy. Sếp Thẩm hạnh phúc quá đi.

“Thế nên, không phải tôi lúc này lúc khác.” Văn Trạch Lệ hừ lạnh: “Ngoại trừ Thẩm Tuyền, tôi đối xử với các người, với bố mẹ tôi cũng vậy, nên đừng ôm ấp mơ mộng hão huyền gì với tôi.”

Cả hội trường lại lần nữa nháo nhác, đây chính là duy nhất, là tình yêu nồng đậm đó.

Văn Trạch Lệ trả lại micro cho người lập kế hoạch đứng bên cạnh rồi ngồi xuống, lại ôm lấy eo Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền nhìn anh, khóe môi cô cong lên, cô ngồi dựa vào lòng anh.

MC trên sân khấu mỉm cười nhìn cảnh này, màn hình phía sau đã được gỡ bỏ theo ý muốn của Thẩm Tuyền. Anh ta tiếp tục cười nói: “Được rồi, những gì các bạn muốn thấy muốn nghe đều đã được thấy rồi, tiếp theo đây tiết mục của chúng ta sẽ chuẩn bị bắt đầu, mọi người đã sẵn sàng chưa ạ.”

“Rồi.” Mọi người đồng loạt đáp lại.

Cùng với tiếng âm nhạc và ánh sáng, màn biểu diễn điện thoại bắt đầu.

Thẩm Tuyền nằm trong lòng anh, nhỏ giọng nói: “Xử lý Lâm Tập đi.”

Văn Trạch Lệ nheo mắt nói: “Ừ, em cũng phải xử lí Thường Tuyết nhà em đi, phải công bằng.”

Thẩm Tuyền: “Ừ.”

Đúng lúc này, điện thoại Văn Trạch Lệ đổ chuông.

Anh cầm lên nhìn.

Lâm Tập: [Tổng giám đốc Văn, tôi còn thời gian nghỉ phép tổng là ba tháng, tôi muốn nghỉ cả.]

Văn Trạch Lệ: [Phê chuẩn, khỏi lĩnh tiền thưởng nửa năm luôn nhé.]

Lâm Tập: […Quả nhiên là vẫn không thể trốn phải không ạ?]

Văn Trạch Lệ: [Ha.]

Thẩm Tuyền vừa cầm điện thoại lên, liền nhìn thấy tin nhắn từ Thường Tuyết.

Thường Tuyết: [Tuyền Tuyền, tớ muốn nghỉ kỳ nghỉ hàng năm.]

Thẩm Tuyền: [Được.]

Thường Tuyết: [Cảm ơn cậu nha.]

Thẩm Tuyền: [Ờm… Rút ba vạn từ tài khoản mình đi mua túi cho bản thân đi.]

Thường Tuyết: [Aaaaa, cảm ơn cậu nhiều.]

Thẩm Tuyền: [Tiền thưởng tháng này thì khỏi nhé.]

Thường Tuyết: [Không sao, tiền thưởng có một vạn không đáng gì.]

Thẩm Tuyền: [Ừm.]

Cô vừa gửi tin nhắn xong thì một tay to lớn đã giật lấy điện thoại của cô, Thẩm Tuyền ngước mắt, chạm phải ánh mắt của Văn Trạch Lệ, anh nhướng mày, nhìn cuộc trò chuyện trong điện thoại: “À, đây là cùng xử lí à, cho cô ấy ba vạn rồi trừ một vạn, em còn thưởng thêm hai vạn cơ đấy?”

“Em rõ là ngoài mặt thì phạt nhưng lại âm thầm thưởng chứ gì?” Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Tuyền bình tĩnh nói: “Trước đó em đã hứa với cô ấy rồi.”

Văn Trạch Lệ: “Vợ à, rõ ràng là em đang thưởng cho cô ấy mà.”

Thẩm Tuyền: “Thế anh muốn thế nào?”

Văn Trạch Lệ: “…”

Một lúc sau, anh mới nhỏ giọng nói: “Không thế nào cả.”

“Trợ lý của em, em quyết.” Anh đưa điện thoại lại cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền nhìn anh rồi rướn tới hôn lên khóe môi anh, nhỏ giọng nói: “Không có trò này của cô ấy thì sao em biết anh tốt thế chứ.”

Văn Trạch Lệ nhướng mày nhìn cô: “Cũng đúng.”

Ở đầu bên kia, Thường Tuyết cap màn hình cuộc trò chuyện với Thẩm Tuyền gửi cho Lâm Tập, Lâm Tập thấy rồi liền block Thường Tuyết luôn, còn chêm thêm câu: “Sau này hai ta đừng qua lại nữa, là tôi không xứng.”

Thường Tuyết: “…”

*

Buổi tiệc cuối năm kết thúc vào lúc mười một giờ tối, ở cuối sẽ có phần rút thăm may mắn, nhưng Thẩm Tuyền mệt mỏi lúc rút thăm cô đã cùng Văn Trạch Lệ rời khỏi trước.

Ngồi vào xe, Thẩm Tuyền ngáp một cái.

Văn Trạch Lệ gọi điện bảo dì giúp việc làm ít đồ ăn khuya, sau đó lái xe về nhà.

Ở nhà lúc nào cũng mở máy sưởi, rất thoải mái, Thẩm Tuyền cởi áo khoác treo lên. Dì giúp việc nấu tổ yến cùng mấy món ăn kèm, hai người ăn xong thì Thẩm Tuyền lại không buồn ngủ nữa.

Cô ngồi trên ghế một lúc, Văn Trạch Lệ đọc tạp chí, nhìn cô rồi cười hỏi: “Em có muốn tắm không?”

Thẩm Tuyền gật đầu.

Anh gấp tạp chí lại, đứng dậy nắm tay cô: “Đi thôi.”

Thế là hai người đi vào phòng tắm tắm, Thẩm Tuyền còn muốn vui vẻ trong phòng tắm, lần này Văn Trạch Lệ lại không chịu, anh ôm cô nói: “Em tưởng là sau năm tháng là có thể thoải mái tùy theo ý thích thật à?”

Thẩm Tuyền bĩu môi.

Cái bĩu môi này của cô đã bị Văn Trạch Lệ trông thấy, anh bật cười: “Vợ à, anh thấy rồi nhé.”

Thẩm Tuyền liếc anh.

Văn Trạch Lệ hôn lên tai cô, nói: “Nhịn đi, mấy hôm nữa rồi tính tiếp.”

Thẩm Tuyền: “Ừ.”

Sau đó hai người lau người mặc quần áo rồi nằm xuống giường, Thẩm Tuyền cầm điện thoại lên, vào forum đọc bài đăng kia.

Văn Trạch Lệ lau đầu, tắt đèn nằm xuống, mắt liếc qua thấy cô đang đọc các bài đăng, anh lặng lẽ dán tới, híp mắt nhìn một hồi.

Chỉ thấy Thẩm Tuyền đọc hết bài này đến bài khác.

Đọc rồi cô còn định để lại bình luận. Sau khi bấm vào, cô bèn gõ chữ “Cút” ngay dưới bình luận: [Tổng giám đốc Văn, tổng giám đốc Thẩm trông mãi cũng chán, anh nhìn chúng tôi đi mà.]

Nhưng chưa gửi đi thì cô đã xoá luôn rồi tiện tay đặt điện thoại lên đầu giường ngủ.

Cô lạnh lùng nói: “Ngủ đi.”

Lưng Văn Trạch Lệ lạnh toát, anh vội vàng nằm xuống, ôm cô rồi cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Lâm Tập.

Văn Trạch Lệ: [Xóa bài đăng đang hot trên forum đi, chướng mắt vợ tôi.]

Lâm Tập: [Vâng.]

Lâm Tập: [Tổng giám đốcVăn, xoá được thì có được thưởng gì không ạ, có thể…”

Văn Trạch Lệ: [Làm trước đi rồi bàn tới điều kiện.]

Lâm Tập: …

Con mẹ anh.

Mắng thì mắng vậy nhưng việc phải làm thì vẫn phải làm. Hôm sau Thẩm Tuyền biết chuyện bài đăng đã bị xoá, cô gấp tạp chí lại nhìn Văn Trạch Lệ, người đàn ông nhướng mày: “Sao em?”

Thẩm Tuyền: “Không có gì.”

Văn Trạch Lệ đứng dậy, hôn cô.

Bữa tiệc cuối năm kết thúc, nhân viên trong công ty cũng bắt đầu nghỉ lễ, Thẩm Tuyền cũng không cần tới công ty nữa, có thể lười nhác ở nhà. Văn Trạch Lệ vẫn phải tới công ty xử lý vài việc.

Trước khi ra ngoài, Văn Trạch Lệ không yên tâm, quay đầu lại nhìn cô: “Vợ ơi, em có muốn tới công ty với anh không?”

Thời gian nghỉ lễ của Văn Thị muộn hơn Thẩm thị 1 ngày.

Thẩm Tuyền đang ăn quýt, cô do dự một lúc rồi hỏi: “Anh có bận không?”

“Không bận.”

Anh nói xong thì quay người lại, cầm áo khoác trên móc xuống đi tới, đỡ cô dậy, mặc áo cho cô. Cả người Thẩm Tuyền lười nhác, sau khi mặc xong, anh lại nắm tay cô đi ra cửa.

Chiếc xe dừng lại ở tập đoàn Văn Thị.

Lúc này là giờ cao điểm, xe dừng lại ở cửa để bảo vệ lái về chỗ đỗ, Văn Trạch Lệ dẫn cô lên cầu thang, động tác dịu dàng.

Thẩm Tuyền mặc chiếc váy màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài, mặt mộc nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.

Nhân viên tập đoàn Văn Thị tối qua vừa vui đùa một đêm nhìn thấy cảnh này thì đồng loạt lùi sang hai bên, ai nấy che miệng nhỏ tiếng xì xào, thậm chí còn có vài nhân viên nữ xinh đẹp liên tục liếc Thẩm Tuyền, ánh mắt sâu xa.

Tối qua sau khi bài đăng kia bị xoá thì lại có một bài đăng nữa nổ ra, bài đăng gồm một video, chính là video trong buổi tiệc cuối năm của Thẩm Thị về việc Văn Trạch Lệ ở nhà quan tâm thế nào, rồi thì mắt ửng đỏ, cả quỳ nữa.

Thế nên hôm nay đám nhân viên nữ này nhìn thấy Thẩm Tuyền thì tâm trạng càng phức tạp. Thẩm Tuyền rất nhạy cảm với những ánh nhìn, sắc mặt cô ung dung, được chồng nắm tay dẫn vào chiếc thang máy chuyên dụng.

Văn Trạch Lệ nhỏ giọng hỏi: “Mệt không em?”

Thẩm Tuyền nắm tay anh, lắc đầu: “Em có phải giấy đâu mà.”

Văn Trạch Lệ nhỏ giọng bật cười.

Tiếng cười hoà tan đi vẻ lạnh lùng của anh, khiến cho những nhân viên nữ để ý anh không thể tin nổi.

Hóa ra anh đối xử với tổng giám đốc Thẩm tốt thật.

Thang máy đi thẳng lên tầng trên cùng.

Cửa thang máy mở ra, không ít nhân viên liếc mắt nhìn tới, nhìn thấy Thẩm Tuyền thì họ ngẩn ra, nhưng những người này đều là thân tín của Văn Trạch Lệ, so với những người ở dưới lầu cho dù nhìn thấy Văn Trạch Lệ cũng chỉ dám nhìn từ xa cũng không dám chào hỏi thì những người thân tín này gần như ngày nào cũng gặp Văn Trạch Lệ.

Vì thế họ cũng trở nên phấn khích hơn.

Họ hét ngay.

“Tổng giám đốc Thẩm.”

“Bà chủ.”

“Chào buổi sáng, bà chủ.”

“Bà chủ vẫn xinh đẹp quá ạ.”

“Sếp Thẩm, sao cô có bầu mà chẳng thay đổi chút nào vậy, da vẫn trắng như bóc, lúc tôi mang thai da tôi vàng vọt lắm, hơn nữa còn có cả nám.” Một nhân viên nữ khá thân với Thẩm Tuyền hỏi luôn.

Thẩm Tuyền nhìn cô ấy nói: “Tôi dùng mỹ phẩm dưỡng đó.”

“Ôi, tôi cũng dùng đấy chứ.”

“Này, bà chủ trời sinh ra đẹp thế rồi đấy.”

Nghe thấy xưng hô và những lời khen này, Văn Trạch Lệ cúi đầu nhìn Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền mỉm cười gật đầu trả lời từng người, ở đây cũng có vài người thường hay giao lưu với Thẩm Tuyền, cũng tính là người quen.

“Sếp Thẩm, hôm nay cô tới đây là để trông chừng sếp Văn à?”

Thẩm Tuyền: “Không, là anh ấy kêu tôi đi cùng.”

“Hahahaha, vậy sao, sếp Văn dính người thế à.”

Văn Trạch Lệ nắm tay thành nắm đấm rồi ho khụ một tiếng, anh mỉm cười, đẩy cửa phòng làm việc ra dẫn vợ mình vào. Thẩm Tuyền đã từng tới văn phòng làm việc của anh mấy lần nên cũng không xa lạ gì.

Cô ngồi xuống ghế sô pha nói: “Anh làm việc của anh đi.”

Văn Trạch Lệ nhéo cằm cô, hôn lên môi cô rồi nói: “Em chơi ipad đi, anh họp đã.”

“Ừm.”

Thẩm Tuyền cầm lấy máy tính bảng, mở khóa.

Một lúc sau, hai vị giám đốc bước vào, nhìn thấy Thẩm Tuyền, hai người họ không khỏi ngạc nhiên, lúc họp Văn Trạch Lệ sẽ không ngồi mãi như Thẩm Tuyền, anh sẽ đứng lên đi lại.

Áo khoác đã bị anh cởi ra, chỉ còn lại sơ mi và quần dài, anh đứng dựa vào bàn, trò chuyện với hai giám đốc, mặt mày lạnh lùng nhưng rất tuấn tú.

Thẩm Tuyền dựa vào ghế sô pha nhìn anh một hồi, bất kể là lúc anh cúi đầu hay suy nghĩ đều rất hấp dẫn.

Lúc này, máy tính bảng vang lên hai tiếng bíp bíp.

Thẩm Tuyền cúi đầu nhìn ra, là tin nhắn từ wechat của Văn Trạch Lệ.

Người gửi tin nhắn là Chu Dương.

Chu Dương: [Không phải cậu định mua chiếc vòng cổ hình vương miện phượng hoàng đó cho vợ cậu à?]

Chu Dương: [Tôi nhận được tin là có thể nó sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá tiếp theo ở Genève.]

Thẩm Tuyền nheo mắt, nhìn một hồi.

Hóa ra bí mật của anh là chiếc vòng cổ.

Thẩm Tuyền tắt màn hình, đặt máy tính bảng sang một bên, vờ như không nhìn thấy. Họp xong, hai vị giám đốc đi ra ngoài, Văn Trạch Lệ đi tới cúi người nhìn cô: “Em chán à? Sao không chơi máy tính bảng nữa?”

Thẩm Tuyền lật tạp chí: “Chẳng có gì chơi cả.”

Văn Trạch Lệ tiện tay cầm máy tính bảng lên, vừa nhìn liền giật mình. Anh theo bản năng nhìn Thẩm Tuyền một cái, Thẩm Tuyền không nhìn anh, cô vẫn đang đọc tạp chí.

Văn Trạch Lệ vội vàng gõ ipad.

Văn Trạch Lệ: [Đừng gửi tin nhắn nữa, vợ tôi đang dùng weixin của tôi.]

Chu Dương: [Vãi l**? Cậu tệ tới nỗi ngày nào vợ cậu cũng kiểm tra weixin cậu rồi à?]

Văn Trạch Lệ: […]

Chu Dương: [Mất mặt.]

Không thể tiếp tục trò chuyện nữa, trò chuyện nữa là khỏi anh em mà block luôn ấy chứ.

Hôm ấy, năm giờ chiều xong xuôi mọi người, Văn Thị cũng chính thức nghỉ lễ, một năm mới sắp tới. Năm nay cả hai nhà Văn Thẩm sẽ cùng nhau đón năm mới, thường sẽ tụ tập ở nhà họ Thẩm, vì bụng Thẩm Tuyền cũng to rồi, ở nhà mẹ sẽ tốt hơn.

Văn Trạch Tân cũng đưa Trần Y tới nhưng trông có vẻ hai người vẫn vậy, đến cả ngày kỉ niệm kết hôn một năm cũng không ai nhắc tới. Lâm Tiếu Nhi chuẩn bị quà rồi cũng không dám tặng, cuối cùng bà đành lén đưa cho Thẩm Tuyền, hi vọng Thẩm Tuyền tìm cơ hội đưa cho Trần Y.

Thẩm Tuyền nhận lời.

Văn Dao tham dự hai buổi biểu diễn thời trang trong nước, một bước thành sao, đến Tết nhất cũng không về được, ngày nào cũng gào trong nhóm là mệt quá vất vả quá.

Còn đòi người nhà gửi lì xì cho con bé.

Thẩm Tuyền gửi riêng cho con bé một bao lì xì 10 vạn, kể từ đó ngày nào con bé cũng khoe Thẩm Tuyền trong vòng bạn bè.

Năm nay trên hotsearch Weibo có rất nhiều tin tức về một ngôi sao nữ tên Mạnh Doanh, sau này Thẩm Tuyền mới biết nữ diễn viên xinh đẹp đó là bạn gái, à không là bạn gái cũ của Hứa Điện.

Thậm chí cô còn xem được video Hứa Điện quỳ giữa màn mưa.

Lúc đó Thẩm Tuyền quay sang nhìn Văn Trạch Lệ.

Văn Trạch Lệ ngậm một cây kẹo mút, đang đánh cờ cùng Thẩm Tiêu Toàn, cà lơ phất phơ cười nói: “Anh bảo rồi mà, anh thu mua Quỳ gối là chuyện nhỏ rất đúng lúc.”

Thẩm Tuyền đá anh một cái.

Sau Tết, bụng Thẩm Tuyền đã to hẳn hơn, nhưng việc vợ chồng giữa cô và Văn Trạch Lệ chưa từng bị gián đoạn, hai người còn tìm được tư thế phù hợp nhất, tuy nhiên, người đàn ông này thỉnh thoảng sẽ thì thầm vào tai cô lai: “Sinh xong rồi mình làm một lần cho hẳn hoi nhé.”

Thẩm Tuyền đẩy anh ra.

Mới năm mới đã liên tục có tin về việc Hứa Điện đang theo đuổi lại vợ mình, tới tuần thai thứ 37, Thẩm Tuyền rất thích ngủ.

Nằm nghiêng cũng khó chịu.

Văn Trạch Lệ luôn ở bên cô, hôm nay Văn Trạch Lệ đi rót nước cho cô, Thẩm Tuyền cầm điện thoại lên nhìn, đúng lúc cầm phải điện thoại của anh, Chu Dương đang gửi tin nhắn tới.

Chu Dương: [Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, sao cậu vẫn chưa xuất phát đi?]

Chu Dương: [Nhanh lên, mua đi, cái vòng cổ đẹp thế này có thể tặng làm quà sinh con cho vợ cậu đấy.]

Chu Dương: [À mà có một chuyện tôi nghĩ cậu giúp được, Dương Nhu ý, cô ta muốn cái chuỗi Chiếc Lá Vĩnh Hằng, nhưng mà cô ta không có vé mời của buổi đấu giá, cậu đưa cô ta đi doạ Hứa Điện, tăng thêm độ khó cho nó trên đường theo đuổi lại vợ đi.]

Chu Dương: [À đúng rồi, Hứa Điện cũng muốn mua Chiếc Lá Vĩnh Hằng, cậu hiểu mà, có kịch để xem rồi.]

Dương Nhu.

Thẩm Tuyền lập tức nhận ra người này.

Bởi vì người này liên tục xuất hiện trong hành trình theo đuổi Mạnh Doanh của Hứa Điện..

Cô nheo mắt lại.

Lúc này Văn Trạch Lệ bê nước vào, tiện tay cầm lấy điện thoại của cô, nói: “Đừng đọc nữa, đêm rồi còn xem làm gì… Ấy? Điện thoại anh à?”

Tiếp đó anh nhìn thấy tin nhắn của Chu Dương.

Anh ngẩn người, lại nhìn Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền muốn ngồi dậy, anh vội bỏ cốc xuống, đỡ cô dậy. Thẩm Tuyền dựa vào vai anh, giọng đều đều nói: “Đưa cô ta tới đó đi.”

Văn Trạch Lệ nhướng mày, cười hỏi: “Tại sao vậy vợ?”

Thẩm Tuyền: “Nếu Hứa Điện không giật được Chiếc Lá Vĩnh Hằng thì anh ta vô dụng.”

Văn Trạch Lệ cười nói.

“Hừ, các em không ai muốn nó thành công đúng không?”

Thẩm Huyền: “Nói thì hay, có làm được không thì phải xem đã.”

Văn Trạch Lệ: “Vâng, tuân mệnh vợ.”

“Em có biết anh định mua cái vòng mũ phượng không?”

Thẩm Tuyền uống nước: “Biết.”

“Anh mà mua được thì em có nộp lại cho nhà nước không?”

Thẩm Tuyền: “Để xem đã.”

Đương nhiên là vẫn phải nộp lại, nhưng mà để con mình chạm vào để rồi hẵng nộp.

Văn Trạch Lê hôn lên  môi cô: “Được, em phải đợi anh nhé, ba ngày nữa anh sẽ về.”

Anh đưa tay xoa xoa bé cưng trong bụng Thẩm Tuyền. Bé cưng không hề khách sáo mà đá anh một cái, Văn Trạch Lệ tặc lưỡi, gõ gõ lên bàn chân nhỏ kia: “Đợi bố nhé.”

Bé cưng lại đá anh cái nữa.

Thẩm Tuyền vuốt bụng, bé cưng liền im lặng.

Văn Trạch Lệ: “Anh đột nhiên có dự cảm không lành, đứa nhỏ này sau này… có lẽ sẽ là khắc tinh của anh.”

Thẩm Tuyền liếc anh một cái: “Thế thì anh phải chịu thôi.”

Văn Trạch Lệ: “…”

Vài ngày sau, Văn Trạch Lệ ngồi máy bay quốc tế bay tới Genève. Thẩm Tuyền không đi làm nữa, cô ở nhà chờ sinh, ba tuần cuối cùng rất quan trọng.

Sau khi đến Genève, Văn Trạch Lệ gọi video cho Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền ngồi dựa lên sofa ăn hoa quả: “Dương Nhu đâu?”

Văn Trạch Lệ: “Anh không biết.”

Thẩm Tuyền: “Lâm trận thì rút à?”

Văn Trạch Lệ: “Ai mà biết được.”

Văn Trạch Lệ không hề có hứng thú với Dương Nhu, anh thậm chí còn không biết cô ta trông thế nào. Là Thẩm Tuyền bảo anh, anh mới đi quan tâm ấy chứ, anh nhìn Thẩm Tuyền nói: “Em đừng ăn nhiều đồ lạnh nhé.”

Thẩm Tuyền: “Đâu có đá đâu.”

Văn Trạch Lệ: “Chờ anh đấy.”

Thẩm Tuyền sờ bụng mình: “Cố là vậy.”

“Anh nhớ em lắm, lúc hạ cánh anh thấy chỗ này đẹp lắm, lần sau anh đưa em tới đây chơi nhé.”

Thẩm Tuyền: “Vâng.”

Trò chuyện thêm một lúc, ở Genève đã sắp tối, buổi đấu giá sẽ diễn ra vào tối nay. Trước khi cúp máy, Văn Trạch Lệ hôn Thẩm Tuyền một cái.

Buổi đấu giá diễn ra đúng như lịch hẹn.

Thẩm Tuyền ở nhà ăn no uống no, tiện xem tài liệu luôn. Mạc Điềm phàn nàn mấy câu: “Con sắp sinh rồi mà nó còn đi Thuỵ Sĩ làm gì? Đúng là chẳng biết điều gì cả.”

“Con mà vỡ nước ối ấy thì nó chẳng có cách nào về đây nữa rồi.”

Thẩm Tuyền lật tài liệu, bình tĩnh nói: “Không trùng hợp vậy đâu.”

Sự trùng hợp này lại đúng là trùng hợp thật, ba tiếng sau cuộc đấu giá, ở Genève vẫn đang là đêm, còn tại Trung Quốc là năm giờ sáng, Thẩm Tuyền vỡ nước ối.

Cả nhà vội vàng đưa cô lên xe, người hai nhà vội tập trung tới bệnh viện tư nhân, đi thẳng vào phòng vip, kiểm tra xong mới phát hiện vị trí thai không đúng, phải mổ.

Thẩm Tuyền tự mình ký giấy phẫu thuật, cô được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Người hai nhà đều đang đợi trước cửa phòng phẫu thuật, Mạc Điềm cực kỳ bất mãn với việc Văn Trạch Lệ không có mặt ở đây, bà cầm điện thoại lên gọi cho Văn Trạch Lệ, nào ngờ chưa gọi đi thì đã thấy tin tức.

[Nghi ngờ Văn Trạch Lệ ngoại tình sau một năm kết hôn, dẫn kẻ thứ ba chạy với Genève tham gia tiệc đấu giá, đồng thời mua dây chuyền mũ phượng cho đối phương.]

Mạc Điềm nhìn chằm chằm tin tức này.

Văn Trạch Lệ.

Anh chết chắc rồi.
Bình Luận (0)
Comment