Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng

Chương 566

Nơi xa, vẫn ngồi ngẩn người như vậy, Như Mộng đột nhiên rũ mắt xuống, nước mắt đã tuôn ra mắt, đè nén đau đớn trong lòng lúc này đã không cách nào ức chế đánh tới, nàng cũng khống chế không được khóc lên, cả người đứng ở trên đất, thống khổ, đè nén làm nàng khóc đến càng thêm lợi hại.

Bóng lưng run rẩy kia làm người ta bận tâm.

Bắt đầu từ ngày nàng tỉnh lại, nàng đối với Đoạn Ngự làm như không thấy, lãnh đạm giống như một người xa lạ, nàng nói không nhớ rõ hắn.

Đúng vậy, nàng không muốn nhớ lại hắn, như vậy nàng không muốn lại tiếp nhận đau đớn nữa, nàng muốn rời khỏi, lại bị Đoạn Ngự cố ý giữ lại trong tướng phủ, nàng muốn đi, nhưng bởi vì điều gì đó vương vấn tự đáy lòng không thôi, còn phải ở lại bên cạnh hắn, nàng giả bộ mất trí nhớ, giả bộ không nhớ rõ hắn, nhưng mỗi khi hắn xuất hiện trong tầm mắt nàng thì trong mắt nàng sẽ lóe lên sự yêu thương hoặc giả Đoạn Ngự nhìn không ra, cho dù hắn đả thương nàng sâu như vậy, nàng vẫn không thể buông hắn ra.

Nàng vẫn cho là mình có thể đem đau đớn này dằn xuống đáy lòng, mỗi ngày làm một người xa lạ đứng trước mặt Đoạn Ngự, bình tĩnh không mang theo một tia tình cảm.

Nhưng khi hoàng đế cùng hoàng hậu song song tới tướng phủ, nỗi đau ngày đó ở trong ngự thư phòng lại một lần nữa như cơn ác mộng hướng nàng đánh tới, đau đớn quen thuộc thấu đến xương như vậy.

"Thà phụ ta, chứ không thể phụ thiên hạ?" Nàng nhắm mắt lại nhớ tới thời điểm, nàng rõ ràng nghe Đoạn Ngự nói câu kia với Hoàng Phủ Tấn, một khắc đó, nàng cho là lòng của nàng đã hoàn toàn chết, nhưng đến bây giờ, nàng mới phát hiện nàng là oán giận đến mức nào.

"Đoạn Ngự, ta cho là ngươi đã từng yêu ta." Như Mộng ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt cũng không ngừng được, như vài tầng sóng nhiệt không ngừng bừng lên, "Ta cho là. . . . . . Ngươi đã từng yêu ta, ít nhất. . . . . . Ít nhất đã từng yêu." Nước mắt ướt mặt nàng.

"Mạn Yên!" Thấy nơi xa Như Mộng đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất khóc, Đoạn Ngự không kịp đợi Hoàng Phủ Tấn đi, bỏ lại hắn hướng Như Mộng chạy tới.

Tiểu Thiên nhìn khuôn mặt khẩn trương của Đoạn Ngự, đỡ Như Mộng không biết đang nói gì, chẳng qua là từ biểu lộ của Đoạn Ngự, nàng xem ra khỏi nhàn nhạt đau lòng cùng áy náy.

Không để ý nhiều, Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhìn Hoàng Phủ Tấn bên cạnh khóe miệng mang ý cười nói: "Hoàng thượng đại nhân, chúng ta nên thức thời một chút, hồi cung đi."

"Tuân lệnh, Hoàng hậu nương nương!" Hoàng Phủ Tấn ôn nhu cười một tiếng, đưa tay kéo Tiểu Thiên, trong mắt mang theo cưng chìêu khó nén.

Bình Luận (0)
Comment