Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 36

Sự lên án âm thầm của hai bà dì không hề làm Scarlett nao núng, những lời quở trách của ông ngoại cũng chẳng làm nàng bận tâm hơn. Thái độ thiếu tôn trọng của Maureen O Hara lại khiến nàng có gan thách thức ông. Sau khi ông xua xua nàng đi, nàng lại đến đầu giường và hôn lên má ông.

- Chúc ông ngoại ngủ ngon! Nàng vui vẻ nói.

"Bố khỉ!". Nàng nói thêm qua kẽ răng, sau khi đã ra tới phòng chờ và vững tâm. Lúc ngồi vào bàn cùng các dì, nàng vẫn còn cười tiếp.

Bữa ăn của nàng được dọn ra thật nhanh và nóng sốt, đậy điệm bằng một chiếc chuông bạc mới lau chùi sáng loá. Ngôi nhà nầy hẳn sẽ ngăn nắp hơn, nếu như có ai chịu khó đôn đốc đám gia nhân, nàng tự nhủ. Ông ngoại cứ phó mặc cho chúng muốn làm gì thì làm.

- Có chuyện gì mà cười lắm thế Scarlett! Bà Pauline hỏi giọng lạnh băng.

- Chẳng có gì hết, thưa dì.

Nhưng khi Jérome trịnh trọng nhấc chiếc chuông lên, nhìn thấy cả một núi thức ăn, nàng càng thêm thích thú. Sau bữa tiệc ở nhà O Hara, lần đầu tiên trong đời, nàng không cảm thấy đói. Trước mặt nàng lại cả một mâm đồ ăn đủ làm no nê nửa tá con người! Cuối cùng thì nàng đã làm cho nhà bếp phải sợ hãi một cách lành mạnh!

Hôm sau là thứ tư Lễ Tro, đến giờ lễ, Scarlett ngồi cạnh bà Eulalie, trên một băng ghế mà hai bà dì vẫn thích, nằm kín đáo trong một góc thấp cuối nhà thờ. Cái bàn quỳ đã bắt đầu làm hai đầu gối nàng đau nhức thì nàng thấy những người anh em họ nàng theo lối chính giữa nhà thờ bước lên trên hàng ghế đầu và chiếm hết cả hai hàng ghế. Họ cao lớn và hiếu động thật, nàng nghĩ thầm: Lòe loẹt nữa là khác. Dưới ánh sáng phản chiếu từ các kíth ghép màu, mái tóc các cậu con trai của Jamie như đang bốc lửa, còn ở Maureen và các bà con gái, thì những chiếc mũ xem ra cũng không sao dập tắt được hết đám cháy. Chìm trong kỷ niệm của tiệc vui hôm qua, Scarlett suýt không nhận ra các nữ tu đang bước vào. Dù rằng lúc nãy, nàng đã thúc các dì để đến nhà thờ cho thật sớm, bởi nàng muốn biết chắc Mẹ bề trên của Charleston vẫn còn ở Savannah.

Tạ ơn Chúa, bà vẫn còn đó. Không đếm xỉa đến những lời nhắc nhở cuống cuồng của bà Eulalie đang rù rì bảo nàng không nên quay đầu lại như thế, Scarlett chăm chú quan sát khuôn mặt nghiêm nghị của Mẹ bề trên lúc bà đi ngang qua nàng. Dù gì đi nữa, nàng quyết hôm nay phải gặp mặt bà cho bằng được.

Đến lúc chính yếu của thánh lễ thì Scarlett lại mơ màng về ngày lễ hội mà nàng sẽ tổ chức sau khi khôi phục lại cho Tara vẻ huy hoàng xưa kia. Mọi người sẽ ca hát, nhảy múa như ngày qua và cuộc lễ kéo dài hết ngày nầy sang ngày khác…

- Scarlett, đừng có hát lầm rầm thế! Bà Eulalie thì thào mắng nàng.

Scarlett giấu nụ cười sau cuốn sách lễ. Nàng không ngờ là mình đã hát lầm rầm và thừa nhận ngay rằng bài hát Peg bỏ đi bằng xe ngựa quả không phải thánh ca.

- Không, không thể thế được! Scarlett kêu lên.

Tràn đầy tro, nàng lẫy bẫy cắp chặt cỗ tràng hạt mượn của bà Eulalie.

- Mẹ bề trên đáng kính phải cấm phòng suốt ngày, ăn chay và cầu nguyện, sơ phụ trách tiếp khách kiên nhẫn nhắc lại. Chúng ta đang ở trong ngày lễ thứ tư Lễ Tro.

- Tôi biết rõ điều đó mà.

Scarlett tự kiềm chế cho phải phép.

- Xin hãy nói với bà rằng tôi rất thất vọng và mai tôi sẽ trở lại, nàng đấu dịu.

Vừa về đến nhà, Scarlett rửa mặt ngay.

Bà Pauline và bà Eulalie sửng sốt khi nhìn thấy vầng trán của Scarlett sạch sẽ, không một vệt tro lúc nàng xuống phòng khách gặp các bà, nhưng họ tránh không bình luận gì. Các bà chọn thái độ im lặng như thứ vũ khí duy nhất có thể sử dụng an toàn mỗi khi thấy cô cháu gái tỏ ra khó chịu. Thế nhưng lúc Scarlett tuyên bố nàng muốn ăn thì bà Pauline không còn nhịn được nữa.

- Con sẽ hối hận trước khi ngày hôm nay kết thúc cho mà coi, bà lạnh lùng nói.

- Con thật chẳng hiểu tại sao? - Scarlett đáp, hai hàm răng nghiến lại, mặt vênh lên vẻ thách thức.

Sau khi được giảng giải, nàng cúi mặt thiểu não.

Nàng mới chỉ trở lại đạo gần đây nên khái mệm "ăn chay" đối với Scarlett, có nghĩa là được ăn cá trong ngày thứ sáu. Xưa nay, nàng vẫn thích ăn cá, bởi vậy nàng tự nguyện tuân giữ điều răn buộc nầy. Tuy nhiên, những điều mà bà Pauline đem dạy nàng, nàng cho là không chấp nhận được, chỉ được ăn một bữa, mà phải kiêng thịt: Chỉ có một ngoại lệ là ngày chủ nhật được ăn ba bữa, nhưng tất nhiên vẫn phải kiêng thịt.

- Không, không thể như thế được: nàng lại thốt lên lần thứ hai trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ. Ở nhà chúng con chưa hề tuân giữ những điều răn buộc nầy bao giờ!

- Lúc ấy các con còn nhỏ, bà Pauline đáp với vẻ khoan thứ, nhưng dì quả quyết rằng về phần mẹ con, mẹ con vẫn ăn chay đúng lệ. Dì không hiểu nổi vì sao mẹ con không dạy cho con tuân giữ Mùa chay lúc con đã đến tuổi khôn lớn. Quả thật là các con đã sống cô lập nơi đồng quê, thiếu sự hướng dẫn của một vị linh mục. Dì nghĩ cũng còn phải chống lại ảnh hưởng của ông O Hara nữa chứ…

Bà Pauline bỏ lửng câu nói. Scarlett nhảy dựng lên.

- Nói chính xác. "ảnh hưởng của ông O Hara" có nghĩa là gì! Con muốn được biết rõ điều ấy!

- Không ai lại không biết rằng người Ireland có phần lơ là các luật lệ của Giáo hội, bà Pauline lạnh lùng nói. Vì lòng bác ái, quả là không thể phiền trách điều ấy đối với một dân tộc khốn khổ và kém giáo dục đến thế…

- Thôi đủ rồi! - Scarlett dậm chân hét lên. - Cái thói theo đòi dại dột của dì làm con muốn khùng lên đây! Cha con vẫn là người tốt nhất, và nếu như ông có "ảnh hưởng" nào đó đến chúng con, thì đó là lòng tốt và đại lượng mà các dì hoàn toàn không có được. Các dì cũng nên biết rằng, hôm qua, con đã ở suốt buổi chiều tại nhà họ hàng cha con, và tất cả họ đều đáng được kính trọng và quý mến. Một ngàn lần con vẫn muốn được chịu ảnh hưởng của những người như họ hơn là chịu ảnh hưởng cái thói đạo đức giả của dì.

Bà Eulalie bật khóc. Scarlett giận dữ quắc mắt nhìn bà.

Kìa bà ta đang sụt sùi. Và nức nở hàng giờ nữa cho mà xem. Thật không sao chịu nổi.

Bà Pauline cũng nức nở. Scarlett quay lại sửng sốt: bà Pauline chưa hề khóc bao giờ. Nàng rụng rời khi nhìn những bờ vai lom khom và những mái đầu xám tro cúi gục xuống vì đau buồn. Những bà già khốn khổ, mình làm gì với các bà nữa đây! Nỗi ân hận giầy vò, nàng bước đến bên bà Pauline, đặt tay lên tấm lưng gầy guộc của bà.

- Con xin lỗi dì, dì yêu dấu. Con không kịp suy nghĩ về những điều con nói. Con không muốn nói với các dì như thế.

Cả hai bên lại làm hoà với nhau. Bà Eulalie đề nghị Scarlett cùng với bà và bà Pauline "đi dạo một vòng cho khỏe" quanh quảng trường.

Chị ta và ta vẫn thấy đi dạo như thế nầy rất là bổ ích. Và hơn nữa, bà nói thêm vẻ thiểu não, nó giúp chúng ta bớt bận tâm đến chuyện ăn chay.

Scarlett sốt sắng nhận lời: nàng cũng không còn chịu nổi việc cứ giam mình trong ngôi nhà mà lúc nào cũng tưởng như đang ngửi thấy mùi thịt rán bốc lên từ nhà bếp. Bởi vậy nàng theo hai bà dì dạo quanh quảng trường, lại đến một nơi khác, kế cận, rồi lại đến một nơi nữa, cũng không xa là bao, cứ thế đến nỗi khi trở về Scarlett và cả Eulalie đều như kéo lê đôi chân mệt mỏi.

Nàng thề là đã sải chân qua vài chục quảng trường, không thiếu một cái nào, nằm rải rác khắp Savannah và nhận ra vẻ đẹp độc đáo của nó. Nàng đã chết vì đói và buồn phiền. Ít ra lúc nầy thì giờ ăn cũng gần đến; và cuối cùng khi chuông reo, đối với nàng, chưa bao giờ món cá lại khoái khẩu đến thế.

Nàng nhẹ cả người khi thấy hai bà dì đi ngủ trưa như thường lệ. Gợi lại một ít kỷ niệm thời thơ ấu tại Savannah thì còn có thể giải khuây được đôi chút, nhưng cả buổi sáng như vừa rồi thì chỉ khiến cho người ta muốn chết được Đầu óc căng thẳng, nàng đi tha thàn khắp nhà, hết phòng nầy sang phòng khác, sờ mó lung tung, cầm lên món đồ vặt vãnh rồi lại đặt xuống chiếc bàn xoay mà cũng chẳng thèm nhìn. Sao Mẹ bề trên lại lẩn tránh nàng như thế! Ít nhất bà cũng có thể tiếp nàng được một phút chứ! Một phụ nữ đạo đức như bà thì cần gì phải cấm phòng, dù là trong một ngày như hôm nay, ngày thứ tư Lễ Tro! Mẹ bề trên một tu viện chắc là không cần phải chịu phép xá giai, không cần ăn chay kiêng thịt…

Ăn chay! Scarlett chạy vội vào phòng khách để nhìn đồng hồ. Chưa tới bốn giờ. Và không được ăn gì cho đến sáng hôm sau. Hai mươi giờ chờ đợi! Không, thật là phi lý.

Nàng điên cuồng kéo chuông cho đến khi Pansy hấp tấp chạy đến.

- Mặc áo măng tô vào, chúng ta đi ra ngoài đây!

- Sao lại phải đến tiệm bánh mì, thưa bà Scarlett! - Pansy thắc mắc hỏi. - Cô nhà bếp bảo những món ăn ở cửa hàng bánh mì không ngon đâu. Cô ấy tự làm lấy hết thảy.

- Ta cóc cần biết con nhà bếp ấy nói gì. Nếu như em kể cho bất cứ ai nghe chúng ta đã đến đây thì ta sẽ lột da em đấy! Hiểu chưa?

Scarlett ngấu nghiến ăn hết luôn hai miếng bánh bơ và một miếng bánh mì nhỏ ngay trước khi rời cửa hàng.

Nàng giấu mấy món đã mua dưới áo choàng, và đem về cất kỹ trong phòng mình. Trông thấy bức điện tín đặt trên tủ, nàng buông những túi bánh ngọt, bánh mì, hấp tấp chạy đến.

Bức điện ký tên Henry Hamilton. Nàng những chờ Rhett gửi điện cho nàng để van nài nàng trở về hoặc thông báo là chàng sắp đến tìm nàng! Bực mình, nàng vò nát ngay bức điện trong tay, nhưng rồi lại vuốt cho nó phẳng lại: Đối với bác Henry, chắc chắn là có tin. Chỉ thoáng qua mấy chữ đầu, nàng đã lại mỉm cười:

"Đã nhận được điện Stop. Cũng nhận được món tiền quan trọng do chồng cô chuyển đến Stop. Cái dấu hỏi quái gở nầy có nghĩa là gì. Rhett hỏi tôi cô đang ở đâu Stop. Thư sẽ đến tiếp Stop Henry Hamilton".

Thế là Rhett đã tìm nàng. Nàng biết chắc mà. Nàng thật có lý biết bao khi đến Savannah! Nàng hy vọng ít ra bác Henry cũng đủ khôn khéo để cũng gửi bằng điện tín đến cho Rhett địa chỉ của nàng. Có thể lúc nầy Rhett cũng đang đọc, cũng giống như nàng, vào lúc nầy, đang đọc bức điện nầy vậy.

Siết chặt bức điện vào lòng, Scarlett vừa quay tròn vừa khẽ hét một điệu Valse. Chắc lúc nầy Rhett đã lên đường! Với lại giờ nầy thì chuyến tàu từ Charleston cũng sắp chuyển bánh. Nàng chạy đến trước giường, vuốt lại mái tóc, véo cho đôi má thêm ửng hổng. Nàng có cần trang điểm không! Không, nếu như Rhett phát hiện điều nầy, chàng sẽ nghĩ rằng nàng chẳng có việc gì để làm tốt hơn là ngồi chờ đợi chàng. Nàng xát nước hoa lên cổ và thái dương. Vậy là, nàng đã sẵn sàng. Nàng sẽ nghĩ đến cả việc khép hàng mi để giấu bớt vẻ long lanh trong đôi mắt sáng quắc như mèo đang rình chuột. Nàng cảm thấy hả dạ và kéo chiếc đôn đặt cạnh cửa sổ rồi ngồi sao cho có thể nhìn ra ngoài mà không bị phát hiện.

Một giờ trôi qua, Rhett vẫn chưa thấy đến. Scarlett giận dữ cắn ngập miếng bánh mì. Thật là tai hoạ, cái Mùa Chay nầy. Cứ bị buộc phải ăn vụng miếng bánh khô mà không có lấy một chút bơ nào! Đằng đằng sát khí, Scarlett bước xuống cầu thang. Gặp Jérome đang mang bữa ăn chiều đặt trên khay cho Robillard, dáng bộ ấy cũng chẳng thay đổi. Có cái gì trong đó đủ ra vẻ một tín đồ theo Tân giáo hoặc một tín đồ theo phái trưởng lão như ông ngoại. Nàng chặn Jérome lại trong tiền sảnh.

- Cái nầy không ăn được! Mang trả lại nhà bếp, thay vào đó một tảng bơ lớn quấy với món nghiền, thêm vào một khoanh dăm bông rõ to, ta biết là có đấy! ta đã thấy trong tủ đựng thức ăn. Chưa hết! Rưới kem lên bánh bột gạo và đừng có quên hũ mứt.

- Ông không nhai được dăm bông! Jérome phản đối. Bác sĩ cũng bảo ông không được ăn bơ, kem và những thứ có chất ngọt.

- Bác sĩ cũng không muốn để ông chết đói đâu. Đi đi, làm những gì tôi bảo!

Scarlett chờ cho chiếc lưng thẳng cứng và bộ dạng mực thước của Jérome khuất hẳn dưới cầu thang tầng hầm.

- Không một ai trên đời lại có bổn phận không được đói bao giờ! - Nàng thốt lên giận dữ. - Chẳng bao giờ, chẳng có ai cả!

Tính khí của nàng đột nhiên biến đổi và nàng nói thêm với chính mình:

- Ngay "bố khỉ" cũng vậy!
Bình Luận (0)
Comment