Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 101.1 - Chương 101.105

Chương 101: Đẹp trai

Cứ như vậy, Diệp Quân bị cô gái kéo tới một toà đại điện cũ nát cách đó không xa.

Thật ra Diệp Quân đã có ý muốn chuồn đi rồi!

Đạo Môn này trông hơi thảm.

Hắn cảm thấy mình và đối phương đừng làm tổn thương lẫn nhau thì hơn!

Đúng vào lúc này, bên trong Đạo Môn đột nhiên có một hoà thượng mặc áo cà sa bước ra, hoà thượng có bộ râu rất dài, lộ ra cái bụng to, vẻ mặt hung hãn, trong tay còn cầm một cái đùi gà lớn, khoé miệng vẫn còn đang dính đầy dầu mỡ!

Nhìn thấy hoà thượng này, trong lòng Diệp Quân chợt trầm xuống.

Đạo Môn không phải tu đạo sao?

Sao lại có hoà thượng thế?

Không bình thường!

Cô gái kéo Diệp Quân tới trước mặt hoà thượng, phấn khích cười nói: “Sư phụ, chính là hắn, hắn muốn gia nhập vào Đạo Môn của chúng ta!”

Diệp Quân trầm mặc.

Hoà thượng quan sát Diệp Quân một lượt: “Kiếm tu?”

Trong lòng Diệp Quân chợt kinh ngạc: “Sao tiền bối lại biết?”

Hoà thượng bình tĩnh nói: “Trên người ngươi có nghiệp chướng, Đạo Môn bọn ta không thu nhận!”

Nói xong ông ấy quay người rời đi.

“Sư phụ!”

Cô gái đột nhiên kéo lấy hoà thượng, hơi cuống lên: “Hiếm lắm mới có một người, sao người lại không thu nhận hắn?”

Hoà thượng hơi bất lực: “Trên người tên này có nghiệp chướng rất nặng, nếu như thu nhận hắn thì sư đồ chúng ta e rằng tương lai sẽ khó mà có được kết cục tốt đẹp!”

Cô gái quay đầu liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Con cảm thấy trông hắn cũng khá đẹp trai đấy chứ!”

Diệp Quân: “...”

Hòa thượng cũng nhất thời chẳng biết nói gì!

Lúc này, trên bầu trời đột nhiên nứt ra, một giây sau, một luồng khí tức khủng bố đột nhiên bao trùm xuống!

Hòa thượng nheo hai mắt lại: “Chân Long!”

Diệp Quân cũng cau mày, hắn quay người nhìn ra, thấy có một người đàn ông trung niên bước tới từ trên bầu trời!

Người tới chính là Ngao Mông!

Sắc mặt của Ngao Mông vô cùng khó coi, vốn dĩ có thể tới sớm hơn, thế nhưng ông ta lại bị ông lão lưng gù kia lừa gạt!

Đúng là đáng chết!

Nếu như đối phương không phải người của Tiên Bảo Các thì ông ta thật sự muốn tự tay mình giết chết đối phương!

Bên dưới, Diệp Quân nhìn Ngao Mông, sắc mặt lập tức trở nên u ám!

Đến nhanh thế!

Ngao Mông liếc nhìn Diệp Quân bên dưới, lúc này, hòa thượng kia đột nhiên nhếch miệng cười: “Tộc Chân Long...lẽ nào tộc trưởng của các ngươi chưa từng nói với các ngươi rằng không thể đặt chân vào Đạo Giới sao?”

Ngao Mông nhìn về phía hòa thượng, một giây sau, sắc mặt của ông ta lập tức biến đổi: “Đạo hòa thượng!”

Đạo hòa thượng!

Ở Trung Thổ Thần Châu, có mười hai cường giả đỉnh cao, mười hai người này chính là trụ cột của Trung Thổ Thần Châu, mà Đạo hòa thượng này cũng chính là một trong số đó.

Ngao Mông trầm giọng nói: “Đạo hòa thượng, tên này là người mà tộc Chân Long bọn ta buộc phải giết, ông...”

“Cút!”

Đạo hòa thượng đột nhiên gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, ngay lập tức, một sức mạnh cường đại lao thẳng lên trời, cả chân trời nứt ra thành hình mạng nhện. Ngao Mông lập tức bị chấn động tới độ lùi ra sau cả nghìn trượng, vừa mới dừng lại thì thân xác đã nứt toác, máu tươi phun trào!

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Diệp Quân lập tức mở to!

Mẹ kiếp?

Mạnh như vậy sao?

Phía cuối chân trời, Ngao Mông cũng hết sức kinh ngạc, không nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào mà quay người bỏ chạy!

Bên dưới, Đạo hòa thượng nhìn về phía Diệp Quân phía trước mặt: “Ngươi có thù với tộc Chân Long sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Không đội trời chung!”

Đạo hòa thượng híp hai mắt lại: “Không đội trời chung?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta giết chết một con Chân Long!”

Đạo hòa thượng đột nhiên nói: “Ngươi chính là Diệp Quân – người đứng đầu cuộc tỷ võ dưới hạ giới!”

Diệp Quân ngẩn ra, sau đó nói: “Ta rất nổi tiếng sao?”

Đạo hòa thượng cười nói: “Ngươi không chỉ giết chết thiếu tộc trưởng của tộc Chân Long mà còn giết chết người mà nó theo bảo vệ - An Mục, mà An Mục này là người của nhà họ An!”

Diệp Quân gật đầu.

Đạo hòa thượng lắc đầu: “Ta không sợ tộc Chân Long, nhưng ta không chống đỡ nổi nhà họ An, hai vị võ thần tổ tiên của bọn họ ai nấy đều có thực lực đỉnh cao, ta không đánh lại được! Vậy nên hay là ngươi đi nhà khác thử xem?”

Diệp Quân nói: “Ta rất giỏi đánh đấm!”

Đạo hòa thượng gặm một miếng đùi gà, cười nhạt: “Rất giỏi đánh đấm ư? Ngươi giỏi đánh đấm thì có tác dụng quái gì, người trẻ tuổi bây giờ đều phải so về thế lực”.

Diệp Quân trầm mặc một lúc, nói: “Tiền bối cũng chỉ có một mình, nhưng lại có thể không sợ tộc Chân Long... Có một số người, thế lực của hắn là thế lực phía sau lưng hắn, lại có một số người, một mình hắn chính là thế lực của mình, tiền bối là kiểu thứ hai, ta cũng muốn làm kiểu thứ hai giống như tiền bối!”

Một mình chính là một thế lực!

Nghe thấy lời này của Diệp Quân, Đạo hòa thượng nhếch miệng cười: “Thằng nhóc nhà ngươi nói chuyện rất hay, đáng tiếc là hiện thực còn tàn khốc hơn nhiều so với những gì ngươi suy nghĩ!”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Theo như ta được biết, cuộc chiến tranh giành số mệnh sắp tới rồi, ta muốn tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh, ta phải tranh vị trí số một! Nếu như ta tranh được vị trí số một thì nhất định có thể chấn hưng Đạo Môn!”

Đạo hòa thượng híp hai mắt lại: “Chấn hưng Đạo Môn, chàng trai, ngươi có biết cuộc chiến tranh giành số mệnh lần này khủng bố tới mức nào không? Đế tộc Bất Tử có một thiên tài siêu cấp, người này đã hoàn toàn đánh thức được huyết mạch bất tử, không chỉ như vậy, hắn còn đánh thức được một tia huyết mạch phong ma mà năm đó Kiếm Chủ Nhân Gian để lại cho đế tộc Bất Tử... còn vũ trụ Ngũ Duy lại có một đạo thể trời sinh...”

Diệp Quân đột nhiên ngắt lời của Đạo hòa thượng: “Ta muốn tranh vị trí số một, ta có thể giành được vị trí số một”.

Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Nghe nói hệ Ngân Hà có một thiên tài siêu cấp, là người mang thiên mệnh, ngươi có biết người mang thiên mệnh không? Kiếm Chủ Nhân Gian chính là người mang thiên mệnh, mà người mang thiên mệnh của mỗi thời đại đều là sự tồn tại vô địch của thời đại đó! Ngươi biết không?”

Diệp Quân siết chặt hai tay: “Nếu như càn khôn vẫn chưa định thì ta và ngươi vẫn còn cơ hội, ta không tin thiên mệnh, ta chỉ tin vào bản thân!”

Cô gái chớp mắt nhìn Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.

Đạo hòa thượng lại gặm một miếng đùi gà, ông ấy trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Ngươi đợi đấy!”

Nói xong, ông ấy nhìn về phía cô gái: “Nhất Nhất, con đi theo ta!”

Ông ấy dẫn cô gái bước vào trong đại điện.

Diệp Quân trầm mặc không nói gì.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi có niềm tin giành được vị trí số một thật sao?”

Diệp Quân nói: “Không!”

Tiểu Tháp không hiểu.

Diệp Quân lại nói: “Ta chém gió đấy! Không chém gió thì ông ấy sao có thể thu nhận ta?”

Tiểu Tháp: “...”

Trong điện.

Cô gái cười nói: “Sư phụ thích hắn không?”

Đạo hòa thượng gật đầu: “Nói thật lòng thì ta rất có hứng thú với tên này, hơn nữa tâm tính và thiên phú đều rất tốt, thật sự là một hạt giống quá tuyệt vời! Đạo Môn chúng ta có thể có được một thiên tài như vậy vào thời điểm này thật đúng là tổ tiên linh thiêng!”

Cô gái khẽ gật đầu: “Sư phụ đang lo lắng tộc Chân Long và nhà họ An à?”

Đạo hòa thượng gật đầu.

Cô gái nghĩ ngợi, sau đó nói: “Sư phụ, nếu như không có tộc Chân Long và nhà họ An nhắm vào thì người thử nói xem liệu hắn có tới Đạo Môn chúng ta hay không?”

Đạo hòa thượng lắc đầu: “Đương nhiên không có khả năng, thư viện Quan Huyên chắc chắn đã mời chào hắn rồi. Mà thư viện Quan Huyên không mời chào hắn chắc chắn là bởi vì kiêng dè tộc Chân Long và nhà họ An. Không chỉ có thư viện Quan Huyên, sáu thế gia lớn không săn đón hắn cũng là vì nhà họ An và tộc Chân Long cả...”

Nói tới đây, ông ấy sững sờ, sau đó nhẹ giọng nói: “Ta đã hiểu ý của con rồi!”

Loại thiên tài như vậy, nếu như không phải đã đi tới bước đường cùng thì đâu có chuyện muốn gia nhập vào một Đạo Môn đã hoàn toàn suy tàn như này?

Sau khi Đạo hòa thượng trầm mặc một lúc thì nhìn về phía cô gái: “Nhất Nhất, con cảm thấy người này thế nào?”

Cô gái nghĩ ngợi, sau đó nói: “Hắn trông rất đẹp trai!”

Đạo hòa thượng sa sầm mặt mày: “Ta hỏi con thấy con người hắn thế nào?”

Cô gái chớp mắt: “Trông đẹp trai như vậy thì chắc hẳn tính cách cũng rất tốt!”

Đạo hòa thượng ngơ ngác: “...”
Chương 102: Từng huy hoàng

Trong điện, cô gái cười nói: “Sư phụ, con nghĩ người có thể thu nhận hắn!”

Đạo hòa thượng trầm giọng nói: “Sao lại nói vậy?”

Cô gái nghiêm túc đáp lời: “Nếu như hắn thật sự giành được vị trí số một trong cuộc chiến tranh giành số mệnh thì sao?”

Đạo hòa thượng trầm mặc.

Cô gái lại nói: “Cho dù hắn không giành được vị trí số một, nhưng liệu hắn sẽ kém sao?”

Đạo hòa thượng nói: “Ta thì không sợ tộc Chân Long, chủ yếu là nhà họ An này...Còn nữa, nghiệp chướng trên người tên này rất lớn, ta quả thực thấy hơi lo lắng!”

Cô gái cười nói: “Nếu như sư phụ từng nghĩ tới chuyện chấn hưng Đạo Môn, vậy thì hắn chính là cơ hội tốt nhất của Đạo Môn từ xưa tới nay! Nếu như sư phụ không có suy nghĩ này, chỉ muốn an yên hưởng tuổi già, vậy thì có thể để cho hắn rời đi!”

Đạo hòa thượng trầm mặc một lúc, sau đó ông ấy quay đầu liếc nhìn lệnh bài trên bàn thờ, cuối cùng ông ấy quay người đi ra khỏi điện.

Bên ngoài điện, Đạo hòa thượng nhìn Diệp Quân: “Kể từ bây giờ, con chính là người của Đạo Môn bọn ta!”

Diệp Quân cúi người hành lễ: “Bái kiến sư phụ!”

Đạo hòa thượng cười nói: “Cuộc chiến tranh giành số mệnh một năm nữa là diễn ra, nói cách khác con chỉ còn lại thời gian một năm!”

Diệp Quân gật đầu: “Ta chỉ cần tiền!”

Đạo hòa thượng lắc đầu: “Không có!”

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Ít nhất cũng đưa chút chứ, được không?”

Đạo hòa thượng lắc đầu: “Không có!”

Diệp Quân cạn lời.

Đạo hòa thượng nói: “Ta chỉ có thể chỉ điểm cho con một chút khi tu luyện, còn về những cái khác thì không có! Không phải sư phụ hẹp hòi, lúc sư phụ tiếp quản Đạo Môn, đừng nói là tiền, quay cả gạo cũng chẳng có lấy một hạt!”

Diệp Quân trầm mặc.

Đạo hòa thượng nói: “Còn nữa, không có phòng đâu, con phải tự mình dựng lấy một gian!”

Diệp Quân: “...”

Đạo hòa thượng xua tay: “Ta ở trong đại điện cũ nát này, có việc gì thì tới tìm ta”.

Nói xong, ông ấy quay người rời đi.

Diệp Quân chẳng còn lời gì để nói.

Lúc này, cô gái bước tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Diệp sư đệ, xin chào, ta tên là Nam Lăng Nhất Nhất!”

Diệp Quân do dự một hồi, sau đó nói: “Nhất Nhất sư tỷ!”

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Nhiệm vụ bây giờ của đệ là xây lấy một căn nhà! Có điều bây giờ trời cũng sắp tối rồi! Đành để ngày mai rồi xây!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Ta đi nấu cơm!”

Nói xong, cô ấy đeo giỏ trúc lên rồi quay người rời đi!

Diệp Quân đứng nguyên tại chỗ nhìn ngó xung quanh, Đạo Môn này không phải tồi tàn ở mức bình thường thôi đâu!

Diệp Quân nhỏ giọng nói: “Tháp gia, trước đây Đạo Môn thực sự từng rất huy hoàng sao?”

Tiểu Tháp nói: “Từng huy hoàng!”

Diệp Quân lắc đầu: “Vậy thì tại sao lại suy tàn tới độ này rồi? Thế này nếu như có kẻ trộm đến thì cũng chạnh lòng nhỉ!”

Tiểu Tháp: “...”

Diệp Quân nhỏ tiếng thở dài, nhưng không hề chán ghét, hắn cảm thấy hắn nên thay đổi môi trường ở đây một chút!

Nếu như đã gia nhập Đạo Môn thì chính là người của Đạo Môn!

Diệp Quân ngồi xếp bằng trên mặt đất, sau đó bắt đầu tu luyện.

Mỗi một lần tu luyện, hắn đều thấy rất đau lòng!

Đốt cháy kim tinh đấy!

Bây giờ hắn chỉ còn lại bốn mươi bảy vạn viên kim tinh, nhìn thì có vẻ rất nhiều, thế nhưng thực tế lại rất ít. Bởi vì mỗi lần tu luyện đều phải tiêu tốn ít nhất cả vạn viên kim tinh, nếu như thời gian lâu một chút thì còn nhiều hơn!”

Hơn nữa, chỉ ra mà không vào, dùng chẳng được bao lâu sẽ hết sạch ngay!

Dù sao nếu như ngày nào cũng tu luyện thì hơn một tháng là dùng hết rồi!

Vẫn phải nghĩ cách để kiếm tiền thôi!

Diệp Quân thu lại mạch suy tư, tập trung cao độ, bắt đầu hấp thu kim tinh.

Qua một hồi lâu, Diệp Quân nghe thấy một loạt tiếng bước chân, hắn mở hai mắt ra, lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất đã đi tới trước mặt hắn, cô ấy nhìn Diệp Quân, cười nói: “Diệp sư đệ, ăn cơm thôi!”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng!”

Hai người bước vào trong đại điện, trong đại điện rất cũ kỹ, bàn ăn là một cái bàn gỗ, chỉ có ba chân.

Có điều, đồ ăn lại cực kỳ phong phú.

Năm món mặn một món canh!

Đạo hòa thượng cười nói: “Đều là người mình cả, tự nhiên, tự nhiên!”

Nói xong, ông ấy cũng bắt đầu ăn luôn!

Diệp Quân cũng bắt đầu ăn.

Lúc này, Đạo hòa thượng đột nhiên nói: “Tiểu Quân, con là kiếm tu, vậy thì sẽ có sư phụ kiếm đạo, sư phụ kiếm đạo của con là ai?”

Diệp Quân nói: “Ta không biết tên của tỷ ấy, chỉ biết tỷ ấy thích mặc váy trắng, vậy nên ta gọi tỷ ấy là tỷ tỷ váy trắng!”

Váy trắng!

Đạo hòa thượng cau mày, ông ấy nghĩ ngợi, trong ấn tượng không có hình ảnh của người này!

Đạo hòa thượng lại hỏi: “Cô ta có cảnh giới gì?”
Chương 103: Đáng thương

Diệp Quân lắc đầu: “Không biết, ta chỉ biết tỷ ấy là một Đại Kiếm Tiên!”

Tiểu Tháp: “...”

Đại Kiếm Tiên!

Đạo hòa thượng liếc nhìn Diệp Quân, khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Đại Kiếm Tiên, ở Trung Thổ Thần Châu cũng coi như là nhân vật hàng đầu rồi!

Đạo hòa thượng không hỏi thêm gì nữa!

Ông ấy biết mỗi người có việc riêng của mình!

Lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất đột nhiên nói: “Diệp sư đệ, đệ là kiếm tu, vậy thì đệ biết ngự kiếm phải không?”

Diệp Quân gật đầu: “Biết! Nhưng mà không thể ngự kiếm quá lâu, huyền khí không chống đỡ được quá lâu!”

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Vậy rất tốt, sau này chúng ta đi Ung Thành có thể ngự kiếm để đi rồi!”

Diệp Quân nhìn về phía Nam Lăng Nhất Nhất: “Ung Thành?”

Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Đạo Giới của chúng ta rất hoang vu, tòa thành cách chúng ta gần nhất chính là Ung Thành, mà Ung Thành cũng ở xa cả vạn dặm. Nơi này không có trận pháp dịch chuyển, mỗi lần ta đi đều phải ngự không bay rất lâu, thực sự rất mệt!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nếu như lần sau sư tỷ phải đi thì ta có thể dẫn tỷ đi!”

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Được!”

Sau bữa cơm.

Diệp Quân đi ra bên ngoài điện, hắn ngồi trước bậc đá, sau đó lấy kiếm Hành Đạo ra rồi khẽ xoa kiếm Hành Đạo, hắn có thể cảm nhận được linh hồn của Tiểu Ca.

Tiểu Ca!

Đế tộc Bất Tử!

Diệp Quân từ từ nhắm hai mắt lại!

Bây giờ tới đế tộc Bất Tử đòi kiếm căn bản không có khả năng.

Phải tìm một cơ hội thích hợp mới được!

Nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, trái tim hắn lúc này đau như dao cắt.

Vốn dĩ người nên chết phải là Diệp Quân hắn!

Diệp Quân từ từ nhắm hai mắt lại, hai tay hắn siết chặt, nhỏ giọng nói: “Tháp gia, ta muốn tiêu diệt cả tộc Chân Long!”

Tiểu Tháp trầm mặc.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhỏ giọng nói: “Ta biết, chuyện không làm được thì đừng nói...”

Vừa nói, ánh mắt hắn cũng dần trở nên lạnh lùng.

Lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ấy cười nói: “Không làm phiền đệ chứ?”

Diệp Quân thu lại kiếm Hành Đạo, lắc đầu.

Nam Lăng Nhất Nhất ngồi xuống vị trí bên cạnh cách Diệp Quân không xa, cười nói: “Bây giờ cuối cùng thì Đạo Môn cũng có thêm một người, cảm giác này thật tốt!”

Diệp Quân thấy hơi hiếu kỳ: “Bao nhiêu năm qua Đạo Môn vẫn chỉ có sư tỷ và sư phụ thôi sao?”

Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Đúng thế!”

Diệp Quân nhìn về phía Nam Lăng Nhất Nhất: “Người thân của sư tỷ đâu?”

Nam Lăng Nhất Nhất trầm mặc.

Diệp Quân nhẹ giọng, nói: “Xin lỗi!”

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: “Đệ nghĩ đi đâu thế? Bọn họ vẫn chưa chết! Thật ra ta là người của gia tộc Nam Lăng!”

Gia tộc Nam Lăng!

Diệp Quân kinh ngạc!

Gia tộc Nam Lăng, đó là một trong số sáu gia tộc lớn!

Nam Lăng Nhất Nhất khẽ cười: “Kinh ngạc lắm sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Bên trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp khẽ nói: “Gia tộc Nam Lăng... cô ấy là hậu nhân của vị đó...”

Nam Lăng Nhất Nhất khẽ cười nói: “Thật ra ta chỉ là một đứa con riêng!”

Diệp Quân ngẩn ra.

Nam Lăng Nhất Nhất nhẹ nhàng vén những sợi tóc bị gió thổi vương bên tai lên, khẽ nói: “Mẹ ta vốn dĩ là một cô gái bình thường của một gia tộc nhỏ, thế nhưng bởi vì kết giao với thiếu tộc trưởng tộc Nam Lăng nên mới sinh ra ta! Có điều giữa các gia tộc đều rất coi trọng sự môn đăng hộ đối, lúc đó tộc trưởng tộc Nam Lăng căn bản không thể nào đồng ý cho hôn sự này, vậy nên...”

Nói xong, cô ấy lắc đầu cười: “Vậy nên ta và mẹ không có được sự thừa nhận của gia tộc Nam Lăng. Mà bây giờ, bố ta đã trở thành tộc trưởng của tộc Nam Lăng, ta tưởng rằng ông ta sẽ nhận mẹ con ta, nhưng mãi tới khi mẹ ta mất đi, ông ta cũng chẳng tới nhìn lấy một lần. Khoảnh khắc đó ta biết rằng ông ta đã quên bọn ta từ lâu”.

Diệp Quân trầm mặc.

Nam Lăng Nhất Nhất đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Diệp sư đệ, đệ sẽ không khinh thường ta chứ?”

Diệp Quân lập tức lắc đầu: “Thật ra...ta cũng là con riêng!”

Nam Lăng Nhất Nhất ngơ ngác: “Con riêng?”

Diệp Quân gật đầu: “Tháp gia của ta nói với ta, thật ra ta là con riêng của gia tộc họ Diệp, gia tộc họ Diệp bọn ta là một gia tộc lớn ở vũ trụ Quan Huyên, bố ta còn là một người ở rể nữa...”

Tiểu Tháp: “...”

Nam Lăng Nhất Nhất trầm giọng nói: “Diệp sư đệ, đệ có thiên phú mạnh như vậy, nếu như bọn họ biết được thì gia tộc họ Diệp chắc chắn sẽ đón đệ về!”

Diệp Quân lắc đầu thở dài: “Không đâu, Tháp gia nói với ta, nếu như ta bị gia tộc họ Diệp biết đến, bọn họ sẽ điên cuồng truy sát ta. Dẫu sao mấy việc như con riêng cũng chẳng vẻ vang gì cho lắm!”

Nam Lăng Nhất Nhất trầm mặc.

Cô ấy biết gia tộc lớn cực kỳ bận tâm tới danh tiếng.

Diệp Quân thuận thế nằm lên trên bậc đá, đầu gối lên hai tay: “Ta sẽ nỗ lực, ta không thể thay đổi được sự ra đời bi thảm, nhưng tương lai cuộc đời thì ta có thể thay đổi!”

Nghe vậy, Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân, trong ánh mắt ngập tràn nụ cười mang theo vẻ khác thường.

Không thể không nói, người đàn ông tự tin luôn toát lên sức hấp dẫn đặc thù.

Một lúc sau, Nam Lăng Nhất Nhất hỏi: “Diệp sư đệ, đệ hận bố của đệ không?”

Diệp Quân trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu: “Không hận! Ta lại cảm thấy ông ta rất đáng thương! Tuổi còn trẻ mà lại ăn bám, không biết là nghĩ cái gì!”

Tiểu Tháp: “...”

Người nào đó: “...”

Giọng nói bí ẩn đột nhiên vang lên: “Tiểu Tháp, ngươi đã nghĩ xong sau này chết thế nào chưa?”

Tiểu Tháp: “...”

Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quân bên cạnh, nhỏ tiếng thở dài: “Vốn dĩ ta cho rằng ta đã đủ đáng thương rồi! Bây giờ xem ra, Diệp sư đệ, thân thế của đệ còn đáng thương hơn cả ta nữa!”

....
Chương 104: Vô liêm sỉ

Diệp Quân ngồi thiền trước cửa đại điện cả một đêm, ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, hắn đã vào trong đại điện.

Cũng không biết đã nói gì với Đạo hòa thượng, không lâu sau hắn đã ra khỏi đại điện.

Lúc này Nam Lăng Nhất Nhất đến tìm hắn.

Hôm nay Nam Lăng Nhất Nhất mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, đôi mắt rất sáng.

Cô ấy nhìn Diệp Quân cười nói: “Diệp sư đệ, đi thôi”.

Hai người hẹn sáng nay đến Ung Thành mua đồ.

Đạo Môn quả thật quá thảm thương không nỡ nhìn.

Hắn quyết định cải tạo lại Đạo Môn, chưa nói đến những cái khác, chỉ riêng cánh cổng và đại điện cần phải sửa chữa lại.

Diệp Quân khẽ gật đầu, rồi xòe bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn, ngay sau đó khí kiếm trở nên lớn hơn, sau đó vững vàng rơi xuống trước mặt hắn và Nam Lăng Nhất Nhất.

Nam Lăng Nhất Nhất khá phấn khích, cô ấy vội đứng lên. Diệp Quân cũng đi theo trên lên, dĩ nhiên hắn và Nam Lăng Nhất Nhất vẫn giữ khoảng cách khá rộng.

Mặc dù giữ khoảng cách nhưng hắn vẫn ngửi được mùi thơm thoang thoảng, mùi hương này như mùi thảo dược, khiến lòng người cảm thấy khoan khoái.

Vẻ mặt Diệp Quân rất bình tĩnh, lòng không có tạp niệm, tâm niệm khẽ động, kiếm bỗng hóa thành kiếm quang bay lên trời, thoáng chốc đã lao lên đến tận tầng mây rồi biến mất.

Nam Lăng Nhất Nhất cúi người nhìn xuống dưới, nhìn dãy núi bên dưới dần trở nên nhỏ hơn, cô ấy phấn khích nói: “Diệp sư đệ, tốc độ ngự kiếm của đệ nhanh thật”.

Diệp Quân khẽ cười, không nói gì.

Hai người ngự kiếm đi trong tầng mây.

Tốc độ ngự kiếm dĩ nhiên nhanh hơn ngự không phi hành, chưa đến một khắc sau, hai người đã đến Ung Thành.

Khi đến gần Ung Thành, hai người dừng lại, sau đó bước vào trong thành.

Mặt Nam Lăng Nhất Nhất đỏ bừng, rất phấn khích: “Diệp sư đệ, ngự kiếm phi hành này thoải mái quá”.

Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.

Nam Lăng Nhất Nhất khen ngợi: “Đáng tiếc thể chất của ta không tốt, chỉ có thể tu luyện vài thuật pháp thần thông, làm một thần pháp sư”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Thần pháp sư?”

Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu nói: “Đúng thế, ta biết rất nhiều thuật pháp và vài cấm thuật, nhưng ta không thường đánh nhau”.

Diệp Quân hơi thắc mắc vẫn muốn hỏi gì đó, nhưng lúc này bên cạnh bỗng vang lên tiếng ồn ào.

Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất nhìn sang, chỉ thấy cổng thành đằng xa có một đám người đang bao vây một người, không đúng là nửa người nửa thú.

Đây là một người phụ nữ, tay chân cô ta đầy vảy màu đỏ, không chỉ thế trên mặt và nửa người trên cũng chi chít vảy màu đỏ, vừa nhìn trông rất đáng sợ.

Lúc này mọi người đang chỉ trỏ vào cô ta.

Nam Lăng Nhất Nhất bỗng nói: “Đây là yêu nhân”.

Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhất Nhất: “Yêu nhân?”

Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu, khẽ nói: “Là sinh linh được sinh ra sau khi yêu thú và loài người kết hợp, nếu yêu thú và con người đều rất mạnh thì điểm xuất phát của đời sau mà họ sinh ra rất cao, có thể tự do biến hóa hình người hoặc yêu thú nhưng nếu chỉ có một bên rất mạnh, bên còn lại rất yếu thì sẽ biến thành yêu nhân… nói cách khác người không ra người, yêu không ra yêu”.

Diệp Quân lại nhìn yêu nhân đó, yêu nhân không lớn tuổi, có vẻ chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, mặt vẫn còn non nớt nhưng ánh mắt cô ta lại cực kỳ lạnh lẽo.

Nam Lăng Nhất Nhất khẽ nói: “Yêu tộc không nhận cô ấy, loài người cũng không nhận, thứ đợi chờ cô ta chỉ là bị bán đi làm nô lệ”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó đi về phía yêu nhân đó.

Nam Lăng Nhất Nhất vội vàng đi đến.

Người xung quanh đều chỉ trỏ yêu nhân trong lồng, tiếng cười chế giễu không ngừng, rất chói tai.

Diệp Quân đi đến trước lồng, hắn nhìn yêu nhân trẻ tuổi đó, sau đó nhìn người đàn ông mập bên cạnh: “Cô ấy giá bao nhiêu?”

Nghe thế mọi người đều nhìn Diệp Quân.

Người đàn ông mập nhìn Diệp Quân, sau đó cười nói: “Vị công tử này muốn mua à?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông mập nhìn Diệp Quân: “Một vạn kim tinh”.

Một vạn!

Nghe thế mọi người đều sửng sốt.

Đây không phải là một con số nhỏ.

Diệp Quân lại không nói gì nhiều, lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho người đàn ông, người đàn ông nhìn một cái rồi cất chiếc nhẫn đi: “Bây giờ cô ấy là của ngươi rồi”.

Nói rồi hắn ta xoay người đi.

Lúc này yêu nhân đó nhìn người đàn ông mập đã rời đi đó.

Diệp Quân nhìn mọi người: “Giải tán được rồi đấy”.

Mọi người cũng không ở lại lâu, xoay người đi.

Nhưng lúc đi vẫn còn chỉ chỉ trỏ trỏ yêu nhân đó.

Diệp Quân nhìn yêu nhân trước mặt, yêu nhân cũng đang nhìn chằm chằm hắn.

Diệp Quân nói: “Ngươi tự do rồi”.

Yêu nhân cười gằn: “Loài người, ngươi muốn giở trò gì thế?”

Diệp Quân nhìn yêu nhân: “Không cam lòng, tức giận, hận, muốn thay đổi số phận của bản thân thì phải liều mạng. Ta cứu cô chỉ có hai nguyên nhân, một là ta nhất thời có lòng lương thiện, hai là một vạn kim tinh không nhiều với ta, ta vẫn có thể trả nổi, chỉ vậy thôi”.

Yêu nhân nhìn Diệp Quân: “Ta là một yêu nhân bình thường, hôm nay ngươi thiện lương, sau này sẽ không nhận được hồi đáp. Ý nghĩ sau khi cứu người, người được cứu sau này trở thành vương giả quay về trả ơn ngươi chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mất não thôi”.

Nam Lăng Nhất Nhất bật cười.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta cũng thích đọc sách nhưng ta rất ít đọc loại tiểu thuyết mà cô nói, ta cũng khuyên cô bớt đọc lại, nếu cô nhất quyết đọc thì ta khuyên cô đừng mang não mà đọc nó”.

Nói rồi hắn dẫn Nam Lăng Nhất Nhất đi vào trong thành.

Yêu nhân nhìn chằm chằm Diệp Quân rời đi ở đằng xa, im lặng hồi lâu. Cô ta bỗng xoay người chạy vào rừng sâu, không lâu sau cô ta đã biến mất trong rừng.

Trong rừng cây rậm rạp, cô ta vừa chạy vừa nói: “Sư phụ, người chắc chắn tên đó có số kiếp thiên mệnh không?”

Một giọng nói bỗng vang lên: “Chắc chắn, mặc dù bị che giấu nhưng sư phụ của con là ai chứ? Sao có thể không cảm nhận được? Tên này không chỉ có số kiếp thiên mệnh mà còn có vài số kiếp đặc biệt. Haizz… nếu lúc nãy con ra tay thì có cơ hội giết hắn, sau đó hấp thụ số kiếp của hắn”.

Yêu nhân trầm giọng nói: “Hắn không giống người xấu”.

Giọng nói đó lo lắng nói: “Cuộc chiến tranh giành số mệnh không phân biệt đúng hay sai, chỉ có kẻ thắng cuộc và kẻ bại trận. Con không giết hắn, hấp thụ số kiếp thiên mệnh của hắn thì sao con có thể tranh lại với đám yêu nghiệt đó trong cuộc chiến tranh giành thiên mệnh một năm sau?”

Yêu nhân lắc đầu: “Hắn còn bỏ tiền ra cứu con. Người ta cứu con, mà con còn muốn lấy oán báo ơn thì không ổn lắm”.

Giọng nói đó im lặng một lúc rồi nói: “Nhóc con, là người từng trải, ta phải nói cho con biết nhiều lúc không thể nhân từ, con nhân từ thì sẽ thua”.

Yêu nhân nói: “Nhưng giết hắn là làm trái lương tâm con”.

Giọng nói đó im lặng rồi nói: “Được thôi, chuyện xấu đúng là cũng không thể làm được”.

Yêu nhân cười nói: “Sư phụ, trước kia người từng đánh nhau với Kiếm Chủ Nhân Gian sao?”

Giọng nói đó: “Hỏi thừa! Con nghĩ sư phụ của con đang khoác lác sao? Năm đó ta rất mạnh đấy, có biết Vô Biên Chủ không? Chính là tên sánh vai chiến đấu với Kiếm Chủ Nhân Gian, tên đó năm đó nhìn thấy ta là chạy trốn mất”.

Yêu nhân lắc đầu, cô ta không biết Vô Biên Chủ bèn hỏi: “Kiếm Chủ Nhân Gian… ông ta rất mạnh sao?”

Giọng nói đó lạnh nhạt nói: “Ông ta rất mạnh nhưng nói đến vô địch thì phải nhắc đến muội muội biến thái của ông ta. Haizz… nghĩ đến thôi da đầu ta cũng tê dại”.

Yêu nhân khó hiểu: “Muội muội?”

Giọng nói đó: “Ừ, còn vợ ông ta nữa và tên cả ngày ôm một đống thứ linh tinh gì chạy khắp nơi đốt loạn. Mẹ nó… đúng là không bình thường”.

Yêu nhân còn muốn hỏi gì đó, giọng nói đó: “Không nói đến chủ đề này nữa! Đi thôi, đi tìm số mệnh bị phân tán khắp nơi, nếu là có chủ, chúng ta sẽ dùng cách ‘chấp pháp câu cá’”.

Yêu nhân hỏi: “Sư phụ, cách ‘chấp pháp câu cá’ hơi bỉ ổi, người học ai thế?”

Giọng nói đó: “Kiếm Chủ Nhân Gian! Lúc đầu ta bị ông ta bẫy, ông ta đúng là vô liêm sỉ. Ta nói cho con biết ông ta cực kỳ vô liêm sỉ, ta chưa từng gặp ai như thế. Chết tiệt, ta không thể miêu tả sự vô liêm sỉ của ông ta…”

Yêu nhân: “…”
Chương 105: Vô cùng lợi hại

Sau khi vào trong thành, Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất đi dọc theo con phố, trên đường đi hai người mua khá nhiều đồ.

Dĩ nhiên đều là do Diệp Quân trả tiền.

Nam Lăng Nhất Nhất cũng nghèo mà.

Gặp phải một sư phụ như vậy thì ai cũng phải nghèo thôi.

Đi dạo một lúc, hai người đến Tiên Bảo Các, đồ có thể mua ở Tiên Bảo Các rất nhiều, nơi này cái gì cũng có.

Hai người đi một vòng, Diệp Quân đã tiêu tốn hết gần năm vạn kim tinh.

Phải nói hắn khá đau lòng.

Nhưng nên tiêu thì vẫn phải tiêu.

Mua xong đồ, hai người bèn rời đi, nhưng hai người vừa ra khỏi Tiên Bảo Các, một giọng nói bỗng vang lên: “Nam Lăng Nhất Nhất”.

Nghe thế Diệp Quân quay đầu lại nhìn, ở cách đó không xa có mấy người đang nhìn chằm chằm họ.

Ba nam một nữ.

Chàng trai mặc đồ trắng đi đầu thấy mình không nhận lầm người bèn đi đến cười nói: “Đúng là muội rồi”.

Nam Lăng Nhất Nhất nhìn đám người đó không nói gì.

Diệp Quân nhíu mày, lẽ nào đến gây chuyện?

Chàng trai mặc đồ trắng nói: “Nhất Nhất, không ngờ lại đúng là muội”.

Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu, sau đó nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân hiểu, cô ấy không muốn dây dưa với đối phương bèn dẫn Nam Lăng Nhất Nhất đi.

Nhưng lúc này chàng trai mặc đồ trắng bỗng nói: “Diệp Quân huynh, xin dừng bước”.

Diệp Quân nhìn chàng trai mặc đồ trắng ngạc nhiên nói: “Ngươi biết ta sao?”

Người đàn ông gật đầu: “Có thể Diệp Quân huynh không biết, tộc Chân Long đã phát lệnh truy nã huynh ở toàn Trung Thổ Thần Châu”.

Phát lệnh truy nã mình!

Diệp Quân nhíu mày nhưng cũng không nói gì nhiều, dù sao cũng nằm trong dự đoán.

Chàng trai mặc đồ trắng nói: “Diệp Quân huynh, ta muốn nói với muội muội ta vài câu”.

Muội muội!

Diệp Quân nhìn chàng trai mặc đồ trắng, cảm thấy hơi bất ngờ, người này thế mà lại là người của gia tộc Nam Lăng.

Diệp Quân nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, cô ta nhìn chàng trai mặc đồ trắng bình tĩnh nói: “Nam Lăng Nhân, huynh muốn nói gì?”

Nam Lăng Nhân trầm giọng nói: “Nhất Nhất, theo huynh về gia tộc đi”.

Nam Lăng Nhất Nhất lắc đầu.

Nam Lăng Nhân nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Nhất Nhất, theo ta biết tộc Chân Long có thể sẽ có động thái lớn, muội ở lại Đạo Môn sẽ rất nguy hiểm. Dù muội không muốn về gia tộc Nam Lăng cũng nên đi khỏi Đạo Môn”.

Nam Lăng Nhất Nhất vẫn lắc đầu, sau đó nhìn Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó dẫn Nam Lăng Nhất Nhất đi.

Nam Lăng Nhân nói: “Nhất Nhất, khoan đã”.

Nói rồi hắn ta đi đến trước mặt Nam Lăng Nhất Nhất, sau đó lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Nam Lăng Nhất Nhất: “Nhất Nhất, Đạo Môn cũng không dễ dàng, muội cứ nhận lấy ba mươi vạn kim tinh, đừng từ chối”.

Nam Lăng Nhất Nhất im lặng một lúc lâu vẫn lắc đầu, sau đó kéo cánh tay Diệp Quân đi.

Thấy thế, Nam Lăng Nhân thở dài, sau đó lại nói: “Diệp Quân huynh, gần đây có thể tộc Chân Long sẽ có động thái lớn, phải cẩn thận”.

Diệp Quân ở đằng xa quay đầu lại nhìn Nam Lăng Nhân: “Cảm ơn nhiều”.

Nói rồi hắn và Nam Lăng Nhất Nhất nhanh chân đi về phía cuối con phố.

Nam Lăng Nhân đứng ở đó nhìn chiếc nhẫn trong tay, lắc đầu thở dài.

Lúc này một người đàn ông bên cạnh hắn ta nói: “Đại ca, cô ta chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, không muốn về thì thôi vậy”.

Nam Lăng Nhân lắc đầu: “Không thể nói thế, mặc dù muội ấy không được cha nhận nhưng trên người muội ấy có dòng máu của gia tộc Nam Lăng, có quan hệ huyết thống với chúng ta”.

Hắn ta nhìn Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất ở đằng xa, khẽ nói: “Lỗi lầm người lớn phạm phải không nên để thế hệ sau gánh chịu đau khổ, cha cũng có lỗi trong chuyện này”.

Nghe thế mấy người đứng phía sau hắn ta đều không dám đáp lời.

Dám nói gia chủ gia tộc họ Nam Lăng như thế cũng chỉ có vị đại ca này thôi.

Vì vị đại ca này chính là tộc trưởng tương lai của gia tộc họ Nam Lăng mà tiên tổ của gia tộc – Nam Lăng Hàn chỉ định.

Vị trí thiếu tộc trưởng này là vững chắc nhất từ trước đến nay.

Nam Lăng Nhân nhìn bóng lưng Diệp Quân ở đằng xa nói: “Diệp huynh này đúng là khí chất siêu phàm, khí tức mạnh mẽ, là một nhân tài hiếm thấy, nếu ta là tộc trưởng của Thần tộc và gia tộc họ Lý thì sẽ thu nhận hắn”.

Người đàn ông trầm giọng nói: “Đại ca, người mà hắn đắc tội là tộc Chân Long, hơn nữa còn giết người của nhà họ An, thu nhận hắn tức là muốn đối đầu với tộc Chân Long và nhà họ An. Mặc dù người này không tệ nhưng ta nghĩ không đáng để trở thành kẻ thù với hai gia tộc này”.

Nam Lăng Nhân lắc đầu: “Trước kia ta cũng nghĩ không đáng nhưng sau khi gặp người này, ta lại cảm thấy đáng”.

Người đàn ông nhíu mày khó hiểu: “Tại sao?”

Nam Lăng Nhân cười nói: “Tất cả chúng ta đều tập trung sự chú ý đến tộc Chân Long và nhà họ An nhưng lại quên mất một chuyện, đó là vị Diệp huynh này đã giết An Mục, hơn nữa còn giết cả Chân Long. An Mục là ai chứ? Người này là thiên tài tuyệt thế mà thư viện Quan Huyên ngầm xác định đi tranh giành số mệnh, thiên phú và thực lực của người này là đỉnh cấp nhất ở Trung Thổ Thần Châu này chứ đừng nói là thượng giới, huống gì trên người hắn còn có một con Chân Long, con rồng này là thiếu tộc trưởng của tộc Chân Long, bản thân nó đã đủ yêu nghiệt rồi…”

Nói đến đây, hắn ta ngừng một chốc rồi trầm giọng nói: “Thế nhưng họ hợp sức lại vẫn bị vị Diệp huynh này giết chết, dĩ nhiên những điều này đều là thứ yếu. Quan trọng nhất là hắn được Đạo tiền bối nhận làm đệ tử, Đạo tiền bối là một trong mười hai nhân vật đỉnh cao ở Trung Thổ Thần Châu”.

Đạo hòa thượng!

Người đàn ông im lặng không nói, đây đúng là một người vô cùng lợi hại.

Bình Luận (0)
Comment