Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 194


Trên không trung.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm thanh trường thương, thân của cây thương đó được đúc từ nham thạch, toàn thân đỏ sậm, bên trong thân cây thương có nham thạch cuồn cuộn, toả ra sức nóng đáng sợ, sức mạnh đó vừa toả ra ngoài đã khiến không gian bị ăn mòn hoà tan!
Mũi thương phát ra ánh sáng đỏ kỳ lạ, khiến người ta không rét mà run!
Thanh trường thương đứng đó hệt như một vị cường giả tuyệt thế, khiến người ta nhìn vào mà run sợ!
Vì trong nó có có một tia khí tức Võ Thần!
Võ Thần!
Đó là sự tồn tại khủng bố năm xưa đã kề vai sát cánh với người mang thiên mệnh.

Tất cả mọi người đều không ngờ, An Đạo Tân này lại có thanh trường thương mà Võ Thần năm xưa đã dùng!
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi!
Dù sao nhà họ An cũng là gia tộc Võ Thần, chắc chắn hai vị Võ Thần đều sẽ để lại con át chủ bài nào đó cho nhà họ An!
Phía xa, Diệp Quân nhìn thanh trường thương đó, im lặng!
Thương Võ Thần!
Hắn có thể cảm nhận được, cây thương này rất mạnh, đặc biệt là khí tức Võ Thần trong nó, khiến người ta có cảm giác bị một ngọn núi lớn đè lên người, cực mạnh.

Nhưng, trong mắt Diệp Quân không hề có sự sợ hãi nào!
Diệp Quân nhìn chằm chằm thanh trường thương Võ Thần kia, không biết đang nghĩ gì!
Lúc này, Tháp gia bỗng nói: "Dùng kiếm Hành Đạo!"
Diệp Quân lại lắc đầu.

Tháp gia khó hiểu: "Vì sao?"
Diệp Quân cười: "Cô ta không xứng!"

Tháp gia: "..."
Đúng lúc này, An Đạo Tân bỗng nắm lấy thương Võ Thần.

Ầm!
Một luồng khí tức khủng bố toát ra từ người cô ta, không gian xung quanh bỗng như thuỷ triều cuộn trào, uy lực mạnh mẽ tản ra xung quanh, cả đài đấu võ như đang sôi trào!
Khí tức của An Đạo Tân ở giây phút này đã đạt đến một trình độ cực kỳ khủng bố!
Chỉ khí tức thôi mà đã mạnh đến độ này!
Trên đỉnh núi, gia chủ An Nhã của nhà họ An nở nụ cười, bà ta chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó nói: "Đại cục đã định!"
Đại cục đã định!
Không chỉ mình An Nhã nghĩ vậy mà tất cả mọi người ở đây cũng nghĩ vậy!
Thương Võ Thần!
Cái này đã nằm ngoài phạm trù cấp Thần, không phải là thứ người thường có thể chống đỡ được!
Có thể nói, trừ kiếm Thanh Huyên của đế tộc Bất Tử, cả Trung Thổ Thần Châu này không có thần vật nào có thể so bì với thanh trường thương này!
Cây thương này xuất hiện ở đây cũng được xem như là giảm duy độ để tấn công rồi!
Lúc này, An Đạo Tân kia bỗng cầm thương tức giận chỉ về phía Diệp Quân, dữ dằn nói: "Thứ thấp hèn nhà ngươi, hôm nay ta phải giết ngươi bằng một nhát thương!"
Đương nhiên bây giờ cô ta đang rất phẫn nộ!
Thế mà vừa rồi cô ta lại bị tên thấp hèn này áp chế!
Hơn nữa còn có nhiều người chứng kiến như thế này!
Đối với cô ta, đây đã là một sự sỉ nhục ghê gớm!
Nói xong, An Đạo Tân cầm trường thương bỗng phóng về phía Diệp Quân!
Vù!
Trong sự quan sát của tất cả mọi người, thanh trường thương mang theo ánh lửa kia phóng về phía Diệp Quân!
Rắc!
Trong tích tắc, không gian trong phạm vi một trăm trượng đều vỡ nát!
Diệp Quân nhìn chằm chằm cây thương đang lao tới mình đó, mặt không cảm xúc.

Tiểu Tháp hơi sốt ruột: "Trong cây thương này có ý chí Võ Thần, thằng nhóc, đừng sơ suất, dùng kiếm Hành Đạo đi!"
An Đạo Tân không đáng sợ, thương không đáng sợ, thứ đáng sợ là ý chí Võ Thần trong đó.

Ý chí Võ Thần xuất hiện ở đây được xem như là giảm duy độ công kích!
Diệp Quân nhìn chằm chằm thanh trường thương đó, hắn cứ nhìn chòng chọc vậy thôi!
Hắn đã cảm nhận được ý chí Võ Thần kia rồi!
Rất mạnh!
Thậm chí còn khiến hắn có suy nghĩ không thể phản kháng được!
Giây phút này, hắn lại suy nghĩ đến rất rất nhiều việc!
Phản kháng!
Áp bức!
Từ Nam Châu đến đây, hắn đã gặp rất rất nhiều chuyện bất công.

Đạo lý?
Công bằng?

Thế gian này có mấy ai bằng lòng đứng ra vì tự do của kẻ yếu?
Không phải không có, mà là rất hiếm hoi.

Đa phần đều là ỷ mạnh hiếp yếu, ai mạnh hơn người ấy có đạo lý, ai có gia thế hơn thì người đó có quyền ức hiếp kẻ khác!
Giống như lúc này.

Nhà họ An có nói đạo lý với mình không?
Nhà họ An có nói công bằng với mình không?
Tất cả mọi người có quan tâm đến chuyện đúng sai hay không?
Ý chí chí Võ Thần này có quan tâm những thứ này không?
Không!
Diệp Quân bỗng cười!
Trước nay anh đều chỉ nhìn thấy Quan Huyên Pháp, mà không nhìn thấy trong thư viện Quan Huyên, ngoài Quan Huyên Pháp còn có Quan Huyên Vệ hùng mạnh!
Nếu ai ai cũng tuân thủ Quan Huyên Pháp thì hà cớ gì Kiếm Chủ Nhân Gian phải lập ra Quan Huyên Vệ?
Pháp luật là giới hạn cuối cùng của đạo đức!
Còn thực lực chính là giới hạn cuối cùng của pháp luật!
Ngươi không làm đúng đạo đức thì pháp luật sẽ chế tài ngươi!
Ngươi không làm theo pháp luật thì nắm đấm sẽ chế tài ngươi!
Thế nên đạo lý và công bằng không nằm trong Quan Huyên Pháp mà là nằm trong tim mình, nằm trong kiếm của mình!
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Diệp Quân càng tươi hơn!
Giây phút này, hắn ngộ ra chân lý trong tim mình.

Hiểu mình, biết mình, ngộ thế đạo.

Muốn thay đổi thất cả bất công thì chỉ có thể thay đổi mình trước!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Quân bỗng đâm ra một nhát kiếm.

Nhát kiếm này rất tuỳ ý, nhưng nhát kiếm này vừa xuất ra, một luồng kiếm thế khủng bố bỗng cuộn trào từ trong cơ thể hắn ra!
Giây phút nhát kiếm này tung ra, trên đỉnh núi, đồng tử của ông lão mặc áo bào đen đứng bên cạnh An Nhã bỗng co rút lại, run giọng nói: "Kiếm...! Đế!"

Kiếm Đế!
Lời này vừa dứt, cả người An Nhã bỗng như bị sét đánh!
Lúc Cố Triều Nguyên nhìn thấy Diệp Quân tung nhát kiếm kia ra, đồng tử ông ta rút lại, sau đó cả người liên tiếp lùi về sau mấy bước.

Ông ta khó tin nhìn Diệp Quân ở dưới: "Kiếm...!Đế..."
Ầm!
Trên đài tỉ võ, nhát kiếm của Diệp Quân lại chặn đứng được thanh trường thương kia!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ!
An Đạo Tân kia thì tỏ vẻ khó tin: "Sao...!sao có thể! Sao như vậy được!"
Đứng cách Diệp Quân không xa, trong người Diệp Khải, một giọng nói thần bí bỗng vang lên: "Kiếm Đế...!nhìn rõ bản thân, nhìn rõ thế đạo, hơn nữa niềm tin kiếm đạo kiên định...!Thằng nhóc này lại thành Đế vào lúc này! Hơi biến thái rồi đấy nhé!"
Kiếm Đế!
Diệp Khải ngẩn ngơ, sau đó bỗng nở nụ cười!
Thấy Diệp Quân trở thành Kiếm Đế, đương nhiên y rất vui mừng!
Giây phút này Tịch Huyền cũng thấy vô cùng chấn động.

Cô ấy có thể cảm nhận được khí tức của Diệp Quân lúc này đã có sự biến hoá nghiêng trời lệch đất!
Đây không phải kiếm thế mà một Đại Kiếm Tiên nên có!
Đây là...!Kiếm Đế!
Lúc trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, cô ấy giật cả mình!
Tên này đã thành Kiếm Đế rồi!
Ngầu!
Tịch Huyền vui đến nỗi suýt nhảy cẫng lên!.

Bình Luận (0)
Comment