Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 213


Diệp Quân nhìn đạo lôi quang biến mất phía xa, sau một thoáng im lặng, hắn nhìn Tịch Huyền: "Tịch Huyền cô nương, cô cũng đi đi!"
Tịch Huyền suy nghĩ, sau đó nói: "Ngươi định đối diện với lệnh treo thưởng truy nã của thư viện thế nào?"
Diệp Quân lắc đầu: "Ta không biết!"
Hắn không biết thật!
Đây không phải là lệnh truy nã của Trung Thổ Thần Châu, mà là của tổng viện!
Tịch Huyền trầm giọng nói: "Ngươi có ba con đường để chọn!"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, cô ấy giơ một ngón tay lên: "Thứ nhất, ngươi có thể tới Tiên Bảo Các, bây giờ, thế lực có thể đối đầu với thư viện Quan Huyên chỉ có Tiên Bảo Các! Nhưng chắc chắn Tiên Bảo Các sẽ không vì ngươi mà đối đầu với thư viện Quan Huyên!"
Nói rồi, cô ấy giơ ngón tay thứ hai lên: "Thứ hai, như viện trưởng Cố Triều Nguyên nói, ngươi có thể đi tìm Diệp Quan Chỉ cô nương, ngươi tìm được cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ cứu được ngươi! Nhưng ta thấy rất khó! Vì lúc trước cô ấy đã bị điều đi, điều này cho thấy dù là cô ấy cũng không chống lại được phe thế gia và tông môn!"
Diệp Quân gật đầu, hắn chưa từng nghĩ sẽ đi tìm Diệp Quan Chỉ, tuy bọn họ có quen biết nhưng chẳng thân thiết gì cho cam.

Diệp Quan Chỉ cô nương rất tốt, hắn không muốn liên luỵ người ta!
Tịch Huyền cười nói: "Nói như vậy thì ngươi chỉ còn một con đường cuối rồi!"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, cô ấy nhìn chằm chằm hắn: "Trốn!"
Trốn!
Diệp Quân lắc đầu cười: "Cả vũ trụ này đều nằm dưới sự thống trị của thư viện, ta có trốn đến chân trời góc biển cũng không thoát khỏi địa bàn của bọn họ!"
Tịch Huyền: "Vậy phải xem trốn kiểu gì!"

Diệp Quân nhìn Tịch Huyền: "Cô có đề nghị nào hay sao?"
Tịch Huyền trầm giọng nói: "Lánh đi chỉ là phương án tạm thời, không có hiệu quả dài lâu! Ta cảm thấy, điều ngươi thật sự cần làm chính là chiếu cáo với thiên hạ về sự bất công mà ngươi đang gánh chịu! Không thể tới tổng viện thư viện Quan Huyên được, vì ngươi hoàn toàn không có cơ hội để tới đó, mà người có thể giúp ngươi chủ trì công đạo chỉ có một!"
Diệp Quân nheo mắt: "Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Tịch Huyền gật đầu: "Bây giờ tổng viện chia ra thành ba phe: phe thư viện, phe tông môn và phe thế gia.

Phe tông môn và phe thế gia bắt tay nhau chèn ép phe thư viện, dù ngươi có tới tổng viện thư viện thì chưa chắc phe thư viện đã có thể giúp ngươi chủ trì công đạo! Hơn nữa, tới tổng viện là tới đại bản doanh của phe thế gia và tông môn, bọn họ có hàng vạn cách để giết chết ngươi!"
Nói đến đây, cô ấy dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Thế nên, chỉ có Kiếm Chủ Nhân Gian ra mặt mới có thể chủ trì công đạo cho ngươi được!"
Diệp Quân nói: "Làm sao để Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện?"
Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Tới Thanh Châu, cáo ngự trạng!"
Tiểu Tháp: "..."
Diệp Quân chau mày: "Tới Thanh Châu cáo ngự trạng sao?"
Tịch Huyền gật đầu: "Lúc xưa ta ở thư viện từng đọc về lịch sử Thanh Châu.

Mấy chục triệu năm trước, thư viện đầu tiên mà Kiếm Chủ Nhân Gian vào học là thư viện Thương Lan, sau này Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập thư viện Quan Huyên xong thì biến thư viện Thương Lan thành thư viện Quan Huyên luôn, cũng chính là thư viện Quan Huyên của Thanh Châu.

Năm xưa ông ấy từng trở về Thanh Châu mấy lần và để lại một đạo kiếm khí ở nơi đó!"
Nói rồi, cô ấy nhìn Diệp Quân: "Tới Thanh Châu, sau đó tìm ra đạo kiếm khí đó, cáo ngự trạng!"
Cáo ngự trạng!
Diệp Quân im lặng.

Tịch Huyền trầm giọng nói: "Đây là con đường duy nhất của ngươi bây giờ, cáo ngự trạng, mời Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh, để ông ấy chủ trì công đạo cho ngươi! Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện chắc chắn có thể nhìn rõ mọi việc, cũng chỉ có ông ấy mới trấn áp được phe tông môn và phe thế gia!"
Sau một hồi im lặng, Diệp Quân lập tức nói: "Thử xem!"
Cứ trốn mãi cũng không phải là cách, hơn nữa dù mình có thể chạy, cuối cùng đám người kia không giết được mình, khó đảm bảo được bọn chúng sẽ không lấy Đạo Môn và nhà họ Diệp ra uy hiếp.

Thế nên, đúng như Tịch Huyền nói, chạy mãi cũng không phải là cách làm đúng đắn!
Cáo ngự trạng!
Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập thư viện, kiến lập một trật tự hoàn toàn mới cho thế giới, chắc chắn vô cùng anh minh!
Nghĩ là làm!

Diệp Quân lập tức nói; "Tịch Huyền cô nương, ta muốn trở về Đạo Môn một chuyến, từ biệt sư tỷ và sư phụ, cô..."
Tịch Huyền nói: "Ta đi cùng với ngươi!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Không được! Sẽ liên luỵ đến cô đấy!"
Tịch Huyền lắc đầu: "Ta không quan tâm những điều này!"
Diệp Quân cười khổ: "Tịch Huyền cô nương, bây giờ ta đang bị treo thưởng truy nã..."
Tịch Huyền bỗng trợn mắt với Diệp Quân, hơi tức giận: "Sao con người ngươi như đàn bà vậy? Ngươi sợ ta liên luỵ ngươi à?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không không, ta không có ý đó, ta..."
Tịch Huyền ngắt lời Diệp Quân: "Ngươi có quen thuộc với Thanh Châu không? Ngươi có quen thuộc với tổng viện không? Ngươi biết làm sao để tới Thanh Châu không? Đi bằng trận pháp dịch chuyển à? Ngươi nghĩ bây giờ mình còn có thể đi bằng trận pháp dịch chuyển sao?"
Diệp Quân im lặng.

Tịch Huyền khẽ nói: "Ta cũng đâu có yêu cầu ngươi phải làm gì, sao ngươi đề phòng ta vậy?"
Diệp Quân vội lắc đầu: "Ta không có ý nào khác, ta chỉ là lo mình sẽ làm liên luỵ đến cô, ta..."
Tịch Huyền bình tĩnh nói: "Ta không sợ!"
Diệp Quân trầm mặc.

Tịch Huyền nói: "Đừng tốn thời gian vào chuyện này nữa! Chẳng phải ngươi muốn đi từ biệt à? Đi, về Đạo Môn từ biệt rồi nhanh chóng lên đường!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Diệp Quân xoè bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn, hắn ngự kiếm, cùng Tịch Huyền biến mất!
Trong tháp, giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Ở Thanh Châu thật sự có kiếm khí à?"
Tiểu Tháp: "Có!"

Giọng nói bí ẩn: "Hắn muốn đi cáo ngự trạng đấy!"
Tiểu Tháp khẽ nói: "Thế thì cứ đi thôi! Ta cũng không thể nào ngờ được, mấy chục triệu năm sau, đám thế gia và tông môn lại hống hách đến độ này...!đúng là thế sự xoay vần, cảnh còn người mất!"
Giọng nói bí ẩn im lặng.

Tiểu Tháp lại nói: "Tới Thanh Châu cũng tốt, cũng xem như là quê quán của hắn.

Hơn nữa, ta cũng hơi nhớ tiểu chủ rồi! Nếu lần này gặp được thì tốt quá.

Ta đoán cũng chỉ có thằng nhóc này mới có thể khiến tiểu chủ hiện thân thôi!"
Giọng nói bí ẩn bỗng nói: "Thật ra hắn tới nơi khác cáo ngự trạng có lẽ sẽ có hiệu quả tốt hơn!"
Tiểu Tháp: "Tiên Bảo Các à?"
Giọng nói bí ẩn: "Nếu hắn tới trước bức tranh kia của Tiên Bảo Các gọi mẹ, thư viện ức hiếp con...!thì chắc là thư viện sẽ bị san bằng!"
Tiểu Tháp im lặng.

Với tính cách bảo vệ con của chủ mẫu, đừng nói là thư viện, e là cả cái vũ trụ Quan Huyên sẽ bị san bằng luôn đấy!".

Bình Luận (0)
Comment