Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 233.2 - Chương 233.235

233: Kiếm Tâm Tương Thông Người Kiếm Hợp Nhất


Trương Long Hổ cười lớn, y nhấc chân phải điểm vào không gian.

Ầm!
Không gian bỗng sụp đổ!
Y mượn lực đẩy đó nhún người lao về phía Diệp Quân!
Xung quanh y toả ra lôi quang và ánh lửa đáng sợ!
Trương Long Hổ lao đi, những nơi y lướt qua, không gian đều sụp đổ!
Quan trọng nhất là, tốc độ cực cực kỳ nhanh!
Người chưa tới mà khí thế đã tới trước!
Ánh mắt Diệp Quân bỗng trở nên cháy bỏng, cuối cùng cũng gặp được một kẻ giỏi đánh nhau rồi!
Đối diện với đòn đánh kh ủng bố này, Diệp Quân không đối đầu trực diện, hắn lách người, lùi sang bên mấy trượng!
Tuy tốc độ của Trương Long Hổ rất nhanh nhưng Diệp Quân vẫn nhanh hơn!
Ầm!
Trương Long Hổ đánh mà không trúng, nhưng sức mạnh khủng khiếp đó đã nghiền nát không gian mấy chục trượng quanh đó.

Vừa dừng lại, đồng tử Trương Long Hổ đã rút lại, y quay phắt người về sau, một thanh kiếm đã im hơi lặng tiếng đâm tới trước mặt y!
Đâm thẳng về phía yết hầu!

Một nhát kiếm chí mạng!
Trương Long Hổ thấy chấn động, lúc đối đầu với Diệp Quân mới cảm nhận được rõ ràng tốc độ của Diệp Quân nhanh đến đáng sợ!
Đối diện với nhát kiếm của Diệp Quân, y không thể tránh né, hơn nữa y cũng không muốn tránh né, lập tức siết hai tay lại, đan chéo trước ngực, quát lên: "Thiết giáp!"
Ầm!
Một bộ giáp màu vàng lập tức bọc quanh cơ thể Trương Long Hổ.

Keng!
Nhát kiếm này cứ thế bị bộ giáp vàng cản được!
Lúc này, Trương Long Hổ lại tức giận gào lên: "Phản công!"
Ầm!
Một đạo kim quang phóng ra, khí kiếm trong tay Diệp Quân bị đánh nát, Diệp Quân liên tục lùi về sau mười mấy trượng!
Trương Long Hổ bỗng bước tới trước một bước, tay phải siết chặt thành quyền, một đạo kiếm quang phóng từ trong người y ra, sau đó lan tràn trên cánh tay phải của y.

Y đánh một quyền về phía Diệp Quân ở đằng xa: "Mở!"
Rầm!
Một đạo kim quang phóng đi, hệt như nước lũ cuộn trào, vô cùng đáng sợ!
Phía xa, Diệp Quân nheo mắt, cơ thể nhoáng lên, liên tiếp lùi nhanh về phía sau.

Ầm!
Âm thanh phát nổ chói tai vang lên từ tinh không, chỗ Diệp Quân vừa đứng lúc nãy đã bị nổ thành một cái hố đen không gian cực lớn, không chỉ thế, không gian xung quanh hố đen cũng đang dần rạn nứt, vết nứt lan tràn ra bốn phía với một tốc độ kinh hoàng!
Uy lực của nắm đấm này kh ủng bố đến vậy đấy!
Những người đứng trong bóng tối đều kinh hãi!
Mà lúc nắm đấm của Trương Long Hổ đánh hụt, không gian trước mặt y bỗng nứt ra, lại một thanh kiếm nữa đánh tới!
Thuấn Sát Nhất Kiếm!
Nhát kiếm này nhanh đến nỗi khiến người ta phải nổi da gà!
Trương Long Hổ thì mạnh đến khiếp người, chiêu thức nào cũng huỷ thiên diệt địa, còn Diệp Quân thì nhanh!
Nhanh đến cực độ!
Trương Long Hổ đánh nhau rất đẹp, quan minh chính đại, quyền nào ra quyền nấy, còn Diệp Quân thì hay ném đá giấu tay, chốc chốc lại phóng ra một nhát kiếm, khiến người ta khiếp đảm!
Trương Long Hổ vốn định thừa thắng xông lên nhưng khi thấy nhát kiếm này, sắc mặt của y bỗng thay đổi.

Phải công nhận rằng lúc này y đang thấy rất kinh ngạc, kinh ngạc vì tốc độ của Diệp Quân, kinh ngạc vì Diệp Quân biết tìm cơ hội!
Phòng thủ phản công quá xuất sắc!

Đối diện với nhát kiếm này của Diệp Quân, Trương Long Hổ hoàn toàn không dám sơ suất, hai tay y thu lại khoanh chéo trước ngực, lại lần nữa sử dụng giáp vàng kia!
Keng!
Nhát kiếm chém lên giáp vàng, sức mạnh khủng khiếp khiến Trương Long Hổ phải liên tiếp lùi sau.

Nhưng một tích tắc sau, một luồng lực phản xạ kh ủng bố trào ra từ giáp vàng!
Ầm!
Kiếm nát!
Nhưng ngay lúc này, lại một thanh kiếm nữa đánh tới, lại chém lên giáp vàng kia!
Ầm!
Trương Long Hổ lại tiếp tục lùi về sau!
Một giây sau, giáp vàng lại phóng ra lực phản xạ ghê người!
Ầm!
Khí kiếm lại vỡ nát!
Nhưng lúc nó vỡ nát, lại một thanh kiếm khác chém tới!
Hết nhát này đến nhát khác!
Hoàn toàn không cho Trương Long Hổ cơ hội ra tay!
Ầm ầm ầm...!
Trước mắt tất cả mọi người, Trương Long Hổ liên tục lùi sau!
Bây giờ, y đã hoàn toàn bị áp chế, không thể nào tiếp tục chủ động tấn công được nữa!
Diệp Quân thì từng bước từng bước đi về phía Trương Long Hổ, mỗi một bước đi của hắn đều có một thanh khí kiếm bay ra!
Thuật ngự kiếm!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt ở đó đều chấn động!

Không chỉ thế, trong ánh nhìn theo dõi của bọn họ, hai mắt Diệp Quân chầm chậm nhắm lại!
Nhắm mắt!
Nhưng phi kiếm vẫn hết thanh này đến thanh khác chém về phía Trương Long Hổ, hơn nữa nhát sau còn mạnh hơn nhát trước!
Thấy vậy, sắc mặt Tịch Huyền trên tàu vũ trụ bỗng trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Tâm và kiếm ý tương thông, tâm và kiếm hợp làm một, kiếm có hay không có ở trong tay, người có xuất hiện hay không đã không còn quá quan trọng.

Đây chính là cảnh giới Kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất trong truyền thuyết".

Kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất!
Đây là một cảnh giới được nhắc đến trong kiếm điển do Kiếm Chủ Nhân Gian biên soạn năm xưa, là một trạng thái đặc biệt của kiếm tu!
Khi bước vào trạng thái này, thực lực của người cầm kiếm sẽ tăng lên gấp mấy lần!
Kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất, trong tim chỉ có kiếm, quên hết mọi thứ!
Phàm những ai tu luyện được đến cảnh giới này thì có nghĩa đã sắp trở thành Đại Kiếm Đế rồi!
Người đột phá từ Kiếm Đế lên Đại Kiếm Đế nhanh nhất chính là Diệp Vũ Kiếm Đế năm xưa, bà ấy chỉ dùng mười hai năm để làm được việc này!
Mười hai năm!
Là người nhanh nhất trong lịch sử ba nghìn vạn năm nay!
Mà lúc này, Diệp Quân lại lĩnh ngộ được cảnh giới kiếm đạo được nhắc đến trong truyền thuyết này, cũng có nghĩa là Diệp Quân chắc chắn sẽ trở thành Đại Kiếm Đế, chỉ là vấn đề về thời gian thôi!
Mà việc Diệp Quân từ Kiếm Đế trở thành Đại Kiếm Đế có cơ hội được lịch sử ghi chép lại không?.

234: Chúc Mừng Gì?


Kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất!

Trong bóng tối, một vài đại lão cũng nhận ra Diệp Quân bây giờ đang tiến vào trạng thái đặc biệt này!

Những đại lão này vô cùng chấn động!

Sắp trở thành Đại Kiếm Đế!

Một vị Kiếm Đế đã là nhân tài nghịch thiên rồi!

Nếu đột phá lên Đại Kiếm Đế...

Thì chính là yêu nghiệt tuyệt thế!

Có thể sẽ được xếp vào bảng Thiên Thu đấy!

Bảng Thiên Thu!

Văn Viện của thư viện Quan Huyên đã lập ra một bảng ghi chép về tất cả thiên tài, yêu nghiệt và một số nhân vật đặc biệt từ thời Kiếm Chủ Nhân Gian đến nay.

Tính đến nay trên bảng này mới chỉ có một trăm người!

Phàm những ai được ghi danh trên bảng này đều là yêu nghiệt trong số các yêu nghiệt, thiên tài trong số các thiên tài!

Có thể nói, đây là bảng có chất lượng cao nhất ở vũ trụ Quan Huyên!

Vì chỉ cần được ghi danh trên bản này, người đó chính là yêu nghiệt trong lịch sử dài dằng dặc ba nghìn vạn năm chứ không chỉ là yêu nghiệt của mỗi thời đại này!

Đương nhiên, còn phải xem đến lúc nào Diệp Quân mới đột phá lên được Đại Kiếm Đế!

Nếu thời gian ngắn hơn Diệp Vũ thì hắn có thể được ghi danh vào bảng Thiên Thu, nếu hắn cần đến hai mươi năm mới làm được thì sẽ không có khả năng được đề tên trên bảng!

Nhưng, dù là như vậy, hắn cũng đã rất yêu nghiệt rồi!

Trong bóng tối, rất nhiều người kinh hãi vì Diệp Quân!

Phía xa, Trương Long Hổ kia cứ lùi mãi, cuối cùng...

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, giáp vàng trên người Trương Long Hổ vỡ nát, ngay lúc giáp vàng vỡ nát, một thanh kiếm đã kề ngay giữa trán y.

Bốn bề yên lặng như tờ!

Thua rồi!


Lúc này, một ông lão áo đen bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông lão vội nói: "Diệp công tử, mong hãy nương tay!"

Diệp Quân không quan tâm tới ông lão đó, hắn chậm rãi mở mắt ra, nhìn Trương Long Hổ ở phía xa. Hắn khẽ phất tay, thanh kiếm đang kê ngay giữa trán Trương Long Hổ bỗng tan biến.

Trương Long Hổ sững sờ.

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Đã nhường rồi!"

Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp: "Chúc mừng!"

Diệp Quân khó hiểu: "Chúc mừng gì?"

Trương Long Hổ trầm giọng nói: "Lẽ nào huynh không biết vừa nãy mình mới bước vào cảnh giới 'Kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất'?"

Diệp Quân do dự một lát rồi hỏi: "Cảnh giới kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất sao? Đó là gì?"

Trương Long Hổ thấy cạn lời!

Mẹ nó!

Huynh đang đùa tới ta đấy à?

Diệp Quân thành thật nói: "Thật sự ta không hiểu, ta chỉ biết, vừa nãy trong tâm ta có cảm ngộ, sau đó thì bước vào một trạng thái rất huyền diệu. Còn về cảnh giới gì gì đó mà huynh vừa nói, đúng là ta chưa từng được nghe!"

Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân, thấy vẻ mặt Diệp Quân thành thật, không hề làm bộ thì hỏi ngay: "Chắc huynh có sư phụ chứ?"

Diệp Quân gật đầu: "Có, nhưng sư phụ ta không thường xuyên ở bên".

Trương Long Hổ im lặng.

Sư phụ không thường xuyên ở bên mà huynh đã tu luyện được đến trình độ này!

Chỉ có thể nói một từ: Đỉnh!

Trương Long Hổ thở dài, phải công nhận y cảm thấy hơi bị đả kích!

Trong mắt người khác, y là một thiên tài hiếm có, y cũng tự nhận mình là thiên tài, nhưng lúc này, y thấy mình rất bình thường!

Không có ai là giỏi nhất, chỉ có giỏi hơn!

Lúc này, Diệp Quân bỗng nói: "Mong các hạ nói cho ta biết về cảnh giới kiếm tâm tương thông, người kiếm hợp nhất!"

Trương Long Hổ thôi không suy tư nữa, y nói: "Chính là một loại cảnh giới trong kiếm đạo, tâm và kiếm ý tương thông, kiếm và tâm hợp nhất, kiếm có trong tay hay không, người có xuất hiện hay không cũng không còn quá quan trọng. Phàm những người bước vào được cảnh giới này thì chắc chắn sẽ trở thành Đại Kiếm Đế!"


Chắc chắn sẽ trở thành Đại Kiếm Đế!

Sau một hồi suy ngẫm, Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi!"

Trương Long Hổ nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp: "Diệp công tử, trận chiến này ta đã thua rồi!"

Nhận thua!

Đương nhiên Trương Long Hổ y có thua có chịu!

Là một người tu đạo, điều kị nhất là không chịu nhận thua, những kẻ thua rồi không chịu nhận mà giận dỗi oán trách, sau đó còn tìm cơ hội trả thù chính là những kẻ tồi nhất.

Cũng là những kẻ khiến y xem thường nhất!

Đàn ông thắng được thì cũng phải thua được.

Diệp Quân nhìn Trương Long Hổ: "Trương huynh, ta muốn thỉnh giáo huynh một vấn đề, nhưng lại sợ mạo muội..."

Trương Long Hổ cười nói: "Diệp huynh, huynh khách sáo quá! Thỉnh giáo thì không dám, nếu huynh có gì khó hiểu thì cứ hỏi!"

Diệp Quân lắc đầu: "Vừa nãy môn võ kỹ mà Trương huynh thi triển thật sự quá lợi hại, mỗi quyền mỗi thế đều mang theo khí thế của vạn quân, bất cẩn một chút là ta sẽ tan xương nát thịt... xin hỏi Trương huynh, đó có phải là võ kỹ cấp Đế trong truyền thuyết hay không?"

Nghe Diệp Quân hỏi vậy, Trương Long Hổ nở nụ cười xán lạn: "Đúng vậy! Là võ kỹ cấp Đế của phúc địa Linh Hư bọn ta, ta đã luyện từ nhỏ, sau đó còn dung hợp vào đó một vài ý tưởng của mình... Diệp huynh thấy nó rất mạnh sao?"

Diệp Quân gật đầu, chân thành nói: "Cực mạnh! Đặc biệt là thần quyền vừa nãy của huynh. Thần quyền đó mới đánh ra, quyền còn chưa đánh tới mà ta đã cảm nhận được quyền thế ngút trời của nó rồi, khiến khí tức của ta loạn cả lên..."

Nói rồi hắn khẽ lắc đầu: "Phúc địa Linh Hư không hổ danh là đệ nhất phúc địa, trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay gặp được Trương huynh ta mới biết được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn! Nếu tương lai có cơ hội, chắc chắn ta sẽ tới phúc địa Linh Hư thăm hỏi, xem thử dáng vẻ của đệ nhất phúc địa trong thiên hạ này như thế nào!"

Diệp Quân nói vậy, ông lão của phúc địa Linh Hư đứng bên cạnh liền nở nụ cười, lòng vui lắm!

Nở mặt chứ!

Dù phúc địa Linh Hư đã thua...

Nhưng phúc địa Linh Hư cũng có tiếng lắm!

Nhìn xem.

Chàng trai sắp trở thành Đại Kiếm Đế này rất kính trọng phúc địa Linh Hư, còn muốn đến thăm nữa đấy... Khi trước Diệp Quân đánh bại Tào Bạch, đâu có nói những lời này!

Trương Long Hổ đứng một bên nghe Diệp Quân nói vậy thì lòng khấp khởi vui mừng, lập tức nói: "Diệp huynh, nếu sau này huynh đến phúc địa Linh Hư, ta sẽ đích thân dẫn huynh đi thăm quan hết tất cả những cảnh đẹp ở phúc địa!"

Diệp Quân cười nói: "Đến lúc đó chúng ta lại cọ xát!"

Trương Long Hổ cười lớn: "Tất nhiên rồi!"


235: Mưu Mô Lắm Đấy!


Lúc này, hai người lại thấy khá hợp cạ!

Nhưng Diệp Quân bỗng ho dữ dội, trông người rất yếu ớt.

Trương Long Hổ quan tâm hỏi: "Diệp huynh, huynh sao vậy?"

Diệp Quân lắc đầu: "Vừa nãy giao chiến với Trương huynh, quyền thế của huynh quá mạnh, lục phủ ngũ tạng của ta đã bị quyền của Trương huynh đánh bị thương..."

Nghe thế, Trương Long Hổ thấy hơi ngại: "Diệp huynh, ta không dám sơ suất trong lúc giao đấu với huynh nên, cái này..."

Diệp Quân cười nói: "Không sao đâu!"

Nói rồi, hắn nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng!

Trương Long Hổ vừa hay thấy được chi tiết này, y nói: "Diệp huynh, ta hộ tống huynh ba ngày!"

Ba ngày!

Nghe thế, ông lão của phúc địa Linh Hư đứng bên hơi sững người, vốn định nói gì đó nhưng sau khi nhìn Diệp Quân, ông ta do dự một chút rồi cuối cùng vẫn không ngăn cản.

Chàng trai này, giỏi giang!

Kết một mối thiện duyên cũng không phải là chuyện xấu!

Ba ngày!

Phúc địa Linh Hư có khả năng và cũng đủ thể diện để làm việc này!

Nghe Trương Long Hổ nói vậy, Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: "Trương huynh, việc này có gây ra phiền phức gì cho huynh và phúc địa Linh Hư không?"

Trương Long Hổ lắc đầu: "Diệp huynh đừng lo, ba ngày thôi mà, phúc địa Linh Hư bọn ta vẫn có năng lực làm được việc này!"

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Vậy cảm tạ huynh nhiều!"

Trương Long Hổ cười nói: "Huynh yên tâm dưỡng thương đi!"

Diệp Quân gật đầu, sau đó ôm quyền với Trương Long Hổ và ông lão của phúc địa Linh Hư: "Đa tạ!"

Ông lão của phúc địa Linh Hư khẽ gật đầu: "Khách sáo rồi! Cậu nhanh chóng trị thương đi!"

Diệp Quân gật đầu, sau đó trở về tàu vũ trụ.

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: "Không sao chứ?"


Diệp Quân lắc đầu: "Không sao!"

Nói rồi hắn ngồi xuống, bắt đầu trị thương!

Ở một bên, Trương Long Hổ nhìn quanh bốn phía, sau đó nói: "Các vị, phúc địa Linh Hư bọn ta sẽ hộ tống Diệp huynh ba ngày, trong ba ngày này, nếu các vị muốn giết Diệp huynh thì có thể tới tìm ta!"

Bốn bề yên tĩnh!

Không thể chọc giận Kiếm Tông!

Cũng không thể chọc giận phúc địa Linh Hư!

Mọi người đều thấy hơi cạn lời và bực bội!

Mẹ nó chứ!

Chẳng phải các ngươi đều là người của thư viện Quan Huyên à? Sao ai nấy đều đòi hộ tống cho Diệp Quân này thế?

Các ngươi đang đùa đấy à?

Trương Long Hổ đi tới bên cạnh ông lão, trầm giọng nói: "Đại trưởng lão..."

Đại trưởng lão gật nhẹ đầu: "Không sao! Ba ngày, phúc địa Linh Hư gánh được!"

Nói vậy nhưng sắc mặt ông ấy thì lại hơi nghiêm trọng.

Trương Long Hổ thở phào nhẹ nhõm!

Một mình y không thể gánh nổi!

Vì y biết những người tới lần này có một vài nhân vật kh ủng bố hơn mình.

Thậm chí những thế gia và tông môn siêu cấp kia cũng có phái người tới!

Thể diện của một mình Trương Long Hổ y không lớn đến vậy!

Chuyện này phải nhờ phúc địa Linh Hư đứng ra gánh!

Đại trưởng lão nhìn Diệp Quân trên tàu vũ trụ ở đằng xa, nghiêm túc nói: "Người này thật yêu nghiệt, người đứng sau lưng cậu ấy tuyệt đối không đơn giản! Xem như kết một thiện duyên với cậu ấy!"

Trương Long Hổ gật đầu, y do dự một lát rồi nói: "Phía thư viện..."

Đại trưởng lão khẽ nói: "Lần này cậu ấy tới Thanh Châu chắc chắn là vì luồng kiếm khí mà Kiếm Chủ Nhân Gian để lại. Nếu cậu ấy mời được Kiếm Chủ Nhân Gian hiển linh, đến lúc đó, cậu cảm thấy Kiếm Chủ Nhân Gian có bênh vực nhà họ An hay không?"

Trương Long Hổ trầm giọng nói: "Khó nói lắm ạ!"

Đại trưởng lão gật đầu: "Đúng là khó đoán, dù sao quan hệ giữa Kiếm Chủ Nhân Gian và nhà họ An cũng không đơn giản! Nhưng ta cảm thấy chúng ta có thể cược một lần, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian thật sự xử lý theo lẽ công thì sao? Chuyện này nói cho cùng cũng là lỗi của nhà họ An, chỉ cần Kiếm Chủ Nhân Gian làm theo lẽ công, không chỉ có thể định đoạt sinh tử của nhà họ An mà còn có thể định đoạt được tương lai của Diệp công tử này chỉ bằng một câu nói!"


Trương Long Hổ im lặng.

Đúng vậy!

Chỉ cần Kiếm Chủ Nhân Gian công nhận Diệp Quân, cho rằng Diệp Quân không sai thì lúc đó thư viện Quan Huyên sẽ lập tức rút lệnh truy nã với Diệp Quân!

Phe thế gia hay phe tông môn gì cũng phải quỳ hết xuống!

Đương nhiên, vẫn còn một khả năng nữa, đó là Diệp Quân không thể đến được Thanh Châu!

Phúc địa Linh Hư đang đánh cược!

Đại trưởng lão nhìn Diệp Quân ở đằng xa, ông ấy đặt cược như vậy là vì thấy con người Diệp Quân rất được, Diệp Quân đã giữ thể diện cho phúc địa Linh Hư!

Cậu kính ta một tấc!

Ta kính cậu một trượng!

Con người mà, đều giống nhau cả thôi!

Nếu Diệp Quân đánh thắng rồi đuổi cùng giết tận, hoặc không hề nể mặt thì phúc địa Linh Hư sẽ không làm thế này đâu!

Trên tàu vũ trụ.

Lúc này, Tiểu Tháp bỗng nói: "Thằng nhóc, mưu mô lắm đấy!"

Rất rõ ràng, nó đang nói những hành động vừa nãy của Diệp Quân.

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Tháp gia, lời này của ngươi không đúng nhé!"

Tiểu Tháp khó hiểu: "Sao?"

Diệp Quân khẽ nói: "Từ xưa cha ông ta đã nói: Quân tử thể hiện qua hành động chứ không phải qua mưu mô. Những hành động của ta là nể mặt Trương huynh, giữ thể diện cho phúc địa Linh Hư, để bọn họ không rơi vào thế khó, làm mất mặt phúc địa Linh Hư. Hành động này là thiện hay ác?"

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân tiếp tục nói: "Tuy ta có lòng riêng nhưng hành động của ta không mang đến hậu quả xấu nào cho Trương huynh và phúc địa Linh Hư. Ngược lại, hai bên dừng đúng lúc, hoá thù thành bạn, họ giữ được thể diện cho phúc địa, ta cũng bớt đi một kẻ địch, thêm một người bạn, điều này là tốt hay xấu?"

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân lại nói: "Nếu bàn về tâm tư riêng, ta có, chắc là Trương huynh và vị trưởng lão kia cũng có! Nếu gọi là mưu mô thì chẳng phải bọn ta đều trở thành kẻ xấu hết sao?"

Nói rồi, hắn khẽ lắc đầu: "Nếu trong lòng một người chỉ nảy ra một ý nghĩ không chính đáng mà đã là kẻ xấu thì trên đời này có được bao nhiêu người tốt chứ?"

Tiểu Tháp cạn lời.

Bình Luận (0)
Comment