Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2627

Chương 2627

Tuy nhiên, khi cành cây đâm vào nắm tay của người đàn ông, sắc mặt của người đàn ông biến đổi ngay lập tức.

Phịch!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đó đã bay thẳng ra ngoài, biến thành một đống máu thịt b ắn ra tung tóe trước khi rơi xuống đất.

Mọi người sửng sốt.

Sắc mặt Diệp Quân vô cùng tái nhợt, cau mày, khí tức trong người cuộn trào, một ngụm máu tươi phun ra từ trong cổ họng.

Ngay trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn đã phải cưỡng ép chống lại sức mạnh phong ấn do Thần Nhất để lại, lúc hắn xuất kiếm, kẻ thù thực sự của hắn không phải là người đàn ông kia, mà là sức mạnh phong ấn do Thần Nhất để lại.

Rất rõ ràng, hắn đã không vượt qua!

Bị phản phệ bởi sức mạnh kia!

Phía xa, người đàn ông trung niên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Tuyết ở bên cạnh, tức giận nói: “Không phải ngươi nói hắn đến từ bên ngoài sao?”

Cô gái váy trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa: “Hắn bị phản phệ rồi”.

Bị phản phệ!

Mọi người nhìn về phía Diệp Quân, quả nhiên, sắc mặt Diệp Quân lúc này hơi tái nhợt, rõ ràng là bị phản phệ nghiêm trọng.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Xông lên”.

Xông lên!

Nhưng lần này không ai tiến lên cả.

Bọn họ đều hiểu ý của người đàn ông trung niên, muốn họ liều mạng để giết người đàn ông trước mặt này.

Lúc này, ai xông lên là đồ ngu. Dù cho có bị ép đi chăng nữa.

Hy sinh bản thân vì lợi ích của người khác ư?

Nghĩ gì vậy chứ?

Thấy không có ai tiến lên, sắc mặt người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên khó coi, gằn giọng nói: “Hắn đã bị phản phệ, không thể ra tay được nữa, nếu tất cả cùng tiến lên, có thể gi ết chết hắn”.

Tất cả mọi người vẫn bất động.

Người đàn ông trung niên lạnh lùng liếc nhìn mấy người bên cạnh.

Đám thuộc hạ rối rít cúi đầu xuống, không dám nhìn ông ta, nhưng vẫn không chịu tiến lên.

Xa xa, Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Hay là, các người cùng nhau tiến lên đi?”

Cùng tiến lên!

Nghe Diệp Quân nói vậy, sắc mặt mọi người bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Nếu ta đoán không lầm, bây giờ ngươi đã không còn sức chiến đấu nữa, sở dĩ ngươi nói như vậy, chẳng qua là muốn hù dọa bọn ta. Đúng không?”

Diệp Quân mỉm cười, không nói gì, trong tay cầm một cành cây gỗ đi về phía người đàn ông trung niên.

Hắn bước đi rất bình tĩnh, trên người không có bất kỳ kiếm ý hay kiếm thế nào, cũng không có khí tức cường đại nào cả, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người cảm nhận được một sức ép vô hình.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân, hai tay nắm chặt, nhưng lại không dám ra tay.

Bình Luận (0)
Comment