Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3197

Chương 3197

Từ Nhu lườm Diệp Quân, tên này ngày càng biết cách nói lời ngon ngọt.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân, mỉm cười dịu dàng.

Từ Chân kéo Diệp Quân ra xa, cười nói: “Đừng ba hoa nữa, kiếp nạn lần này của cậu là Chúng Sinh Kiếp”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Chúng Sinh Kiếp?”

Từ Chân gật đầu: “Chính là kiếp bắt nguồn từ chúng sinh”.

Vừa nói mọi người vừa tiến đến gần lôi khu.

Từ Chân phất tay áo, lôi uy bao phủ Từ Thụ và Từ Nhu chợt biến mất, nhưng lôi uy trên người Diệp Quân vẫn còn.

Nhưng lúc này, hắn đã rất mất sức, bởi vì sức mạnh của hắn đã không thể chống đỡ nổi lôi uy đó.

Từ Chân kéo Diệp Quân đến trung tâm lôi khu: “Vũ Trụ Kiếp này bắt nguồn từ chúng sinh, vì vậy gọi là Chúng Sinh Kiếp, bây giờ ta muốn cậu trải nghiệm Chúng Sinh Kiếp trước”.

Cô ta chợt dừng lại, sau đó quay sang nhìn Diệp Quân: “Đoạn đường tiếp theo, cậu phải tự mình đi”.

Tự đi!

Diệp Quân im lặng một lúc rồi chậm rãi bước vào lôi khu.

Vừa đi được vài bước, hắn đã cảm nhận được một sức ép đáng sợ, sức ép đó như ngọn núi đè xuống hắn.

Diệp Quân nắm chặt hai tay, vẻ mặt nghiêm nghị.

Thực lực bây giờ của hắn có thể nói là vô địch khi đối đầu với cường giả dưới chín phần thần tính, nhưng giờ phút này, sức ép kia khiến hắn không thể chống đỡ nổi.

Sau khi bước thêm vài bước, hắn phát hiện cơ thể mình đã không chịu nổi.

Không thể di chuyển nữa!

Diệp Quân nhắm mắt lại, kiếm ý vô địch trong cơ thể hắn không ngừng tuôn ra, chống lại đạo lôi uy kia.

Nhưng hắn bất ngờ phát hiện ra kiếm ý của hắn đang chống lại lôi uy đã bắt đầu tiêu tan.

Diệp Quân hơi bất ngờ.

Từ sau khi kiếm ý vô địch nhập thần tính, hầu như không có ngoại lực nào có thể phá hủy, nhưng giờ phút này, kiếm ý của hắn lại không thể chống lại lôi uy.

Diệp Quân lại thi triển kiếm vực, nhưng cũng giống như kiếm ý, kiếm vực vừa xuất hiện đã chậm rãi tiêu tan.

Diệp Quân quay lại nhìn Từ Chân, Từ Chân cười nói: “Tiếp tục đi”.

Diệp Quân trầm mặc một lúc rồi tiếp tục dùng kiếm ý chống lại lôi uy.

Mặc dù vẫn bị phá hủy, nhưng Diệp Quân vẫn không bỏ cuộc, thử đi thử lại hết lần này đến lần khác.

Ba người Từ Chân đứng từ xa im lặng quan sát.

Từ Nhu đi đến bên cạnh Từ Chân, nhẹ nhàng nói: “Chân tỷ, xem ra thực lực bây giờ của hắn vẫn chưa đủ mạnh để chống lại lôi uy nơi này…”

Từ Chân khẽ gật đầu: “Chính vì vậy cậu ta mới cần tu luyện”.

Từ Nhu nói: “Kiếm ý?”

Từ Chân cười nói: “Đúng vậy.

Từ Nhu gật đầu, không nói gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment