Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4127

Chương 4127

Trong quan tài máu kia truyền tới một giọng nói chói tai.

“Thần Tông” gật đầu: “Phải”.

Ly Hận lão tổ cười nham hiểm: “Khâu Bạch Y còn chưa chết à?”

“Thần Tông” nhíu mày, ánh mắt u ám.

Ly Hận lão tổ lại nói: “Người có thể khiến Khâu Bạch Y cũng phải kêu gọi giúp đỡ chắc chắn không tầm thường… Nhưng cũng hiển nhiên thôi, sao Khâu Bạch Y có thể vô duyên vô cớ đến cứu ta được? Gã ta đang đào hố cho ta nhảy vào thì có”.

“Thần Tông” nói: “Có cho đi thì mới có nhận lại, nếu ông đồng ý thì chỉ cần nói một tiếng, nếu không đồng ý chắc chắn chúng ta sẽ không ép”.

Ly Hận lão tổ im lặng.

“Thần Tông” nói tiếp: “Đánh xong trận chiến này, nếu ông không chết thì sau này ông sẽ là người tự do, chẳng những thế còn có thể có được Ly Hận trường đồ một lần nữa. Có đánh không?”

Ly Hận lão tổ nói: “Hình như ta đâu còn sự lựa chọn nào khác”.

“Thần Tông mở lòng bàn tay, một con dấu màu đen xuất hiện, con dấu máu đen kia bay đến không trung của quan tài máu, sau đó một tia sáng đen đánh thẳng xuống tế đàn kia.

Ầm!

Lúc này toàn bộ tế đàn nhất thời rung mạnh, khi tia sáng đen đánh xuống, vô số phù văn bắt đầu mất dần.

Khoảng một khắc trôi qua, tế đàn kia chợt nổ tung, quan tài máu vỡ tan tành, một tia sáng đen bay lên cao.

“Thần Tông” chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía tia sáng, trong tia sáng đen có một người đàn ông mặc áo choàng đen chậm rãi bước ra, quanh người lão ta tản ra lệ khí và sát ý cực kỳ đáng sợ.

Ly Hận lão tổ!

Tiên tổ của Ly Hận Thiên năm đó!

Ly Hận lão tổ chậm rãi nhắm mắt lại: “Cuối cùng cũng được tự do rồi”.

Từ năm đó sau khi bị phong ấn đến nay cũng đã gần trăm triệu năm rồi!

Trăm triệu năm!

Nét mặt Ly Hận lão tổ trở nên khó coi, quanh người tản ra khí thế mạnh mẽ đáng sợ, khi những khí thế này xuất hiện, đất trời bắt đầu trở nên hư ảo.

“Thần Tông nhìn chằm chằm Ly Hận lão tổ: “Chúc mừng”.

Ly Hận lão tổ nhìn về phía “Thần Tông”, “Thần Tông” mở lòng bàn tay, Ly Hận trường đồ kia bay tới trước mặt Ly Hận lão tổ.

Ly Hận lão tổ bắt lấy Ly Hận trường đồ, sau đó nói: “Các ngươi không sợ ta nuốt lời đổi ý à?”

“Thần Tông” lắc đầu: “Nhị điện chủ nói Ly Hận lão tổ không giống những người khác, ông có sự kiêu ngạo của riêng mình, nếu không năm đó ông chỉ cần cúi đầu là đã không bị phong ấn lâu như thế”.

“Ha ha!”

Ly Hận lão tổ chợt cười to: “Khâu Bạch Y này dù gian trá nhưng xét tổng thể thì vẫn tạm được”.

“Thần Tông” nói: “Ba ngày sau mời đến Đăng Thiên Vực”.

Nói xong, ông ta xoay người.

Sau khi “Thần Tông” rời đi, Ly Hận lão tổ chậm rãi nhắm mắt lại, một lát sau lão ta ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, trong mắt có một bóng hình xuất hiện, nét mặt lão ta trở nên vô cùng dữ tợn: “Ngươi cứ đợi đấy…”

Oanh!

Khí thế mạnh mẽ khiến toàn bộ Ly Hận Thiên vỡ tan tành.

Đăng Thiên Vực.

Khâu Bạch Y ngồi xếp bằng dưới đất, dường như nghĩ đến điều gì, ông ta chợt mở mắt: “Ba ngày cái con mẹ nó, đối với ta là ba ngày, nhưng với tên khốn kiếp kia chính là ba mươi năm. Mẹ kiếp, tính sai rồi.”

Bình Luận (0)
Comment