Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 558

Chương 558

Trong nháy mắt, vô số khí tức thần bí bao vây lấy Diệp Quân, tốc độ cuồng bạo của Diệp Quân chậm lại mấy lần. Lúc này, người đàn ông cầm thương biến mất, vụt bay đến trước mặt Diệp Quân.

Thanh niên mặc áo giáp cũng lao về phía Diệp Quân, cú va chạm này vô cùng mạnh mẽ, khí thế kinh người.

Ở chỗ cũ, Diệp Quân hơi nheo mắt. Tay phải nắm chặt kiếm khí, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô gái phía xa.

Khi người đàn ông cầm thương và thanh niên mặc áo giáp xông đến chỗ Diệp Quân, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt cô gái kia như bóng ma.

Nhìn thấy cảnh này, đồng tử cô gái co rút lại: “Phá…”

Xẹt!

Một nhát kiếm đâm vào giữa hai lông mày của cô gái, cả người cô ta run rẩy kịch liệt, sau đó nói: Phá vỡ quy tắc!”

Người đàn ông cầm thương nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Diệp công tử, xin hãy nương tay, ta đồng ý hòa giải…”

Diệp Quân chém một nhát.

Vụt!

Đầu cô gái bay ra ngoài.

Diệp Quay quay người lại nhìn người đàn ông cầm thương: “Không nói nhiều, ta khó chịu, không muốn!”

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt người đàn ông cầm thương trở nên rất khó coi nhưng gã không ra tay mà tức giận nói: “Rút!”

Nói rồi gã xoay người bỏ chạy.

Sở dĩ chúng dám đến giết Diệp Quân có hai nguyên nhân, một là mặc dù Diệp Quân là Kiếm Đế nhưng cảnh giới thấp.

Hai là chúng có một thần thuật sư.

Thần thuật sư này có thể áp chế tốc độ của Diệp Quân.

Thế nhưng lúc này thần thuật sư này đã chết, tức là chúng không thể nào áp chế tốc độ của Diệp Quân được nữa.

Mà tốc độ của Diệp Quân khủng khiếp đến mức nào cơ chứ?

Chúng không thể đỡ được.

Thế nên gã lựa chọn bỏ chạy.

Thế nhưng sao Diệp Quân lại có thể để chúng chạy thoát?

Lúc này tiếng kiếm vang lên, đồng tử người đàn ông cầm thương co rụt, xoay người lại, vừa định rút thương ra thì một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán gã.

Xoẹt!

Một dòng máu bắn ra xa vài trượng dọc theo khí kiếm của Diệp Quân.

Người đàn ông cầm thương đứng sững sờ tại chỗ.

Mình cứ thế mà tiêu đời ư?

Ánh mắt gã hiện lên vẻ không cam lòng và hối hận, dĩ nhiên nhiều hơn là sự tiếc nuối.

Bình Luận (0)
Comment